Bạn đang đọc Đẹp Tuyệt Thú Hoàn – Chương 102: Lướt Gió Đạp Sóng, Liễu Đã Tới
Tác giả : Lâm Gia Thành Dịch+biên: Zasw
Ý nghĩ này của Hi Thú hoàn toàn là đột nhiên xuất hiện. Hắn nhanh chóng quay đầu lại nhìn về phía sóng cuồn cuộn vỗ lên bờ, thầm nghĩ: kỳ quái, chuyến thuyền này ba tháng mới có một lần, cho dù bọn Liễu có đuổi theo thì cũng phải là chuyện của ba tháng sau, tại sao ta lại nghĩ đến chuyện này? Thật là quan tâm quá hóa loạn a.
Theo bóng đêm càng lúc càng đậm, cả đám người trên khoang thuyền cũng từ từ đi vào trong. Bọn họ đi hết, cuối cùng cũng khiến cho Âu Dương Vũ được thanh tịnh, buông lỏng cả người.
Từ từ thở ra một hơi, nàng nhìn dòng nước xa xa, thầm nghĩ: cũng không biết bờ bên kia là cảnh tượng như thế nào? Nhìn bộ dạng mong đợi này của Hi Thú, có lẽ đúng là rất có ý tứ.
Dần dần, trăng tròn treo lên cao, hiện tại đã đến nửa đêm rồi. Trên boong thuyền hàn khí bức người, mọi người đã sớm trốn vào trong khoang thuyền hoan lạc, chỉ có Hi Thú cùng Âu Dương Vũ vẫn còn ngây ngốc ở bên ngoài nhìn lên tinh không.
Hi Thú nhíu chặt lông mày, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì. Mà Âu Dương Vũ thì lại có chút hoảng sợ. Theo thời gian từng đoạn từng đoạn rơi vào quá khứ, bên tai lại nghe được ở trong khoang thuyền truyền đến tiếng rên rỉ miên man không dứt, trong nội tâm nàng bỗng nhiên có chút bất an. Mà nguồn gốc của sự bất an thì tất nhiên là từ người đứng ở bên nàng, Hi Thú.
Cười khổ một cái, Âu Dương Vũ thầm suy nghĩ: ta không phóng thả một phen như vậy, thật đúng là không thú vị. Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng tấm thân xử nữ của nàng cứ nghĩ đến loại chuyện này là trong lòng lại có chút hoảng sợ.
Len lén liếc nhìn Hi Thú một cái, thấy sống lưng hắn vẫn thẳng thẳng, mắt nhìn đến một phương hướng nào đó không nhúc nhích, Âu Dương Vũ không khỏi lặng lẽ thở ra một hơi.
Đúng lúc ấy, thân thể của Hi Thú bỗng nhiên run khẽ, thấp giọng nói: “Tới rồi.”
Âu Dương Vũ ngẩn ra, không khỏi hỏi lại: “Cái gì tới ?” Nàng ngẩng đầu, theo ánh mắt của hắn nhìn lại, dưới bầu trời đêm sáng ngời chỉ có sóng nước quay cuồng, nào có cái gì dị thường?
Hi Thú cũng là không đáp, hắn thận trọng ngưng mắt nhìn phương hướng đó, khóe miệng cong lên lại mang theo ba phần lãnh ý. Một hồi lâu sau, hắn mới chậm rãi nói: “Có người đuổi tới.”
A?
Âu Dương Vũ lấy làm kỳ lạ. nàng vội vàng nheo mắt nhìn về xa xa. Nhưng là, trăng tròn vạn dặm, ánh sáng dìu dịu, nào có bóng người nào đuổi tới a?
Trừng mắt nhìn, Âu Dương Vũ lầm bầm nói: “Ngươi không phải nói rằng thuyền này ba tháng mới khởi hành một lần sao? Trừ thuyền này, những con thuyền khác cũng dám vượt sông này sao? Tại sao lại có thể có người đuổi theo được? Chẳng lẽ bọn họ không phải là ngồi trên thuyền?”
Hai mắt của Hi Thú vẫn dán thật chặt về phương xa, nhìn về hư vô không giới hạn kia. Nghe được Âu Dương Vũ hỏi, đôi môi mỏng mím thật chặt không khỏi cong lên, hắn nói: “Vốn là như thế. Bất quá bọn hắn có thân phận đặc thù, có lẽ có biện pháp nào đó mà ta không biết.”
Nói tới đây, hai tay hắn lại chắp ở sau lưng. Cho dù y bào trên người bị gió đêm thổi bay phất phới, hắn cũng không để ý: “Không nghĩ tới, ngay cả ba tháng thời gian cũng không cho ta.”
Những lời này nói một cách chậm chạp mà trầm thấp, mang theo một loại cảm giác đau xót và khổ sở ở trong. Âu Dương Vũ kinh ngạc nhìn Hi Thú, đôi mắt giật giật, cuối cùng cũng không nói gì ra.
Eo lưng của Hi Thú thẳng tắp, như một thanh kiếm vươn thẳng lên, trên người cũng tràn ra một cỗ hàn khí. Trong ánh mắt nhìn chằm chằm về phương xa lộ ra cảm giác hận ý mãnh liệt cùng âm trầm. Thấy Hi Thú như vậy, Âu Dương Vũ không khỏi rùng mình một cái.
Hi Thú cũng không quay đầu lại, từ từ nói: “Vũ, xem ra bọn họ cũng giống ta, dù chỉ trong chốc lát nhưng cũng không muốn buông nàng ra. Lần này chúng ta có thể sẽ đại khai sát giới, nàng hãy trốn ở một bên không nên đi ra ngoài. Nếu như ta thắng, tất nhiên không cần phải nói gì. Nếu như Liễu cùng Thiên thắng, nàng hãy đi theo bọn họ. Sinh tử của bọn ta không liên quan đến nàng, nàng không cần vì vậy mà khó chịu trong lòng.”
Âu Dương Vũ ngơ ngác nhìn hắn, Hi Thú chưa bao giờ tỏ ra ngưng trọng thế này. Toàn thân nàng lạnh buốt, trong lòng không ngừng cảm thấy buồn bực và sợ hãi. Miệng nàng giật giật, rốt cục cũng thấp giọng nói: “Bản lãnh của các ngươi cũng tương đối, hẳn là chẳng phân biệt thắng thua đi? Nên, cho dù bọn họ thắng, ngươi hẳn cũng không chết được?”
Nói đến chữ chết, thanh âm của nàng có chút run rẩy. Tựa hồ nói ra chữ này cần sức của nghìn quân mới nổi.
Hi Thú lắc đầu, mặt không chút thay đổi nói: “Không, những cuộc chiến trước chúng ta cũng không có động thủ thật sự. Bởi vì ta cùng hắn cũng không nguyện để cho thân phận của nàng bại lộ. Hiện tại không giống với lúc trước, dòng sông này dài cả ngàn dặm, chỉ cần đem người nơi này toàn bộ giết chết thì sẽ không lộ ra nửa điểm dấu vết. Nếu như có thể thừa cơ diệt trừ đối phương, đối với phương kia lại càng thiết thực hơn nhiều. Vì vậy, lần này rất có thể sẽ là sinh tử đại chiến.”
Âu Dương Vũ càng nghe thì sắc mặt càng tái nhợt, Hi Thú khẽ mỉm cười, trong mắt tinh quang chớp động, nhẹ giọng nói: “Cũng được, mặc dù có hơi sớm.”
Hai bàn tay nhỏ bé của nàng bắt đầu run rẩy, nàng nhìn gương mặt như điêu khắc của Hi Thú, khẽ nói: “Thật ra thì không cần… ngươi còn nhỏ… hắn… hắn cũng không lớn. Các ngươi không đáng đánh nhau thật tình như vậy.”
Hi Thú từ từ xoay đầu lại, hướng về phía nàng ôn nhu cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng như tuyết nói: “Đáng tiếc, chúng ta phải thật tình. Vũ, chúng ta người nào cũng không muốn mất đi nàng.”
“Nhưng là, nhưng là…” Âu Dương Vũ liên tục kêu lên, nàng còn không kịp nghĩ phải làm sao, Hi Thú phất tay phải lên, trầm giọng nói: “Bọn họ tới.”
Âu Dương Vũ cả kinh, vội vàng quay đầu nhìn lại. Không có a, vẫn là sóng cuộn bảy màu, vẫn là bầu trời ban đêm như vậy a. Khóe miệng nàng giật giật, đang chuẩn bị hỏi nữa, bỗng nhiên từ đằng xa xa xuất hiện một điểm màu trắng trên dòng nước.
Điểm trắng kia ban đầu chỉ có một chút, hết sức nhỏ bé mà tầm thường. Nếu không phải Âu Dương Vũ thị lực hơn người thì căn bản là nhìn không ra. Dần dần, điểm trắng kia càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn, dần dần, một bóng người hiện ra trong tầm mắt nàng.
Chỉ có một người! Vậy là ai?
“Chỉ có một, hoàn hảo.” Hi Thú ở bên cạnh cười lành lạnh nói.
Đúng lúc ấy, một tiếng thét chói tai của một nữ tử từ trong khoang thuyền vang lên: “Trời ạ, đây là cái gì? Đó là người sao? A, có người hiện ra giữa dòng sông, mọi người mau đến xem a, trên biển xuất hiện một thần bí nhân kìa.” Thanh âm của thiếu nữ bén nhọn mà vui mừng, xé rách bầu trời đêm bình tĩnh, phá vỡ khung cảnh vui cười cùng những tiếng rên rỉ trên thuyền. Chỉ chốc lát công phu, hơn mười người nối tiếp nhau từ trong khoang thuyền vọt ra. Bọn họ một bên chen chúc, một bên hưng phấn mà kêu lên: “Nơi nào, nơi nào có người?” “Không thể nào, trên sông làm sao có người xuất hiện? Người nào lợi hại như thế?” “Thật sự có người sao?” “A, ngươi có phải hoa mắt hay không? Trời ạ, thật là có một người.”
“Là một mỹ nam tử! Thật đẹp trai! Thật quá đẹp trai a!”
Người càng chen chúc càng nhiều, chỉ chốc lát, trên boong thuyền đã có trên trăm người. Còn có người vừa mặc y phục vừa vọt tới boong thuyền. Lúc này, những thét chói tai vui mừng của chúng nữ đã chiếm đa số.
Đúng vậy, hiện ra trên sóng nước đúng là một mỹ nam tử. Không chỉ là những thiếu nữ kia, ngay cả Âu Dương Vũ giờ phút này cũng nhìn ngây dại. Mỹ nam tử kia đạp lên một đợt sóng trắng xóa đang vỗ tới con thuyền mà đến. Tay áo tung bay, trường bào phất phới theo cơn gió, phiêu nhiên như thần tiên, phảng phất những cơn gió cũng đang nhảy múa xung quanh hắn.
Không chỉ những thiếu nữ, ngay cả những nam nhân cũng ngây dại. Đây là một loại cảnh đẹp đến cực hạn, bọn họ được chứng kiến bạo lực, khoa trương, cuồng dã, nhưng chưa từng gặp qua loại phiêu nhiên như thần tiên này.
Hôm nay, trên trời trăng tròn treo cao, biển sao trải rộng, trong nước bọt sóng quay cuồng, bảy màu hòa lẫn lộn, mà giữa trời và đất, một thiếu niên tuấn tú giẫm lên bọt sóng, lấy một loại tư thế nhanh nhẹn chưa từng có người gặp qua mà đến. Cảnh trí như vậy tại sao mà mọi người không bị khuynh đảo được, không bị ngạc nhiên được? Đôi môi Âu Dương Vũ giật giật, nhẹ nhàng từ từ thở dài nói: “Liễu tới, một mình hắn tới.”