Bạn đang đọc Đẹp Tuyệt Thú Hoàn – Chương 7: Thôn Xóm
Tiếng vó ngựa chỉnh tề khiến cả vùng đất chấn động ông ông từng tiếng. Chỉ trong chốc lát, một đoàn bụi mù trời phóng về phía Âu Dương Vũ. Ngay sau đó, một tiếng hô vang lên: “Ngừng!”
Thanh âm vừa dứt, đoàn ngựa đồng thời ngừng lại.
Mười mấy con ngựa toàn bộ đều cao lớn với bộ lông màu đen, Âu Dương Vũ nhìn thoáng qua liền phát hiện những người này trông khá quen mắt.
Lúc này, đoàn kỵ sĩ đồng thời tách làm hai hàng, một người cao lớn từ từ cưỡi ngựa đi ra. Đây là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi với làn da màu nâu đậm, trên cổ và bộ ngực là hình săm những hoa văn uốn éo như rắn. Hai mắt của hắn màu tím,hẹp và dài, nhìn chằm chằm về phía Âu Dương Vũ. Nàng vẫn bất động thanh sắc, thân thể thon dài mềm mại đứng thẳng tại chỗ, đôi mắt dưới mũ nhìn xuống mặt đất.
Xà văn thanh niên cười cười, tung người từ lưng ngựa nhảy xuống. Nhẹ nhàng khom người, tay phải đập lên ngực trái mình hành lễ rồi khách khí nói: “Đại sư tôn kính, thân thủ của người quả là rất rất giỏi, ta đại biểu Hổ Như quốc hướng đại sư đề xuất lời mời.”
Âu Dương Vũ ngẩn ra, từ trạng thái căng thẳng rốt cục cũng buông lỏng được một chút. Nàng vẫn cúi đầu xuống, khàn giọng quát: “Điều kiện ngươi đưa ra là gì?”
Vừa nghe Âu Dương Vũ hỏi điều kiện, xà văn thanh niên không khỏi vui mừng. Lúc này, phía sau hắn, một thiếu niên da đỏ sậm nhảy xuống ngựa, hắn đi tới bên cạnh xà văn thanh niên, giống như kẻ trước, đem tay phải đập lên ngực trái mình hành lễ nói: “Công phu của đại sư rất cao, Hổ Như quốc chúng ta tôn trọng nhất là những nhân vật như đại sư. Chính ta ngỏ lời mời đại sư. Ta là Tam vương tử Hổ Uy của Hổ Như quốc, nếu như đại sư nguyện cho ta sở dụng, bất kể đại sư cần gì, xin cứ yêu cầu.”
Mặc ta ra giá? Cái giá quả thật không thấp.
Âu Dương Vũ không khỏi suy tư. Vấn đề lớn nhất của nàng hiện tại là không biết gì về thế giới này cả. Nếu như có thể làm quen những quý tộc này, tự nhiên là có rất nhiều chỗ tốt. Nhưng còn diện mạo của nàng thì làm sao bây giờ? Nếu như đồng ý lời mời của đối phương, vậy mà còn không thèm nhìn đối phương chút nào thì quả là không ổn.
Thấy Âu Dương Vũ trầm ngâm không nói, xà văn thanh niên và Hổ Uy khẽ liếc nhìn nhau. Sau một lúc yên lặng, Âu Dương Vũ khàn giọng nói: “Ta còn có chuyện quan trọng cần làm!”
Hổ Uy nghe trong lời nói của nàng có ý tứ chần chừ, mừng rỡ vội vàng nói: “Đại sư có việc xin cứ đi làm. Làm xong rồi, đến Hổ Như quốc phủ Tam vương tử tìm ta là được. “. Dứt lời, hắn đánh một cái ánh mắt sang bên cạnh. Một thanh niên áo đen vội vàng đi lên mấy bước, cung kính đối với Âu Dương Vũ, nửa đầu gối quỳ xuống, hai tay dâng lên một khối mộc bài màu đen.
Âu Dương Vũ đưa tay nhận lấy mộc bài, cũng không thèm nhìn tới mà để luôn trong ngực, xoay người sải bước rời đi. Đến khi rẽ vào một chỗ ngoặt, phía sau cũng không còn bóng dáng ai nữa, Âu Dương Vũ mới từ trong lòng ngực móc ra khối mộc bài.
Mộc bài được viết bằng một loại mực màu vàng, phía trên là ba chữ quanh co khúc khuỷu, có điểm giống chữ Hán mà lại không giống, Âu Dương Vũ một chữ cũng không nhận biết.
Đem mộc bài thu vào trong ngực, Âu Dương Vũ thầm suy nghĩ nói: “Muốn tìm một chỗ đặt chân, cũng phải đối với thế giới này có hiểu biết rồi mới quyết định được. Chẳng qua là phải bắt đầu từ chỗ nào đây?”
Đi trên con đường cát vàng một canh giờ, mặt trời dần dần chìm xuống phía tây. Ở phương xa vẫn không thấy được bóng người nào, Âu Dương Vũ cảm thấy uể oải. Triển khai khinh công, Âu Dương Vũ men theo quan đạo chạy đi, cứ như vậy một canh giờ nữa trôi qua. Bầu trời đã đeo một tấm màn đen, những ngôi sao lốm đốm đầy trời tô điểm thêm cảnh đêm.
Rốt cục, cũng có một rừng cây hiện ra trước tầm mắt. Đây là một khu rừng rậm rạp, đâu đó là ngọn đèn dầu mơ hồ hiện lên. Âu Dương Vũ mừng rỡ trong lòng, bước chân không khỏi nhanh thêm vài phần.
Giữa trời đất, một làn sương khói nhàn nhạt dần dần hiện lên. Ẩn hiện đâu đó trong sương khói là một số ngọn đèn dầu, điều này khiến ột người quen sống trong thành thị như Âu Dương Vũ cảm giác được một loại tịch mịch.
Nàng bước đi như bay, chỉ trong chốc lát đã xuất hiện trong rừng cây. Lúc này mới phát hiện ra, đằng sau rừng cây là một mảnh núi non chập chùng, ánh đèn xuất hiện là của những dân cư sống trong chốn núi non này.
Bước đi gấp gáp, Âu Dương Vũ đã đến bên cạnh một cây đại thụ ở đầu thôn. Đối với người của thế giới này, nàng có chút sợ hãi nên quyết định cần phải thăm dò một chút. Hướng về một ngón đèn dầu, nàng nhìn về phía một gia đình gần nhất.
Đó là một gian nhà với bức tường làm bằng đá, phủ lên là mái bằng cỏ tranh xếp chồng, cánh cửa mở rộng. Chính giữa là một hán tử cao lớn đầu tóc rối bù, phía sau hắn là người phụ nữ với làn da thô đen đang ngồi cắt tỉa tóc cho hán tử. Bên trong căn phòng, trên một chiếc giường lớn là một tiểu hài tử khoảng năm sáu tuổi đang ngủ say. Hài tử dù đang ngủ say nhưng cũng mang lại cảm giác rụt tè, giường tuy lớn nhưng chỉ nằm sát về phía bên giường.
Ở trong căn phòng, bên cạnh cánh cửa là một con trâu đầm đìa máu. Ngửi thấy mùi máu tươi phảng phất từ phía căn phòng, Âu Dương Vũ nhìn về phía bên trái cạnh bếp lò.
Trên bếp, hơi nước bốc lên nghi ngút, một con gà rừng được vặt sạch lông đang chìm chìm nổi nổi trong nước nóng. Nhìn thấy phần bụng con gà vẫn chưa được làm sạch còn nguyên nội tạng, Âu Dương Vũ không nhịn được cảm giác muốn nôn khan.
“Xem ra không tìm được nơi ở rồi. Không bằng tìm chỗ nghỉ ngơi một đêm trong thôn này.” Âu Dương Vũ chỉ nghĩ đến, lại cảm giác được trong căn nhà kia truyền ra một mùi tanh hôi.
Nhìn xung quanh, rốt cuộc cũng tìm được một gian nhà đá trông tương đối khá một chút. Đây là một dãy nhà đá, tám gian phòng xếp thành hình chữ nhất. Bên trong đèn dầu sáng rỡ, tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ liền không dứt bên tai. Âu Dương Vũ nhìn trúng một gian nhà mái cỏ tranh trông khá sạch sẽ, liền dùng lá cây ngăn lỗ tai, nhảy lên nóc nhà, hai đầu gối ngồi xếp bằng, vừa điều tức* vừa ngủ.
*Điều tức: vận công cho nội công quanh người để tĩnh dưỡng. Cái đoạn này dịch cũng không quá chắc chắn lắm.
Phía sau căn phòng có hai gốc thụ* đặc biệt khổng lồ, cành lá tươi tốt đem nóc nhà che đậy khá kín đáo. Chỗ mà Âu Dương Vũ lựa chọn, coi như là khi mặt trời lên cao, người phía dưới cũng sẽ không phát hiện ra lại có người ngồi ở chỗ đó.
*Nguyên bản là long thụ, chắc là để ám chỉ gốc cây rất to(?)
Mặt trời đỏ hồng dần dần nhô cao từ phía chân trời, những tia nắng ấm áp xuyên qua kẽ lá chiếu rọi lên người Âu Dương Vũ. Nàng từ từ mở mắt ra, trong nháy mắt khi đôi mắt mở ra, những tia sáng lấp lánh khẽ toát ra từ đôi mắt. Cho đến khi Âu Dương Vũ nhắm mắt lại, những tia sáng mới dần dần biến mất.
Khẽ đứng dậy, cảm giác thấy sức khỏe tràn chề, Âu Dương Vũ thầm suy nghĩ nói: một thân công phu của ta cũng quá cổ quái đi. Bất quá có so sánh với không thì có quả thật là tốt. (có còn hơn không)
Nghĩ đến nội lực của mình, nàng lại nghĩ tới việc xuyên qua lần này, cực kỳ giống lão Thiên giở trò đùa dai. Nàng không khỏi oán hận hướng lão Thiên mắng mấy tiếng: “Lão tặc thiên!”
Mũi chân điểm một cái, Âu Dương Vũ vừa muốn hạ xuống, bỗng phòng ở dưới truyền đến một trận tiếng động. Tiếp theo, một tiếng khóc mang cảm giác tuyệt vọng truyền ra: “Mụ mụ, ta không muốn đi, nhà bọn họ có đến bốn huynh đệ a. Nếu vậy không phải là bị hành hạ đến chết sao? Mụ mụ, người trước bị gả còn chưa nổi một tháng a.”
Người đang khóc là một thiếu nữ, Âu Dương Vũ vừa nghe một chút liền hiểu được thiếu nữ này phải gả ột gia đình có bốn đứa con. Bốn huynh đệ cưới chung một vợ, vợ trước đã bị hành hạ đến chết. Bây giờ thiếu nữ này đang sợ điều đó lại xảy ra với mình.
Bất quá, việc này cùng Âu Dương Vũ không có quan hệ. Vì vậy, nàng xoay người chuẩn bị rời đi. Đang lúc ấy thì mụ mụ cô gái kia khóc lên: “Ngươi không lấy chồng, vậy cũng chỉ có thể đi tế đàn a. Trở thành nữ tế* của thần nào có tốt đẹp gì? Ngươi không biết, ngày hôm qua cha ngươi cùng các ca ca còn kể rằng yêu nữ trong truyền thuyết đã xuất hiện rồi. Vì vậy năm nay tế đàn còn muốn mở rộng ra, hơn nữa còn cử hành huyết tế chi lễ**, nói là như vậy mới có thể đem yêu nữ xua đuổi đi.”
*nữ tế: nữ cống phẩm cho các nghi thức thời cổ
**huyết tế chi lễ: ý là tế bằng máu
————————
Nhện: bút pháp của anh không thích hợp dịch Ngôn Tình đâu, thể loại lạnh lạnh lý trí một chút thì thích hợp hơn….
Nguyệt: Thế thì Đam Mỹ nhé, Đam Mỹ và Ngôn Tình anh chọn đi.
Nhện:…..
*Trầm mặc*
Nhện: Ngôn Tình cũng hay lắm a…