Đến Tương Lai Tôi Là Học Bá

Chương 60


Đọc truyện Đến Tương Lai Tôi Là Học Bá – Chương 60

Edit: Thủy Lưu Ly

Chức trách của quân nhân là gì? Bảo vệ biên cảnh quốc gia, bảo vệ an ninh quốc gia.

Câu nói này không chỉ là khẩu hiệu mà thôi, mỗi một ngày làm lính đều là một ngày huấn luyện gian khổ. Nuôi binh ngàn ngày, dùng binh nhất thời, trong khi huấn luyện sẽ không ngừng tôi luyện bản thân, như thế mới có cơ hội thắng trận được.

Hiện tại, năm 3516, giữa các quốc gia không còn đối đầu quá kịch liệt, theo lý thuyết đã không còn biên giới rạch ròi lắm, nhưng có một số nơi đặc biệt thì nhất định phải có binh sĩ trông coi, ví dụ như Coroner.

Sau khi Mạc Vấn nhận huy chương và chế phục đã lập tức trở về học viện, không phải về tiếp tục đi học mà là muốn xin giấy xin phép. Không thể nói vào quân đội làm quan quân thì mỗi ngày có thể chỉ đi học mà không huấn luyện được, Mạc Vấn cũng muốn huấn luyện cho nên cậu mới muốn xin phép, hai năm sau trực tiếp về học viện nhận bằng tốt nghiệp.

Viện trưởng học viện Horst vốn ủng hộ Mạc Vấn đi tòng quân, lúc trước còn muốn giới thiệu cậu cho bạn cũ, cũng không biết cậu biết Vick, hiện tại, sau khi biết, vẻ mặt cũng lộ rõ vui mừng.

Đến khi đơn xin phép được thông qua, viện trưởng trịnh trọng nói với Mạc Vấn: “Em nhất định sẽ có tiền đồ, rảo bước, vững tin về phía trước, để thầy xem em có thể đi đến đâu.”

Mạc Vấn cười đáp lại: “Dạ viện trưởng, em sẽ cố gắng.”

Mạc Vấn trở lại ký túc xá, cậu chuẩn bị nói tin tức bản thân phải tòng quân cho Warner biết, hai người một năm nhất, một năm ba, không nghĩ tới người năm nhất lại rời học viện trước.

Trong ký túc xá không có ai, Mạc Vấn tìm khắp nơi cũng không nhìn thấy bóng dáng Warner đâu cả, vừa định dùng Quang Não liên hệ đối phương, bỗng nhiên cậu nhìn thấy trên giường có một tờ giấy tinh mỹ.

Hiện tại là thời đại hiện đại hóa, có chuyện gì thì chỉ cần gửi tin nhắn là hoàn toàn có thể giải quyết, trừ khi gặp chuyện vô cùng trịnh trọng mới lấy phương thức gửi thư gửi cho người nhận.

“Thư thông báo?” Mạc Vấn cầm lấy trang giấy, ba chữ trên đầu đập ngay vào mắt.

Nhanh chóng xem xong phần thông báo trên tay, Mạc Vấn đã hiểu tại sao thời gian này Warner không ở trong ký túc xá. Thật khéo, bởi vì cuộc thi tinh anh, Warner đã sớm nhận được lời mời của quân bộ, yêu cầu anh lập tức đến quân bộ báo danh.


Warner đã là học viên năm ba, còn chưa tới nửa năm sẽ tốt nghiệp, cho nên quân bộ đưa lời triệu tập hoàn toàn không hề áp lực, chỉ cần trực tiếp gửi một phần thông báo là được, tỏ vẻ thiếu chút thời gian kia cũng không thiệt thòi gì lớn, các vị lập tức tới ngay bây giờ đi.

Đúng, là các vị.

Tham gia cuộc thi tinh anh là một đoàn thể, đạt được vị trí thứ nhất là nhờ cố gắng của mọi người, không có kiểu nói chuyện công lao của người nào nhiều hơn người nào, cho nên Warner nhận được thông báo, chứng tỏ Amber và Lambert cũng nhận được, chắc hẳn lát nữa ba người cũng phải quay về viết đơn xin phép.

Sớm nhập ngũ là một phần vinh dự, nếu quân bộ cảm thấy mi đáng giá bồi dưỡng, sẽ không thể chờ đợi mà đào móc mi, không đợi đến lúc tốt nghiệp mới chọn như chọn cải trắng, thì tới lúc đó, được chọn, chưa chắc được trọng dụng.

Hằng năm, trường quân đội và mười học viện lớn có nhiều học viên tốt nghiệp như thế, mỗi người đều vô cùng ưu tú, nếu như mỗi một người đều là quan quân, vậy vị trí sĩ quan không phải sẽ nhiều đến nổ tung sao. Nghĩa vụ nhập ngũ, mỗi người đều phải làm, nhưng chỉ có người tốt nghiệp ở trường quân đội thì khi nhập ngũ mới có quân hàm.

Mà chức vị kia, chỉ là sĩ quan mà thôi, không tính là quan quân.

Loại vừa vào đã là quan quân, hoặc là người đạt được thành tích đứng đầu trong cuộc thi tinh anh, hoặc là người đứng đầu trong cuộc thi tinh anh, nói tóm lại chỉ có một con đường, là cuộc thi tinh anh.

Cuộc thi này không phải mỗi năm đều tổ chức, một đội cũng chỉ có năm người, muốn từ trong cuộc thi tinh anh giết ra khỏi vòng vây trùng trùng không dễ dàng chút nào, cho nên mặc dù có người ghen tỵ đỏ mắt cũng không nói được cái gì.

Không biết cấp bậc của mấy người Warner là gì, trong lòng Mạc Vấn vẫn có hơi tò mò. Mọi người đều nói thắng cuộc thi tinh anh chẳng khác nào tiền đồ rộng mở, chỉ không biết rốt cuộc tiền đồ kia tốt cỡ nào mà thôi.

Thả thư thông báo xuống, Mạc Vấn thu dọn đồ đạt, sau đó ngồi xe vội vàng rời học viện. Cậu cố ý không nói với Warner cậu cũng vào trong quân, chờ đến khi hai người gặp nhau, chắc hẳn rất thú dzị.

(~con chủ nhà đang bung lụa thôi =)))

Vào ký túc xá quan quân, đến khi Mạc Vấn sắp xếp đồ đạc xong, cậu mới nhận được tin nhắn muộn màng của Warner.


(Mạc Mạc, anh và mấy người Amber phải nhập ngũ sớm, sau khi vào sẽ không có thời gian liên lạc mỗi ngày, rất nhớ em!) Có lẽ cảm giác khi làm chuyện xấu rất tốt, Mạc Vấn càng đọc càng cảm thấy câu nói này buồn cười, nghĩ đến gương mặt đơ như cây cơ của anh có thể buồn nôn như thế cũng thấy khó cho anh rồi.

Suy tư một hồi, Mạc Vấn nhịn cười trả lời: (Em biết rồi, anh phải chú ý thân thể, em cũng sẽ rất nhớ anh.) Không thể trách Warner không biết chuyện Mạc Vấn cũng vào trong quân, thật sự là tuổi cậu còn quá nhỏ, quân bộ có thể triệu tập sớm đối với học viên năm ba nhưng không có nghĩa cũng làm vậy với học viên năm nhất, dù sao chuyện học tập rất quan trọng, quân đội cũng cần người có ăn học.

Sau đó Mạc Vấn thành công lừa dối Warner, điều này khiến anh trong lúc thu dọn đồ đạt, và trước khi lên xe đều lưu luyến không rời nhìn về phía ký túc xá của hai người họ.

Anh hoàn toàn không chú ý đồ đạt của cậu còn ít hay nhiều, ai bảo Mạc Vấn thường để quần áo hai người trong hai tủ quần áo riêng chi.

Amber nhịn cười vỗ vỗ vai Warner: “Vừa đính hôn đã phải chia lìa, người anh em, tớ đồng tình cậu.”

Lambert cũng cười trên sự đau khổ của người khác, bình thường anh ta bị đôi uyên ương này chói mù mắt, rốt cuộc bây giờ không cần ăn thức ăn cho cún nữa: “Quân hàm của chúng ta có thể để người nhà theo quân nhỉ? Đáng tiếc Mạc Vấn nhà cậu còn hai năm nữa mới tốt nghiệp.” Nói xong, anh ta thở dài một hơi: “Hai năm đấy, đáng thương cậu mà đã nhập ngũ thì chỉ có năm mới mới được về nhà một lần.”

Warner: “…”

Nghe vậy sao Warner không hiểu hai người này đang cố ý trêu chọc anh, vì thế, anh dứt khoác giả vờ cái gì cũng không nghe thấy, một đường cao lãnh đến ký túc xá được phân công.

Bọn họ vừa đến sẽ có một thời gian bước đệm để ‘làm quen’, mỗi ngày đều được sắp xếp huấn luyện, còn hạng mục thì thậm chí sẽ nhiều hơn một chút.

Sáng sớm lúc ba người Warner ăn cơm lập tức choáng váng, quân hàm cao thấp lúc ăn cơm sẽ không giống nhau, nhìn thấy người có quân hàm cao hơn mình, đầu tiên phải đứng lên cúi chào, sau đó mới có thể tiếp tục ăn cơm.

Cho nên các sĩ quan đều đến căng tin ăn cơm trước một bước, nếu hơi chậm chút có khi sẽ tình cơ gặp một đám thượng cấp, đến lúc đó chưa chắc ăn ngon được, cộng thêm trong quân đội, tập hợp sẽ có thời gian, cho dù có chậm một giây đồng hồ cũng không được.

Cũng vì thế mà các quan quân từ Thiếu tá trở lên đều tự giác tới căng tin trễ một chút, điểm ấy vị Thượng tá tiên sinh, cấp trên của Mạc Vấn cũng đã nhắc qua với cậu.


Thiếu tá đã là quân hàm không nhỏ, quân nhân toàn quốc lại không tập trung một chỗ, cho nên trong khu này cũng chỉ lẻ loi mấy vị Thiếu tá, Trung tá như thế, nhưng đừng quên cấp trên còn có Thượng tá, Đại tá, bọn họ cùng gọp lại, số lượng có thể gần mười người, nhưng đối với sĩ quan binh sĩ mà nói thì dù là Thiếu úy cũng là thượng cấp, là cần cúi chào, cho nên Thiếu úy, Trung ý cái gì đều tính cả.

Mấy người Warner thống nhất đều là Thiếu úy, trong quan quân, quân hàm là thấp nhất, nhưng đã khá hơn nhiều so với quân giáo sinh, quân giáo sinh vừa tới chỉ là một sĩ quan nho nhỏ mà thôi.

Lúc ba người vừa tới căng tin đã có một đám người cúi chào với bọn họ, chờ binh sĩ gần như đi hết rồi lập tức đến lượt bọn họ cúi chào người khác.

Cấp bậc Trung úy Thượng úy đều cao hơn bọn họ, qua mấy lần thì Amber có chút không chịu nổi: “Tớ ngồi ngồi đứng đứng mấy lần rồi, lỡ không tốt cho tiêu hóa thì làm sao bây giờ?”

“Liên quan gì với chuyện không tốt cho tiêu hóa.” Lambert nhanh chóng ăn cơm, trong lúc bận bịu cũng kéo ra được chút thời gian độp cho Amber một câu. Nhìn tình huống anh ta cũng hiểu được đôi chút, ăn càng nhanh mới không cần cúi chào nhiều.

“Mỗi khi thấy thượng cấp đều phải vội vàng nuốt cơm xuống rồi mới chào đúng không? Cậu cứ đếm xem đi, từ nãy giờ có mấy lần rồi.” Amber cực kỳ oán niện, xuýt nữa đã nghẹn chết còn gì.

Amber vừa vội vàng ăn miếng cơm vừa nhìn chằm chằm cửa ra vào đề phòng, vừa nhìn thấy thượng cấp cậu ta có thể chuẩn bị tinh thần trước, không cần chờ đến khi thượng cấp tới gần mới đột nhiên nuốt xuống.

Lại một bóng người lại đây, Amber căng thẳng chờ đối phương lộ diện. Ở đây huy chương đều gắn trên vai, chức vị cao thấp, đồ án huy chương sẽ không giống nhau, cho nên cho dù không biết vị trưởng quan này là ai cũng có thể biết rõ thân phận của đối phương.

Đối phương vào cửa, huy chương trên vai là một sao hai vạch, những người tới trước đó đều là hai sao một vạch, ba sao một vạch, Amber suýt đã không kịp nhận ra một sao hai vạch là chức vị gì.

Ôi chao, là Thiếu tá!

Đây là lãnh đạo trực tiếp nha. Hai má đang phình ra của Amber nhanh chóng ngọ nguậy, vừa định nuốt cơm xuống đã nhìn thấy mặt mũi của vị Thiếu tá này.

“Phụt!” Amber bất ngờ phun một miệng cơm ra.

Lambert ngồi đối diện hoàn toàn không đoán được Amber sẽ chơi dơ như thế, cho nên không hề phòng bị mà bị phun đầy mặt, may mắn Warner bên cạnh phản ứng nhanh, lập tức trốn sang một bên, cho nên chỉ có tay áo là bị bẩn một chút.

Warner nhíu mày nhìn Amber chằm chằm, đang nghĩ xem nên ném cậu ta đi hay là ném cậu ta đi đây.

(ta không có nhầm, ý ảnh đại khái là hiện tại chỉ muốn dùng 1 cách này để xử Amber thôi.)


“Cậu ta, cậu ta, cậu ta…” Amber lộ vẻ không dám tin, ngón tay chỉ thẳng về phía vị Thiếu tá kia, liên tục mở miệng mấy lần, cuối cùng đều thất bại. Hết cách, cậu ta bị nói lắp quá nghiêm trọng mà.

“Gì vậy hả!” Lambert vuốt mặt cái, ghét bỏ Amber, lại thấy cậu ta khác thường như thế, không khỏi quay đầu nhìn nhìn.

“Khụ khụ khụ…” Lambert bị sặc.

Mắt thấy vị trưởng quan này càng đi càng gần, Lambert và Amber lập tức đứng dậy chào: “Thiếu tá, chào buổi sáng.”

Warner ngồi cạnh cũng nhanh chóng đứng lên, xoay người chào theo. Vị trí của anh quay lưng về phía cửa ra vào, nếu như không quay đầu lại thì hoàn toàn không biết lại có người đến, cho nên sau khi nhìn thấy hai người Amber đứng dậy chào, anh mới biết được mà đứng lên chào theo.

Warner vừa quay người đã nhìn thấy mặt Mạc Vấn, mới đầu còn tưởng hoa mắt, phải dùng sức chớp chớp mới xác định người trước mắt thật sự là Mạc Vấn.

Sau khi động tác cúi chào hoàn thành, tay Warner chậm chạp không buông xuống, từ xa nhìn lại giống như đang giơ tay cần trả lời vấn đề vậy.

Mạc vấn giả bộ ho khan một tiếng, nghiêm túc nhìn Warner nói: “Anh có nghi vấn gì không? Muốn hỏi thì cứ hỏi, không cần nhấc tay.”

Warner lúng túng giấu tay ra sau lưng, sau đó ưỡn thẳng sống lưng, trả lời: “Báo cáo đồng chí Thiếu tá, tôi có nghi vấn!”

“Nói.” Mạc Vấn tỏ vẻ tâm tình không tệ.

“Tôi muốn hỏi ngài được triệu tập lúc nào.” Warner hạ thấp giọng hỏi, bởi vì thời gian Mạc Vấn dừng lại quá dài nên vài vị Trung úy đã liên tiếp quay đầu lại xem.

Mạc Vấn cười vỗ vỗ vai Warner: “Việc riêng của thượng cấp dễ dàng hỏi thăm như vậy sao? Chàng trai, cố gắng thể hiện thật tốt, tôi coi trọng anh.”

Nói xong Mạc Vấn lập tức đi tìm những vị Thiếu tá khác, để lại ba người nháy mắt hóa đá sau lưng.

hết chương 60


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.