Đọc truyện Đen Trắng Kết Hợp – Chương 60: Ngoại truyện 5
Edit: Lam Anh
Lúc Tô Dã Nghi đi tắm rửa, Chu Nhất Nặc gọi điện thoại tới. Dịch Tự nhận giúp, đang định mở miệng, giọng của Chu Nhất Nặc bên kia đã vội vàng truyền đến: “Này? Có phải cậu mang thai rồi không? Hai tháng không tới cũng quá không bình thường rồi! Vừa rồi tớ còn không nghĩ tới việc này, cậu có đi kiểm tra một chút hay không hả!”
Sau khi nói xong mấy lời này, Chu Nhất Nặc cho đối phương một thời gian hòa hoãn…
Tuy là thời gian này có hơi dài. Chu Nhất Nặc chờ đến sốt ruột, ở bên kia kêu gào trực tiếp: “Tô Dã Nghi, cậu bị dọa choáng váng rồi à?”
“Cô ấy đang tắm.” Dịch Tự nói.
Khi Tô Dã Nghi tắm rửa xong ra ngoài, Dịch Tự đã nhìn thẳng vào cô. Cô còn đang lôi kéo áo ngủ của mình, vẻ mặt không hài lòng. Ngẩng đầu thấy Dịch Tự đang nhìn mình, theo bản năng sờ tóc, cực kỳ vô tội nói: “Em sấy khô tóc.”
Dịch Tự chớp chớp mắt, nặng nề “Ừ” một tiếng.
Tô Dã Nghi lại cúi đầu mắt nhìn mình, áo ngủ mặc rất tốt nha, lại nghi hoặc hỏi: “Còn có chỗ nào không đúng sao?”
“Lại đây.” Dịch Tự nói khẽ.
Tô Dã Nghi ngoan ngoãn gật đầu, đi nhanh tới chỗ anh. Đi đến trước giường, Dịch Tự đột nhiên dang hai tay, trong mắt tràn ngập vẻ cưng chiều, như là đang mời cô.
Tô Dã Nghi cười lên, ngọt ngào kêu một tiếng “Anh trai” rồi bổ nhào vào lòng anh.
Một tay Dịch Tự xốc chăn lên, cứ như vậy bế cô vào trong lòng mình. Chờ sau khi cô điều chỉnh xong “dáng nằm” trong lòng anh, Dịch Tự cực kỳ nghiêm túc nói một câu: “Rất nặng.”
Tô Dã Nghi kinh ngạc nói: “Có sao?”
Dịch Tự cúi đầu nhìn cô chăm chú, tầm nhìn siết lại, ánh mắt lại rõ ràng bay xa rồi.
Tô Dã Nghi nâng đầu hỏi anh: “Suy nghĩ gì thế?”
Dịch Tự hồi phục tinh thần lại, khóe miệng bỗng nhiên cong một cái, tiếp đó cúi đầu, hôn lên cô.
Từ trước đến giờ Tô Dã Nghi đều không hề có sức chống cự đối với nụ hôn của anh, với bất kỳ đợt tấn công trên thân thể nào của anh. Lúc này cũng giống như trước, nhưng lần này, Dịch Tự lại chỉ hôn cô mà thôi, mặc dù cũng đủ làm cô mê loạn.d;đ;lqđ
Mơ hồ nghe thấy anh nói: “Ngày mai theo anh đi bệnh viện một chuyến.”
Tô Dã Nghi tưởng rằng ý kiến đi bệnh viện chỉ là nghe nhầm. Ai ngờ rạng sáng ngày hôm sau, cô vốn định đi làm cứ thế bị Dịch Tự dẫn đi bệnh viện.
Đến bệnh viện, lòng Tô Dã Nghi tràn đầy lo lắng hỏi: “Thân thể anh không thoải mái sao?”
Lúc này Dịch Tự mới nói với cô: “Là khám cho em.”
Tô Dã Nghi càng kinh ngạc hơn: “Khám cho em cái gì?”
“Khám thai.”
Kết quả kiểm tra có rất nhanh, Tô Dã Nghi thực sự mang thai rồi.
Dịch Tự nhìn thấy kết quả kiểm tra trước tiên, Tô Dã Nghi nhớ rõ dáng vẻ của anh ngay lúc đó. Cô nghĩ, qua thật nhiều năm cô đều sẽ không quên cảnh tượng kia… Anh nhận giấy kiểm tra từ trong tay bác sĩ, dáng vẻ anh lật xem tờ giấy kia rất vội vàng, dáng vẻ anh nhìn thấy kết quả… Rất ngốc nghếch.
Đó là lần đầu tiên Tô Dã Nghi nhìn thấy vẻ mặt giống như ngẩn ngơ trên mặt anh. Vẻ mặt kia quá ngoài dự đoán, cho nên Tô Dã Nghi nhất thời quên mình cũng rất mong chờ kết quả kiểm tra, mà hoàn toàn bị dáng vẻ của anh thu hút toàn bộ sự chú ý.
Bệnh viện người đến người đi, xung quanh cực kỳ ồn ào, ngay từ đầu Dịch Tự im lặng, Tô Dã Nghi cũng im lặng.
Chỉ là, cô vẫn nhìn anh.
Sau đó, Dịch Tự ngẩng đầu, cô liền cười, sau đó, cô luôn luôn không thể nào thông minh lại trong nháy mắt biết rõ kết quả kiểm tra.
Thật ra dọc đường từ bệnh viện về nhà sau đó, Dịch Tự đều biểu hiện cực kỳ bình tĩnh. Mãi đến khi về đến nhà mở cửa, Tô Dã Nghi vào nhà trước, khi cởi giày xong đang định đi rót nước uống, có một đôi tay từ sát phía sau ôm lấy cô.
Hơi thở của anh quanh quẩn trong tóc cô, một bàn tay của anh ôm eo cô, một tay kia cầm lấy tay cô, đặt trên bụng cô, nặng mà sâu nói: “Tô Dã Nghi, em sắp làm mẹ rồi.”
Mắt Tô Dã Nghi đột nhiên hơi chát, trả lời anh: “Anh cũng sắp làm ba rồi.”
“Cảm thấy tin này giống như là giả vậy.” Dịch Tự còn nói, “Chúng ta kết hôn bao lâu rồi, Dã Nghi?”
Tô Dã Nghi thốt lên: “Một năm lẻ ba tháng.”
Bàn tay Dịch Tự giữ trên bụng cô hơi chặt, giọng nói mềm mại: “Nhớ thật rõ ràng.”
Tô Dã Nghi kiêu ngạo nói: “Đó là đương nhiên.”
Từ hôm đó về sau, Tô Dã Nghi phát hiện sự thay đổi sâu sắc của Dịch Tự. Do công việc, anh thường ngủ rất khuya, mà cô lại bởi vì mang thai nên mỗi ngày đều ngủ rất sớm. Có lẽ cũng vì nguyên nhân như vậy, khi Dịch Tự đi ngủ đều rất cẩn thận, chưa bao giờ làm ồn đến cô. Mãi đến ngày đó, cô từ trong mơ giật mình tỉnh lại, kinh ngạc phát hiện trên bụng mình có một bàn tay ấm áp.
Cô khó hiểu quay người sang chỗ khác, rơi vào trong một đôi mắt thâm tình… đó là cảm xúc Dịch Tự không kịp thu lại. Đối mặt với cô đột nhiên tỉnh lại, anh có một tia mờ mịt hiếm thấy, tay cũng quên thu lại, chỉ nhìn cô, lo lắng hỏi: “Làm sao vậy?”
Nghe giọng nói quá mức dịu dàng này, Tô Dã Nghi không tự chủ kề sát vào trong lòng anh, ôm chặt anh: “Vừa nãy nằm mơ.”
“Mơ gì?”
“Mơ thấy em sinh ra người quái dị.”
Dịch Tự nghe xong liền nở nụ cười, anh giống như cực kỳ vui vẻ, đầu Tô Dã Nghi kề bên ngực anh, cảm giác được niềm vui phát ra từ đáy lòng của anh. Cô oán hận nói: “Sinh ra người quái dị anh rất vui vẻ sao?”
Dịch tự vẫn cười, trả lời: “Lớn lên giống em cũng không tệ.”
Tô Dã Nghi nghe thấy lời này vui vẻ lên, vội hỏi: “Thật không?”
“Ừ.”
Qua một lúc lâu, giống như nghĩ thông suốt cái gì, Tô Dã Nghi đột nhiên ngẩng đầu lên từ trong ngực anh, cau mày trừng anh: “Anh nói em là người quái dị!”
Dịch Tự nghiêm trang: “Không phải.”
Tô Dã Nghi lấy đầu đụng vào anh: “Em không sinh nữa!”
Dịch Tự đè đầu cô lại, tiếp tục dịu dàng nói: “Sinh người quái dị cũng là con của anh.”
Tô Dã Nghi nhất quyết lam-anh/DĐLQĐ không tha: “Anh nói con của chúng ta là người quái dị! Thằng bé còn chưa sinh ra anh đã ghét bỏ nó rồi!”
“Trẻ sơ sinh lúc sinh ra đều cực kỳ xấu. Lúc anh vừa sinh ra cũng rất xấu.”
Tô Dã Nghi rất nhanh bị kéo suy nghĩ đi: “Khi nào thì anh bắt đầu trở nên đẹp?”
Dịch Tự giống như thật sự tự hỏi, một hồi lâu mới nghiêm túc trả lời: “Ký ức quá xa rồi, anh không nhớ rõ.”
Nghe ra hàm ý trong lời nói của anh, Tô Dã Nghi hừ nhẹ: “Thối tha! Ai nói anh đẹp mắt!”
“Trừ em ra, hình như không có người nào khác.”
Tô Dã Nghi lại hừ: “Gạt người! Em chưa từng nói!” Qua một lúc lâu, cô lại không kiềm chế được, vươn tay nhéo mũi Dịch Tự, “Em nói anh đẹp mắt rồi, tại sao anh không nói em đẹp?”
Dịch Tự mặc cho cô “bắt nạt” mình, lại hơi nghiêm túc ở bên vỗ về bụng của cô: “Nói em đẹp sẽ dạy hư con của chúng ta.”
Tô Dã Nghi khó hiểu: “Tại sao?”
“Anh không thể để thằng bé học nói dối.”
Lại qua một lúc lâu, Tô Dã Nghi suy nghĩ cẩn thận ý tứ trong lời nói của Dịch Tự, có chút tức giận giương nanh múa vuốt đứng dậy, rất nhanh bị Dịch Tự kiên nhẫn đè lại, sau cùng, anh hôn trán cô, dịu dàng nói với cô: “Ngoan, ngủ tiếp một lát đi.”
Tô Dã Nghi đã cực kỳ buồn ngủ, lại vẫn như làm nũng than thở một câu: “Vậy anh khen em đẹp đi!”
Đợi một lát không nghe thấy anh trả lời, cô cho rằng Dịch Tự sẽ bơ cô, hoặc là nói sang chuyện khác, đang muốn nói gì đó, lại nghe thấy giọng nói của anh truyền đến: “Em thật sự rất đẹp.”
“Lừa gạt…”
Những chữ phía sau bị Dịch Tự nuốt vào trong miệng. Sau đó, anh đem những lời nói sau đó của anh vào trong miệng cô: “Đẹp đến mức khiến anh nhịn không được… Muốn ăn em.”