Đen Trắng

Chương 6: Dụ hoặc [3]


Đọc truyện Đen Trắng – Chương 6: Dụ hoặc [3]

Kỉ Dĩ Ninh lại một lần nữa nhận thức được Đường Dịch là người không có chỗ nào cố kị.

Bộ dáng anh lúc nói chuyện luôn giống như đang nói đùa, khóe môi khẽ
nhếch lên, trong mắt ẩn chứa lưu tình, coi những lời nói ra như một hồi
mỉm cười. Chỉ đến khi anh thật sự ra tay với ai đó, người đó mới biết,
anh căn bản không phải đang cười nói vui vẻ.

Đường Kính từng nói với cô.

– Dĩ Ninh, Đường Dịch ngay cả khi giết người cũng có thói quen dùng
tư thái tán tỉnh, đối với em, anh ấy lại càng không thể thủ hạ lưu tình. (Thủ hạ lưu tình: là một thành ngữ gốc Hán, nghĩa là “Vì tình nghĩa mà khoan hồng vào lúc xuống tay”)

Nói là hai lần hoàn trả, anh nhất định sẽ muốn cô hai lần.

Cô ngồi trong bồn tắm ôm lấy hai chân mình, toàn thân trần trụi.

Thân thể lại cương cứng kỳ cục.

Coi như đang chờ đợi hành hình.

Cô chung quy cũng chỉ ở gần anh hai năm, so sánh với cuộc sống hai
mươi ba năm của cô thì rất ngắn ngủn. Vì thế, cùng anh không có chỗ nào
cố kị, so với hai mươi ba năm cô chịu lễ giáo ước thúc thì hai mươi ba
năm này chiếm thế thượng phong.

Cô chưa từng cùng một nam tử nào thân mật như thế, khi anh còn chưa

xuất hiện trong cuộc sống của cô, đối với quan hệ nam nữ, cô chấp nhận
mức độ lớn nhất cũng chỉ là hôn lên hai má.

Khi đó cô không ở trong nước, mà là ở London nước Anh. Lúc ấy cô đang học tập tại Cambridge và từng có một người bạn tốt khác giới, anh ấy
tên là Chu Tồn Huyễn, cùng cô học văn học Châu Âu, anh có một khí chất
tao nhã. Tình cảm của anh cũng giống như con người anh, sạch sẽ bình
thản, mỉm cười với cô nói anh thích em, sau đó chậm rãi cúi đầu, hôn lên một bên má cô.

Cô còn nhớ rõ, đó chỉ là một nụ hôn lên má đơn giản nhưng cô lại cảm
thấy cả người như bị đốt cháy, cuối cùng cô nói một câu thật lòng ‘Thực
xin lỗi, em không quen như thế’. Một câu nói thản nhiên ‘Không quen’,
khiến cho Tồn Huyễn hoảng loạn lập tức vì chính mình thất lễ mà giải
thích.

Cô nhớ rõ, khi đó, cô sợ Tồn Huyễn bị tổn thương, còn đưa tay ra cho
Tồn Huyễn, đỏ mặt hỏi, nắm tay thì có thể, anh có muốn hay không?

Cô vẫn luôn cho rằng, vợ chồng nhất định sẽ bắt đầu từ nắm tay, từng
bước từng bước một, nhiều năm lắng đọng lại sau đó mới có thể tiến sâu
hơn.

Thời gian đó, cô chưa từng dự đoán được, sau này cô sẽ gặp một người đàn ông khác.

Gặp được một người, luôn để cô làm những việc cô không có thói quen, làm điên đảo toàn bộ thế giới đơn thuần của cô.

Nước trong bồn tắm đột nhiên lắc lư sóng sánh, trên mặt nước nổi lên nhiều gợn sóng.

Kỉ Dĩ Ninh biết, anh đã vào.

Cô còn không kịp phản ứng gì, anh đã ôm lấy cô từ phía sau.

Giọng nói gợi cảm mang theo hơi nước, bỗng nhiên từ đôi môi anh bật ra một câu hỏi.

“…… Em nghĩ đến ai?”

Kỉ Dĩ Ninh kinh hãi.

Rõ ràng là đang ở trong nước ấm áp, bỗng nhiên cô lại có cảm giác
toàn thân lạnh như băng. Ở trước mặt anh, cô là trong suốt, cô không thể giấu được anh bí mật gì.

Cô không phủ nhận, đối với anh, cô luôn có chừng mực, biết rõ mình
không thể thắng được anh, cho nên cũng không cần làm việc gì vô ích.
Không biện bạch, không phủ nhận, đây là phương thức bảo vệ mình duy nhất của cô.

Cô thông minh nở nụ cười,“Không phải anh vừa đi ra ngoài nghe điện thoại sao? Có chuyện gì quan trọng vậy?”


Đường Dịch không đáp. Trong mắt lóe lên một chút thâm thúy, vẫn nhìn thẳng cô không rời.

Cảm giác áp bách trong phút chốc thổi quét toàn thân cô.

Bỗng nhiên cô cảm thấy, chuyện mình làm vừa rồi là cực kỳ khủng khiếp.

“Dĩ Ninh……”

Anh ôn nhu gọi tên cô, coi như có tươi cười, nhưng lời nói ra lại khiến người ta kinh hãi.

“Em là người đầu tiên nói chuyện với anh mà dám chuyển đề tài.”

Kỉ Dĩ Ninh lập tức có cảm giác nguy hiểm như thanh kiếm đang kề ngang cổ mình.

Nhất thời tỉnh táo, anh không phải Tồn Huyễn, không giống như bất kì
người đàn ông nào khác, không phải người đàn ông cô có thể dùng một chút đùa giỡn thông minh là có thể lừa dối được.

Anh là Đường Dịch, âm ngoan lạnh lùng. Là người đàn ông chỉ cần một câu, liền phán cô ở tù chung thân.

Cô không dám nhìn anh, cúi đầu nhìn xuống nước, thật cẩn thận hỏi:“Anh tức giận sao?”

Anh không nói gì.

Chỉ nâng tay trái lên, gỡ xuống búi tóc của cô, mái tóc đen mềm mại
lập tức chảy xuống, dừng trên mặt nước, bàn tay anh luồn vào những sợi
tóc của cô.

Cô bị động tác dịu dàng này của anh mà có chút ngẩn ngơ.

Cô đã đọc qua vô số sách văn học cổ đại của nữ tử, biết rõ một tập
tục của tình yêu xưa. Nữ tử cổ đại, sau khi kết hôn, vào đêm tân hôn chỉ có trượng phu mới có thể cởi bỏ búi tóc của thê tử, biểu hiện tình yêu
vĩnh viễn sánh cùng trời đất.


Chưa từng dự đoán được, anh thực sự biết.

Một động tác dịu dàng thế này, từ tay anh làm ra, thực là làm cho cô thụ sủng nhược kinh (được yêu thương mà vừa mừng vừa lo).

Kỉ Dĩ Ninh hơi nghiêng đầu nhìn anh.

“Đường Dịch……”

Giọng nói hơi run, là kinh ngạc, cũng là làm nũng.

Bỗng nhiên anh nở nụ cười, tươi cười ôn nhu. Nâng cằm cô lên, anh nghiêng người hôn cô.

“Về sau, nhớ rõ không được nhớ đến người đàn ông khác trước mặt anh.
Bởi vì sau đó, anh không dám cam đoan anh sẽ khống chế được chính
mình……”

Một câu, nói lên điểm mấu chốt anh luôn hiểu rõ cô.

Trong nụ hôn sâu của anh cô lặng lẽ trợn mắt, nhìn khuôn mặt ôn nhu của anh, con tim cô nhất thời cảm thấy kinh hãi.

Tồn Huyễn từng nói với cô, chỉ khi nào người đàn ông yêu ai đó, mới có biểu tình ôn nhu như vậy.

– như vậy, Tồn Huyễn, anh nói cho em biết, vì sao em lại gặp được một ngoại lệ? Cho dù anh ấy không yêu, vì sao lại có ánh mắt đa tình thế
này?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.