Đến Tương Lai Tôi Là Học Bá

Chương 55


Đọc truyện Đến Tương Lai Tôi Là Học Bá – Chương 55

Edit: Thủy Lưu Ly

Đối với Mạc Vấn mà nói, cậu hoàn toàn không có chút hứng thú nào với vị đại lão súng đạn bị tóm kia cả, cho nên cậu đã nhanh chóng ném chuyện này ra sau đầu.

Warner dự đoán vẫn rất chuẩn xác, sáng sớm, lúc Mạc Vấn đến căng tin mua cơm, đã nghe người ta nói hôm nay đoàn đội Ronald bị đoàn đội Gerald đánh bại.

Đoàn đội đứng thứ ba trong cuộc thi tinh anh đã được sản sinh, đó là đoàn đội Ronald của học viện Horst, đồng nghĩa hiện tại vị trí đứng đầu và thứ hai đang còn trống, hoặc là nói quán quân sẽ là đoàn đội Warner hoặc đoàn đội Gerald.

Trước kia hai đoàn đội này chưa từng gặp mặt, hai bên đều không quen biết nhau, cho nên dù mặt đối mặt cũng không có gì để nói.

Mạc Vấn cứ tưởng bầu không khí sẽ lúng túng đến tận khi thi đấu bắt đầu, không ngờ sau khi Gerald trầm mặt một hồi đã bỗng dưng mở miệng: “Không ngờ cậu lại bị Warner giành trước một bước.”

Câu nói này thật sự rất mờ ám, nghe qua giống như trước đó hai người từng có một chân vậy, nhưng Mạc Vấn thề với trời, trước lúc này, cậu chưa từng gặp mặt Gerald, cho dù cậu từng ở Illinois học tập một quãng thời gian cũng chưa từng thấy.

Warner vốn không tỏ vẻ gì, khi nghe vậy, gương mặt càng lạnh lùng, anh lạnh lùng liếc Gerald một cái.

Lúc này Gerald mới phát hiện cách mình diễn đạt không đúng lắm, mới lật đật giải thích với Mạc Vấn: “Ý của tôi là lúc trước chúng tôi đã tìm cậu rất lâu trên mạng giả thuyết, không ngờ cậu lại đến chỗ Warner.”

Tuy rằng Gerald chưa từng gặp mặt Warner, nhưng có nghe nói qua, cũng từng nhìn thấy anh qua báo chí, cho nên y biết năm nay Warner cũng lọt vào cuộc thi tinh anh.

Chuyện Mạc Vấn đã sớm ồn ào truyền khắp học viện, tất nhiên Gerald cũng biết phụ trợ sư lúc trước mình coi trọng bị người khác tìm thấy.

Điều này không thể trách Warner nhanh tay, lúc trước y vừa nóng ruột sợ không tìm được ‘Tôi có bóng dáng’ cũng sợ phụ trợ sư khác sẽ bị người cướp mất, cho nên đã từ bỏ tìm kiếm rất sớm.

Lấy thiên tư của Mạc Vấn, người kiên nhẫn tìm kiếm cậu chắc hẳn rất nhiều, vì thế chuyện cậu sẽ gia nhập vào đoàn đội khác là chuyện nằm trong dự liệu.

Chỉ là Gerald càng nghĩ càng thấy khó chịu, nếu như y tìm thêm một thời gian, có khi bây giờ Mạc Vấn đã gia nhập vào đoàn đội của mình rồi.

Thấy Gerald ngẩn người, đồng đội y kéo kéo tay áo y, ra hiệu thi đấu sắp bắt đầu.

Gerald lập tức hoàn hồn, ném văng tạp niệm trong đầu ra ngoài.

Mặc kệ lúc trước có muốn kéo Mạc Vấn vào đội thế nào, giờ cũng phải chấp nhận sự thật đối phương đã gia nhập đoàn đội khác, còn trở thành đối thủ của hắn nữa.

Nghĩ tới đây, sắc mặt Gerald lập tức trầm xuống. Trận chiến này, y nhất định phải thắng!

Hai bên bắt tay hữu nghị, cơ giáp sư tiến vào cơ giáp, phụ trợ sư tìm vị trí thật tốt để đợi lệnh, ra lệnh một tiếng, hai bên nhanh chóng hành động.

Warner xông lên trước giao chiến chính diện với Gerald, Lambert theo sát phía sau, kịch liệt triền đấu với những người khác.


Trong nháy mắt trận đấu đã tiến vào giai đoạn gay cấn tột độ.

Thi đấu tiết tấu nhanh không cho phép xuất hiện sai lầm, bởi dù động tác chỉ có chút sai lầm nho nhỏ cũng sẽ bị đối phương phát hiện.

Trạng thái của Dick lại có chút không ổn, hơi hơi hoảng hốt, suýt chút nữa đã bị Gerald bắn trúng từ chính diện, may mà Mạc Vấn đúng lúc cứu được anh ta.

“Dick, lúc thi đấu đừng phân tâm.” Warner nhíu mày, mở miệng nhắc nhở.

“Đã biết.” Dick trả lời.

Dick ép buộc chính mình tập trung tinh thần, đặt tâm tư lên thi đấu.

Sau khi trình độ của Dick khôi phục như thường ngày, lúc này chênh lệch skill giữa hai phụ trợ lập tức lộ rõ ra ngoài.

Skill của phụ trợ đối diện rất hiếm thấy, nếu không sẽ không được người có ánh mắt cao như Gerald nhìn trúng, là hai thuộc tính hiếm thấy, linh hoạt + sức chịu đựng.

Tuy rằng đây không phải là loại thuộc tính quấy rầy, nhưng cũng là một skill tăng cường sức chịu đựng vô cùng ít ỏi. Càng gặp đối thủ mạnh, thì sức chịu đựng lại càng quan trọng.

Trong trường hợp hai bên cùng lên, đánh nhau không phân cao thấp, sau nửa tiếng, thể lực của hai bên bị tiêu hao kịch liệt, đối phương không thể không vạn bất đắc dĩ mà thả chậm tốc độ, nếu nhờ phụ trợ sư bỏ thêm sức chịu đựng thì có thể đột kích ngược, dành được thắng lợi.

Nếu lúc này bên đội Warner là phụ trợ sư khác thì kết quả sẽ không chắc được, bởi dù sao thể lực có hạn, mà thể lực của mấy người Gerald lại vĩnh viễn khôi phục nhanh hơn so với người khác.

Chẳng qua hiện tại người đang đứng bên đội anh chính là Mạc Vấn, một môn phái lớn như Trường Ca cậu sao có thể sợ hãi loại tiểu xiếc này, đây là môn phái đến Cái Bang cũng có thể treo lên đánh đấy.

Hơn nữa, người chơi game Kiếm Tam đều biết, skill khống chế của Cái Bang đau ‘trứng’ cỡ nào, mà còn ít tới mức có thể bị những môn phái trâu bò, có lực sát thương cao khác ‘thịt’ trong vòng một nốt nhạc.

Tuy rằng Trường Ca cũng không có bao nhiêu skill định thân, không chế, nhưng năng lực quấy rầy thật sự rất mạnh. Mạc Vấn không cần skill thương tổn, lại có thể không ngừng quấy rầy đối phương như Giang Trục Nguyệt Thiên, như Bình Sa Lạc Nhạn gì gì, cứ ném về phía đối phương cũng có thể khiến đối phương khó lòng phòng bị.

Giống như lúc này, gần như ném Giang Trục Nguyệt Thiên một lần, mấy người Gerald sẽ bị đánh một trận, vứt nữa, lại bị đánh.

Thật ra đối với cơ giáp sư thì bị đánh gì đó chỉ là chuyện thường như cơm bữa thôi, nếu chỉ bị đánh mấy lần đã ‘trái tim thủy tinh mong manh dễ vỡ’ thì bọn họ còn luyện cơ giáp sư làm gì, về nhà đóng cọc cho rồi.

Có điều kiểu thi đấu này quá oan uổng, mới phấn khích một chút đã thành tình trạng đơn phương chịu đòn, hoàn toàn không có cách nào đánh trả.

Tinh thần đoàn đội Gerald dần đi xuống, từng người từng người ủ rũ cúi đầu như già trống thất bại, hoàn toàn không nhìn thấy dáng vẻ bừng bừng phấn chấn lúc mở màn nữa.

Cuối cùng, Warner là người đầu tiên tìm ra kẽ hở, đào thải một người trong đối phương ra khỏi trận đấu.


Sau khi ‘hứng đòn’ của mấy skill nhà Mạc Vấn, đoàn đội Gerald đã ở thế hạ phong, bây giờ lại thiếu một người, vậy thì họ đừng mơ có thể trở mình nữa, cũng đồng nghĩa kết quả của cuộc thi tinh anh đã xuất hiện.

Cuộc thi tinh anh của hệ phụ trợ và cơ giáp càng được lãnh đạo coi trọng hơn cuộc thi tinh anh hệ viễn cổ lúc trước, cho nên khi thấy tình huống như vậy, viện trưởng và phó viện trưởng học viện Horst đều lộ ra một nụ cười thỏa mãn.

Top 3 tinh anh năm nay, học viện Horst chiếm hai vị trí.

Nếu như không phải cơ giáp Claude xảy ra vấn đề thì có lẽ ba vị trí đứng đầu này đều là của Horst bọn họ rồi, phó viện trưởng Rudolph kiêu ngạo nghĩ.

Nhắc tới Claude, Rudolph cũng thấy tiếc hận thay đối phương, tuy rằng cơ giáp bị người cố tình phá hỏng, nhưng cuộc thi tinh anh không có cơ hội làm lại, hiện tại chỉ hi vọng nhanh chóng bắt được thủ phạm, cũng nghiêm trị đối phương.

Người lãnh đạo mười học viện đã đến rồi, ngoài học viện Illinois và học viện Horst không có vấn đề về mặt mũi, thì những học viện khác tuy ngoài mặt vẫn giữ bộ dạng bình tĩnh, nhưng thực chất thì ai biết họ đang nghĩ gì.

Quan hệ của những vị viện trưởng này là quan hệ vừa hợp tác giúp đỡ vừa cạnh tranh, vì tranh thủ hạt giống tốt mà từng làm không ít chuyện đục vách tường, điển hình là bằng mặt không bằng lòng.

Nhìn Gerald sắp bại trận, viện trưởng Illinois lại không hề có chút không vui nào, bởi trong ba vị trí đầu, học viện của bọn họ cũng có một chân, thân là chủ nhà lần thi tinh anh này, chỉ cần không quá thảm thì đã tốt lắm rồi.

Sau khi Lambert đào thải cơ giáp sư thứ hai bên đối phương, trọng tài tuyên bố đoàn đội Warner thắng lợi.

Lãnh đạo học viện dồn dập đứng dậy, dẫn đầu vỗ tay, sau đó do đại biểu hiệp hội phụ trợ sư bước lên ban phát giấy chứng nhận phụ trợ sư trung cấp cho đoàn đội đứng đầu.

Theo lý thuyết đây là một thời khắc khích động, mỗi phụ trợ sư tiến vào học viện phụ trợ đa số đều là phụ trợ sư sơ cấp, nếu muốn lấy được tư cách đề cử nhận chứng nhận phụ trợ sư trung cấp từ giáo viên chỉ đạo, thì ít nhất phải đến lúc tốt nghiệp mới được, hơn nữa còn phải là nhân tài ưu tú nhất mới có tư cách này.

Vì thế nếu đổi thành bất cứ phụ trợ sư nào khác đứng ở chỗ này thì e rằng họ đã vui mừng đến bật khóc, nhưng vị đại biểu hiệp hội phụ trợ sư kia và Mạc Vấn chỉ có thể hai mặt nhìn nhau, câm nín không nói nên lời.

Người đến là người quen cũ của Mạc Vấn, là phó hội trưởng Mike lúc trước đã phát giấy chứng nhận phụ trợ sư đỉnh cấp cho cậu, một thời gian dài không gặp, Mạc Vấn chợt phát hiện mũi đối phương đỏ như say rượu.

Chóp mũi đỏ chót hơi giật giật, Mike há hốc mồm nhìn tình huống trước mắt.

Tuy rằng đã sớm biết Mạc Vấn là học viên học viện Horst, nhưng đúng là ông chưa từng nghĩ tới chuyện nếu Mạc Vấn đạt được vị trí đứng đầu thì nên làm gì. Nâng giấy chứng nhận tư cách trung cấp trong tay, Mike khó xử.

Giấy chứng nhận tư cách này cho hay không cho cũng không dễ nói, bởi dù sao đây cũng là phần thưởng cho vị trí đứng đầu, thế nhưng nếu cho, đối phương đã sớm nhận giấy chứng nhận đỉnh cấp, còn cần tờ chứng nhận trung cấp làm gì, không phải sẽ khiến người ta cười đến rụng răng sao.

Mike: “…”

Mạc Vấn: “…”


Người toàn trường: “…”

Viện trưởng học viện Horst là một nhân tinh*, thấy tình huống như thế, lập tức biết tại sao Mike sẽ thấy lúng túng, nhưng những vị viện trưởng khác thì không biết.

(*ý chỉ những người thông minh, sáng suốt, biết tính toán, không để mình chịu thiệt, đại loại thế.)

Những ông già này, khi xem tin tức chỉ xem tin tức chính trị, cộng thêm lúc bên ngoài rầm rộ đưa tin Mạc Vấn tuổi còn trẻ mà đã nhận được giấy chứng nhận phụ trợ sư đỉnh cấp thì dưới tình huống không có ảnh chụp, những vị viện trưởng này cũng không nhận ra.

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, viện trưởng học viện Truman nhìn quanh quất, phát hiện mọi người đều đang nhìn Mike, không nhịn được mà mở miệng: “Mike, anh đang do dự cái gì vậy, nhanh chóng trao giấy chứng nhận tư cách cho quán quân của chúng ta đi, anh xem, cậu nhóc sắp không chờ đợi được nữa rồi kìa.”

Ông không mở miệng còn đỡ, vừa dứt lời, tiếng cười trong sân suýt xốc tung nóc nhà, âm thanh lớn đến mức khiến ông không biết làm sao.

Viện trưởng học viện Truman nhìn nhìn, túm đầu lão già học viện Horst cười to nhất trong đàn, tức giận đưa tay vỗ vỗ đối phương: “Đừng cười, mau nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra đi.”

“Ha ha ha.” Viện trưởng Horst cười ứa nước mắt, nhanh chóng dùng tay chỉ nơi nhiều người nhất: “Ông nghe kỹ xem bọn họ đang nói cái gì.”

Viện trưởng học viện Truman nghiêng tai lắng nghe, bởi vì mỗi người đều đang nói lời mình muốn nói, cho nên muốn nắm rõ nội dung của một người trong đó là chuyện không hề dễ dàng.

Đứt quãng, viện trưởng Truman nghe thấy một câu nói như vậy: Mạc Vấn đại thần, bọn em đang ở đây nè ~~~ viện trưởng: “…” Thời đại này làm phụ trợ sư cũng có thể có nhiều fans theo như vậy sao?

Suy nghĩ một lúc, ông càng lúc càng cảm thấy tên này quen tai, bỗng nhiên ánh sáng chợt lóe: Đây không phải là vị phụ trợ sư đứng đầu giới phụ trợ mới xuất hiện sao. Nhiều lần lên lớp, nhiều lần thuyết trình, những giáo viên hệ phụ trợ còn lấy người này làm mục tiêu cho học trò mình nữa mà.

Lấy mỹ danh là không có mục tiêu sẽ không có động lực, nên mới muốn cho học trò có một đỉnh điểm để nhìn lên mà phấn đấu.

Mike vội vàng lấy Quang Não ra xin chỉ thị của hội trưởng hiệp hội, để hội trưởng nói cho mình biện pháp giải quyết, nếu không sao hội trưởng có thể làm được hội trưởng, tất cả đều phải xem năng lực ứng biến mạnh hay không này.

Cuối cùng giấy chứng nhận phụ trợ trung cấp cũng được trao ra ngoài, có điều không phải trao cho Mạc Vấn mà là trao cho viện trưởng, do viện trưởng tự mình trưng bày trong phòng danh dự ở học viện Horst.

Điều này vừa khiến người ta biết giấy chứng nhận thuộc về Mạc Vấn, lại tăng thêm mặt mũi cho học viện Horst, đúng là một mũi tên trúng hai con chim.

Thử hỏi có giấy chứng nhận tư cách phụ trợ sư lần thi tinh anh nào được đặt trong phòng vinh dự không? Không có, học viện Horst là nơi đầu tiên.

Viện trưởng học viện Horst cười cong mắt không nhìn thấy mặt trời, ông nhanh chân lại chỗ Mạc Vấn, cho cậu một cái ôm thật chặt, sau đó mới cùng cậu nâng tờ giấy chứng nhận nho nhỏ này lên.

Chín vị viện trưởng khác nhìn ông già ‘đường làm quan rộng mở’ trên đài, chua đến ê răng, chẳng qua chẳng làm gì được, vẫn phải vỗ tay hưởng ứng chúc mừng.

Hết cách rồi, phóng viên còn ở đây, không làm có khi sẽ bị đưa lên bản tin thời sự, đến lúc đó, hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Nhận thưởng xong, Mạc Vấn thở phào nhẹ nhõm trong lòng, bởi sau khi các viện trưởng rời đi, người trong sân cũng không phải đông đúc chật ních như trước nữa.

Chẳng qua người vẫn còn rất nhiều, Mạc Vấn nhìn đám người trước mắt, đầu đầy vạch đen.

Người đến đều là người của học viện Illinois, bọn họ biết sau cuộc thi này, muốn nhìn thấy Mạc Vấn sẽ không dễ dàng, cho nên nhân lúc cậu còn chưa đi, đến xin chữ ký.


Nhận lấy bút và vở, Mạc Vấn thuận miệng nói một câu với Warner: “Anh về ký túc xá thu dọn đồ đạt trước đi, em ký tên xong sẽ về luôn.”

“Được.” Warner gật gật đầu, đi trước với đám người Lambert.

Amber còn lưu luyến quay đầu nhìn lại: “Lúc nào thì tớ cũng được chào đón như thế.”

Lambert nhếch miệng: “Đơn giản, trở thành một vị cơ giáp sư đứng đầu.”

“Oh đệt.” Amber câm nín, trở thành cơ giáp sư đứng đầu, đùa à, chưa kể quân bộ còn có nhiều tướng quân như vậy nữa.

Sau một hồi thì Amber yên tĩnh không nổi nữa, nhịn không được mà bắt đầu trêu chọc Dick.

“Dick, sao hôm nay cậu không mở miệng nói chuyện? Không giống cậu chút nào.”

Dick lấy lại tinh thần, cười cười: “Không có gì, dù sao cũng là trận chung kết, có lẽ đến hiện tại còn thấy căng thẳng.”

Warner liếc nhìn Dick một cái, có điều cũng không nghĩ nhiều, chỉ đơn thuần cảm thấy trạng thái lúc này của Dick không đúng.

Mạc Vấn ký tên hồi lâu, cuối cũng cũng ký xong, cậu không chỉ ký tên, mà còn phải ôm ôm ấp ấp mỗi người một hồi, may mắn, tuổi trẻ, thân thể còn tốt, nếu không eo cậu đã sớm bị bẻ gẫy.

Đứng lặng xoa eo một lúc, híp mắt nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, Mạc Vấn định trở về ký túc xá.

(Đồ đạt đã thu dọn xong, anh chờ em trước cửa học viện.—— Warner) Cất Quang Não lại, Mạc Vấn đổi hướng, nhất chân đi ra cửa học viện.

Bên cạnh học viện Illinois có một con đường nhỏ, vị trí coi như không tệ, Mạc Vấn nhìn quanh lại không phát hiện Warner, cho nên nhấc chân tiếp tục đi thẳng.

Vừa đi vừa nhìn, cũng không phát hiện Warner ở đâu, Mạc Vấn dứt khoát đứng tại chỗ đợi.

“Mạc Vấn, cậu ở đây làm gì thế.” Sau lưng đột nhiên có một giọng nói quen thuộc gọi cậu, Mạc Vấn quay đầu nhìn lại, sau đó đã cảm thấy gáy tê rần.

Mạc Vấn sửng sốt, sau đó chậm rãi ngã trên đất, trước khi hoàn toàn nhắm hai mắt lại, cậu nhìn thấy Dick càng đi càng gần, trên mặt không chút biểu cảm.

“Thiếu gia, người của chúng ta đã đến rồi.” Người mặt áo đen cúi đầu nói với Dick.

“Ừm.” Dick hờ hững đáp một tiếng mới ngồi xổm xuống ôm Mạc Vấn lên.

Người mặc áo đen kinh hãi biến sắc: “Thiếu gia, để tôi làm đi.”

“Không cần.” Dick lạnh nhạt từ chối.

hết chương 55


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.