Đọc truyện Đến Tương Lai Tôi Là Học Bá – Chương 69: Phiên ngoại 2
Edit: Thủy Lưu Ly
Sau khi Mạc Vấn và Warner kết hôn nhiều năm vẫn hưởng thụ thế giới hai người, điều này khiến Yvette đã về hưu lo lắng không ngớt.
Vick cũng có chút chờ mong, nhiệm kỳ của ông đã sớm kết thúc, từ khi kết thúc nhiệm kỳ tới nay, trong lòng Vick luôn thấy vắng vẻ, có lẽ trước đây đã quen với bận rộn, cho nên khi rảnh rỗi mới chưa thích ứng ngay được.
Ông và Yvette thương lượng với nhau một hồi, sau đó, hai người dứt khoát chạy tới Vương cung.
Warner còn đang làm việc trong phòng, cửa đã bị Vick đẩy ra. Chỗ này ông đã ở hơn hai mươi năm, cho dù nhắm mắt cũng biết văn phòng thủ lĩnh chỗ nào.
Thư ký có lòng muốn cản nhưng không dám cản, trong lòng y nhát, dù sao vị này đã làm lãnh đạo trực tiếp của y thật nhiều năm, chỉ cần ông nghiêm mặt một chút y đã sợ vãi tè rồi nói chi dám ra mặt ngăn cản.
Thấy ông đứng trước mặt mình, Warner thầm thở dài một hơi, biết tránh không thoát, không thể không thả văn kiện trong tay xuống, nhanh chóng đứng dậy: “Cha, đường xa như vậy, sao cha lại tự đến đây, cha mau ngồi đi.”
“Xa như vậy?” Vick tức giận ‘Hừ’ một tiếng: “Nếu tôi không đến có phải anh sẽ làm như không biết tôi không?”
“Cha nói gì vậy.” Warner vội vàng yếu thế xin Vick bớt giận.
“Tin nhắn làm như không thấy, liên hệ Quang Não thì mới nói dăm ba câu anh đã nói có việc, tôi thấy nếu tôi và mẹ anh còn không đến đây một chuyến, không chừng cái đuôi anh cũng vểnh lên tới trời rồi!” Vick nén giận trong lòng, vốn cũng không tức giận mấy, nhưng càng nói, lửa giận càng vượng.
“Mẹ anh muốn cháu lắm rồi, anh thì hay lắm, giục một lần anh trốn một lần, Mạc Vấn còn trượt nhanh hơn cả anh, hai người các anh muốn thi chạy với ai thế hửm?”
“Cha, cha hiểu lầm rồi.” Warner vội làm sáng tỏ: “Không phải bọn con không muốn, nhưng cha xem hiện tại hai đứa con đâu có thời gian đâu.”
“Hai đứa không có, chúng ta có.” Sắc mặt Vick dịu xuống: “Hiện tại chúng ta có rất nhiều thời gian, giao con cho chúng ta, hai đứa cứ yên tâm, tuyệt đối sẽ chăm tốt.”
“…” Warner nghẹn.
Vick thấy thế, đen mặt trầm xuống: “Sao hữ, chẳng lẽ nãy giờ đang gạt ta?”
“Không phải, chủ yếu là Mạc Mạc không gấp, em ấy còn chưa chuẩn bị tốt để có con. Dù sao đây cũng là con của hai con mà.” Cá nhân Warner vô cùng yêu thích trẻ con, vừa nghĩ tới đứa trẻ là kết tinh tình yêu của hai người, trái tim anh đã nóng rực, đáng tiếc Mạc Vấn chưa bao giờ nói đến đề tài này, cho nên Warner mới cho rằng Mạc Vấn không thích trẻ con như vậy.
“Vậy bình thường con nên khuyên nhủ nhiều một chút.” Nói xong Vick nhìn chằm chằm Warner một hồi, rồi mới rời khỏi văn phòng tìm Yvette.
Không biết đứa nhỏ này giống ai, bị Mạc Vấn quản chặt, muốn nó đi hướng Đông, nó không dám đi về hướng Tây.
Vừa vào cửa, Yvette lập tức hỏi Vick: “Sao đi lâu vậy?”
“Ây.” Vick không chút nghĩ ngợi lập tức bật thốt lên: “Warner vốn không hề có ý tưởng kia, chúng ta vẫn đừng phí sức xen vào.”
Bị nhị lão trong nhà bắt tay giáo dục một buổi trưa, tâm tình Warner thẳng tắp giảm xuống theo lũy thừa. Sau khi Mạc Vấn nghe quản gia kể lại chuyện gì đã xảy ra, lúc ăn cơm cũng thường thường nhịn không được mà bật cười.
Buổi tối trước khi ngủ, chỉ lát nữa Warner đã chìm vào mộng, người bên cạnh đột nhiên nhẹ nhàng ném một câu: “Chúng ta đào tạo một đứa trẻ đi.”
Warner lập tức tỉnh ngủ, ‘xoạt’ một phát ngột bật dậy nhìn Mạc Vấn: “Cái gì?”
“Em nói chúng ta đào tạo một cục cưng đi.” Mạc Vấn bình tĩnh lặp lại.
Sau đó trời vừa sáng, Warner đã không chờ đợi được mà mang theo Mạc Vấn đến căn cứ đào tạo trẻ con, sau khi hoàn thành những việc cần thiết thì hai người chỉ cần chờ đợi đến ngày có thể ôm con về nhà là được.
Tin tức thủ lĩnh đào tạo con nối dòng là một tin tức lớn, trong mấy ngày đó, cách liên lạc với căn cứ đào tạo đã bị rất nhiều phóng viên tìm ra. Người phụ trách thật sự sắp bị phiền chết rồi, nhưng đây lại là một cách tuyên truyền miễn phí, cho nên không thể không miễn cưỡng lên tinh thần đối phó bọn họ.
Trước khi cục cưng đến, Warner vô cùng chờ mong, thường thường hễ rảnh rỗi đều muốn chạy đến căn cứ theo dõi trình độ phát dục của cục cưng, quả thật rất ra dáng một người cha, còn Mạc Vấn thì phần lớn thời gian đều phải ở trong quân, nên số lần cậu đến đó ít hơn Warner rất nhiều.
Có thể nói, mãi đến tận ngày cục cưng được Warner mang về, Mạc Vấn mới có cảm giác mình đã làm ba ba, loại tâm tình này vô cùng vi diệu, khiến lúc cậu nhìn thấy đứa bé lập tức có thể cảm giác được đứa bé có liên kết huyết mạch với mình.
Ngoại trừ công việc, gần như tất cả sự chú ý của mình, Mạc Vấn đều cho đứa nhỏ, ban ngày có thể do quản gia vạn năng chăm sóc, nhưng đến buổi tối, Mạc Vấn kiên trì muốn tự mình đến.
Vick và Yvette được toại nguyện có cháu trai, nhưng cũng không có tác dụng gì, bởi vì sau khi có con, hai đứa nó mới biết đáng quý, căn bản không nỡ đưa đứa nhỏ đến nhà ông bà nội
Yvette thường thường xách một đống đồ dùng trẻ con đến thăm cháu, trong cung cũng thường thường tràn cập tiếng cười sung sướng của bé.
Mạc Vấn cảm thấy rất hài lòng đối với cuộc sống bây giờ, Yvette và Vick có cháu nội cũng rất hài lòng, tùy rằng không thể chơi đùa với cháu hằng ngày, nhưng thường thường có thể đến thăm một hồi cũng không tồi.
Ngoài Warner khổ bức có chút không vui ra, thì những người khác đều rất hài lòng, sau đó, Warner chỉ có thể trơ mắt nhìn địa vị trong nhà của mình thẳng tắp giảm xuống, mà không làm gì được.
Từ lúc đầu là Mạc Mạc & anh, sau là cục cưng & Mạc Mạc & anh, đến hiện tại là cục cưng & Mạc Mạc & cún của cục cưng & rồi mới đến anh.
Đây là chuyện quái gì vậy! Thật ra lúc đầu Warner cũng không để thú cưng của cục cưng vào trong mắt, mãi đến tận một ngày nó vì chán ăn mà uể oải suy sụp, Mạc Vấn đã sốt ruột dạo Quang Não rất lâu, tìm cho được phương pháp tự chế thức ăn cho nó.
Từ đây, mỗi ngày con chó này đều có thể ăn cơm tự chế nóng hổi do Mạc Vấn tự tay làm. Có trời mới biết trước kia Mạc Vấn đến chén đĩa cũng rất ít đụng, tất cả đều giao cho người máy rửa.
Warner cảm thấy đây là lúc nên tùy hứng một chút, sau đó, có một ngày, sau khi thủ lĩnh đại nhân ăn xong bữa tối, dù trời còn chưa tối đã leo lên giường đi ngủ. Lúc đầu Mạc Vấn không phát hiện gì đâu, thấy cục cưng tè, vừa muốn gọi anh đổi tã cho bé, nhưng lúc quay đầu tìm mới phát hiện không thấy anh đâu cả.
Ra tay đổi tã mới, Mạc Vấn nhẹ nhàng đặt con xuống giường trẻ nhỏ, xong việc mới nhìn khắp nơi xem Warner đã đi đâu, vẫn là quản gia tỉ mỉ, nói Mạc Vấn trực tiếp vào phòng ngủ tìm.
Lúc vào phòng ngủ, Mạc Vấn quả thật tìm được Warner, cậu vừa mở cửa đã nhìn thấy Warner nằm trên giường mở to hai mắt nhìn trần nhà, cơ mà sau khi nghe thấy tiếng động lại nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Trong nháy mắt tuổi tác rút lui hai mươi tuổi, cái tên này!
Mạc Vấn dở khóc dở cười, đi tới đẩy Warner một cái, Warner còn đang giả bộ ngủ, không để ý tới cậu.
“Warner, mau tỉnh lại.”
“…”
“Thủ lĩnh đại nhân, rời giường.”
“…”
Mắt thấy Warner quật cường như thế, Mạc Vấn lập tức nở nụ cười, bên người gió lạnh từng đợt: “Em đến tới ba.”
Lần này Warner có phản ứng, trực tiếp ôm lấy Mạc Vấn, đầu to cọ cọ cọ lại cọ: “Em không yêu anh.”
“Ai nói, em yêu anh nhất.” Mạc Vấn trả lời Warner.
“Nhưng mà hiện tại em chỉ yêu con trai em.” Warner càng nghĩ càng hối hận, lúc trước tại sao anh lại chờ mong đứa nhỏ như thế, lần này thì hay rồi, tự bê tảng đá đập chân mình.
“Nói như bé không phải con anh vậy.” Mạc Vấn nhịn cười, vỗ vỗ đầu Warner: “Anh đã bao lớn rồi mà còn ghen với con trai. Trước khi ôm về là con của chúng ta, sao sau khi ôm về lại thành con của em vậy?”
“Anh không ngờ nhóc con kia lại phiền phức như vậy, hiện tại em cứ rảnh rỗi là ôm nhóc con, bỏ quên anh mất.”
Mạc Vấn thành thật an ủi Warner: “Đâu nào, trong lòng em, hai người đều giống nhau.”
Lúc này Warner mới dễ chịu hơn nhiều, cảm giác đau lòng lập tức được an ủi.
Nhưng, quản gia đột nhiên tới gõ gõ cửa: “Vương tử khóc rất dữ, có lẽ là một khắc cũng không xa ngài được, nếu không ngài đến xem thử?”
Mạc Vấn lập tức xoay người theo quản gia đi mất, để lại Warner hãy còn vươn tay níu kéo đằng sau.
Không phải nói anh và con đều giống nhau à? Em có lừa người cũng phải lừa cho đàng hoàng chứ!