Đọc truyện Đẹp Quá Cũng Nguy Hiểm, Sinh Viên Thể Thao Cần Cẩn Thận – Chương 13: Rõ ràng có thể dựa vào mặt để kiếm cái ăn
Đánh răng rửa mặt xong, Diệp Luân không có gì làm, bèn bò lên giường sớm.
Đại ca đang xem phim thấy cậu khác với ngày thường, cảm thấy khá hiếu kỳ: “Tiểu Diệp ngủ sớm vậy à?”
“Ừ ừ.” Diệp Luân gật đầu: “Vừa mệt vừa buồn ngủ, nghỉ ngơi một lát.”
Mấy cậu bạn trong phòng 319 đều biết chuyện cậu “làm thêm”, nên cũng không tám chuyện nhiều. Phương Vĩ bèn tắt loa ngoài máy tính, dùng tai nghe để không ảnh hưởng cậu ngủ.
Chẳng mấy chốc trong phòng đã yên tĩnh lại, yên tĩnh đến mức khiến người ta buồn ngủ, không bao lâu sau, Chu Dật ở giường đối diện cũng nghiêng đầu ngủ mất.
Ba người còn lại đều ngồi cạnh bàn học đeo tai nghe, mỗi người làm chuyện của mình.
Giữa chừng Kình Phong đứng lên lấy nước mới phát hiện Diệp Luân đã lặng lẽ leo lên giường: đắp chăn của mình nhưng đầu lại dựa lên gối đậu nành của Kình Phong. Cả khi ngủ say cũng chẳng quên chiếm chút hời nhỏ này.
Kình Phong cười lắc đầu, nhẹ chân rời đi.
Không bao lâu sau, trong phòng tắt đèn, Phương Vĩ và Khỉ Còi tắt máy tính chúc ngủ ngon rồi leo lên giường đọc tiểu thuyết.
Tiến độ báo cáo thí nghiệm của Kình Phong vẫn chưa được một nửa, anh ngáp một cái, rửa mặt bằng nước lạnh để tỉnh táo lại rồi ngồi vào bàn tiếp tục nỗ lực chiến đấu.
Sau khi cắt điện, khu ký túc xá dần trở nên yên ắng. Ban đầu còn nghe thấy những tiếng trò chuyện trước khi ngủ, đến mười hai giờ rưỡi thì đa số người đều chẳng còn hơi sức đâu mà nói nữa, dứt khoát ngủ hết.
Kình Phong đeo tai nghe nghe nhạc, không chú ý đến những thay đổi này.
Hơn một giờ sau, eo đau lưng mỏi, lúc vươn vai thì bất cẩn đụng trúng một người, quay đầu mới phát hiện Diệp Luân ngủ sớm bấy giờ đã dậy rồi, đang đi đến bên cạnh, vươn tay cầm ly nước trên bàn.
“Dọa cậu rồi à?” Diệp Luân thấy vẻ mặt như gặp ma của anh, ngáp một cái hỏi.
“Bình thường…” Kình Phong tháo tai nghe xuống, hạ giọng hỏi: “Sao cậu dậy rồi?”
“Đi xùy xùy.” Diệp Luân dụi mắt trông có vẻ rất buồn ngủ: “Nhân tiện uống nước.”
“Ồ.” Kình Phong quay đầu, liếc nhìn đồng hồ giờ ở góc phải bên dưới màn hình: “Xong rồi thì ngủ sớm đi.”
“Ừ ừ.”
Có lẽ cậu đang mơ màng chưa tỉnh, nói chuyện mang chút giọng mũi. Ngoài miệng thì đáp ừ nhưng hành động lại trái ngược, cậu vươn tay kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh, đặt tay lên mặt bàn, lòng bàn tay chống đầu, nhìn Kình Phong hỏi: “Vậy còn cậu, đêm nay không định ngủ à?”
Kình Phong đáp bằng ánh mắt “tôi cũng buồn ngủ lắm chứ”, cúi xuống lật tài liệu, sau đó đành lắc đầu: “Hết cách, làm không xong.”
Diệp Luân nhìn thẳng xuống mặt bàn, im lặng một lát mới đột nhiên nói: “Vậy tôi giúp cậu.”
Kình Phong nghe thế sửng sốt.
Tất nhiên biết Diệp Luân có lòng tốt, nhưng nhìn dáng vẻ ngủ không đủ giấc của cậu, sao có thể đành lòng đồng ý chứ:
“Không cần đâu, mắt cậu đã sắp mở không lên rồi kìa, mau ngủ đi.”
“Đã biết tôi buồn ngủ lắm rồi thì đừng làm mất thời gian nữa.” Diệp Luân không quan tâm anh, cậu vươn tay lấy máy tính và đèn chạy bằng pin sạc của mình: “Nói sơ qua về nguyên lý cho tôi nghe đi, và mấy số liệu phải xử lý nữa, tôi biết làm cái này. Cậu cứ phụ trách viết báo cáo, mấy thứ văn vẻ đó thì tôi không làm được.”
Kình Phong rất muốn nói: Nếu đã không làm được thì ngoan ngoãn đi ngủ đi.
Nhưng lời đến bên môi lại không thốt ra được, vì Diệp Luân đã tự vỗ mặt mình xốc lại tinh thần; còn nhân lúc anh không kịp ngăn cản đã nhanh tay mở máy tính.
“Máy tính của tôi không phải mới mua, nguồn pin quá lắm chỉ duy trì được hai giờ đồng hồ thôi.” Diệp Luân quay mặt sang nhìn anh với đôi mắt long lanh: “Nên nếu cậu cứ tiếp tục do dự, chi bằng nhanh chóng đưa tài liệu cho tôi?”
Kình Phong đã quen với việc làm anh đại nói gì đàn em nghe nấy, rất hiếm khi nghe người khác nói với mình bằng ngữ khí như ra lệnh thế này, nhưng dáng vẻ “vênh mặt hất hàm” của Diệp Luân lại khiến anh thấy rất vui mắt vui tai, cực kỳ mới lạ.
Thế là ngay sau đó, anh dứt khoát đẩy bài báo cáo trước mặt sang: “Tôi cũng không làm được, Ngữ văn cấp ba tôi toàn dưới trung bình.”
Diệp Luân liếc nhìn anh, không hề mắc bẫy, cậu đẩy tay Kình Phong ra, tự lấy số liệu thí nghiệm đi.
Thêm một người gia nhập, hiệu suất tăng nhanh chóng. Tuy Diệp Luân không học cùng ngành nhưng nắm khá chắc về kiến thức Lý Hóa, vẫn có thể làm được.
Hơn một giờ sau, lúc này đã hơn hai giờ sáng, cuối cùng cũng kịp giải quyết xong trước khi laptop tuyên bố hết pin tắt máy.
Thế là đã chứng minh được sự sáng suốt của Diệp Luân: Nếu không nhờ cậu sạc pin điện thoại và laptop từ sớm, dù Kình Phong có muốn thức trắng đêm cũng không đủ điều kiện.
“Kịch”, đóng vở báo cáo lại, sửa sang đàng hoàng một chút rồi vứt trên bàn học mặc kệ, có cảm giác như cả đời này cũng không muốn nhìn thấy nó nữa.
“Hôm nay cảm ơn cậu.” Kình Phong thở phào như trút được gánh nặng, nói với Diệp Luân bên cạnh: “Thế nào, cũng muộn rồi, ngủ không?”
Diệp Luân đang ngáp lần thứ không biết bao nhiêu trong tối nay, hai mắt rưng rưng nước, nhìn anh như có lời muốn nói hồi lâu, sau đó mới chậm rãi bảo: “Tôi hơi đói.”
Đêm hôm khuya khoắt, ân nhân cứu mạng nói đói với vẻ mặt đáng thương, dù có là người trái tim sắt đá đến đâu cũng chẳng thể vờ như không nghe thấy.
Chàng trai thật thà như Kình Phong thì càng không, hơn nữa bị báo cáo thí nghiệm giày vò cả buổi trời, anh đã qua cơn buồn ngủ mất rồi. Vừa nghe thế thì không chút nghĩ ngợi đã dứt khoát lấy ví tiền, vừa mặc áo khoác vừa hỏi Diệp Luân: “Cậu muốn ăn gì, mì, xiên nướng hay cơm chiên, tôi ra ngoài mua cho cậu.”
Không nói còn đỡ, vừa nghe anh đọc tên thức ăn thì Diệp Luân cảm thấy càng đói hơn, nước bọt đều đang chảy ào ra ngoài. Nhủ thầm trong lòng, lần này giúp đúng là không thiệt, ngoài miệng lại chỉ qua loa: “Mì thịt bò đi, thêm quả trứng kho, muốn thêm ly đậu xanh nữa!”
“Được.” Kình Phong vỗ vai cậu, trông có vẻ như chuẩn bị đi: “Cố chống đỡ nhé, đừng ngủ đó, tôi về sẽ không gọi cậu dậy đâu.”
Anh nhắc như vậy khiến Diệp Luân chột dạ. Bây giờ vứt bừa cho cậu cái gối nằm thôi, cậu vừa chạm vào đã có thể ngủ ngay rồi, lát nữa dù có cả bữa tiệc Mãn – Hán bày ra trước mặt, cậu cũng lười bò dậy cầm đũa nữa là.
Nên giờ muốn ngủ hay muốn ăn đây?
Diệp Luân rối rắm quá. Trong phòng thường có sẵn bánh khô và mì gói, nhưng rõ ràng sức hút của chúng không bằng mì thịt bò nóng hổi, hơn nữa Kình Phong đồng ý dứt khoát như thế khiến cậu cũng thấy thèm ăn, sao mà chịu được.
Dù sao cũng đã hai giờ rồi, quá lắm thì muộn thêm nửa tiếng thôi.
Diệp Luân nghĩ thế tỉnh táo hơn, cũng đứng dậy: “Tôi đi cùng cậu.”
Có kinh nghiệm ban nãy, biết tranh luận cũng uổng công, Kình Phong không khuyên nữa.
Chỉ nhướng mày với cậu trông cực kỳ đẹp trai: “Bên ngoài lạnh, cậu không cần mặc thêm áo à?”
“Ừ, cái này thì phải mặc.” Diệp Luân cầm chiếc áo sơ mi vắt trên lưng ghế mặc bên ngoài áo ba lỗ, cầm chìa khóa đi theo sau Kình Phong ra cửa.
Khi kéo cửa sẽ vang lên tiếng “két”, Diệp Luân đứng bên ngoài cắm chìa khóa, vặn khóa lại rồi mới thả lỏng ra.
Kình Phong không giục cậu, chỉ đứng bên cạnh chờ.
Sau khi đóng cửa xong, hai người cùng xuống lầu. Cầu thang đã cũ, ánh đèn rất mờ, Kình Phong cố ý đi phía trước vừa là để dẫn đường, vừa để phòng nhỡ Diệp Luân trượt chân thì anh có thể tiện tay đỡ.
May mà chuyện mất mặt như vậy không xảy ra, hai người bước đi một cách vững chãi xuống lầu.
Sân ký túc xá rất rộng, đêm hôm khuya khoắt chẳng có bóng người nào, cũng không thấy bảo vệ gác đêm đâu. Diệp Luân đi theo Kình Phong trốn camera, bước chân nhỏ nhẹ ra đến cạnh cửa dãy ký túc xá.
Ký túc xá của trường họ đều có giờ giới nghiêm cả, giờ giấc bằng với giờ tắt đèn. Nhưng chỉ cần không phải trường quân đội thì chuyện “giờ giới nghiêm” có đến chín mươi phần trăm chỉ là hình thức thôi.
Tường vây dãy lầu ký túc xá không đến hai mét rưỡi, phần dưới và phần trên đều được xây bằng đá vụn, ở giữa là rào chắn kim loại được uốn thành các kiểu hoa văn, tạo nên những chỗ đặt chân cho ai muốn trèo ra hay vào.
Gần như ngày nào Kình Phong cũng huấn luyện, thi thoảng huấn luyện viên còn hay kéo giờ một lúc, nay đã dạn dày kinh nghiệm trèo tường rồi. Bấy giờ anh chỉ cho Diệp Luân, hướng dẫn và giảng giải cho cậu: Giẫm lên chỗ này trước, rồi chỗ kia, giẫm thêm một cái là đến đỉnh.
Diệp Luân cũng là con nhà quân đội, không phải loại trói gà không chặt gì, đầu tiên cậu lùi về sau một đoạn lấy trớn rồi túm, nhảy, trèo, làm theo hướng dẫn của Kình Phong, chớp mắt đã đến đỉnh, động tác nhanh nhẹn dứt khoát cứ như đã từng làm vô số lần vậy.
Cậu đứng trên đỉnh tường, cúi đầu hỏi Kình Phong với vẻ mặt đắc ý: “Thế nào?”
Người nọ vẫn đứng phía dưới định bụng chuẩn bị cứu nguy, không ngờ cậu chủ Diệp lại “vọt” thẳng lên đó như mũi tên vậy, hoàn toàn không cần anh lo lắng.
“Cậu không đi làm trộm thì đáng tiếc quá.”
Kình Phong khẽ giọng, sau đó cũng lùi vài bước, nhảy lên rồi lưu loát trèo lên rào chắn.
Lần này anh đã rút kinh nghiệm, không nói sẽ xuống dưới đỡ Diệp Luân. Hai người lần lượt nhảy khỏi tường, đều cong đầu gối để giảm xốc một cách đầy điêu luyện.
Ra ngoài dãy ký túc xá thì như chim xổ lồng, gần như không còn ai quản lý nữa, dù có gặp bảo vệ trên đường, quá lắm đối phương cũng chỉ nhắc nhở một câu, nhiều khi còn dứt khoát xem như không thấy. Bởi trong trường, mấy chuyện nửa đêm không ngủ chạy ra ngoài đã quá thường thấy rồi, muốn quản lý cũng chẳng xuể.
Hai người men theo khoảnh sân sáng rực, đi đường chính về phía cổng trường học. Khu ký túc xá có giờ giới nghiêm, nhưng cổng trường lại luôn mở hai mươi bốn giờ: Một là vì để tiện cho học sinh tan học muộn; hai là thỉnh thoảng luôn sẽ có học sinh gặp việc gì đó cần rời trường ra ngoài xử lý.
Đối diện cổng chính của trường có một con phố buôn bán đã có từ xưa, đường chật hẹp, tiệm ăn thì chen chúc. Hai bên con phố mở tận mấy mươi cửa hàng, ăn mặc chơi bời cái gì cũng có, trong đó có rất nhiều tiệm cơm, quán xiên nướng, KTV, khách sạn mở thâu đêm để có thêm khách.
Ở đầu phố có một tiệm mì sợi, tay nghề cực giỏi, nước canh cũng đậm đà rất hợp ý Diệp Luân, ngày thường mỗi lần ăn ngán thức ăn căn tin, cậu sẽ thường xuyên ghé sang.
Băng qua một cột đèn giao thông, dẫn Kình Phong đến bên này. Sau khi vào cửa thì chào hỏi ông chủ một cách quen thuộc, gọi món ăn, nói xong món của mình thì quay đầu hỏi Kình Phong: “Cậu ăn gì?”
Kình Phong không biết gì, lưỡng lự vài giây rồi đáp: “Giống với cậu ấy.”
Ông chủ trẻ tuổi gật đầu, hỏi với giọng tùy tiện: “Hai cậu uống bia không?”
Diệp Luân và Kình Phong nhìn nhau. Ngoài mặt thì trông anh có vẻ sao cũng được, thế là Diệp Luân tự quyết định: “Cho hai chai bia, loại không lạnh.”
Ông chủ đáp với giọng hào sảng, xoay người vào bếp.
Đã khuya rồi, lại còn là Chủ nhật nên trong tiệm vắng tanh, khách khứa chỉ có hai người họ, bèn tìm bừa một vị trí gần cửa sổ, ngồi xuống đối diện nhau.
Kể từ khi Diệp Luân dọn vào phòng 319 đến nay tính ra cũng đã hơn nửa tháng, kỳ diệu thay, hai người lại luôn không có cơ hội ở riêng với nhau. Ngày thường ăn cơm chung, ít nhất cũng có Chu Dật ngồi cạnh, Kình Phong trông như một người ăn cùng mờ nhạt chỉ tập trung ăn cơm, hiếm khi tham gia trò chuyện, cũng càng ít phát biểu ý kiến.
Theo lẽ thường thì Diệp Luân không giỏi trong việc tán gẫu với loại người trầm tính như vậy nhất, nhưng khi thật sự ở cùng nhau lại phát hiện rằng, ở bên Kình Phong là một chuyện rất thoải mái.
Anh rất điềm tĩnh, cũng đủ rộng lượng, trước mặt anh, cậu không cần cố gắng diễn vai trò gì cả, chỉ cần bình tĩnh tự nhiên là đủ rồi.
Nhưng cứ im lặng thế cũng gượng gạo lắm. Diệp Luân không phải đang khơi chuyện mà cậu thật sự thắc mắc: “Tôi nghe nói hầu hết sinh viên chuyên Thể thao đều vào Học viện Quản lý hoặc Học viện Văn bản Pháp luật, sao cậu lại chọn chuyên ngành này?”
Người bước lên con đường huấn luyện thể chất đa số đều là học sinh khoa Xã hội, điểm trung bình trong lớp cũng không cao, toàn dựa vào điểm Thể dục mới đậu được những trường tốp đầu.
Chuyên ngành bây giờ của Kình Phong thuộc loại Vật Lý Kỹ Thuật, giải thích rõ thì phiền quá, tóm lại một câu là nếu anh đi thẳng theo con đường này đến cuối, không chuyển sang làm giáo viên Thể dục giữa chừng thì tương lai sẽ chế tạo bánh xích cho xe tăng đấy.
Nhìn sao cũng thấy nó thuộc lĩnh vực kỹ thuật mũi nhọn, một người có thành tích Lý Hóa không cao sẽ chẳng học nổi đâu.
Có lẽ Kình Phong đã bị hỏi rất nhiều câu tương tự vậy rồi, anh cũng không nói lảng đi: “Cấp ba tôi học khoa Tự nhiên, thành tích thi đại học cũng đạt điểm chuẩn của ngành, thêm điểm cộng Thể dục nữa thì có thể đảm bảo tôi không bị gạch tên.”
Thế nên… suy đoán từ rất lâu trước đây không sai.
Diệp Luân híp mắt: “Quả nhiên cậu là một học sinh giỏi.”
“Không giỏi bằng cậu.” Kình Phong cười: “Nhưng xin lỗi nhé, tôi quên chuyên ngành của cậu là?”
Diệp Luân nói một chuỗi danh từ cực kỳ sang chảnh, thấy vẻ mặt Kình Phong không hiểu, bèn tốt bụng giải thích: “Nói nôm na chút thì là làm bộ tăng áp của tên lửa.”
“Nên hai chúng ta một người trên trời, một người dưới đất sao.” Hiếm khi Kình Phong nói đùa, có lẽ cũng mệt rồi nên không giữ vẻ chững chạc như bình thường nữa: “Tôi nghe Chu Dật nói bố cậu làm trong quân đội, sau này cậu cũng định nhập ngũ à?”
Nhắc đến dự tính tương lai, vẻ mặt Diệp Luân vẫn chưa chắc chắn được, nhưng nghĩ cũng đúng, cậu mới mười tám tuổi, đang trong năm cuối cùng của việc không phải sầu lo, còn chẳng kịp chơi bời nữa kìa, đâu ra thời gian và hơi sức để suy nghĩ về chuyện xa xôi thế chứ.
“Tôi vẫn chưa nghĩ ra.” Diệp Luân nhún vai, hỏi ngược lại: “Vậy còn cậu, định theo nghiệp bố à?”
“Ý cậu là làm giáo viên sao?” Kình Phong cười nhạo, lắc đầu: “Tôi trầm tính như vậy, học sinh sẽ không thích đâu.”
Diệp Luân nghe thế không tiếp lời ngay.
Cậu hơi nghiêng người ra trước, đan hai tay vào nhau đặt lên bàn, nhìn chằm chằm chàng trai to lớn đối diện.
Ánh mắt của cậu cực kỳ chăm chú, cũng tràn trề năng lượng, nhìn đến mức khiến Kình Phong mất tự nhiên nhưng không thể hèn nhát tránh đi, chỉ đành nhìn lại cậu.
Nhất thời hai người cứ như chơi trò chơi vậy, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, xem ai chớp mắt trước. Nhưng so về độ mặt liệt thì Kình Phong vẫn cao tay hơn, chẳng bao lâu sau Diệp Luân đã nhịn không được cười trước: “Người khác thì tôi không biết, nhưng nếu được làm học sinh của cậu, tôi sẽ vui lắm.”
Kình Phong nghe thế sửng sốt, tim đập điên cuồng, cảm giác như ngôi sao mà mình ngắm nhìn đã lâu bất chợt rơi xuống, sà vào lòng anh, một cảm giác vui sướng tràn trề không biết phải phản ứng thế nào nữa.
Tiếc là anh chưa kịp nghĩ cặn kẽ hơn hoặc gặng hỏi ý của Diệp Luân khi nói ra câu này, thì ông chủ tiệm mì đã hô to một tiếng, bưng hai tô mì thịt bò thơm nức mũi, lần lượt đặt xuống bên trái và phải trước mặt hai người.
Diệp Luân ga-lăng đưa đũa sang, nhìn tô mì với đôi mắt sáng long lanh, dáng vẻ như đã đói lắm rồi, Kình Phong gắp mì, không tiện hỏi nữa.
Đến khi bia được mang lên, hai người vừa uống vừa trò chuyện, bầu không khí nhanh chóng vui vẻ hẳn lên.
Từ lúc khai giảng đến giờ, hiểu biết của họ về nhau chỉ giới hạn trong những lời kể của bọn Chu Dật, có rất nhiều chỗ đã khen hơi quá hoặc không đúng sự thật. Bấy giờ mặt đối mặt nói ra, nhấn mở công tắc trò chuyện, mỗi người tự kể về cuộc sống của mình, trao đổi những trải nghiệm hoặc hóng hớt tám chuyện, dần dà nhận ra đối phương là một người rất tốt.
So với một kẻ xa lạ quen mặt, thật ra họ có thể và cũng nên tiến thêm một bước, cố gắng trở thành bạn bè, thậm chí là anh em chí cốt của nhau.
Không biết có phải vì uống bia hay không, mọi cảm xúc của Kình Phong đều trở nên trì trệ.
Trước đây anh cho rằng Diệp Luân đẹp đến mức chói mắt, hút hồn người nhìn; bây giờ nhìn lại cảm thấy mọi ánh sáng từ cậu đều quá đỗi nhu hòa, trở nên quyến rũ một cách dịu nhẹ và thấm thía dần theo thời gian.
Khiến anh có thể thưởng thức một cách tinh tế và kỹ càng, không đến nỗi ngay cả can đảm nhìn thẳng cũng chẳng có, phải tự chuẩn bị tinh thần thật lâu.
Nửa chai bia vào bụng, Kình Phong cứ như trúng phải “debuff giảm tốc độ”, nghĩ gì nói gì cũng chậm chạp; Diệp Luân ngồi đối diện cũng chẳng tốt hơn anh là bao… nói thật thì có lẽ còn gay go hơn.
Cậu ăn thật nhanh hết hơn nửa tô mì, cảm thấy no rồi, bèn uống thêm vài hớp bia, bấy giờ tinh thần đã hoàn toàn không còn tỉnh táo nữa. Chưa chống đỡ được mấy phút, ngoài miệng nói “cậu ăn chậm thôi, tôi chờ cậu”, nào ngờ ngay sau đó đã nằm rạp lên bàn, nhắm mắt lại, vài phút sau thì ngủ luôn.
Kình Phong chỉ tưởng cậu buồn ngủ, nhân dịp này chợp mắt một lúc.
Nào ngờ đến khi anh ăn xong tính tiền rồi, đến gọi người nhưng gọi mãi không dậy.
Trạng thái hiện giờ của Kình Phong không phải hoàn toàn tỉnh táo, đã ngà say và hơi mệt nên cũng chẳng nghĩ ngợi được gì nhiều, không biết phải giải quyết thế nào, loay hoay cả buổi trời mà vẫn chưa hiệu quả.
Ông chủ tiệm mì đang đếm tiền phía sau quầy thu ngân thấy anh cặm cụi mãi chẳng được gì thì cười, tốt bụng nhắc nhở: “Hai cậu là sinh viên trường đại học đối diện à?”
Kình Phong xoa huyệt thái dương đang đau, gật đầu.
“Nhóc con này cũng cao đấy, cậu muốn đưa cậu ấy về ký túc xá e là hơi khó đây.” Ông chủ cười ha hả, nói: “Hay là vậy đi, có một khách sạn cách đây mấy căn, cậu cõng cậu ấy qua đó thuê phòng ở một đêm, chờ sáng mai tỉnh táo rồi về.”