Bạn đang đọc Đẹp Tuyệt Thú Hoàn – Chương 44: Vô Đề
Âu Dương Vũ nghiêm mặt lại, lớn tiếng quát lên: “Chủ tử các ngươi rốt cuộc là người nào? Thật to gan, lại dám lấy tên của Nhị vương tử đi bắt người cướp của. Hừ, trong mắt các ngươi còn có Á Tố Vương không?”
Thanh âm của nàng mạnh mẽ dõng rạc mà lại nghiêm khắc! Âm thanh sắc lạnh, the thé truyền đi rất xa. Nàng thấy hai người này làm việc lén lút, mờ ám, đích thị là không muốn bị người khác biết, cho nên cao giọng kinh động xung quanh.
Vừa quát lên, Âu Dương Vũ đã đứng ở trên lưng ngựa một cách lung la lung lay, đứng vững xong nàng mới chỉ hướng hai người, quát lên: “Tránh ra cho ta! Chẳng lẽ các ngươi muốn giết người?”
Ba chữ “Muốn giết người” được nàng trầm giọng mạnh mẽ nói ra. Trong tiếng quát của nàng có gia nhập chút ít nội lực, hai đại hán đều giật mình, nhìn thoáng lẫn nhau rồi trên mặt lộ lên thần sắc tàn nhẫn.
Đại hán bên trái thấp giọng nói: “Tiểu tử này muốn hồ nháo! Không cần nói với hắn nữa, nhanh bắt hắn lại!”
Đại hán bên phải vội vàng đáp: “Đúng vậy, bắt hắn nhanh lên một chút.” Hai người vừa dứt lời liền đồng thời đem binh khí giương lên, thân thể lao về hướng Âu Dương Vũ.
Âu Dương Vũ nhìn bọn họ nói chuyện là biết bọn họ muốn động thủ. Nàng thầm hừ một tiếng, bỗng nhiên lớn tiếng kêu lên: “A, muốn giết người nữa à ~~” Dứt lời, thân thể ở trên lưng ngựa lay động mấy cái, hai đại hán chỉ thấy hoa mắt, thầm thủ thế, nhưng lại thấy Âu Dương Vũ chật vật té xuống mặt đất, luôn miệng kêu đau.
Hai đại hán sửng sốt, lập tức thấy có cái gì không đúng. Cho đến khi Âu Dương Vũ kêu đau hai tiếng xong liền bò dậy hướng về ngõ hẻm phía ngoài phóng đi, mới hiểu được nàng mới vừa rồi chật vật như vậy là để đánh lạc hướng chú ý của hai người.
“@#$% [1], lưu tiểu tử này lại!”
[1] 1 câu mắng chửi, trong bản gốc là ***
“Bị lừa rồi, tiểu tử này rất trơn trượt.”
Trong tiếng quát mắng, hai đại hán đồng thời kéo cương ngựa, lao về hướng Âu Dương Vũ chạy trốn. Mới đi một chút, phát hiện dùng ngựa thì di chuyển khá bất tiện, cả hai đồng thời từ trên lưng ngựa nhảy xuống, đuổi theo hướng Âu Dương Vũ bỏ chạy.
Mắt thấy sắp đuổi kịp Âu Dương Vũ rồi, bỗng nhiên phía trước truyền đến thanh âm la hét ầm ĩ. Trong thanh âm đó, tiếng La Tử kêu lên từ rất xa truyền tới: “Chính xác rồi Nhị ca, nhất định là thanh âm của Minh Vũ! Nhất định là thanh âm của hắn!”
Tiếng kêu của La Tử khẩn trương không có chút yên tĩnh nào, trong lòng Âu Dương Vũ vừa động, không khỏi thả chậm cước bộ. Đúng lúc này, một đội nhân mã xuất hiện ở lối vào con đường nhỏ. Cưỡi ngựa dẫn đầu là một thanh niên tuấn lãng cao quý, chính là Nhị vương tử, mà người vội vã thúc ngựa hô to gọi nhỏ theo sau thì là La Tử.
La Tử vừa thấy Âu Dương Vũ liền không khỏi mừng rỡ, nàng ấy huy động hai tay, liên tục kêu lên: “Minh Vũ, là Minh Vũ! A, Minh Vũ, ta ở chỗ này, ngươi đừng sợ, ta tới cứu ngươi!”
Nhị vương tử nhíu mày, quét mắt nhìn Âu Dương Vũ rồi chuyển về hai đại hán phía sau nàng.
Hai đại hán vừa thấy Nhị vương tử xuất hiện liền không khỏi đồng thời ngẩn ngơ. Đại hán bên trái kêu lên: “@#$%, xui xẻo, chúng ta đi!” Dứt lời, hai người đồng thời xoay người chạy về hướng ngược lại.
Một người hầu đi theo Nhị vương tử vội vàng cho ngựa sát lại, hắn thấp giọng hỏi: “Điện hạ, có muốn đuổi theo hai người kia không?”
Nhị vương tử thản nhiên nói: “Biết rõ ràng một chút xem mục đích người phía sau khi bắt Minh Vũ là được.”
“Vâng!”
La Tử tung mình xuống ngựa, vọt tới trước mặt Âu Dương Vũ, nắm tay áo nàng kêu lên: “Làm sao chàng ra bộ dạng này, sao lại ra bộ dạng này?”
Âu Dương Vũ lắc đầu, nhìn nàng ôn nhu nói: “Ta không sao, may mà mọi người tới kịp. Đúng rồi, mọi người làm sao biết ta đến nơi này?”
La Tử nói: “Ta còn chưa có tiến cung thì gặp được Nhị ca. Nào biết lúc sau hồi phủ thì có người nói là gặp chàng cùng hai hộ vệ nói muốn vào trong cung. Chàng nói với ta là không muốn đi, cho nên ta liền lo lắng có cái gì không đúng, Nhị ca nghe ta nói như thế cũng dẫn người đuổi theo. May mà chúng ta tới kịp.”
Nhị vương tử giục ngựa chạy tới trước mặt Âu Dương Vũ, hắn ngồi ở trên ngựa, đưa mắt nhìn Âu Dương Vũ trong chốc lát, ôn hòa hỏi: “Minh Vũ, bọn họ là vì sao mà muốn bắt ngươi, có biết là cái gì hay không?”
Âu Dương Vũ suy nghĩ một chút liền lắc đầu nói: “Bọn họ cũng không nói gì, thứ nhất là nói muốn đem ta vào cung gặp điện hạ. Sau đó tới chỗ này thì ngừng lại rồi rút binh khí ra. Lúc ấy ta sợ ngây ngươi, may mà kịp phản ứng liền chạy ra, sau đó thì gặp được mọi người.
Nhị vương tử gật đầu, ôn hòa nói: “Ta biết rồi, đi thôi.”
Âu Dương Vũ tâm sự nặng nề đi theo phía sau Nhị vương tử. Nàng nhìn thoáng qua Nhị vương tử cùng La Tử ở phía trước, thầm suy nghĩ nói: chẳng lẽ ta lại phải trốn đi, thiên hạ tuy lớn nhưng nào có nơi nào cho ta ẩn thân?
Nhị vương tử dọc đường đi cũng không nói gì. Sau khi vào phủ hắn cũng không quay đầu lại, nói: “Minh Vũ, ngươi đi theo ta.” Thấy La Tử đuổi theo, hắn cau mày quát lên: “La Tử, Nhị ca có lời muốn nói cùng Minh Vũ!”
La Tử bĩu môi, ấm ức không vui lui ra.
Nhị vương tử mang theo Âu Dương Vũ trực tiếp đi về thư phòng. Sau khi vào thư phòng, Nhị vương tử liền đóng cửa thư phòng lại, sau đó đến phía trước một giá sách. Hắn đem hàng thứ ba trên giá sách tùy ý nhấn một cái, chỉ nghe “chi chi” nhẹ nhàng vang lên, một cánh cửa bí mật liền xuất hiện.
Thấy cánh cửa đột nhiên lộ ra kia, trong lòng Âu Dương Vũ loạn lên. Đúng lúc này, thanh âm của Nhị vương tử truyền đến: “Đi theo ta.” Dứt lời, hắn khom lưng đi vào trong cánh cửa.
Âu Dương Vũ hơi nghĩ một chút, liền đi theo bên cạnh hắn tiến vào trong cánh cửa. Tay trái của Nhị vương tử ở trên một tảng đá phất một cái, trong nháy mắt thì cánh cửa kia đã đóng kỹ lại.
Đây là một thư phòng bình thường, một mặt là giá sách, ba mặt là thạch bích, cửa sổ mở hướng trên đỉnh đầu, ánh sáng cũng đầy đủ.
Nhị vương tử ở trước bàn đọc sách đứng vững, từ từ quay đầu nhìn Âu Dương Vũ một lúc, chậm rãi hỏi: “Ngươi là ai?”
Trong lòng Âu Dương Vũ cả kinh, nàng nhanh chóng ngẩng đầu lên. Nhìn hai mắt Nhị vương tử cực kỳ ôn hòa bình tĩnh kia, nàng không khỏi thầm nghĩ: hắn đem ta một mình gọi vào chính là muốn cùng ta hảo hảo nói một chút, muốn động thủ thì hắn không cần như thế!
Từ từ ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn Nhị vương tử, Âu Dương Vũ thấp giọng nói: “Điện hạ cho rằng ta là ai?”
Nhị vương tử khẽ mỉm cười, ánh mắt trong trẻo cực kỳ: “Minh Vũ, con mắt của ngươi rất đẹp, đẹp một cách không giống như là một ánh mắt của nam nhân, lời này đã có ai nói với ngươi chưa?”