Đẹp Trai Là Số 1

Chương 20


Đọc truyện Đẹp Trai Là Số 1 – Chương 20

Hai đoàn người ở sân bay gặp nhau hoàn toàn là bất ngờ. Từ Gia Vỹ ngẩn người, Tô Căng Bắc cũng cảm thấy kỳ diệu, cô lại sắp lên tiêu đề trang nhất?

Các phóng viên vốn đều đến chặn Từ Gia Vỹ, không ngờ lại nhặt được món hời lớn là Tô Căng Bắc.

– Gia Vỹ, hai người là đặc biệt đến chung sao, có hẹn trước không?

– Hai người lần này hạ cánh sẽ cùng đi ăn bữa cơm hay gì gì đó à?

– Tiếp theo hai người sẽ đi đâu?

– Căng Bắc Căng Bắc, về chuyện mấy ngày trước cô bị chụp cùng với một người đàn ông khác ở trung tâm thương mại, cô có ý kiến gì, thật sự chỉ là bạn sao?

……

Từ Gia Vỹ và Tô Căng Bắc xa xa nhìn nhau cách đám phóng viên, đơ người…

– Tránh đường tránh đường, Từ Gia Vỹ chúng tôi chỉ là đi công việc, không có hẹn với ai hết.

Quản lý bên cạnh Từ Gia Vỹ lên tiếng.

– Nhưng có chuyện trùng hợp như vậy à, hai người rõ ràng là ra cùng một lúc.

– Đây thật sự chỉ là trùng hợp, Gia Vỹ và Căng Bắc chỉ là bạn bè rất thân mà thôi.

– Vậy Gia Vỹ, anh biết người đàn ông xa lạ kia của Tô Căng Bắc không?

Từ Gia Vỹ hơi dừng lại, nhìn vào ống kính:

– Tôi không rõ.

Dứt lời, anh đi về phía Tô Căng Bắc, phóng viên vui vì thấy cảnh hai người họ ở chung với nhau, bèn rất ăn ý nhường đường cho họ.

Từ Gia Vỹ cười nói:

– Thật trùng hợp.

Tô Căng Bắc mỉm cười đáp:

– Trùng hợp quá, từ đâu tới vậy?

– Hải Nam, còn chị?

– Tôi từ Bắc Kinh qua, cậu đến đây có công việc?

Tô Căng Bắc bây giờ gặp cậu đã hoàn toàn không còn cảm giác lúng túng, cô từng chọc ghẹo nhiều trai như vậy, cũng từng dính nhiều scandal như vậy, sao có thể sợ loại đẳng cấp tiểu thịt tươi như Từ Gia Vỹ chứ.

– Ừ, phải quay quảng cáo.

Đôi mắt Từ Gia Vỹ sau kính râm nhìn chằm chằm Tô Căng Bắc, nếu không phải bây giờ bên cạnh có quá nhiều người, kỳ thực cậu rất muốn hỏi cô, nhân vật chính trong scandal trước đó là ai.

Tô Căng Bắc gật đầu, vừa định nói gì nữa thì điện thoại vang lên, cô chỉ chỉ điện thoại, ra hiệu cô phải đi trước một bước. Nhưng Từ Gia Vỹ lại không rời đi, nói:


– Cùng đi VIP đi.

Tô Căng Bắc lúc này đã bắt điện thoại, tùy ý gật đầu.

– A lô.

– Em đến rồi.

Giọng nói nhàn nhạt của Chu Thời Uẩn xuyên qua ống nghe truyền đến. Tô Căng Bắc tức khắc cười tươi như hoa:

– Phải phải, chưa đến thì em có thể mở máy sao?

– Ừ.

Chu Thời Uẩn hơi dừng lại:

– Sao ồn vậy?

– Anh không nghĩ xem em là ai, em xuống máy bay nhiều người đón em lắm, có thể không ồn sao?

Chu Thời Uẩn:

– …

Lúc này, micro của phóng viên xuyên qua lớp nhân viên bảo vệ xung quanh chĩa tới trước mặt Tô Căng Bắc:

– Căng Bắc, nghe nói cô sắp đóng phim điện ảnh của đạo diễn Trương, vậy sau này cô sẽ có hợp tác gì với Từ Gia Vỹ sao?

Tô Căng Bắc cười áy náy với phóng viên, che di động:

– Có hơi ồn. A lô? A lô? Nghe được chứ?

Cô không trả lời, các phóng viên cũng đành chịu, chỉ có thể chuyển sang Từ Gia Vỹ bên cạnh:

– Gia Vỹ có dự định này không? Hợp tác với nữ thần của chúng ta ấy?

Quản lý Từ Gia Vỹ ngăn mọi người lại:

– Xin lỗi xin lỗi, hiện tại chúng tôi không tiếp nhận phỏng vấn, có tin gì về công việc chúng tôi sẽ thông báo cho mọi người, được không?

– Còn một câu hỏi nữa thôi, có thể trả lời không?

……

Cuối cùng, các phóng viên đều bị ngăn ở bên ngoài, chỉ có nhóm Tô Căng Bắc và Từ Gia Vỹ đi vào lối đi VIP.

Xung quanh yên tĩnh, cô không che di động nữa:

– Bây giờ nghe được rồi chứ, a lô?


– Ừ.

– À đúng rồi, anh vừa nói gì, em nghe không rõ.

Chu Thời Uẩn:

– Không có gì, chỉ là bà nội muốn xác định xem em đã tới chưa thôi.

Tô Căng Bắc ậm ờ:

– Chỉ có bà nội muốn xác định thôi hả, em còn tưởng là anh muốn xác định chứ, làm mừng hụt.

Chu Thời Uẩn im lặng một lát, bỗng dưng hỏi:

– Bên cạnh em bây giờ có người khác à?

– Có, mẹ sai người tới đón em, ờ… em còn gặp Từ Gia Vỹ ở sân bay nữa, chắc anh nhớ chứ.

Đầu kia điện thoại, Chu Thời Uẩn vuốt ve lớp lông mềm của Ô Đồng, đương nhiên nhớ, trước đây ở bệnh viện, cô còn muốn người đàn ông đó đút cô ăn cơm mà.

Không đợi Chu Thời Uẩn trả lời, Tô Căng Bắc lại tự nói một mình:

– Lúc em mới xuống máy bay còn thấy lạ sao phóng viên biết hôm nay em về, hóa ra là họ đón máy bay cậu ấy.

– Tô Căng Bắc.

Chu Thời Uẩn ngắt lời cô.

– Hử?

– Về sớm một chút.

– Ờ.

Tô Căng Bắc nhướng mi, cố ý nũng nịu nhõng nhẽo hỏi:

– Đây là anh căn dặn hay bà nội căn dặn?

Chu Thời Uẩn:

– Cúp đây.

– Nè!

“Tút tút tút…”

Tô Căng Bắc nhìn điện thoại đã ngắt, lẩm bẩm:


– Nói cúp là cúp, chẳng lẽ không thể nói một câu là tự mình căn dặn à.

Lúc này, ở Chu gia đế đô.

Chu Thời Uẩn nhớ tới những lời ban nãy của phóng viên truyền qua điện thoại, hơi cau mày. Hợp tác, cô và Từ Gia Vỹ?

Anh sầm mặt lấy đồ ăn vặt trước mắt Ô Đồng đi, lòng thầm cảm thấy những biểu hiện trước kia của Tô Căng Bắc với Từ Gia Vỹ rất chướng mắt, cô gái ấy, từng cái nhăn mày từng nụ cười đều đẹp đến quá đáng.

Ô Đồng bỗng dưng mất đồ ăn, tức thì nhảy loi choi lên: “Meo meo meo!!!”

Chu Thời Uẩn trừng nó, nói rất uy nghiêm:

– Cô ấy nói mày phải giảm béo, mày quên à?

Ô Đồng ai oán: đồ ăn vặt ban nãy là anh cho tôi ăn! Chưa ăn xong đã lấy đi rồi! Tôi trêu ai chọc ai chứ!

Tô Căng Bắc nói với Từ Gia Vỹ:

– Được rồi, tôi đi trước, lần sau có cơ hội sẽ gặp lại.

Từ Gia Vỹ gật đầu, nụ cười hơi cứng ngắc:

– Tạm biệt.

Tài xế mở cửa xe cho cô, Tô Căng Bắc vẫy tay với Từ Gia Vỹ rồi lên xe.

Xe nghênh ngang rời đi, Từ Gia Vỹ ngẩn ngơ nhìn theo. Lúc nãy cô gọi điện thoại, từng biểu cảm đều rơi vào mắt cậu. Nụ cười hoặc long lanh hoặc e thẹn của cô rõ ràng là dáng vẻ đối với người yêu mới có. Người bên kia là ai… Ai có thể khiến cô toàn tâm toàn ý cười như vậy?

– Gia Vỹ, sao thế, lên xe đi.

Quản lý thấy cậu hồn vía lên mây, thở dài.

– Gia Vỹ à, bây giờ em thật sự không nên đặt tinh lực vào chuyện tình cảm.

Từ Gia Vỹ:

– …Em không có.

– Em đừng gạt chị, chị biết em rất thích Tô Căng Bắc nhưng chị khuyên em bỏ ý nghĩ này đi. Em nghĩ thử xem, phụ nữ trong giới showbiz có ngoại hình như cô ấy có thể không có ai che chở sao?

– Chị có ý gì…

– Có ý gì em không hiểu ư?

Quản lý vỗ vai cậu đầy thâm ý:

– Quy tắc ngầm của giới showbiz đâu đâu cũng thấy, hai ngày trước không phải tin tức nói có một người đàn ông vung tiền như rác cho cô ấy sao… Gia Vỹ à, đừng tùy tiện có ý nghĩ yêu đương với người trong nghề.

Từ Gia Vỹ quay đầu đi chỗ khác, không muốn nghe quản lý nói những lời này nữa, rầu rĩ ngồi vào xe.

Khoảng thời gian Tô Căng Bắc về nhà ăn Tết này, ông nội và cha mẹ hình như đối xử tốt với cô hơn rất nhiều, nói cho đúng là hợp mắt hơn rất nhiều. Cô nghĩ, chuyện này không tránh khỏi liên quan tới Chu Thời Uẩn.

Cũng phải, người luôn từ chối qua lại với vị hôn phu Chu gia kia là cô đột nhiên có tình cảm tốt đẹp với người ta, bọn họ không vui mới lạ.

Mồng sáu Tết.

Đầu bên kia điện thoại, Hà Địch lên tiếng:

– Căng Bắc, chuẩn bị xong hết chưa, nửa tiếng sau chị tới nhà đón em.


Tô Căng Bắc đang ngồi trang điểm thoa son trước gương:

– Xong rồi, chị mau qua đây là được.

– Ừ, được.

Hà Địch khẽ ho, hỏi:

– Đúng rồi, em và bác sĩ Chu sao rồi, em đặc biệt chạy đi Bắc Kinh là để gặp trưởng bối à?

– Em đặc biệt chạy đi Bắc Kinh gì chứ? Là anh ấy cầu xin em đi Bắc Kinh.

– Ờ, cầu xin em đi là em đi. Không phải trước giờ em chưa từng đi ư, sao cứ thế mà thỏa hiệp vậy?

Tô Căng Bắc để son xuống, mím môi:

– Người ta đã tha thiết cầu xin em như vậy, em không nỡ từ chối, nói thế nào đi nữa thì anh ấy cũng là bác sĩ từng cứu em, đúng không?

Hà Địch ở đầu kia trợn mắt:

– Tô Căng Bắc em đừng có ra vẻ, em cứ nói thẳng cho chị biết có phải em thích người ta rồi hay không đi.

Tô Căng Bắc:

– …

– Chậc chậc chậc, trước đây là ai nói vô cùng ghét chuyện kết thông gia từ bé, sau này kết hôn rồi, em là em, anh ta là anh ta, em vẫn tự do, vẫn ngắm tiểu thịt tươi như thường nhỉ. Còn nói chồng không là cái thá gì, Tô Căng Bắc, mấy cái này không phải do em nói à?

Tô Căng Bắc chống cằm, nghĩ nghĩ, nói:

– Không sai, tư tưởng trong đầu em không có thay đổi lớn, nhưng có một thay đổi nho nhỏ, đó là chồng vẫn đáng giá, dù sao chồng em đẹp trai như vậy, chưng ở trong nhà cũng rất rạng rỡ tổ tông, đúng không?

Hà Địch:

– …Tô Căng Bắc, bác sĩ Chu biết em là người như vậy không?

– Anh ấy sẽ biết thôi.

Hà Địch:

– Tự dưng chị có chút thương hại bác sĩ Chu.

Tô Căng Bắc bĩu môi, cúp điện thoại của Hà Địch.

Chưng ở trong nhà? Cô chỉ nói thế thôi, chồng đẹp trai như vậy chắc chắn không chỉ chưng ở trong nhà!

Tô Căng Bắc mỉm cười, nhớ tới dáng vẻ anh ôm mình vào hôm đó trong thang máy trung tâm thương mại. Nhịp tim cô lúc ấy quá nhanh, sắp làm loạn tiết tấu của bản thân cô, đó là điều trước giờ cô chưa từng gặp.

Thành phố điện ảnh truyền hình, đoàn phim “Thành nguy cơ”.

Sau khi thu dọn xong hành lý ở khách sạn, Tô Căng Bắc vội chạy tới đoàn phim, vì vấn đề thời gian nên cô không tham dự nghi thức khai máy, bây giờ trực tiếp vào đoàn quay.

“Thành nguy cơ” là tác phẩm mới của đạo diễn nổi tiếng Trương Học Thành. Nhà sản xuất tốt, đội ngũ diễn viên hào nhoáng, Tô Căng Bắc được chọn đóng một nhân vật quan trọng trong phim, trong lòng rất vui vẻ.

Ban đầu có rất nhiều diễn viên cạnh tranh nhân vật này với cô, thậm chí có mấy diễn viên hàng đầu nhưng cuối cùng cô được đạo diễn chọn, không phải vì cô diễn xuất hay hơn diễn viên khác, dù sao nghề chính của cô cũng không phải là diễn viên, mà vì khí chất và khuôn mặt cô mang đến cảm giác phù hợp với nhân vật trong phim nhất.

Nhân vật này là một người được huấn luyện từ nhỏ, cuối cùng được chọn làm mỹ nhân mật thám đưa sang nước láng giềng. Kiêu sa quyến rũ, thông minh đều là thứ nhân vật này phải có, thông minh thì cần diễn nhưng kiêu sa quyến rũ… Tô Căng Bắc đứng đó chính là sách giáo khoa cho mấy chữ này, không lý nào lại không chọn cô.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.