Đẹp Tuyệt Thú Hoàn

Chương 25: Nhạc Viên Đấu Giả (Sân Chơi Của Đấu Giả)


Bạn đang đọc Đẹp Tuyệt Thú Hoàn – Chương 25: Nhạc Viên Đấu Giả (Sân Chơi Của Đấu Giả)


Bởi vì loại sợ hãi này, Âu Dương Vũ liền cúi đầu, để cho thân hình cao lớn của Na Tư hoàn toàn ngăn cản thân hình mình.
Trong sương mù, đối phương trầm mặc. Cho đến một lúc lâu sau, lão già thần bí kia mới khàn giọng nói: “Đành phải thế”. Hắn thở dài một tiếng, từ từ nói: “Chúng ta lui!”
Tiếng hô này vừa dứt, đám người Âu Dương Vũ đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Theo những tiếng bước chân từ từ đi xa, không tới ngũ phân (năm phút) sau, sương mù trước mắt mọi người dần tản đi, con đường phía trước đã có thể nhìn thấy rõ ràng.
Na Tư mím chặt môi, nhìn thoáng qua phương hướng biến mất của Sư Sắc nhân, lông mày nhíu lại nói: “Chúng ta đi.”
Tri Thần mặc dù là một nữ tử nhưng bộ dạng của nàng thì tựa hồ trong đám thiếu niên cũng không phải là thấp, nàng lập tức tiến về phía trước, thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngay cả Sư Sắc nhân thần bí cũng xuất động? Thật không biết được họ muốn tìm cái gì!”
Na Tư nhìn về phương xa, bình tĩnh nói: “Bọn họ không nói”. Nói tới đây, chân mày hắn từ từ nhíu lại.

“Ngươi còn nghĩ cái gì?” Tri Thần nhẹ giọng hỏi. Na Tư lắc đầu, quát lên: “Đi thôi.”
Trong lòng Âu Dương Vũ cảm thấy bất an, nàng đi theo phía sau hắn. Không biết tại sao, nàng có cảm giác rằng những người đó tìm đến là vì nàng.
Nghĩ tới một chuyện, Âu Dương Vũ hỏi: “Điện hạ, Á Tố quốc có biện pháp khảo nghiệm võ lực của mọi người không?”
Na Tư quay đầu lại, mỉm cười nói: “Đương nhiên là có”. Hắn ngưng mắt nhìn Âu Dương Vũ, nói: “Thì ra là Âu Dương đối với thế giới bên ngoài không biết gì cả”. Âu Dương Vũ trong lòng bang bang rạo rực, Na Tư cười nói: “Không trách được sao Âu Dương dọc đường đi lại an tĩnh như thế, nguyên lai là đối với mình không có nắtự tin”. Âu Dương Vũ nhìn hắn, sợ hãi thầm than lên, thanh âm ôn hòa của Na Tư lại truyền đến: “Yên tâm, công phu của ngươi đã rất cao, lấy tuổi của ngươi lại có tu vi như thế, hoàn toàn chính là một thiên tài hiếm thấy.”
“A?”
Âu Dương Vũ ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi: “Làm sao ngài biết?”
Na Tư vẫn không trả lời, Thiền Tử bên cạnh Âu Dương Vũ nhẹ nhàng nói: “Hắn dĩ nhiên biết rồi. Hì hì, Âu Dương thật đúng là cái gì cũng không hiểu, người có huyết thống cao quý như điện hạ thì sẽ có một chút kỹ năng thần bí.”
Âu Dương Vũ âm thầm cả kinh, lại còn có chuyện này? Nói như vậy, Na Tư có kỹ năng nhìn thấu thực lực của người khác? Cái kỹ năng này thật là tốt, nhất là đối với một thượng vị giả mà nói thì đúng là không thể tốt hơn.
Nói như vậy, hắn muốn ta thành người hầu của hắn, còn dùng ánh mắt cổ quái kia nhìn, không phải là do nghi ngờ thân phận ta mà là do nhìn thấu bản lãnh của ta sao? Còn có, ta thật sự rất mạnh nữa? Thiếu niên cổ quái dùng pháp thuật kia cũng không phải là rất nhiều?
Âu Dương Vũ vừa nghĩ như thế, trong lòng bình tĩnh lại rất nhiều. Nàng ngẩng đầu, nhìn về phía Na Tư cười một tiếng, nói: “Thì ra ta lại là một thiên tài”. Vẻ mặt nàng hưng phấn, hai mắt sáng lên: “Ta mới biết đó.”
Sau khi cười xong, Âu Dương Vũ kỳ quái nhìn Na Tư, hỏi: “Ngài làm sao vậy?” Bị nàng hỏi như vậy, Na Tư đang ngây người như phỗng cười không được tự nhiên, nói: “Không có gì.”

Hắn quay đầu, đi thẳng về phía trước một đoạn. Mới vừa rồi khi Âu Dương Vũ cười, lại toát ra vẻ quyến rũ tuyệt mỹ khó có thể dùng ngôn ngữ để giải thích. Không nhịn được, hắn lại quay đầu lại nhìn Âu Dương Vũ, Na Tư thầm nghĩ: cuối cùng là chuyện gì xảy ra?
Đoàn người đi được mười ngày thì đã thuận lợi tiến vào cảnh nội của Á Tố quốc. Vung roi chỉ về thành trì ở cuối con đường, trong tiếng gào thét của đám thiếu niên, Na Tư nhẹ nhàng giải thích với Âu Dương Vũ: “Đó chính là thành Á Tố. Thành Á Tố là thành trì lớn nhất, hùng vĩ nhất trong thiên hạ. Dân chúng thiên hạ cũng lấy việc được sống ở thành Á Tố là một niềm tự hào.”
Thành Á Tố quả thật là uy vũ bất phàm, từ xa nhìn lại, tòa thành kia cao cao tới tận trời. Đến gần mà nhìn, tường thành toàn bộ là do cự thạch tạo thành. Na Tư khẽ gật đầu, mang theo mọi người tiến vào trong thành. Vừa vào trong thành, Âu Dương Vũ liền bị những tiếng ồn ào liên tiếp làm cho giật mình. Người ở đây di chuyển như những dòng sông, có một phần nhỏ là người da đen, còn đại đa số là những người giống người châu Á. Bất quá khác với người châu Á mà Âu Dương Vũ biết là, người nơi này vóc người cực kỳ cao lớn uy vũ, cùng với người da trắng không có chút khác biệt nào.
Cũng như đã chứng kiến ở những thành trì khác chính là nơi này người ra vào không ít người đều có đặc thù rõ ràng của dã thú.
Âu Dương Vũ hai mắt đảo tới đảo lui nhìn xung quanh, bỗng chợt nghe được trận trận tiếng hoan hô gào thét, trong những thanh âm này, còn có những tiếng gào thét đau đớn lẫn vào.
Thấy Âu Dương Vũ hăng hái bừng bừng đi tới chỗ những âm thanh kia vọng lại, Na Tư đi sát theo, chắp tay cười nói: “Âu Dương, đây chính là nhạc viên đấu giả trong thành”. Nhìn Âu Dương Vũ đang lắng nghe, Na Tư giải thích: “Nhạc viên đấu giả ở mỗi quốc gia đều có. Bách tính bình thường dùng loại này để chứng minh võ lực của mình để đạt được sự công nhận của người quyền quý. Nhạc viên đấu giả bình thường là thiết đài ở trung tâm thành thị phồn hoa nhất, hàng năm đều tổ chức ba lần, mỗi lần kéo dài nửa tháng. Đấu giả của thành Á Tố cũng là các võ sĩ được các quốc gia chọn lọc cử tới. Vì vậy, tại thời điểm nhạc viên đấu giả mở ra thì chính là thời khắc náo nhiệt nhất.”
Nghe vậy, Âu Dương Vũ biết được rằng nhạc viên đấu giả này chính là phương thức khoa cử của thế giới này. Các nam nhân dùng phương pháp này để chứng minh võ lực của mình.
Thấy Âu Dương Vũ hưng phấn như thế, đám người Na Tư nhìn nhau cười một tiếng, cùng nhau hướng tới chỗ nhạc viên đấu giả. Chỉ chốc lát, Âu Dương Vũ liền thấy được một cái quảng trường rộng lớn, trong quảng trường là một cái đài cao, dưới đài cao người người tấp nập, chừng trên vạn người quan sát.

Người thật sự là rất đông, đám người Âu Dương Vũ căn bản không chen chúc đi vào được. Âu Dương Vũ có chút mất hứng, nàng lắc đầu, gặp Thiền Tử cũng đang cẩn thận lui về phía sau, không khỏi tò mò hỏi: “Nơi này không cho phép nữ nhân quan sát sao?”
“Ha ha ha” dĩ nhiên là không phải, một đại hán cao hơn hai thước ba ở bên cạnh hắng giọng cười lên. Hắn vừa cười vừa đi về phía Thiền Tử cùng Tri Thần đang nhăn mày chen chúc, ánh mắt tặc đảo loạn. Làm Âu Dương Vũ giật mình chính là vương tử Na Tư ở bên cạnh thờ ơ nhìn, cũng không có chút nào tính toán sẽ bảo hộ nữ nhân của mình.
Hai mắt đại hán dính chặt trên người Tri Thần, nhìn chằm chằm nàng mấy lần rồi mới quay đầu giới thiệu với Âu Dương Vũ: “Nhạc viên đấu giả là địa phương hoan nghênh nữ nhân nhất. Nam nhân ở đâu đều ước gì nữ nhân càng nhiều càng tốt, càng xinh đẹp càng tốt.”
Đối với ánh mắt tò mò của Âu Dương Vũ, hùng chưởng của hắn xoa xoa cằm mình, mê đắm nói: “Xem ra tiểu ca chưa từng tham gia a. Tuyển thủ chiến thắng cuối cùng ở nhạc viên đấu giả, trong vòng ba ngày có thể đem bất kỳ nữ nhân nào hắn nhìn trúng ôm về nhà!”
“A?” Âu Dương Vũ cúi đầu sợ hãi kêu. Ánh mắt hèn mọn của đại hán kia vẫn đặt trên người của Tri Thần, nghe được tiếng kêu khẽ của Âu Dương Vũ liền quay lại ôn nhu cười đối với ánh mắt nhìn mình không hề nhượng bộ chút nào của Tri Thần, nói: “Còn có một giờ nữa là người thắng sau cùng sẽ xuất hiện. Cô nương xinh đẹp, ngươi không nhanh kiếm chỗ núp đi, quý tộc ca ca bên cạnh ngươi cũng không bảo vệ được ngươi đâu!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.