Đẹp Trai Là Số 1

Chương 37


Đọc truyện Đẹp Trai Là Số 1 – Chương 37

Tô Căng Bắc đi quay show cũng mang cả Ô Đồng theo. Vì Chu Thời Uẩn đi bệnh viện, trong nhà không có ai, cô không yên tâm để Ô Đồng ở nhà một mình.

Khách mời của show hôm nay là Hàn Văn Tân và một diễn viên khác là Tưởng Chiêu. Hai người gần đây có tác phẩm ra mắt nên đang đi quảng bá. Trước khi quay show, Tô Căng Bắc đến phòng trang điểm gặp hai nhân vật cấp đại thần này.

– Căng Bắc, đã lâu không gặp.

Tưởng Chiêu từng hợp tác với cô nhưng cũng chỉ có lần đó, về sau trừ lễ trao giải ra, hai người hầu như không gặp mặt.

– Anh Tưởng, hiếm khi mời được anh đến show tụi em, lát nữa phải hỏi gì đáp nấy đấy nhé.

Tưởng Chiêu cười:

– Không thành vấn đề, em hỏi anh dám không đáp sao?

Tô Căng Bắc trêu đùa:

– Ờ, cho nên cũng có thể hỏi về scandal gần đây của anh nhỉ.

Tưởng Chiêu than thở:

– Haiz, nếu có thể khiến người đẹp vui vẻ, muốn khui gì thì khui.

Tô Căng Bắc giơ ngón tay cái với anh, sau đó gật đầu với Hàn Văn Tân:

– Thầy Hàn.

Hai người vừa hợp tác xong “Thành nguy cơ”, gặp nhau vẫn còn cảm giác quen thuộc. Hàn Văn Tân đứng dậy chào, sau đó nhìn con mèo trong lòng cô, hình như đây là con mèo mà người đàn ông kia bế vào ngày tiệc hoàn công nọ.

Tưởng Chiêu:

– Căng Bắc, anh không biết em có nuôi mèo đấy.

Tô Căng Bắc sờ Ô Đồng đang ngoan ngoãn dựa vào lòng:

– Người nhà nuôi, em bế đi chăm sóc.

Tưởng Chiêu:

– Rất đáng yêu, nào nào nào, anh bế nào.

Tưởng Chiêu đưa tay qua chạm Ô Đồng.

“Meo!!!”

Móng vuốt Ô Đồng không vui là cào vào mu bàn tay người ta, Tô Căng Bắc giật mình, vội vàng dịch ra mấy bước:

– Ô Đồng!

Dáng vẻ nhe răng trợn mắt của Ô Đồng tức khắc ỉu xìu.

Tô Căng Bắc nhìn Tưởng Chiêu:

– Xin lỗi anh Tưởng, anh không sao chứ?

Tưởng Chiêu cũng giật mình:

– Không sao không sao, con mèo này dữ thật.

Tô Căng Bắc:

– Ô Đồng không quá thích người lạ bế, hơn nữa ở nhà nó bị chiều hư rồi, có chút coi trời bằng vung.

Dứt lời, cô trừng Ô Đồng:

– Mày còn như vậy là lần sau tao bỏ mày ở nhà một mình đấy!

Ô Đồng giống như cảm nhận được sự tức giận của cô, kêu ai oán một tiếng rồi vùi vào lòng cô không nhúc nhích.

Tô Căng Bắc thấy nó ngoan như vậy, cơn giận phút chốc tiêu tan:

– Chỉ biết ra vẻ đáng thương thôi.


“Meo ~”

Tô Căng Bắc cười nhạo, hạ mi mắt chăm chú nhìn Ô Đồng.

Chỉ là, cô tùy ý đứng đó, ở trong mắt người khác lại là phong cảnh. Vì sắp lên sân khấu nên hôm nay cô mặc bộ đầm màu đỏ rực, vòng eo thắt lại nhỏ nhắn xinh xinh. Váy dài tới đầu gối, dưới bắp chân trắng trẻo tinh tế là đôi giày cao gót có quai màu đen quấn quanh mắt cá chân hai vòng, phát huy vẻ đẹp đôi chân vô cùng hoàn mỹ. Mỹ nhân như họa, toàn thân cô toát lên vẻ đẹp quyến rũ gợi cảm trong câm lặng.

Tưởng Chiêu nhìn cô, không khỏi nghĩ, nếu mình là con mèo kia trong lòng cô, hình như cũng rất tốt.

– Tưởng Chiêu.

Hàn Văn Tân chợt gọi, Tưởng Chiêu như giật mình tỉnh giấc, quay đầu nhìn anh:

– Sao thế?

Hàn Văn Tân không nói gì, chỉ là ánh mắt có ý cảnh cáo, Tưởng Chiêu nhún vai khó hiểu.

– Chị Căng Bắc, đạo diễn gọi chị.

– Được, đến ngay.

Tô Căng Bắc nói với hai người:

– Anh Tưởng, thầy Hàn, em đi trước.

– Được, em lo công việc đi.

Tô Căng Bắc bế Ô Đồng đi rồi, ánh mắt Tưởng Chiêu vẫn lưu luyến nhìn bóng lưng cô không rời.

– Dẹp tâm tư của cậu đi.

Giọng nói lạnh lùng của Hàn Văn Tân vang lên phía sau.

Tưởng Chiêu a lên:

– Gì?

Hàn Văn Tân từ tốn bưng ly nước bên cạnh lên uống một hớp:

– Người ta có bạn trai rồi, ánh mắt cậu cũng không cần rõ mồn một như vậy.

Tưởng Chiêu:

– Có bạn trai rồi? Anh nói mấy thứ trên mạng kia à, trên mạng nói có mấy phần đúng đâu chớ, hơn nữa, tôi chưa từng nghe nói Căng Bắc có bạn trai.

Hàn Văn Tân cười:

– Tưởng Chiêu, chọc phải người không nên chọc thì cậu tự chịu.

Ban đầu anh không biết hai người đàn ông gặp phải trong tiệc hoàn công là ai nên rất khó hiểu tại sao đạo diễn Trương luôn khép nép cung kính. Sau đó anh cố tình đi điều tra thử mới biết Chu tiên sinh mà đạo diễn Trương nói là nhân vật nào.

Tưởng Chiêu nghe Hàn Văn Tân nói thế, hơi thu lại nét mặt:

– Ý gì thế, anh nói rõ xem.

Hàn Văn Tân nói:

– Người sau lưng Tô Căng Bắc không phải dạng vừa đâu, ý nghĩ muốn theo đuổi người ta nên dẹp sớm thì hơn.

Tưởng Chiêu:

– …

Quay xong show, trời cũng đã tối. Tô Căng Bắc vừa bế Ô Đồng vừa gọi điện thoại cho Chu Thời Uẩn.

– A? Anh đến đâu rồi? Cổng à, đợi em chút, em ra nhanh thôi.

– Ô Đồng vẫn ngoan chứ?

Tô Căng Bắc:


– Ngoan, em bảo Hà Địch lấy đồ ăn dụ nó, cả buổi chiều nó đều không quậy.

Chu Thời Uẩn cười khẽ:

– Dạo này nó chẳng được ăn uống đàng hoàng, đại khái là thèm quá đó mà.

– Phải, có điều bữa nay ăn như vầy thì kế hoạch giảm cân của nó cũng tiêu rồi.

Ô Đồng: “…Mẽo?”

– Căng Bắc.

Phía sau có người gọi cô, Tô Căng Bắc xoay người lại:

– Anh Tưởng.

– Về à?

– Ừm, việc hôm nay xong rồi.

Tô Căng Bắc cười với anh, sau đó nói vào điện thoại:

– Em ra ngay đây, cúp nhé.

Tưởng Chiêu bước lên trước, nhìn cô, ánh mắt đầy tiếc nuối:

– Để anh đưa em về?

– Không sao đâu, em có người tới đón.

Hai người đã đi đến cổng. Tô Căng Bắc liếc mắt là thấy chiếc xe quen thuộc kia, vào lúc này, một anh chàng vô cùng đẹp trai đang đứng tựa vào nó, thu hút ánh nhìn của nhân viên qua lại.

Tưởng Chiêu cũng nhìn thấy Chu Thời Uẩn, rồi lại nhìn Tô Căng Bắc có vẻ mặt vui vẻ, trong lòng khẳng định, đây có lẽ chính là người “không phải dạng vừa đâu” mà Hàn Văn Tân nói.

Chu Thời Uẩn xa xa nhìn thấy Tô Căng Bắc đi tới, cô mặc đầm màu đỏ, cực kỳ diễm lệ. Anh hơi cau mày, cô mặc ít thế kia mà đi ra ngoài rồi.

Anh nhấc chân đi tới:

– Áo đâu?

Tô Căng Bắc chớp chớp mắt:

– Áo gì?

– Em mặc thế này không lạnh à?

Tô Căng Bắc phản ứng lại:

– Ờ hồi nãy vội ra tìm anh nên quên xách theo, đúng là có hơi lạnh, mau lên xe thôi.

Trên tay Tưởng Chiêu đang cầm một chiếc áo khoác của chính anh, nghe Tô Căng Bắc nói vậy, bèn vô thức nói:

– Căng Bắc, em cầm áo khoác này mặc tạm đi.

Chu Thời Uẩn dừng lại, ánh mắt chậm rãi nhìn sang Tưởng Chiêu vừa lên tiếng, ánh mắt ấy rất nhạt nhưng chẳng hiểu sao Tưởng Chiêu lại cảm thấy một cỗ áp lực không tên.

Chu Thời Uẩn nói giúp cô:

– Cám ơn, nhưng không cần.

Tưởng Chiêu sững sờ, ngượng ngùng thu tay về.

Chu Thời Uẩn cởi áo khoác mình ra khoác lên người Tô Căng Bắc, sau đó đón lấy Ô Đồng trong lòng cô:

– Đi thôi.


Cô cong khóe môi, khép áo khoác lại, đi theo anh tới chỗ đậu xe.

Trong xe rất ấm, Tô Căng Bắc cởi áo khoác của anh:

– Hôm nay sao anh qua đón em?

– Anh qua đón Ô Đồng.

– Ơ, hóa ra địa vị của em không bằng Ô Đồng à?

Tô Căng Bắc liếc nhìn con mèo mập phía sau, tức tối nói:

– Lần sau không đem mày ra ngoài nữa.

Ô Đồng rất vô tội:

– …

Chu Thời Uẩn lại nói:

– Người vừa nãy là ai?

– Anh ấy mà anh không biết à, em thực sự nghi ngờ bình thường anh có xem TV hay không đấy.

Tô Căng Bắc nói:

– Diễn viên đang hot Tưởng Chiêu.

– Ờ.

– Sao thế?

– Không có gì.

Chỉ là ánh mắt anh ta nhìn Tô Căng Bắc khiến anh không quá thoải mái mà thôi.

Cô vừa định nói gì thì di động vang lên.

Cô bắt máy:

– A lô?

– Em gái, đang làm gì thế?

– Em? Vừa quay show xong.

Tô Căng Bắc cau mày nói:

– Tô Doãn Đông, bình thường anh cũng đâu có gọi cho em, hôm nay là ngày tốt gì vậy?

– Ăn với chả nói, anh gọi điện thoại cho em cần phải coi ngày à?

– Được được được, anh thích gọi lúc nào thì gọi lúc đó, nói đi, có chuyện gì?

– Không có chuyện gì lớn, chỉ là ông nội bảo em về một chuyến, em đã lâu không về nhà rồi.

Tô Căng Bắc nhìn Chu Thời Uẩn:

– Anh nói với ông nội, em bận yêu rồi.

– Cái gì?

Tô Doãn Đông:

– Yêu, ai?

– Anh muốn chết à, em thì có thể yêu ai chứ.

– Ồ, Chu Thời Uẩn à?

Tô Doãn Đông cười nhạo:

– Anh còn tưởng em lén lút tìm người mới từ lâu chứ, sao hả, chưa chán Chu Thời Uẩn?

Cô không mở loa ngoài điện thoại di động nhưng âm thanh vẫn rất lớn, cho nên lời Tô Doãn Đông nói cũng lọt vào tai Chu Thời Uẩn. Mắt anh hơi nhúc nhích, chán? Tìm người mới?

Tô Căng Bắc ho khan, đổi bên tai nghe điện thoại cho cách xa anh một chút.

– Đừng giỡn, không có chuyện gì em cúp đây.

– Ê ê ê, ngày mai về đi, ông nội lên tiếng thì đừng có không nghe.


Tô Căng Bắc lườm:

– Được được được, em về là được chứ gì.

Đúng lúc này, đầu kia điện thoại di động vang lên tiếng Triệu Tuyết Nhan:

– Doãn Đông, nói chuyện điện thoại với Căng Bắc à?

– Dạ, ông nội kêu em ấy về.

– Đưa mẹ đưa mẹ, để mẹ nói.

– Ôi mẹ…

Lời còn chưa dứt thì điện thoại di động đã bị cướp đi, đầu bên kia thay bằng giọng Triệu Tuyết Nhan:

– Căng Bắc, mai về đúng không, nhớ đừng về một mình, đem Thời Uẩn về luôn nhé.

Tô Căng Bắc:

– Hả?

– Một mình thì đừng có về.

– Con…

– Thế nhé, thay mẹ nói với Thời Uẩn một tiếng giữ gìn sức khỏe, làm bác sĩ không dễ dàng, vất vả rồi.

Tô Căng Bắc nghẹn:

– Con gái mẹ… cũng rất vất vả.

– Dẹp.

Triệu Tuyết Nhan nói thẳng:

– Mẹ còn không biết con sao, được rồi được rồi, cứ thế nhé, mẹ cúp trước đây, dì Trương của con đang chờ mẹ chơi mạt chược nè.

– …

Cúp máy, Tô Căng Bắc không biết nói gì:

– Mai em về nhà.

Chu Thời Uẩn dừng lại:

– Ừ.

– Anh có rảnh không?

Chu Thời Uẩn:

– Mai có mấy ca phẫu thuật.

– À… ông nội bảo em mai về, mẹ em bảo đưa anh về luôn, có điều anh bận rồi thì thôi đi.

– Khi nào em đi?

– Bình thường phải ăn cùng ông nội bữa cơm nên phải về trước giờ cơm.

Tô Căng Bắc nghĩ đến việc phải xa Chu Thời Uẩn mấy ngày thì có chút không nỡ, tiêu rồi, kẻ quái đản là cô sao?

Anh nghiêng nghiêng nhìn cô:

– Ngày mốt anh rảnh.

Tô Căng Bắc chưa phản ứng được:

– Hở?

Ánh mắt Chu Thời Uẩn đạm nhạt nhìn phía trước:

– Em về trước, ngày mốt anh qua.

Tô Căng Bắc mở to mắt:

– Thật?

Lời của anh không đáng tin như vậy sao? Chu Thời Uẩn hơi bật cười:

– Ừ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.