Bạn đang đọc Đẹp Tuyệt Thú Hoàn – Chương 73: Pháp Thuật (3)
Thanh âm của hắn vừa dứt, Bì liền cười ha ha, tiếng cười sang sảng ở trong sơn cốc không ngừng vang vọng, theo hắn càng cười càng vang, ở trong sơn cốc vốn đang ồn ào náo động không dứt thì mọi người nhanh chóng an tĩnh lại. Từ từ, những người này mười người thành một đội, hai mươi người thành một đoàn nghiêm nghị đứng, mọi người đem tay đặt trên binh khí, đồng thời quay đầu hướng về Hi Thú, vẻ mặt đằng đằng sát khí!
Những thiếu nữ xinh đẹp cũng nhảy tới trên đài, giãy dụa vòng eo, vây quanh Hi Thú, đằng đằng sát khí vòng quanh, tiếng cười líu lo của Bì dừng lại, lạnh giọng quát lên: “Chẳng lẽ, tôn giả đại nhân cho là lãnh địa của Tượng là vườn nhà mình, muốn thế nào liền có thể như thế đó chăng?”
Nói xong lời này, hai mắt hắn lạnh lùng nhìn Hi Thú, mặc dù thấy không rõ vẻ mặt hắn nhưng bất cứ người nào cũng có thể cảm giác được sát khí của hắn.
Hi Thú ha ha cười một tiếng, hắn chắp tay sau lưng, thản nhiên nói: “Lãnh chủ nói quá lời. Trong thiên hạ, không có một người nào dám xem nhẹ lãnh địa của Tượng.” Hắn mặc dù nói như thế nhưng vẻ mặt hắn, giọng nói hắn lại làm cho người ta một loại ngạo khí lăng thiên, để cho tất cả mọi người trong lòng cực kỳ khó chịu.
Vì vậy, bao gồm cả Bì, tất cả đều chăm chú nhìn hắn, tay đặt ở trên binh khí cũng không có buông lỏng.
Không khí thoáng cái liền trở nên ngưng trọng, trong không khí tràn đầy căng thẳng, tựa hồ chỉ nhẹ nhàng khụ một tiếng liền có thể nổ ra một cuộc đại chiến.
Bì chăm chú nhìn Hi Thú, Hi Thú vẫn thản nhiên, hai mắt cũng là không nhường chút nào mà nhìn thẳng vào hắn.
Âu Dương Vũ trong lòng mừng như điên, nàng biết, vũng nước này càng đục thì đối với mình lại càng có lợi. Vì vậy, nàng ngừng thở, mong đợi lập tức sẽ diễn ra đại chiến.
Ngay khi nàng đang tràn đầy mong đợi, một tiếng cười ha ha xé rách bình tĩnh vang lên, dù ở trong bóng tối vẫn truyền đi rất xa. Kẻ cất tiếng cười chính là Hi Thú, hai mắt của hắn từ trên người Bì dời đi chỗ khác, nhìn về hắc ám trên hư không, Hi Thú thản nhiên nói: “Hi Thú không muốn cùng lãnh chủ động võ. Ngươi có nhiều người, ta cũng không sợ, nhưng là chúng ta một khi động võ thì người đàn bà kia sẽ đạt được tâm nguyện. Ta giải thích về nàng, nàng là một cô gái cực kỳ giảo hoạt.”
Hắn nói bản thân sẽ không động võ, Bì cũng ha ha cười một tiếng, tiếng cười lần này của hắn vừa ra thì mọi người liền không hẹn mà cùng tản ra. Bầu không khí đã khôi phục lại cảm giác miễn cưỡng lúc nãy: náo nhiệt, ồn ào, náo động.
Thấy Bì hạ sát khí xuống, Hi Thú chuyển hướng qua Thiên vẫn lơ lửng ở vách núi, mỉm cười hỏi: “Ngươi có biện pháp sao?”
Những lời này của hắn mặc dù không đầu không đuôi, nhưng tất cả mọi người đều biết, hắn hỏi chính là chuyện yêu nữ. Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người một lần nữa sôi trào lên, mỗi đôi ánh mắt đều nhìn về Thiên, xem xem lần này hắn có trả lời như thế nào.
Thiên lắc đầu, mỉm cười, ngay khi mọi người thất vọng hiện lên trong ánh mắt thì hắn nói: “Bên cạnh nàng, có một cao thủ có pháp thuật không thua gì ta, ta không có biện pháp tìm được phương vị nàng.”
Tất cả mọi người ngẩn ra, lập tức những tiếng xì xào nổi lên bốn phía.
Mà Bì thì lộ ra vẻ trầm tư.
Hi Thú thở dài nói: “Đúng vậy, đi theo bên cạnh nàng là Á Tố Ẩn Tôn Liễu.”
“Liễu, là thần bí Ẩn Tôn đại nhân Liễu sao?”
“Nghe nói Liễu rất thần bí, là một lão nhân gia tựa như một thần tiên, ngài ấy làm sao cũng động phàm tâm với yêu nữ rồi?”
“Yêu nữ không hổ là yêu nữ, ngay cả lão nhân gia đức cao vọng trọng như vậy đối với nàng cũng động tâm, thật là giỏi.”
Nghe đến đó , Âu Dương Vũ cũng không nghe nổi nữa. Nàng quay đầu nhìn về phía Liễu, ánh mắt quyến rũ chớp chớp mấy cái, rốt cục nói: “Ngươi rất thần bí? Ngươi là thần tiên? Hay là lão gia gia? Đức cao vọng trọng?”
Âu Dương Vũ không nhịn được thầm nói: “Liễu, ngươi không phải là lừa gạt ta sao? Trên thực tế, ngươi cũng không phải là Ẩn Tôn đại nhân?”
Liễu nhẫn nhịn, hai gò má càng ngày càng đỏ, càng ngày càng đỏ. Hai mắt của hắn bắt đầu có hơi nước, cái miệng nhỏ nhắn mím lại, khiến cho tay Âu Dương Vũ có chút ngứa, chuẩn bị véo hắn một cái, Liễu buồn bực giải thích: “Nàng cảm thấy là cái bộ dạng này của ta có thể thường xuyên hiện ra trước mặt người khác sao? Nàng cảm thấy ta không giả thần giả quỷ còn có thể được mọi người tín nhiệm cùng thừa nhận sao?”
Thanh âm của hắn rầu rĩ, lại càng ủy khuất cực kỳ. Âu Dương Vũ ngây người một lúc, liền phát hiện ngón tay của mình lại tự động tới trên mặt của hắn, đang ra sức véo.
Nhìn ánh mắt kháng cự của Liễu, Âu Dương Vũ cười hắc hắc, vội vàng buông tay, làm bộ như không nhìn dấu tay trên mặt hắn, nàng nói: “Ân ân, như ngươi nói rất có ý, rất có ý. Hắc hắc.”
Lúc này, tiếng cười của Hi Thú cắt đứt mọi người nghị luận, hắn cao giọng cười nói: “Không tệ, đúng là hắn. Thực lực của Liễu rất không đơn giản, ta đuổi theo hắn mấy lần cũng thiếu chút nữa bị hắn bỏ rơi. Lãnh chủ, địa bàn của ngươi đông người thế này, chẳng lẽ không chuẩn bị làm những thứ gì để đón khách sao?”
Nhìn Hi Thú khiêu khích, Bì ha ha cười một tiếng, gật nhẹ đầu, từ từ nói: “Bởi vì đây là địa bàn của ta, cho nên ta không hi vọng hai vị đại nhân lấy chỗ này của ta làm chiến trường để vung tay.”
Khi trong mắt mọi người có chút thất vọng, Bì cười nhạt, tay phải phất lên, quát: “Nhưng là, ta cũng hiểu được, yêu nữ nếu đến nơi này, như vậy ta liền không thể trông cậy nơi này sẽ bình yên như trước kia nữa.” Hắn cũng không quay đầu lại, quát lên: “Túng, đi ra ngoài!”
“Túng” theo mệnh lệnh của hắn, trong đám người đi ra một thiếu niên. Thiếu niên này vóc người cao gầy, đầu tóc khô vàng, hai mắt có chút mê mang, giống như là vĩnh viễn sống ở trong mộng vẫn không có thanh tĩnh lại.
Chỉ là một thiếu niên tầm thường như vậy đi ra, thế nhưng Âu Dương Vũ đang bên cạnh Liễu bỗng toàn thân liền cứng đờ! Đồng thời, bàn tay Âu Dương Vũ cũng trở nên lạnh như băng. Âu Dương Vũ lo lắng nhìn hắn một cái, hô hấp của nàng cũng không khỏi dồn dập lên.
Thấy Túng đi ra, Bì gật đầu, thản nhiên nói: “Túng, trong lãnh địa của Tượng, ngươi đối với pháp khí Mịch Yêu Linh có nghiên cứu cao nhất, ngươi hiện tại có biện pháp nào hay không để đem yêu nữ tìm ra?”
Nghe được câu này, tất cả đều nhìn về phía Túng. Túng cúi đầu thầm suy nghĩ.
Trên mặt Hi Thú lộ ra vẻ vui mừng, hướng về Bì thi lễ một cái, hắng giọng nói: “Tượng chủ, Hi Thú ta thiếu ngươi một cái nhân tình, sau này có yêu cầu gì thì hãy phái người tới nói cho ta biết một tiếng, Hi Thú sẽ có báo đáp.”
Bì khẽ mỉm cười, khóe miệng dưới mặt nạ hơi cong, hai mắt chợt lóe. Mà ở một bên, Thiên trên vách núi cũng là lộ vẻ mỉm cười trên mặt, ánh mắt chớp động.
Trầm mặc một lúc, ánh mắt mọi người cũng chuyển đến trên người Túng đang cúi đầu không nói.
Túng từ từ ngẩng đầu nhìn Bì, gật đầu nói: “Ở trong mấy ngàn người tìm một người, điểm này không khó, chỉ là nếu bên cạnh người này còn có người có năng lực che chở thì có điểm khó khăn.” Dưới sự khẩn trương của mọi người, hắn nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra một hàm răng thưa thớt: “Bất quá, cho dù bên người yêu nữ là Ẩn Tôn đại nhân, điểm này cũng không làm khó được Túng ta.”