Đẹp Tuyệt Thú Hoàn

Chương 30: Vô Đề


Bạn đang đọc Đẹp Tuyệt Thú Hoàn – Chương 30: Vô Đề


Mập mạp mang theo bốn người Na Tư chen lấn trong đám đông, hướng về chỗ đám người chen trúc trên quảng trường, hướng ra khán đài trên cao ở sau quảng trường đi tới. Hắn hiển nhiên hết sức hưng phấn, vừa đi vừa nói: “Chủ tử, khó có hôm nào rầm rộ như hôm nay a, tiểu nhân còn đang nghĩ xem có nên phái người nói cho chủ tử biết, lần này ngay cả Mịch Yêu Linh cũng xuất hiện, không nghĩ tới chủ tử đã tới rồi.”
Cùng với những nam nhân khác trên đời này, mập mạp nói tới “Mịch Yêu Linh” là khuôn mặt mập mạp cũng cực kỳ hưng phấn, hai mắt như phóng ra những tia sáng.
Na Tư gật đầu, không biết tại sao, hắn lại nhìn thoáng về hướng của Âu Dương Vũ. Thấy nàng không có chút thay đổi nào, hai mắt thường thường nhìn về một phía không có nửa điểm gợn sóng, không khỏi có chút thất vọng. Bất quá điều này cũng chỉ diễn ra trong một thoáng rồi biến mất.
Hắn cười nói: “Đúng vậy a, không nghĩ tới nữa. Vốn ta cũng không chuẩn bị tới, bỗng nhiên nhớ ra sau khi diễn ra nhạc viên đấu giả thì vẫn còn có biểu diễn cũng khá thú vị, nhất thời nhàm chán nên chạy tới.”
Mập mạp như cẩu hùng nhìn chủ tử của mình, hắn cảm giác được hôm nay Na Tư có chút bất đồng, nét mặt kia tựa hồ cất giấu điều gì hưng phấn, lại tựa hồ bất an.

Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, năm người đã tiến vào một thạch phòng phía sau quảng trường. Bọn họ theo cầu thang đi lên trên lầu. Mập mạp chỉ vào phía trên nói: “Ha hả, chủ tử, hôm nay rất là náo nhiệt, phía trên còn có vài người nữa, chủ tử hẳn là sẽ cảm thấy hứng thú.”
Cầu thang rất ngắn, mập mạp mới nói chuyện, mọi người đã lên đến lầu hai. Lầu hai này chỉ có một phòng, một không gian tròn trịa vô cùng to lớn bằng đá hiện ra ở trước mặt mọi người.
Na Tư vừa nhìn vào trong phòng, gương mặt tuấn tú liền lộ ra sắc mặt vui mừng. Hắn bước đi vào trong đám người, đồng thời một trận ha ha tiếng cười truyền lại, trong đám người đi ra mấy thanh niên xấp xỉ tuổi hắn.
Mấy thanh niên xông lên trước hướng Na Ta đánh tới một quyền nặng nề, Na Tư bị bốn quyền nặng nề cùng đánh tới, “Phanh phanh phanh rầm” mấy tiếng vang lên, hắn lảo đảo lùi lại mấy bước mới đứng vững. Âu Dương Vũ thấy đó là mấy người bạn của hắn nên cũng không nhúc nhích, lại cũng không rõ lai lịch nên cứ thế mà bất động.
“Ha ha ha ha” vừa mới đứng vững, Na Tư cười to lên, hắn hướng mấy người quát lên: “Mấy cái tên các ngươi, hạ thủ cũng không nhẹ chút nào” nhảy đến trước mặt một thanh niên, hắn đẩy ôm mạnh một cái. Một thanh niên tóc trắng, diện mục cực kỳ thanh tú, con ngươi màu lam mang theo loại cảm giác lạnh như băng, mỉm cười kéo lấy khửu tay hắn, bước đi đến bên cạnh một lão đầu đang ngồi, nói với Na Tư: “Vị này là Binh!”
“A? Dĩ nhiên là một tôn giả?” Na Tư vỗ mạnh lên ngực phải, hắng giọng nói: “Na Tư gặp qua Binh”. Lão đầu gật đầu, trên gương mặt tràn đầy nếp nhăn, ánh mắt mờ đục kia đang mở to, mắt hờ hững quét qua Na Tư, chính là vừa đảo qua rồi dừng lại.
Mọi người đều chú ý về hai ngươi, vẻ mặt của Binh mặc dù biến hóa không rõ ràng, nhưng mỗi người đều hết sức giật mình. Mọi người không hẹn mà cùng nhìn Na Tư.
Na Tư cũng khẩn trương hắn lên, gương mặt tuấn tú của hắn hơi trắng, lại vỗ nặng lên ngực một cái, hỏi: “Tôn giả, ta… ta có phải hay không là có chỗ nào không đúng?”
Binh lắc đầu, thấy Na Tư tại thời điểm cái lắc đầu của mình lo lắng thì thở dài một hơi, không khỏi cố nặn ra vẻ tươi cười. Nụ cười miễn cưỡng này của hắn, trên gương mặt đầy nết nhăn tựa như một đóa hoa mở ra, vô số nết nhăn trên mặt và trán như nứt ra, thực là quỷ dị không nói lên lời [nhện: ta cũng chịu, chả hình dung ra cái gì cả]. Âu Dương Vũ nhìn thoáng qua liền không dám nhìn nữa.
“Người trẻ tuổi, tương lai của ngươi xuất hiện biến cố, nhớ phải cẩn thận nữ nhân bên cạnh.” Binh chậm rãi mở miệng, mấy chữ này của hắn nói thật chậm, thật chậm, thanh âm chậm chạp, khàn khàn, mang theo một loại cổ xưa. Nếu không phải lắng nghe ngay trước mặt, Âu Dương Vũ cơ hồ cho rằng âm thanh này là từ không trung truyền tói, trống trải vô cùng, xa xôi vô cùng.
Na Tư ngẩn ra, trong lòng nghĩ: tương lai chính là tương lai, sao lại đột ngột xuất hiện biến cố? Lão nhắc tới nữ nhân, chẳng lẽ…? Nghĩ tới đây, hắn liền cảm thấy căng thẳng.

Suy nghĩ một lát sau, Na Tư lại vỗ mạnh lên ngực phải một cái, nói: “Tạ tôn giả cho ta biết, ta nhất định sẽ coi chừng”. Tôn giả này chính là độc nhất vô nhị trên đại lục, là người có thể đoán trước tương lai. Na Tư có thể được hắn chỉ điểm, trong lòng cực kỳ cảm kích, hắn suy nghĩ một chút rồi khẽ khom người, cung kính nói: “Không biết tôn giả lần này đến Á Tố, có cái gì sai sử sao? Ta nhất định sẽ rất vui vì ngươi mà ra sức.”
Tôn giả khẽ gật đầu, từ từ nói: “Ngươi có lòng này, rất tốt, ngươi nói với phụ thân của ngươi, thần bí khách sư đã thức tỉnh rồi, hắn phải coi chừng.”
Khách sư? Đây là vật gì? Na Tư mặc dù không rõ, nhưng vẫn hiểu được điều này rất trọng yếu, hắn nặng nề gật đầu, cảm kích nói: “Ta nhất định sẽ chuyển cảo.”
Binh nhận được hứa hẹn của hắn, hai mắt từ từ nhắm lại, không nói thêm gì nữa.
Thấy Binh đã nhắm mắt không nói gì nữa, tất cả mọi người mới bắt đầu ồn ào lên. Mới vừa rồi khi Binh mở miệng, bọn họ không dám nói gì. Bây giờ lão làm động tác này, chính là nói ọi người rằng coi lão không tồn tại.
Thanh niên tóc trắng nhìn Na Tư đang suy nghĩ những lời của tôn giả, thấp giọng nói: “Mịch Yêu Linh chính là người lấy ra.”
Mịch Yêu Linh? Đây cũng là đồ vật mà Na Tư nghi vấn. Hắn vội vàng quay đầu nhìn về phía góc.

Không gian lớn như thế, mười mấy người ngẩn ngơ tại chỗ, thực là trống rỗng vô cùng. Cho dù là như thế, tận trong góc không người, có hai bóng đen đang ở đó. Đó là một người một thú.
Một hán tử thấp bé, đỉnh đầu rất lớn, diện mục xấu xí ngồi chồm hỗm trên mặt đất, bên cạnh hắn là một con hắc cẩu có bộ lông dài. Hắc cẩu kia cùng chủ nhân nó giống nhau, ánh mắt tựa như khép lại mà như không khép lại, trong ánh mắt không có nửa điểm ánh sáng.
“Đây chính là Mịch Yêu Linh?” Na Tư ngưng mắt nhìn thật kĩ, trong ánh mắt hiện lên vẻ ước mơ cùng cuồng nhiệt, các thanh niên bên cạnh cũng cùng một bộ dạng, hiển nhiên ai cũng muốn giống như vị Đại Công của Á Tố chiếm được yêu nữ.
Mọi người ở đây nhìn về phía dây chuyền mà si ngốc nhìn nhau, bỗng nhiên tiểu hán tử kia mở mắt ra. Đôi mắt hắn vừa mở, Âu Dương Vũ không khỏi cả kinh, ánh mắt này thế nhưng chỉ toàn lòng đen, không có lấy một điểm trắng! Trải rộng hốc mắt là hạt châu đen ở giữa, lóng lánh một tia sáng sắc nhọn, thật sự là cổ quái tới cực điểm.
“Rầm rầm rầm phanh” một trận tiếng trống dồn dập truyền đến, phá vỡ bình tĩnh trên lầu. Mọi người quay đầu đi, chỉ thấy trên đài cao ở quảng trường phía trước bắt đầu truyền đến những tiếng động ồn ào. Trong tiếng ồn ào náo nhiệt, một đại hán như hổ đi tới trên đài, hai tay hắn giơ lên, hắng giọng quát: “Các vị, như các ngươi mọng đợi, thịnh hội của mỹ nhân chính thức bắt đầu!” thanh âm vừa ra “Đông đông đông~~” mấy tiếng trống dồn dập kinh thiên động địa đột nhiên nổ vang, cả quảng trường trở nên yên lặng như tờ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.