Đến Tương Lai Tôi Là Học Bá

Chương 14: Nhà trọ


Đọc truyện Đến Tương Lai Tôi Là Học Bá – Chương 14: Nhà trọ

Edit: Thủy Lưu Ly

Tuy Mạc Vấn đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng những ngày kế tiếp, vẫn rối rắm đến mức ruột cũng xanh.

Không có ủy viên vệ sinh, không có ủy viên học tập, thậm chí đến lớp phó cũng không có, Mạc Vấn cậu hoàn toàn trở một cành thành tư lệnh trụi lá.

Cũng may bạn họ vẫn xem như phúc hậu, cứ từng tổ nhỏ lần lượt thay nhau vệ sinh mỗi ngày, nếu không dưới tình huống giáo sư An vẫn chưa có chỉ lệnh cụ thể thì có lẽ Mạc Vấn đã trở thành công nhân quét dọn của cả lớp.

Hiện tại người máy rất phổ biến, để người máy quét dọn phòng học hay quét dọn hành lang cũng rất nhanh chóng tiện lợi, nhưng mà học viện lại cấm học viên dùng người máy quét dọn khu vực chính mình. Đặc biệt là những học viên bình thường vai không thể gánh, tay không xách, nếu mỗi ngày cứ ngồi trong phòng học chờ tan học lại về lý túc xá ngồi không thì không sợ tuần hoàn máu trở nên chậm chạp à.

Vì thế, ý của học viện là muốn học viên toàn trường hoạt động. Hoạt động lên! Mỗi ngày đều phải hoạt động!

Tiết học tiếp theo bắt đầu lúc ba giờ chiều, chờ đến khi kết thúc đã hơn năm giờ, cộng thêm thời gian đợi bạn học quét dọn vệ sinh xong, thì mặt trời cũng đã xuống núi.

Hôm nay giáo sư An vẫn không lựa chọn ủy viên vệ sinh.

Mạc Vấn nhấc thùng rác, chậm rì rì đến máy xử lý rác thải của học viện. Trường học này đúng là vua hố (lừa đảo) chỉ đổ rác thôi mà cũng bắt chạy xa như thế.

Hôm nay mèo của Pohl không chịu ăn uống cho nên sau khi tan học cậu ta đã để anh trai mình mang nó đến bệnh viện thú cưng.

Đổ rác vào máy xử lý, Mạc Vấn vừa định vỗ vỗ tay đi tới căng tin tìm ăn thì đột nhiên cậu mơ hồ nghe thấy tiếng rầm rì của hai ba người…

Chuyện kết bè kết lũ trong học viện rất phổ biến, nhưng nếu là ở góc hẻo lánh thế này sẽ không còn bình thường nữa.

Là bọn họ không muốn bị máy giám sát của học viện quay được?

Bởi vì kỹ năng của bản thân cậu liên quan đến võ học, cho nên cậu có thể mơ hồ nghe được một ít từ ngữ.


‘Sắp xếp’ ‘Tỉnh lại’ ‘Chở ra ngoài’?

Trong học viện còn có thể xảy ra chuyện bắt cóc?

Mạc Vấn hơi ngạc nhiên, một học viện tinh anh đại biểu cho tất các khía cạnh điều tiên tiến, vượt trội. Điều này không riêng gì khoa học kỹ thuật tiên tiến mà đến nhân viên quản lý cũng nghiêm khắc, cẩn thận. Những người này có lai lịch gì mà có thể trà trộn vào đây?

Hình như bọn họ muốn hành động!

Nghe thấy động tĩnh, Mạc Vấn trực tiếp sử dụng kinh công Trường Ca hay lên cây, dùng cánh lá rậm rạp che giấu bản thân.

Huống chi cũng sẽ không ai ngờ thân cây cao như vậy sẽ có người trèo lên.

Một thanh niên ục ịch và hai cơ giáp đi ra, xem bộ dạng của họ là muốn đến cửa học viện.

Xem ra là người mình hại người mình.

Mạc Vấn trầm tư một chút, cậu nên xem tình huống rồi cứu người hay chạy đến căng tin trước khi căng tin đóng cửa để tìm ăn đây?

Người ngoài học viện không thể mang cơ giáp vào học viện, cho nên nói rõ ba người kia đều là người trong học viện Horst. Nhưng bọn họ nghênh ngang ra ngoài như vậy không sợ bị giám thị bắt được sao?

Còn có một khả năng, ba người này, không có ý định trở lại học viện.

Với lại bọn họ đi rồi, trong khoảng thời gian người mất tích bị mang đi, camera theo dõi nhất định đã quay được cảnh Mạc Vấn nhấc thùng rác đến góc chết khu quản chế. Đến lúc đó thì đúng sai sẽ rất khó nói rõ.

Nhẹ nhàng từ trên cây đáp xuống, Mạc Vấn cảm thấy vẫn nên theo sau xem xét tình huống thế nào cho chắc.

Mạc Vấn không tùy tiện thông báo bảo vệ cửa ngăn người lại, bởi vì nếu đám người này đã ngang nhiên không sợ hãi như vậy thì khẳng định trong học viện còn có tay trong lo lót giúp bọn họ.


Đứng tại chỗ đợi một lúc, lúc này Mạc Vấn mới tỏ ra bình tĩnh đi đến cửa học viện.

Đều là học sinh đã thành niên cho nên khi ra khỏi học viện cũng không cần liên hệ giáo viên để lấy giấy xin phép, lúc xuất hiện hay trở về chỉ cần nghiệm chứng lại là được.

Mạc Vấn cũng không sợ không đuổi kịp ba người kia, bởi cậu biết bọn họ sẽ không thiếu thông minh đến mức vừa ra ngoài đã chất người vào trong xe bay, bọn họ nhất định sẽ thao tác cơ giác chạy đến nơi hẻo lánh rồi mới tính toán tiếp.

Lặng lẽ theo dấu vết chạy tới chạy lui của mấy cơ giáp kia, Mạc Vấn tinh mắt phát hiện mục tiêu sắp chuyển hướng, vì thế cậu nhanh nhẹn tăng tốc, theo sát phía sau.

Sắc trời đã nửa tối, đèn đường trên đường còn chưa được bật lên, cộng thêm xung quanh không người lui tới, mà cho dù có xe bay bay ngang thì cũng cách đỉnh đầu bọn họ hơn nghìn thước, cho nên không khí kiểu này đặc biệt khiến người khác sợ hãi, nhất là khi đối phương còn khá giống những phần tử khủng bố.

Mạc Vấn chưa từng to gan như vậy, trước đây nếu gặp phải chuyện này có lẽ cậu chỉ lấy điện thoại gọi 110 là xong, bây giờ thì năng lực tăng lên, cũng khiến gan cậu lớn lên không ít.

Thật ra lúc này Mạc Vấn có hơi nóng nảy, bởi cậu biết, nếu cứ tiếp tục như thế thì chuyện bị phát hiện chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.

Quần áo trên người cậu hai phần ba đều là màu trắng, nên chỉ cần trời tối xuống đã có thể nhìn thấy bóng trắng mờ mờ theo sau không gần không xa.

“Đầu Lâu, thả người xuống đi, đã đi được khá xa rồi.”

Tên mập lùng xem xét gần đấy một hồi, thấy không có gì bất thường mới ra khỏi cơ giáp, bằng đầu bắt chuyện với đồng bọn.

Mặt khác, sau khi nghe được lời này, hai cơ giáp còn lại cũng vội vàng ra khỏi cơ giáp, một người trong số chúng còn hung hăng lôi kéo nửa người kẻ xui xẻo bị bọn chúng bắt cóc từ cơ giáp ra: “Nhanh, mau giúp tao một tay.”

Thành công ném người xuống đất, cái tên gọi Đầu Lâu kia lập tức lấy tay quạt quạt gió, mở miệng hùng hổ nói: “Nóng chết ông, hai bọn bay cũng quá cmn tinh rồi, tất cả đều đẩy cho mình ông đây làm.”

Tên béo híp híp mắt, cười hớ hớ khiến thịt mỡ trên mặt cũng chen thành một đống, làm bộ rất không tiện chỉ chỉ bụng bia của mình, cười làm lành: “Đầu Lâu ca, không phải em không trượng nghĩa nhưng thật sự là vóc người em không thể tải thêm tiểu vương tử, với lại cơ giáp của em không có chỗ ngồi cho người thứ hai.”


“Được rồi được rồi.” Đầu Lâu thiếu kiên nhẫn phất phất tay, bị tên béo làm buồn nôn quá chừng: “Mày liên lạc với thủ lĩnh đi, để cậu ta nhanh lại đây một chút, nếu không lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn bây giờ.”

Một người khác xoa xoa tay lại gần Đầu Lâu, nhấc chân đá con tin trên đất, chép miệng, lại nhìn Đầu Lâu một chút, mang theo nụ cười như kẻ trộm, biểu hiện không cần nói cũng biết: “Đại ca, anh nhìn tiểu vương tử này xem, da dẻ thật bóng loáng, bình thường lúc đụng phải đều không thèm nhìn em một chút, lần này rơi vào tay chúng ta, không bằng nhân dịp này… Khà khà.”

“Mày cút đi!” Đầu Lâu xoay người đá đối phương một cái, trực tiếp đá gã bay ra xa hơn một mét, hung hăng chửi ầm lên: “Mày đói khác đến ngu người luôn rồi hả. Người này mà cũng dám động? CMN, mày dùng nước tiểu soi lại bộ mặt mày xem.”

Trong mắt gã nằm trên đất chợt lóe oán độc, nhưng lại nhanh chóng khôi phục dáng vẻ cười ha ha, gã đứng lên cười làm lành: “Đại ca, không phải em chỉ đùa một chút thôi sao, đừng coi là thật, đừng coi là thật.”

Đầu Lâu cười gằn, đứng cúi đầu nhìn Quang Não.

Tên béo đứng cách đó không xa vội vàng liên lạc với chủ nhân và Đầu Lâu cúi đầu chơi Quang Não đều không hề chú ý trong tay đồng bọn của bọn gã cầm theo gạch đá không lớn không nhỏ.

Cảm thấy bên cạnh có người lại gần, Đầu Lâu không ngẩng đầu lên đã há mồm mắng chửi: “Mày không chê nóng nhưng ông nội mày thấy rất nóng, mau đi qua một bên đi.”

Lần này người bên cạnh không còn nghe theo lời nói của gã.

Đầu Lâu cảm giác đầu ‘ong’ một tiếng, lập tức có thứ gì đó nóng nóng từ trên đầu gã chảy xuống. Gã đưa tay sờ thử, màu đỏ…

“Mày…” Đầu Lâu chỉ vào người trước mặt, sắc mặt vặn vẹo: “Mày lại…”

Người kia thấy một đòn còn không được, lập tức dùng gạch đập thêm mấy lần, rốt cuộc, Đầu Lâu không còn hô hấp.

Bên này tên béo vừa đóng Quang Não, vì tự dưng cảm thấy là lạ nên quay đầu về phía Đầu Lâu nhìn thử, chỉ thấy tên đồng bọn còn lại của bọn gã đang dùng vẻ mặt dữ tợn, lấy gạch đập vào đầu Đầu Lâu.

Đến mức não cũng chảy ra mà gã vẫn còn đập.

“Mày đang làm cái gì!” Trong lòng tên béo nổi lên cảnh giác, đứng cách đó không gần không xa hỏi: “Mày đập gã chết thì sao bàn giao với thủ lĩnh?”

“Bàn giao?” Tên gầy ngồi dưới đất cười gằn: “Thủ lĩnh sẽ tra ngọn nguồn vì dưới tay chết một người sao? Trực tiếp tìm chỗ chôn thì nhanh hơn, đến lúc đó cứ nói bị bảo vệ của tiểu vương tử phát hiện đánh chết là được.”


Nói xong, tên gầy ngẩng đầu nhìn vẻ mặt nghi ngờ của tên béo, cười nói: “Mày đừng nghĩ cách tố cáo tao. Ở đây chỉ có ba người, chỉ bằng việc mày trơ mắt nhìn Đầu Lâu bị tao đập chết, một khi bị phát hiện thì mày với tao cũng không thoát khỏi quan hệ.”

Chó má, lúc đó ông đây đang liên lạc với thủ lĩnh!

Trong lòng tên béo tức giận chửi CMN, nhưng gã cũng phân biệt được cái nào nặng cái nào nhẹ nên lập tức hiểu rõ bây giờ phải làm gì.

“Được rồi, nhân lúc thủ lĩnh còn chưa tới, tao với mày mau kéo Đầu Lâu đi chôn. Có điều…” Tên béo hơi khó xử nhìn con tin không có phản ứng trên đất: “Còn cậu ta thì sao?”

“Nó?” Tên gầy nhổ một ngụm nước bọt vào trong tay, chà xát, nắm quần áo kéo Đầu Lâu ra xa: “Đừng quên chúng ta đã tiêm thuốc mê cho nó. Đừng kéo dài thời gian nữa, mau lại đây giúp tao!”

Nhìn bóng dáng hai người dần đi mất, Mạc Vấn vội vàng từ sau một thân cây vọt ra.

Không phải Mạc Vấn không muốn đến gần, nhưng thật sự là ba kẻ kia quá gian xảo, lựa chọn vị trí mà xung quanh mấy mét đều không có cây cối gì để ẩn núp, hoàn toàn là một bãi đất trống.

Nhân lúc hai tên kia bận chôn người, Mạc Vấn trực tiếp lại gần con tin, ôm eo đối phương, sử dụng khinh công, gấp gáp chạy trốn.

Mạc Vấn cũng không biết người tiếp ứng bọn họ sẽ đến từ hướng nào, có điều cậu xác định nơi này không có xe bay bay qua được, chỉ có thể cho xe bay dừng ở gần đó rồi đi bộ đến đây.

Người bên cạnh còn bất tỉnh, cho nên không thể trở về học viện, mà khách sạn dừng chân gần đấy lại là mục tiêu quá lớn, suy nghĩ một chút, Mạc vấn quyết định gửi cho Pohl một tin nhắn ngắn.

(Pohl, cậu có biết quán ăn đêm tương tương đối xa hoa ở chỗ nào không? Nói cụ thể địa chỉ và phương hướng một chút, đừng cách học viện quá gần.) Pohl hồi âm rất nhanh, Mạc Vấn dành thời gian mở ra, chọn lấy một quán ăn phù hợp, rồi thừa dịp đêm tối, theo đường nhỏ, dùng khinh công tìm đến nơi đó.

Cuối đường nhỏ đều sẽ có đường chính, Mạc Vấn nhìn thanh niên nhắm mắt không phản ứng bên cạnh, nửa ôm nửa tha đi trên đường.

Lúc này đã sắp tới quán ăn đêm Mạc Vấn chọn, vì thế tình trạng của hai người khi lẫn vào đám người say khước cũng không lôi kéo quá nhiều sự chú ý, mọi người đều cho rằng một trong hai người đã uống say đến không nhúc nhích được mới nhờ người còn lại dìu đỡ mà thôi.

Mục đích của Mạc Vấn không phải quán ăn đêm mà là khách sạn, nhà trọ ‘cộng sinh’ cùng địa bàn với nó.

Gần quá ăn đêm nhất định sẽ có ba bốn khách sạn hay nhà trọ!

Mà người mở nhà trọ hay khách sạn ở đây cũng đã gặp rất nhiều loại người, cho nên nếu cậu đỡ một người không phản ứng đến mướn phòng cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.