Đen Trắng

Chương 45: Mỹ nhân say [3]


Đọc truyện Đen Trắng – Chương 45: Mỹ nhân say [3]

Đêm đó Kỉ Dĩ Ninh không được ngủ yên.

Trên người luôn luôn có ai đó mạnh mẽ đè nặng lên mình, cường thế nắm trong tay từng bộ phận trên cơ thể cô, sau mỗi lần cô thở hổn hển cầu
xin tha thứ, lại nâng đôi chân thon dài của cô lên, chậm rãi tiến vào,
mang theo ý muốn xâm lược rõ ràng như vậy, giống như muốn xỏ xuyên qua
từng ngóc ngách trên thân thể cô mới bằng lòng bỏ qua.

Anh gọi tên cô, một lần lại một lần, anh gọi cô Dĩ Ninh, sau đó bạc
môi hôn xuống, sâu sắc triền miên, làm khuấy động lòng người.

Môi và lưỡi cũng có linh hồn riêng của mình, gặp được đồng loại, hết
sức căng thẳng, dây dưa cuốn lấy, dần dần mới luyến tiếc dừng lại.

Hemingway đã từng nói, khi bạn và một người bạn yêu thương làm tình, thì có thể nhìn thấy được đường chân trời đang chuyển động.

Kỉ Dĩ Ninh ngẩng đầu lên, không tìm thấy một điểm chống đỡ nào, tất
cả đều mờ mịt, cô mở to mắt nhìn quanh, thấy tất cả mọi thứ đều mang một cái vòng vàng ở ngoài, nhìn cái gì cũng không rõ, không giống thật.

Chỉ nhìn thấy một hình dáng mơ hồ, huyễn hoặc như vậy, giống như đắm
chìm trong một làn hơi nước, cô luôn nghe thấy một giọng nói đang gọi
tên mình, giọng nói đó thật ôn nhu và sâu lắng, cùng với nhịp điệu dưới
thân lặp đi lặp lại, dẫn người ta vào tần suất sa đọa, làm cho cô không
cảnh giác đã cam tâm tình nguyện sa vào đó. Vì thế Kỉ Dĩ Ninh thật sự
cảm giác, giống như toàn bộ đường chân trời trên thế giới đều đang chậm
rãi chuyển động trước mắt cô.


Cô nâng tay vòng lên cổ anh, thất thanh gọi lên một cái tên:“Đường Dịch……”

Một lần cuối cùng, vào lúc cao triều, anh làm cho cô hoàn toàn kinh hãi.

Người đàn ông tên Đường Dịch trước mắt này đã cho cô biết, đàn ông vào phút cuối cùng có thể kinh diễm đến mức độ nào.

Anh kinh diễm là cả một quá trình, rất chậm, ngay từ đầu cũng không
phát hiện, mãi đến cuối cùng mới có thể giật mình khiếp sợ, loại kinh
diễm này rất đẹp, bởi vì nó là một quá trình mãn tính kịch liệt, thời
gian càng lâu, dư vị càng dày đặc, khiến thân mình cô run lên.

Anh nghiêng người ôm cô, kéo cô vào trong lòng, cảm thụ nhiệt độ cơ thể mình lưu lại trên người cô.

Nâng tay gạt đi sợi tóc bị mồ hôi tẩm ướt, anh mơn trớn khuôn mặt cô, chăm chú nhìn dung nhan say lòng người của cô.

Lông mày còn chưa giãn ra, cô còn chưa bình tĩnh lại từ trong dư vị
cao triều, Đường Dịch hôn nhẹ lên môi cô, thấp giọng hỏi một câu:“……
Đau?”

Cô theo bản năng lắc đầu.

Không đau, thật sự không đau. Hai năm nay, trừ bỏ đêm đầu tiên anh
đoạt lấy cô, anh không còn làm cô phải chịu đau đớn tan nát cõi lòng như vậy nữa.


Hơi thở đã chậm lại, Kỉ Dĩ Ninh không tự giác dựa vào lòng anh.

Cuộn người lại, gắt gao dựa vào anh, tiến vào vòng ôm ấp ấm áp nhất.

Biết cô có một thân thể yếu ớt, Đường Dịch nâng tay ôm lấy thân thể
cô, sờ lên da thịt trơn bóng nhẵn nhụi của cô, anh không nhịn không được nhíu mày:“Thật lạnh.”

Tại sao luôn lạnh như vậy?

Rõ ràng vừa mới trải qua một hồi yêu thương mãnh liệt, sau một thời gian ngắn, thân thể cô lại vẫn lạnh như vậy.

Bắt đầu từ khi anh gặp được cô, đã biết thân thể cô có tính hàn,
giống như bệnh tật, cứ quấn quít lấy cô không tiêu tan, một năm bốn mùa, xuân hạ thu đông, thân thể cô vĩnh viễn đều lạnh lẽo như thế, không có
độ ấm, khi nắm chặt tay cô, cảm thấy trong lòng bàn tay cô lạnh như băng luôn làm sắc mặt anh trầm xuống.

Cũng bởi vậy, cô có sinh lý đau.

Sinh lý đau của cô thực nghiêm trọng. Anh nhớ tới, hai năm trước, sau khi cô trở thành vợ mình, nửa năm đầu, cô vẫn giống như trước, dường
như tháng nào cũng đau, mỗi lần đau chẳng khác nào một lần chết đi, mồ
hôi lạnh như băng ướt sũng cả người cô, tẩm ướt cả người cô, ngay cả sức lực kêu đau đớn cũng không có, một chút hơi thở một chút sức sống đều
không có, chỉ biết nắm chặt lấy áo sơmi của anh, im lặng cầu cứu anh.

Kỉ Dĩ Ninh mỗi tháng đều chết đi một lần như vậy, làm cho Đường Dịch
thúc thủ vô sách [1]. Anh ôm cô đi bệnh viện, Thiệu Kì Hiên mỗi lần đều

phải lau mồ hôi lạnh yếu ớt biện bạch nói bệnh này của cô ấy tìm tôi
cũng vô dụng thôi. Đường Dịch nổi giận, không chỉ một lần khiến cho bệnh viện của Thiệu gia phải gà bay chó sủa không ai được bình yên, thế nên
cứ mỗi tháng vào mấy ngày đổ máu này, Thiệu Kì Hiên là một người đàn ông mà so với một người phụ nữ như Kỉ Dĩ Ninh còn lo lắng hơn.

[1] Thất thủ vô sách: bó tay không biện pháp, không biết phải làm sao.

Sau đó, anh tìm rất nhiều chuyên gia ở Trung Quốc và nước nước ngoài
xem bệnh cho cô, điều dưỡng bằng phương pháp cổ truyền, mỗi ngày đều nhớ rõ bảo người đun thuốc cho cô, anh không nói nhiều, ngay cả khi muốn cô uống thuốc cũng vậy.

Kỉ Dĩ Ninh đã từng thấy lúc Tiểu Miêu bị bệnh, bộ dáng Đường Kính lừa cô uống thuốc, liên tục dỗ dành cô, uống một thìa lại được ăn mười
thanh chocolate, tiếp tục uống một thìa nữa sẽ kể chuyện cũ cho cô nghe, Tiểu Miêu cũng không muốn nghe truyện cổ tích, cô có khẩu vị mạnh mẽ,
ví dụ như muốn nghe kể chuyện trong chiến tranh kháng Nhật, đảng ta đã
làm thế nào khiến cho quân Nhật Bản kia phải vắt chân lên cổ mà chạy
trốn …… Đường Kính rất kiên nhẫn, liền kể cho cô tình hình tham nhũng từ cuối đời nhà Thanh, cứ nói mãi đến khi quân ta thành công giải phóng
toàn Trung Quốc, lúc đó mới lừa được Tiểu Miêu uống xong một bát thuốc.[ Đường Kính của chúng ta thật sự là…… Rất dễ lừa …… 囧 ] [2]

[2] Chữ 囧: ban đầu có nghĩa là sáng ngời, tươi sáng. Nhưng bắt đầu từ năm 2008 nó đã trở
thành một biểu tượng phổ biến trên mạng Trung Quốc, được sử dụng với
nghĩa là: chán nản, buồn, bất lực.

Nhưng Đường Dịch sẽ không như thế, anh ngồi ở mép giường bón cho cô
từng thìa một, anh chưa bao giờ nói một lời dỗ dành cô, cho tới khi cô
uống xong anh sẽ nâng tay lau đi giọt thuốc bên khóe môi cô, anh luôn
chăm sóc cô như vậy, toàn thân đều nói lên, nhưng không bao giờ nói ra
lời.

Có lẽ là vì bộ dáng đó của anh, đã dần dần khiến cô động tâm.

Thật sự, trên thế giới này, có ai giống như Đường Dịch, đối tốt với cô được như thế đây?


Mỗi tháng đau đớn đó, cô nép vào ngực anh nắm chặt áo sơmi của anh và bật khóc, không phải bởi vì rất đau, mà là bởi vì cảm thấy áy náy với
anh, cô vừa khóc vừa hỏi, anh thích em ở điểm gì vậy, Đường Dịch, tại
sao anh lại thích em chứ?

Một Kỉ Dĩ Ninh phiền toái như vậy, rốt cuộc là tại sao anh lại thích cô.

Mỹ mạo, quyến rũ, thủ đoạn, kỹ xảo, tất cả đều là tiêu chuẩn chơi đùa khi Đường Dịch còn độc thân, Kỉ Dĩ Ninh lại không có thứ gì.

Mà anh chỉ khẽ cười cười, vuốt ve mặt cô, không nói cho cô nhiều lắm, chỉ đơn giản nói với cô: Anh muốn em, bởi vì trên người Kỉ Dĩ Ninh có
thứ gì đó khiến anh muốn bảo vệ, thực trân quý, anh gặp được, liền luyến tiếc không muốn nó biến mất.

Lúc ấy cô nghe được ý hiểu ý không, cho tới bây giờ cũng không phải thực hiểu được.

Một cô gái lương thiện ư? Ồ, dựa vào thân phận và bối cảnh của Đường
Dịch, nếu nghĩ là muốn, tại sao lại chưa từng gặp người con gái như vậy
chứ, Kỉ Dĩ Ninh cô lại dựa vào cái gì, có thể làm cho Đường Dịch luyến
tiếc như thế.

Rất nhiều ngày sau đó, khi thời gian đã phục hồi tất cả mọi chuyện,
cô đi qua một góc đường, lại qua một góc đường nữa, cô đi qua tất cả góc đường vẫn không gặp được anh, Kỉ Dĩ Ninh mới biết, nếu một người đàn
ông đã yêu quá sâu đậm thì rốt cuộc sẽ không thể nghe thấy một âm thanh
nào.

Rất nhiều ngày sau đó, Đường Kính chăm chú nhìn cô, chậm rãi mở miệng hỏi: Em có biết, Đường Dịch thương tiếc em bao nhiêu không?

Anh nói cho cô biết: Kỉ Dĩ Ninh, em có biết không, kỳ thật Đường Dịch đã dành tất cả ấm áp mà cả đời này anh ấy cũng không thể nghĩ đến, tất
cả đều cho em.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.