Bạn đang đọc Đẹp Tuyệt Thú Hoàn – Chương 65: Nam Nhân Thần Bí Mang Mặt Nạ
Trong tiếng cười thê lương cao vút, một kẻ áo đen mang theo mặt nạ màu bạc từ sau đài cao chậm rãi bước ra.
Hắc bào của nam nhân này rất là kỳ lạ, trong đêm tối phát ra oánh oánh quang mang, nhìn không ra là dùng tài liệu gì làm thành. Mặt nạ màu bạc che tới mũi, lộ ra nhất trương đôi môi. Từ con mắt hắc sắc của hắn thì nam nhân này có lẽ là người da vàng.
Nam nhân này môi mỏng, hình dạng hết sức hoàn mỹ. Hợp với chiếc cằm nhìn hết sức kiên quyết khiến cho người khác cảm giác rằng loại người này nhất định là một mỹ nam tử.
Suy nghĩ này vừa dâng lên, Âu Dương Vũ liền đối với chính mình xem thường, thầm suy nghĩ: ta thật là sắc tâm quá nhiều rồi, trong hoàn cảnh này còn suy nghĩ chuyện này.
Sự thật là nàng phải nghĩ đến một điểm, nhìn nam nhân này rõ ràng là ở chỗ này có địa vị rất cao, vốn Âu Dương Vũ cho là giống như lãnh địa của Tượng này rất tà ác, cổ quái, âm sâm này, lãnh tụ của nó sẽ là một người diện mục bì ổi âm trầm, hoặc một lão đầu, nhưng nam nhân trước mắt này lại trẻ tuổi tuấn mỹ, đúng là ngoài ý liệu của nàng rồi.
Thuận theo tiếng cười của nam nhân truyền tới, vốn mọi người còn đang nghị luận liền trong nháy mắt an tĩnh. Bốn người Di tộc kia quay lại chăm chú nhìn nam nhân trên đài, đem binh khí trong tay nắm chặt.
Trên đài cao, những hán tử gầy gò cùng chúng nữ khẽ cong eo, đồng thời nhấc tay phải lên vỗ mạnh lên ngực trái, đồng thời lui ra sau non nửa bước.
Nam nhân đeo mặt nạ bước đến trước đài, hắn ngẩng đầu lên, sau mặt nạ là một đôi mắt tối như mực đang hướng mọi nơi quét qua trong chốc lát. Hắn nhìn tới hướng bốn người Di tộc thì ánh mắt hơi ngừng ngừng, lại quét đến Liễu cùng Âu Dương Vũ thì chỉ là một mắt nhìn qua.
Hắn chỉ quét một cái liền di chuyển lực chú ý, Âu Dương Vũ trong nháy mắt khi bị hắn nhìn qua thì toàn thân trở nên cứng nhắc, mồ hôi lạnh ứa ra. Đây là một ánh mắt dường như có thể xuyên thủng linh hồn, nàng chưa từng nghĩ qua lại có loại người đối ngươi chẳng qua là quét một cái lại có thể làm cho ngươi vô sức phản kháng, một giây như vậy như bằng một nửa giờ bình thường, dài dằng dẵng vô cùng.
Nam nhân mang mặt nạ hướng mọi người bốn phía nhìn thoáng qua xong liền dùng tiếng nói thô dát nói chuyện: “Thật không có nghĩ đến, khuya hôm nay liền gặp khách quý!”
Hắn vừa nói ra lời này, tay Liễu nhẹ nhàng run rẩy một chút. Âu Dương Vũ trong lòng bất an, vội vàng chuyển đầu nhìn về phía Liễu, cúi đầu, lấy ngữ khí rù rì hỏi: “Hắn là ai? Hắn nhìn ra cái gì sao?”
Tràng cảnh lúc này có không ít người đều có cùng nghi ngờ như Âu Dương Vũ, bọn họ tụ tập ở chung một chỗ lặng lẽ nhỏ tiếng nói chuyện.
Trong bóng tối, nàng không thấy rõ vẻ mặt Liễu, chỉ thấy hắn lắc lắc đầu, lên tiếng nói: “Đây là một cao thủ. Bất quá, nàng yên tâm, bây giờ lực chú ý mọi người không có ở trên người chúng ta, chúng ta rất an toàn.”
Liễu nói lời này thì chẳng qua là đôi môi hơi động, thanh âm hắn rất rõ ràng truyền đến trong lỗ tai Âu Dương Vũ. Âu Dương Vũ biết trừ mình ra sẽ không có người khác nghe được Liễu nói gì. Đây là lần đầu tiên nàng thấy Liễu sử dụng, không khỏi tò mò nghĩ: này không phải là trong võ hiệp tiểu thuyết thỉnh thoảng nhắc tới thiên lý truyền âm, tụ âm thành tuyến sao?
Tiếng nghị luận của mọi người càng lúc càng rõ ràng. Đúng lúc này, nam tử đeo mặt nạ từ từ nhấc tay phải lên. Thuận theo động tác này, mọi người ngay lập tức đồng thời im miệng, khôi phục an tĩnh.
Khi tất cả đều an tĩnh, giọng nói thô khàn của nam tử đeo mặt nạ lần nữa vang lên: “Hôm nay là thời kì mà lãnh địa của Tượng ta nửa năm gặp nhau một lần. Ở thời khắc như vậy lại có khách quý nơi xa đến thăm, đây là vinh hạnh của ta. Người đâu, tấu nhạc~~”
Bốn chữ cuối cùng vừa xong, nam nhân đeo mặt nạ liền đứng sang bên cạnh.
Khi hắn đứng sang bên cạnh thì đồng thời tiếng ngâm vang lên “Ngao ô~~”
Mười con hổ bên trái đài cao đồng thời truyền đến tiếng kêu tê minh. Mười con hổ đồng thời rống lên khiến Âu Dương Vũ sợ hãi kêu to lên một tiếng, chân nàng mềm nhũn, thiếu chút là ngồi ngay xuống đó. May là Liễu vội vàng đưa tay ra ôm ngang bên hông nàng, đem nửa người Âu Dương Vũ đang xụi lơ ôm vào trong lòng.
Tiếng hổ tê minh thật lâu không dứt, chốc lát sau, một trận tiếng chuông lần nữa ngân lên. Phương hướng mà tiếng chuông truyền đến thật là kỳ quái, tựa hồ toàn bộ là từ vách núi giữa không trung vang lên. Nhất thời, bốn phía tiếng chuông vang to lên, xen lẫn trong tiếng hổ minh thanh lộ ra vô cùng đau buồn.
Tiếng hổ tê minh thanh cùng tiếng chuông đồng thời vang lên năm phần chung thì một trận tiếng trống truyền tới. Tiếng chuông cùng tiếng hổ minh thanh lập tức dừng lại. Tiếng trống “Thùng thùng ~~ đông ~ ” nhịp điệu rõ ràng, mỗi một tiếng tựa hồ đập vào trong lòng người. Rõ ràng là tiếng trống nhiệt náo kịch liệt, không biết vì sao Âu Dương Vũ nghe trong tai chỉ cảm thấy âm thanh dày đặc cùng đau buồn.
Tiếng trống này không giống tiếng chuông truyền tới từ phương hướng không rõ, Âu Dương Vũ thấy rõ ràng, khi tiếng trống vang lên thì lửa sáng lên một mảnh, ánh lửa có thể giúp thấy rõ ở trước vách núi cứ cách năm thước liền đứng một tay trống. Làm cho Âu Dương Vũ lạ lùng chính là thân thể của mình cách một tay trống không xa. Nhưng mới vừa rồi lúc nàng nhìn thì căn bản không phát hiện a?
Tiếng trống vang lên, một tiếng hát phiêu miễu [Nhện: không chắc lắm, mênh mông mù mịt] vang lên, tiếng hát này nếu như nói là ca, không bằng nói là từ trong lổ mũi phát ra hừ hừ trầm thấp, thanh ấm ngắt dừng liên tục.
Này tiếng hát chỉ vang lên bốn năm câu, dưới đất tiếng chuông lại vang lên xen lẫn trong tiếng trống, ngay lúc này thì mười mấy thanh âm thiếu nữ đồng thời gia nhập trong đó. Lần này tiếng hát trở nên rõ ràng hơn nhiều, tiếng hát miên xa, phiêu nhiên, dẫn tới một loại cảm giác rối loạn quỷ dị: “Thiên hoàng liễu, địa hoàng liễu. Ngươi đến cái gì? Đến cái gì? Ký ức của ta rất xa xôi, khuôn mặt ngươi một mảnh đen nhánh, đen nhánh trên gương mặt, ta thấy được hai mắt ngươi, hai mắt ngươi. [Nhện: thực sự là pó tay cái bài hát]
Ngươi đến cái gì, đến cái gì? Có biết hôm nay ra sao, có thể nhớ kỹ nay thần ở phương nào? Có thể nhớ kỹ máu trong ngươi đang gầm thét?”
Ca là dùng Á Tố ngữ Âu Dương Vũ đã quen thuộc phát ra, nhưng là, âm ở chuyển chiết thì lộ bất đồng. Ca từ này trong tai Âu Dương Vũ chỉ cảm thấy hết sức đơn giản, nhưng là hợp với tiếng nói cùng kiểu hát kỳ dị kia thì lại thấy không đơn giản rồi.
Nữ âm xen trong tiếng hát càng lúc càng cao lên, càng tươi đẹp, từ từ, từ trong bóng tối, Âu Dương Vũ thấy rõ ràng, từ trong bóng tối, đi ra mười hai cô gái áo đen. Những cô gái này toàn thân đen nhánh, chỉ có một đôi ánh mắt cùng hàm răng có thể đem chúng nữ từ trong bóng tối nhận ra.
Âu Dương Vũ tử vừa nhìn kĩ này, những cô gái áo đen tất cả đều là diện mạo của người da vàng, ngũ quan nhỏ nhắn, vóc người cũng gầy nhỏ, nhưng người ra vàng thế nào lại đen thành dáng vẻ này? Chẳng lẽ là toàn thân nhuộm đen?
Đúng lúc nàng nghĩ đến thế thì Liễu ở bên cạnh nói: “Chúng nữ này nhuộm đen, từ khi mới sinh liền nhuộm đen, nhuộm liên tục, đến hôm nay nó đã thành màu sắc ngoài da, không thể khôi phục lại nữa.”
Thấy Âu Dương Vũ ánh mắt chớp động, hắn biết nàng muốn nói điều gì, lại nói: “Chúng nữ cũng là kỹ nữ ở lãnh địa của Tượng, người người có thể hưởng dụng, hơn nữa không cần dùng bất cứ tiền nào làm thù lao.” Ngừng ngừng, hắn lại nói: “Có rất nhiều người vui vẻ cùng hắc nữ nhân, đã nghe có ít người đã từng nói, hắc nữ nhân rất kỳ lạ, nam nhân đã nếm qua thì không quên được.” Lông mày hắn từ từ tụ họp, ngưng trọng nói: “Mỗi một lần, hắc nữ đến hát liền có chuyện lạ thường phát sinh. Chẳng lẽ, khuya hôm nay ở đây lại xuất hiện chuyện tình ta không ngờ được?”