Đẹp Quá Cũng Nguy Hiểm, Sinh Viên Thể Thao Cần Cẩn Thận

Chương 7: Tôi chia nửa giường cho cậu (1)


Đọc truyện Đẹp Quá Cũng Nguy Hiểm, Sinh Viên Thể Thao Cần Cẩn Thận – Chương 7: Tôi chia nửa giường cho cậu (1)

Tối hôm ấy, cả đêm Kình Phong vẫn ngủ không ngon, trong đầu cứ quanh quẩn mãi những thứ cực kỳ gay go. Trời mới hửng sáng đã bị dọa tỉnh giấc, lén lút xối nước lạnh rồi giặt sạch quần ngủ đã bẩn.

Lúc phơi đồ ngoài ban công, thấy cái áo không tay màu trắng của Diệp Luân dính sát bên cạnh quần lót của mình, bấy giờ thần kinh của anh đang rất nhạy cảm, bèn vội vã đổi vị trí phơi.

Kình Phong cũng thấy phản ứng của mình hơi quá, nhưng anh còn trẻ, đang ở độ tuổi dễ xúc động, không giữ được nhiều bình tĩnh để chống cự với những quyến rũ từ bên ngoài, chỉ đôi chút ám chỉ có hơi mập mờ thôi cũng đủ tạo ra hiệu quả long trời lở đất.

Kế sách bây giờ đó là mau chóng ra ngoài, sau đó cố hết sức tránh xa Diệp Luân một chút…

Bây giờ anh đang cực kỳ hối hận vì giấc ngủ nông vào tối ngày đầu tiên. Nếu không nhìn thấy một Diệp Luân đầy quyến rũ và trông khó nén cô đơn đêm qua, anh cũng sẽ không rối rắm như bây giờ, càng không ảo tưởng muốn được ôm chầm đối phương từ phía sau để sưởi ấm cho cậu.

Hai người đều là con trai, xúc động này là gì vậy chứ?

Sinh viên chuyên Thể thao cứ cách một ngày là lại có vài ngày huấn luyện, cả cuối tuần cũng được xếp đầy lịch, lúc mọi người dậy thấy giường của Kình Phong trống rỗng, đã quen từ lâu rồi.

Diệp Luân ngủ ngon một buổi tối, thế là quên luôn chuyện nửa đêm thức giấc. Trong suy nghĩ của cậu, đây chỉ là một lần phóng khoáng không đáng đề cập đến, và cậu hoàn toàn không ngờ rằng nó sẽ để lại “ám ảnh tâm lý” cho người bên cạnh, cũng chẳng hề nhận ra.

Cùng bọn ba người Chu Dật ăn xong bữa sáng, về tổ đội chơi game, chơi được hai ván, Diệp Luân đã thật sự hòa nhập vào đoàn thể nhỏ này.

Trải qua chút trắc trở, cuối cùng cuộc sống đại học của cậu đã bước vào quỹ đạo: việc học nhẹ nhàng, quen nhiều bạn bè, đã thế hoa đào còn nở đầy nữa, mọi chuyện dường như đều phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.

Chỉ có một vấn đề duy nhất đó là cậu nhóc chung giường quá quậy.

Ban đầu Diệp Luân còn ôm chút hy vọng nhỏ nhoi, tưởng rằng Chu Dật chỉ quá phấn khởi nên mới luyện Thái Cực trong mơ thôi.

Ngủ vài đêm thì phát hiện đây không phải chuyện ngẫu nhiên mà là thói quen ngủ: Cậu nhóc IQ cao, tư duy linh hoạt, cả việc đi ngủ cũng không thể ngăn cản bước chân chinh phục thế giới của cậu ta. Thế là Diệp Luân nằm bên cạnh đứng mũi chịu sào, trở thành “vật hy sinh” xui xẻo.

Trung bình mỗi đêm cậu đều sẽ bị choàng tỉnh ba lần, tỉnh lại thì đẩy Chu Dật nhích vào trong một lát, sau đó nằm xuống ngủ tiếp. Cứ qua lại như thế, chưa đầy ba ngày, trên mặt đã xuất hiện hai quầng thâm mắt khổng lồ, đeo kính vào cũng chẳng che được nét mệt mỏi.

Diệp Luân tiều tụy với độ nhạy giảm mạnh, đi đường rề rà, nói chuyện cứ phản ứng chậm, đáng yêu đến bất ngờ.

Điều này khiến mấy bạn nữ si mê cậu trong trường đau lòng chết mất, suốt ngày đi theo phía sau hỏi han ân cần; bản thân cục cưng Chu cũng vô cùng hổ thẹn, còn có ý đồ mua một sợi dây thừng để Diệp Luân trói cậu ta lại, kết quả tất nhiên là bị từ chối một cách tàn nhẫn.

“Tôi không chơi SM.” Diệp Luân nói với vẻ hoảng sợ.

“Tôi cũng không chơi mà!”

Cục cưng Chu nói xong mới nghĩ ra có chỗ không đúng, nghiêng đầu hỏi: “SM là gì?”

Diệp Luân thở dài sờ đầu cậu ta, đáp một cách nghiêm túc: “Là bản tăng cấp của SB[3].”

[3] SB: ngu ngốc.

“Vậy à!” Chu Dật vỡ lẽ.


“Ừ ừ.” Diệp Luân mỉm cười gật đầu.

Đại ca ngồi cạnh nhìn cả quá trình, vô cùng khâm phục trước dáng vẻ nói bậy mà vẫn tỉnh bơ của cậu, bèn vội vã ăn hai miếng khoai lang lấy lại bình tĩnh rồi mới xen mồm: “Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách, Diệp Luân còn phải ở hơn một tháng mà, nếu cứ ngủ không ngon như vậy, sức khỏe sẽ chịu không nổi đâu.”

“Vậy làm sao đây?” Cục cưng Chu vô cùng phiền muộn: “Hay là đổi thành tôi ngủ bên ngoài nhé?”

Nếu vậy thì tối nào tôi cũng sẽ gặp nguy hiểm bị cậu đánh lún tường mất.” Diệp Luân ngáp một cái, vươn tay cầm hai miếng khoai lang ở chỗ Phương Vĩ, cho mình một miếng, cho Chu Dật một miếng.

Ba người ăn thức ăn vặt, mắt to trừng mắt nhỏ, chữ “hết cách” viết đầy mặt.

Im lặng một lúc mới có người nói:

“Tại sao không hỏi Kình Phong?”

Khỉ Còi với độ tồn tại cực kỳ mỏng manh rướn đầu lên khỏi máy tính, nếu cậu ta mà không lên tiếng, mọi người đều sẽ quên mất trong phòng này còn một người khác.

“Hỏi cậu ấy làm gì?” Diệp Luân không hiểu: “Nhắc đến mới thấy, hình như tôi đã nhiều ngày rồi không nói chuyện với cậu ấy, dạo này huấn luyện bận lắm à?”

Diệp Luân không học cùng khoa với bọn Chu Dật, thậm chí còn chẳng cùng tòa nhà, dãy phòng học thường ngày cũng cách nhau rất xa, Kình Phong lại luôn chẳng thấy bóng dáng đâu, thật sự rất khó gặp nhau.

“Nghe nói tháng sau có trận đấu bóng rổ gì đó, cậu ấy được chọn vào đội của trường, phải thêm giờ tập luyện.” Đại ca nói: “Có thể suy nghĩ thêm về ý kiến của Khỉ Còi, Kình Phong cũng ở giường dưới, chen chúc với cậu ấy tiện hơn với bọn này.”

“Hơn nữa cậu ấy ngủ yên lắm.” Khỉ Còi tích cực bổ sung: “Tối ngả ra thế nào, sáng dậy vẫn sẽ thế ấy.”

Diệp Luân nghe thế có hơi dao động: Đặc điểm này làm cảm động quá, không biết tốt hơn gấp mấy lần so với Chu Dật cứ luôn đấm đá mãi.

“Nhưng cậu ấy cường tráng hơn tôi!” Cục cưng Chu bất mãn: “Nhỡ chen đẩy A Luân ngã xuống giường thì sao?”

“Chuyện này có sao đâu, Diệp Luân ngủ sát tường, Kình Phong ngủ bên ngoài.” Đại ca quyết định: “Được rồi cứ vậy đi, để về hỏi ý kiến của cậu ấy xem, nếu được thì Diệp Luân cứ đổi chỗ, nằm tạm trên giường cậu ấy một tháng vậy.”

“Ừ…”

Diệp Luân cắn khoai lang, chớp mắt.

Cậu rất muốn “tốt bụng” nhắc nhở các bạn đang ngồi ở đây rằng Kình Phong không có thiện cảm gì với cậu cả, việc đồng ý cho cậu dọn sang đây đã là nhượng bộ lớn nhất rồi, bây giờ còn đòi chia nửa cái giường? Tám mươi, chín mươi phần trăm là cậu ấy sẽ nhảy dựng lên phản đối…

Diệp Luân đã nhiều ngày không thấy Kình Phong, nhưng như thế không có nghĩa là Kình Phong không thấy cậu.

Thực tế thì ngày nào cũng cũng thấy mặt nhau, chỉ là bên cạnh Diệp Luân luôn được vây quanh bởi những chàng trai cô gái xinh đẹp, hoàn toàn không rảnh để nhìn xung quanh.

Còn Kình Phong thì cực kỳ khiêm tốn, luôn không chủ động chào hỏi, dù nhìn thấy cũng chỉ im lặng đi đường vòng ngang qua mà thôi.

Phương châm và kế sách lớn của anh bây giờ đó là “cách xa Diệp Luân một chút”, đến khi bản thân quên đi vẻ quyến rũ của cậu chàng này mới thôi.


Kế hoạch đã được đặt ra thì phải nghiêm khắc chấp hành. Tuy Kình Phong trầm tính, không thường hay nói nhưng có một điểm mà từ nhỏ đến lớn anh luôn làm rất tốt, đó là kiên trì. Nếu không thì anh đã chẳng lặp đi lặp lại việc huấn luyện thể dục khô khan như thế rồi.

Gặp gỡ mỗi ngày, bỏ lỡ nhau mỗi ngày, cứ thế Kình Phong chẳng những phát hiện quầng thâm dưới mắt Diệp Luân mà còn chú ý đến một cô gái thường xuất hiện bên cạnh cậu gần đây: mặt xinh xắn, dáng người đẹp, nụ cười ngọt ngào đáng yêu, lời nói hành vi cũng thoải mái rộng rãi, trông giống một tiểu thư con nhà quyền quý, hơn nữa xét về cách trang điểm ăn mặc thì có lẽ gia đình cũng khá giả lắm.

Hai người đứng cạnh nhau, trai tài gái sắc, dù là khí chất hay nhan sắc đều xứng đôi vừa lứa.

Kình Phong không nén được nghĩ đến một từ: cặp đôi trời sinh. Ngay sau đó, khi anh thở phào nhẹ nhõm thì tâm trạng lại đột nhiên trở nên tồi tệ, cũng rất bực dọc.

Cảm giác ấy cứ như có một bầu rượu đang được đặt trước mặt, thơm lắm, ngon lắm, hương thơm thấm ruột gan, vị ngon say lòng người. Bạn si mê thưởng thức nó, chỉ nhìn chứ không nếm thử, vì bạn viết rõ rằng mình không thể chạm vào bầu rượu này, dù chỉ thử một ngụm thôi cũng sẽ nghiện, cả đời cũng chẳng cai được.

Tâm trạng này quá mức mâu thuẫn, bản thân không dám sở hữu nhưng lại không mong có ai khác cướp lấy.

Nhưng rượu thơm sao sợ không ai nếm, sớm muộn gì cũng có người vươn tay cầm nó đi, dù không phải cô gái này thì cũng là người khác thôi.

Nếu đã không thể có được, thì để ý làm gì?

Kình Phong tự hỏi mình một câu, anh có đáp án, nhưng không làm được.

Nếu làm được thì Diệp Luân đã không đến mức chẳng nhìn thấy mặt anh nhiều ngày như vậy rồi.

Kình Phong không hề hứng thú với thân phận của cô gái ấy, thậm chí loáng thoáng có đôi chút phản cảm.

Nhưng có vài chuyện không phải chỉ cần không quan tâm là sẽ không biết. Hôm ấy anh đẩy cửa vào phòng, trùng hợp nghe thấy những người bạn cùng phòng đang tán gẫu với nhau nhân lúc Diệp Luân không ở đây, mọi người nói hăng say về họ tên, bối cảnh gia đình và thành tích học tập của cô gái đó… tất nhiên còn có cả khuôn mặt và vóc dáng, chủ đề mà các chàng trai nhiệt tình nhất.

Nếu là bình thường, Kình Phong cũng sẽ xen miệng bình luận đôi câu về hoạt động giải trí vui vẻ này, nhưng hôm nay anh lại chẳng thấy hứng thú chút nào, chỉ im lặng suốt cuộc trò chuyện.

Muộn chút nữa anh có buổi huấn luyện, chỉ vòng về giữa chừng để lấy đồ thôi, nào ngờ lại bị ép phải nghe mấy chuyện tám nhảm này, tích tụ một đống lửa giận không tên trong bụng.

Chờ đến khi đề tài đột nhiên quay ngoắt một trăm tám mươi độ lên người mình, anh bỗng chốc không kịp phản ứng: “Cậu nói gì? Tôi đang suy nghĩ chuyện khác, không nghe thấy.”

“Cậu đang nghĩ gì mà tập trung vậy?” Cục cưng Chu ngồi xếp bằng trên giường, cười cực kỳ gian xảo: “Đang nghĩ đến chị gái xinh đẹp nào phải không?”

Kình Phong vốn muốn trả lời cậu ta rằng: Không có chị gái nào hết, chỉ có anh trai, còn là anh trai nhà cậu nữa.

Nhưng lời đến bên môi lại không thốt ra, đối phó bừa một câu: “Nghĩ đến chuyện huấn luyện. Các cậu vừa nói gì, muốn hỏi ý kiến gì của tôi?”

“Cũng không phải chuyện lớn lao, cậu không đồng ý cũng chẳng sao, thì là…” Đại ca gãi ót, sắp xếp chút từ ngữ: “Thì là chuyện Chu Dật có tướng ngủ xấu đó, đã mấy ngày Diệp Luân ngủ không ngon rồi, cậu ấy muốn đổi giường khác.”

Kình Phong vẫn chưa nhận ra, hỏi với vẻ khó hiểu: “Phòng chúng ta có dư giường à?”


“Không phải, không phải, cậu không hiểu ý tôi à.” Phương Vĩ xua tay: “Không phải giường khác, là giường cậu.”

Kình Phong sững sờ.

Còn chưa tiêu hóa xong câu trước, câu tiếp theo của Phương Vĩ lại như một đòn búa mạnh giáng xuống: “Diệp Luân muốn ngủ với cậu.”

Kình Phong nghe thế im lặng.

Diệp Luân chắc chắn sẽ không nói ra lời lộ liễu như vậy, chỉ nhìn cái mặt lêu lêu của Chu Dật khi nhìn đại ca là biết ngay, đây chắc chắn là lời bịa đặt của Phương Vĩ.

Nhưng nghe cậu ta nói thế, cú sốc tâm lý mà Kình Phong phải chịu vẫn cực kỳ lớn. Dù rằng mục đích ban đầu của cậu ta chỉ đơn thuần là mong Kình Phong sẽ không từ chối trước lời cầu xin “chân thành” như vậy.

Nhưng kết hợp với tình trạng hiện giờ của bản thân Kình Phong, làm sao đồng ý được đây?

Diệp Luân đẹp trai như vậy ngủ bên cạnh, nhìn thấy, sờ được, lòng không rối bời mới lạ đó.

Thế là Kình Phong nhíu mày: “Chẳng phải cậu ấy có bạn gái à, sao còn ngủ với tôi?”

Vừa nói câu này thì bản thân anh cũng nhận ra giọng điệu ghen tuông dày đặc bên trong. Ba người kia lại đều mắc “bệnh trai thẳng”, trời sinh thần kinh thô, cũng chẳng thấy có vấn đề gì, còn đáp với giọng thương lượng:

“Có bạn gái thì đã sao, tân sinh viên năm nhất không được phép thuê phòng trọ, vẫn phải về ngủ thôi.”

“Chị gái kia không phải bạn gái của A Luân đâu.” Cục cưng Chu nghiêm túc nhấn mạnh: “Cô ấy thích A Luân, nhưng A Luân vẫn chưa tỏ thái độ gì mà.”

“Không tỏ thái độ đã hẹn hò rồi, nhìn không ra Diệp Luân biết thả thính gái lắm. Mới khai giảng bao lâu đâu mà cả đàn chị xinh đẹp cũng chào thua.” Đại ca cười gian xảo.

“Mấy việc này có là gì, hồi cấp ba còn khoa trương hơn bây giờ nữa kìa!”

Chu Dật lại bắt đầu nữa rồi… so ra thì Diệp Luân là người trong cuộc mà xưa nay đều ăn nói thận trọng, người đàn ông đích thực chẳng bao giờ nhắc mãi về sự tích oai hùng trong quá khứ, mà ngược lại cục cưng Chu fan não tàn của cậu thì kể chuyện hăng say, cái loa phát thanh vừa mở miệng đã không dừng lại được:

“Nhớ khi xưa, mấy cô gái theo đuổi A Luân chẳng những cùng trường, mà khác trường cũng nghe danh chạy đến đó. Số lượng đông đảo lắm, có thể xếp hàng từ cổng chính sang tận cổng sau luôn, người cuối cùng không đủ chỗ, còn phải đứng ngoài cửa ló đầu vào đấy.”

“Khoa trương vậy sao?” Đại ca hỏi thăm.

Cục cưng Chu vô cùng chân thành: “Thật đó! Không tin cậu cứ vào diễn đàn cấp ba của bọn tôi mà hỏi…”

Chu Dật còn muốn nói nữa, nhưng Kình Phong chẳng muốn nghe chút nào, anh không hề có hứng thú với thiên tình sử huy hoàng sáng chói của Diệp Luân. Chỉ mỗi một cô gái vươn tay muốn trộm bầu rượu đó thôi mà anh đã bực bội lắm rồi, bây giờ nghe thế, suy nghĩ thêm, không chừng bầu rượu đó đã bị mấy chục cô gái chia chác sạch sẽ rồi, anh cảm thấy nghẹn lòng chẳng tài nào nói ra được, cùng với nó còn có cả ngọn lửa phiền muộn khó hiểu.

Thế nên cả giọng nói cũng gằn thấp hơn, nghe vào chẳng chút tự nhiên. Anh thay xong giày thể thao, cắt ngang những lời thao thao bất tuyệt của Chu Dật, nói một câu cực ngầu: “Tôi không quen ngủ chung với người khác.”

Sau đó đeo túi thể thao lên lưng, ngoảnh đầu đi thẳng ra cửa, để lại ba đôi mắt to lẫn nhỏ với vẻ khó hiểu, tiếp xúc lâu thế rồi, đây là lần đầu tiên họ thấy Kình Phong tức giận đó. Nhưng tại sao cậu ấy lại tức giận chứ? Mọi người chẳng hiểu mô tê gì.

“À…”

Phương Vĩ gãi cằm “à” cả buổi trời mà chẳng nghĩ ra được câu cứu nguy nào.

Bầu không khí đang gượng gạo thì phía ban công vang lên tiếng “két”, ba người bị dọa cho nhảy dựng, tưởng rằng có ma giữa ban ngày. Quay đầu nhìn, cửa nhà vệ sinh bị đẩy ra, một người vốn không nên ở trong phòng lại bước từ bên trong ra ngoài một cách nho nhã.

Chu Dật vừa kinh ngạc vừa đực mặt: “Hả, A Luân???”


Phương Vĩ trợn tròn mắt: “Chẳng phải cậu ăn cơm cùng đàn chị xinh đẹp rồi sao?!”

Diệp Luân điềm nhiên cài nút áo trên tay áo, nghiêng đầu mỉm cười: “Các cậu đã nói là hẹn hò rồi, thì chắc chắn tôi phải về thay quần áo chứ.”

Đừng trông mong gì vào hiệu quả cách âm trong ký túc xá sinh viên, chắc chắn Diệp Luân đã nghe thấy hết những lời nói và thảo luận ban nãy rồi.

Tuy bàn tán sau lưng con gái nhà người ta là thú vui của bọn con trai, nhưng khi nữ nhân vật chính trở thành “bạn gái” của bạn cùng phòng thì những lời bình phẩm này lại làm mất nghĩa khí anh em quá.

Thế nên thấy Diệp Luân bước ra, Phương Vĩ và Khỉ Còi đều có hơi mất tự nhiên, bèn sờ mũi không lên tiếng.

Chu Dật lại không cảm thấy gì, cậu ta còn đang phấn khởi thăm dò tin tức: “Ăn mặc đẹp thế, cậu định quen với chị đẹp thật à?”

Diệp Luân vươn tay véo má cậu ta: “Biết nói chuyện không thế, hôm nào mà tôi không mặc đồ đẹp trai?”

Cục cưng Chu xoa mạnh gò má mình, bĩu môi lẩm bẩm: “Đều đẹp, đều đẹp cả!”

“Ừ.” Diệp Luân hài lòng: “Nên đi về cạo râu, thay quần áo chỉ là vì ga-lăng thôi, hôm nay đã đồng ý cùng ăn cơm cũng chỉ để nói cho rõ ràng, tôi không chơi tình chị em, làm bạn thì được, yêu đương thì không.”

Nghe thấy không phải bạn gái, đại ca thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng hơi tiếc nuối: “Đàn chị đó điều kiện tốt lắm đó, nghe nói trong nhà cũng thuộc dạng có quyền thế, là thiên kim đại tiểu thư đó, không quen uổng quá.”

“Cô gái như vậy mà cậu chịu nổi à.” Khỉ Còi khinh miệt: “Lính quỳ dưới quần không một nghìn cũng tận tám trăm, hôm nào chơi chán rồi thì cứ đổi cô khác bất cứ lúc nào, còn cậu chỉ biết nhìn vào tiền của người ta thôi!”

“Có tiền đã sao chứ, có tiền là chính nghĩa!” Phương Vĩ chẳng hề cảm thấy giá trị quan của mình có vấn đề, còn cố gắng tẩy não Diệp Luân: “Tục ngữ nói để mất cơ hội rồi sẽ không tìm lại được nữa, cậu có muốn suy nghĩ thêm không?”

Diệp Luân nghe đầy hứng thú, lắc đầu đáp: “Không suy nghĩ.”

“Người hoàn hảo vậy mà cậu còn không thích, vậy cậu thích loại nào?” Phương Vĩ rướn đầu sang, hỏi với giọng buồn bực.

Câu hỏi này… đã có rất nhiều người thăm dò, Diệp Luân lại chưa từng suy nghĩ kỹ về nó.

Trong mắt cậu, chuyện tình cảm phải xem duyên phận, lúc gặp được, cậu sẽ biết chính là người này, và trước khi gặp được, cậu còn chẳng tưởng tượng nổi dáng vẻ của đối phương ra sao.

Nhưng tóm lại cũng không phải không có mẫu người lý tưởng.

Diệp Luân suy ngẫm một lúc, nói với vẻ không chắc lắm: “Tôi thích… dạng trầm tính một chút, như vậy quyến rũ mới thấy thích…”

Không biết tại sao, rõ ràng chỉ là một câu nói bình thường nhưng khi Diệp Luân nói ra với giọng điệu bông đùa lại trở nên đậm chất nhục dục.

Đến cả bọn Phương Vĩ cũng thầm hô một chuỗi dài “ồ~~~” trong lòng, tim như bị mèo cào vậy, cảm thấy có một công tắc tuyệt vời nào đó bị mở ra, trí tưởng tưởng bay cao rồi lại bay xa tít tắp.

Chỉ để lại Chu Dật còn nhỏ tuổi tạm thời không bắt được trọng tâm gì.

Hoặc nói cách khác, trọng tâm thật sự mà cậu ta bắt được đó là…

Chợt nghe cục cưng Chu sờ cằm nói với giọng suy ngẫm:

“Trầm tính một chút… giống Kình Phong à?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.