Bạn đang đọc Đẹp Quá Tôi Nhìn Không Nổi! – Chương 45: Câu Ngọc Đẹp Quá Không Dám Nhìn
Bất kể là chú nhỏ nhà hắn kêu gào cỡ nào, đau đớn cỡ nào, cuối cùng Tư Không Tịch vẫn không chút lưu luyến mà rời khỏi nhà.
Bỏ mặc chú nhỏ nhà hắn ngồi nhìn hai bát mì tôm đầy ắp hải sản siêu thịnh soạn mà mình vừa chuẩn bị.
Cuối cùng Lạc Thu Bạch tức giận gạt hết xương sườn, tôm hùm, hải sâm từ bát mì của cháu trai sang bát của mình, rồi hừ lạnh: “Trên đời không có bữa ăn nào miễn phí cả, đồ phản bội.”
“Hừ! Không biết là tiểu yêu tinh nào mê hoặc Tịch Mình nhà mình.”
“Nếu mà không đẹp thì còn lâu ông chú này mới đồng ý!”
“Nhưng thằng nhóc kia mắt nhìn người rất tốt mà, chắc không…!xấu quá đâu nhỉ.”
Trong lúc Lạc Thu Bạch còn đang mải chửi mắng, thì Tư Không Tịch đã nhanh chóng phi xe đến nhà hàng buffet trên tầng cao nhất của Quảng Trường Thời Đại đặt bàn rồi.
Việc này cũng không khó khăn gì, chỉ cần có thẻ VIP là xong.
Cho nên lúc Mai Như Ngọc và Tần Lãng giải quyết xong chuyện ở đồn cảnh sát rồi mới quay về nhà hàng thì Tư Không “lạc nhạn” đã ngồi vào một trong những chỗ đẹp nhất, kín đáo nhất của nhà hàng trước đó 10 phút rồi.
Hắn chắc chắn 100% Mai Như Ngọc và Tần Lãng sẽ ngồi ở vị trí này, bởi vì vị trí này là chỗ của khách VIP, được ngăn với bên ngoài bằng một bức bình phong làm bằng pha lê chạm khắc vô cùng tinh xảo, có người phục vụ riêng, thậm chí có cả bảo vệ ngăn những ai không phận sự miễn vào.
Đây cũng được coi là một điểm hút khách của nhà hàng buffet này, có thể nói phía đông của nhà hàng này là khu vực chuyên dành cho các minh tinh đến dùng bữa.
Điều này không chỉ thỏa mãn mong muốn được dùng bữa như những người bình thường của các ngôi sao mà còn quảng cáo cho chính nhà hàng – “Chỉ cần bạn đến đây ăn cơm thì có thể ngẫu nhiên gặp được idol mình yêu mến, và bạn cần đặt chỗ trước khi đến bởi nhà hàng lúc nào cũng kín chỗ”
Đôi khi cũng có một vài ngôi sao muốn mượn hình ảnh nhà hàng này để xây dựng hình tượng bình dị, gần gũi, hoặc đánh bóng tên tuổi.
Cho nên cứ cách vài ngày lại đến đây ăn nhằm lộ mặt, tự PR cho bản thân mình.
Mà gần đây, có một số hot gril, hot boy mạng có chút danh tiếng, cũng đến nơi này ăn uống nhằm chứng tỏ mình cũng nổi tiếng không thua gì các ngôi sao khác.
Điều này khiến chủ nhà hàng có chút đau đầu.
Cuối cùng chủ nhà hàng đưa ra yêu cầu, hot gril, hot boy mạng dưới 5 triệu fan thì không vào được khu vực VIP, cho dù quyết định này khiến nhiều fan và hot gril, hot boy mạng bất mãn, nhưng chủ nhà hàng vẫn kiên quyết không hạ thấp yêu cầu xuống.
Bởi vậy có thể thấy được rất nhiều ngôi sao đến nơi này không phải để ăn cơm.
Nhưng Mai Như Ngọc và Tần Lãng không giống nhau.
Mỗi lần Mai Như Ngọc tới đây đều thực sự để ăn cơm.
Còn Tần Lãng, mỗi lần tới đây đều vừa vì ăn vừa để PR.
Nhưng ít nhất ở phương diện ăn uống thì bọn họ đều hợp ý nhau.
Cho nên ở phương diện này, Tư Không ảnh đế là người không chân thành nhất.
Hắn đến đây không phải để ăn, mà đến để “câu cá, đánh chó”
Mặc dù đồ ăn ở đây rất ngon, nhưng so với con “cá” lớn kia, Tư Không Tịch cảm thấy nhưng đồ ăn này đều kém sắc, hương, vị hơn một chút.
Ngay sau đó hắn đã thấy được “con cá” mà hắn muốn bắt.
Hai người Mai Như Ngọc và Tần Lãng đeo kính râm bước vào nhà hàng thì liền nhìn thấy Tư Không Tịch đang rất nhàn nhã thưởng thức đồ ăn.
Mai Như Ngọc ngạc nhiên “A!” một tiếng, cảm thấy thế giới này thật nhỏ bé, người đã chia tay vẫn có thể gặp lại nhau như thường.
Tần Lãng suýt thở không ra hơi, mở miệng rống lên lại là câu: “Tại sao cái tên lạc nhạn này lại ở đây?!”
Giọng hắn hơi to, Mai Như Ngọc giật mình vội quay lại bịt miệng hắn rồi kéo hắn đến chỗ cái bàn trống đối diện chỗ Tư Không Tịch đang ngồi.
“Muốn chết hay sao mà nói to thế?! Lát nữa cả đám người vây chỗ nàylại thì cậu định dẫn tôi bò ra khỏi đây hay gì?”
Tần Lãng vô cùng uất ức: “Vì sao Tư Không Lạc Nhạn lại ở đây? Có phải cậu gọi cho anh ta đúng không? Tôi nói cho cậu biết, người tôi mời chỉ có mình cậu thôi đấy, có đánh chết tôi cũng không trả hóa đơn cho anh ta đâu!”
Tư Không Tịch nghe được lời này thì vô cùng lạnh lùng, cao ngạo nhấp một ngụm vang đỏ, sau đó nhẹ nhàng nói: “Tôi đã tự thanh toán rồi.
Chưa đến mức cần phải người khác trả tiền cho mình đâu”
Tần Lãng còn đang định gào lên với hắn ta, kết quả ngẩng đầu lên liền đối diện với đôi mắt đen nhánh, sâu không thấy đáy kia của Tư Không Tịch, hắn lại ngậm miệng lại.
Nghẹn lời.
Trực giác mách bảo hắn nên ngoan ngoãn ăn cơm thì hay hơn.
Mà cha mẹ hắn và cả Mai Như Ngọc đều từng nói với hắn rồi, nên tin tưởng hơn vào trực giác của mình.
Tần Lãng liền dứt khoát ngồi lại xuống ghế.
Chẳng qua là vô tình gặp phải Tư Không Tịch thôi mà.
Hắn có thể bảo đảm khi ăn cơm mình không nhìn ngang liếc dọc, tuyệt đối không liếc mắt nhìn cái tên “lạc nhạn” này một cái nào!
Cho nên Tần Lãng trực tiếp ngồi xuống cái ghế quay lưng về phía Tư Không Tịch.
Cái này làm người đang do dự có nên ghép bàn hay không – Mai Như Ngọc dừng lại một chút, cuối cùng vẫn ngồi xuống chỗ đối diện với Tần Lãng, sau đó cậu vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy…!Tư Không Tịch đang ngồi đối diện ở bàn bên kia.
Lúc này Tư Không Tịch nhìn đến cậu, khẽ mỉm cười, sau đó hắn nâng ly, bày ra tư thế cụng ly với cậu
Mai Như Ngọc: “……” Mẹ nó thế này thì thà ghép bàn còn hơn.
Tần Lãng đột nhiên cảnh giác.
Hắn quay phắt đầu lại nhìn nhưng chỉ thấy Tư Không ảnh đế cúi đầu dùng cơm.
Sau đó hắn quay đầu nhìn Mai Như Ngọc: “Cậu đừng có mắt đi mày lại với cái tên lạc nhạn đó sau lưng tôi.”
“Cá với chim sẽ không có kết quả tốt đâu.”
Mai Như Ngọc lạnh lùng đốp lại một câu: “Cá với Husky cũng không có kết quả tốt đâu.”
Sau đó Mai Như Ngọc liền đứng lên tự đi lấy thức ăn cho mình.
Tần Lãng nhanh chóng đuổi theo.
Nhưng sở thích của hai người khác nhau nên đi đến những khu vực đồ ăn khác nhau, nên nhanh chóng tách ra.
Lúc Mai Như Ngọc đang nhìn anh trai đầu bếp làm món thịt bò áp chảo, bên cạnh bỗng vang lên giọng của Tư Không Tịch: “Thịt bò ở đây rất ngon.
Vừa săn vừa tươi, vị cũng đậm đà.”
Mai Như Ngọc chậm rãi nheo lại mắt.
Trong đầu đột nhiên xuất hiện một câu
Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.
(*Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp)
Sau đó cậu hít sâu một hơi, cảm thấy chính mình nghĩ quá nhiều rồi.
Xét về gương mặt, năng lực, địa vị hiện tại của Tư Không Lạc Nhạn, thì có quá nhiều cành cây chờ hắn ta đến treo cổ, vì cớ gì cứ định treo cổ vào….
Mai Như Ngọc quay đầu liền va phải ánh mắt của Tư Không Tịch, sau đó cậu nhìn thấy hình bóng mình phản chiếu qua đôi mắt đen lát kia, rút lại ý nghĩ của mình.
Đẹp trai quá! Thật sự quá nguy hiểm mà!
Tư Không Tịch rất có khả năng muốn treo cổ trên cây phượng vĩ nhà cậu.
Vì thế, sau khi Mai Như Ngọc và Tư Không Tịch mỗi người gắp thịt bò áp chào thơm phức và gan ngỗng đắt đỏ kia vào đĩa, rồi chuẩn bị quay lại chỗ ngồi, cậu nhìn quanh không có ai liền nói thẳng với Tư Không ảnh đế.
“Đừng có thèm muốn sắc đẹp của tôi.”
“Cá với chim sẽ không có kết quả tốt đâu.”
“Hơn nữa tôi cũng nói cả đời này tôi không yêu đường gì hết từ lâu rồi.
Dù sao thì tôi cũng quá đẹp rồi, người xấu hơn tôi thì không thể sống chung với tôi được.
Người ta sẽ tự ti,lo lắng, còn tôi nhìn thấy mặt người ta thì càng không vui.”
Tư Không Tịch nghe được những lời này của Mai Như Ngọc,đáy mắt hắn hiện lên một chút kinh ngạc, thậm chí cả chút thất vọng mà chính hắn còn chưa kịp nhận ra.
Nhưng lúc nghe thấy câu cuối cùng kia, sự kinh ngạc và thất vọng của Tư Không Tịch liền biến mất, thay vào đó là một nụ cười.
Trạng thái của hắn vẫn ổn định như cũ, ánh mắt hắn nhìn Mai Như Ngọc cũng vẫn như vậy.
“Ồ! Vậy cậu nhìn thấy tôi hẳn là sẽ không thấy không vui đâu nhỉ.”
Mai Như Ngọc nhướng mày: “Ha! Ai cho anh tự tin như vậy hả?”
Tư Không Tịch nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Có thể là…!máu mũi cho tôi tự tin.”
Mai Như Ngọc: “……”
Chết tiệt! Cậu ghét tên ảnh đế chết tiệt này!
Đặc biệt, không những gương mặt của hắn ta hợp với gu thẩm mỹ của cậu, mà còn giàu có, bản lĩnh, độc mồm, độc miệng, đã thế còn rất giỏi giả vờ!!!
Sau đó Mai Như Ngọc nhìn vẻ mặt đắc ý kia của Tư Không Tịch lạnh nhạt đốp lại một câu:
“Tôi còn chảy máu mũi với con giun, linh dương Tây Tạng, ẩm thực phân tử về dâu tây.
Anh đắc ý cái gì mà đắc ý??”
Tư Không Tịch: “……”
Có thật là chảy máu mũi với Linh dương Tây Tạng và ẩm thực phân tử về dâu tây không vậy?!
(*Ẩm thực Phân Tử – Molecular Gastronomy hay còn gọi là Molecular Cuisine, tận dụng những cải tiến kỹ thuật từ các ngành khoa học hiện đại nhằm nghiên cứu, kết hợp các phản ứng hóa – lý vào quá trình nấu nướng nhằm biến đổi hương vị và cấu trúc món ăn.
Lên mạng để tra rõ hơn)
Quay lại bữa trưa hôm nay, Mai Như Ngọc kiêu ngạo ăn mỹ thực của mình, còn Tần Husky vừa ăn vừa phải quay đầu phòng bị Tư Không Lạc Nhạn, thỉnh thoảng lại liếc hắn một cái.
Mà Tư Không Tịch, lại thất thần ăn cơm, thậm chí hắn còn lén lút lên mạng tìm: “Những lần Mai Như Ngọc chảy máu mũi”, “Bách khoa toàn thư người và vật khiến Mai Như Ngọc chảy máu mũi”,…
Cuối cùng, lúc hắn nhìn thấy tư liệu về chuyện Mai Như Ngọc thật sự chảy máu mũi với linh dương Tây Tạng và ẩm thực phân tử về dâu tây, ảnh đế của chúng ta đột nhiên trầm mặc.
Cảm thấy chính mình hình như không có đáng giá đến vậy.
Có chút chua xót.
Ngay lúc Tư Không Tịch còn đang so đo vẻ đẹp của khuôn mặt mình với linh dương Tây Tạng và ẩm thực phân tử về dâu tây, bỗng nhiên liền nghe được có tiếng bước chân đang tới gần
Hắn nhanh chóng tắt di động, tự nhiên ngẩng đầu lên, liền ba cô gái nhìn vô cùng xinh đẹp mang đầy hơi thở thanh xuân đang bước về phía mình.
Tư Không Tịch nở nụ cười lịch sự đầy xa cách.
Ba cô gái này mỗi cô đều cầm một cái di động, vẻ mặt hưng phấn, liếc nhìn nhau sau đó ba người tách ra ba hướng.
Một người đến bàn của Tư Không Tịch, hai người khác thì nhanh chóng đi đến bàn của Mai Như Ngọc và Tần Lãng, màn hình live stream rọi thẳng vào mặt ba người bọn họ.
Nụ cười trên mặt Tư Không Tịch nhạt dần.
Tay Mai Như Ngọc còn đang quệt một ít bánh kem.
Miệng Tần Lãng vẫn còn đang ngậm miếng xương đang gặm dở.
“Trời ơi! May mắn quá, chúng ta có thể gặp được thần tượng của mình tại nơi này!!”
“Đâu phải may mắn của riêng chúng ta, mọi người coi stream cũng vô cùng may mắn nha!”
“Chúng ta có thể xin chữ ký và cùng ba thần tượng của chúng ta live stream nha!”
Ba cô gái lộ ra vẻ mặt vô cùng đáng yêu, sau khi nhìn vào màn hình nói xong, liền đồng thời quay camera về phía Tư Không Tịch, Mai Như Ngọc và Tần Lãng nói:
“Tư Không ảnh đế / Như Ý/ Lãng Lãng ca ca, ba bọn em là fan của các anh đó nha~ Bây giờ chúng em đang live stream, có thể mời các anh cùng live stream với bọn em một lúc được không?”
“Có thể gửi lời chào với mọi người trước nha!”
Sau đó, ba người Mai Như Ngọc vô cùng đều nhịp trả lời ba cô gái mắt to, mũi thẳng, đã tiêm cằm, có hơn 5 triệu fan này nói:
“Không thể, cảm ơn.”
“Không thể, cảm ơn.”
“Không thể, cảm ơn a!”
Ba cô gái ngọt ngào???? Trong nháy mắt nụ cười trở nên vô cùng đặc sắc..