Đọc truyện Đền Tội – Phần 3 Series Sức Mạnh Hắc Ám – Chương 34
CHUỒN THEO LỐI CỬA HẬU, tôi đi nép vào chân tòa nhà để Derek không nhìn thấy tôi từ trên mái. Gió thốc mạnh đẩy tôi lùi lại, nhờ thế mùi của tôi sẽ không bay lên chỗ anh. Tốt lắm. Tôi lẻn vào rừng tối.
Để khẳng định có người bên ngoài nhà, thượng sách là thả một con mồi nhử. Trong mấy đứa, tôi là lựa chọn hoàn hảo nhất. Tôi không có sức khỏe như Derek, cũng không có bùa chú như của Simon và Tori. Còn nữa, tôi nhỏ con nhất, khả năng tự vệ yếu nhất. Và dù tôi cực kỳ ghét sự thật ấy, nhưng giờ nó là một lợi thế bởi tôi là mối đe dọa nhỏ nhất.
Ngoại trừ một rắc rối. Căn nhà quá rộng. Có nghĩa kiểm soát toàn bộ chu vi rộng lớn của nó là cả một vấn đề. Vậy làm thế nào chúng xử lý xuể? Nghe Derek hỏi câu đó, Andrew bảo chúng dùng bùa chú. Simon không tin việc ấy là khả thi, nhưng cậu ấy thú nhận là không biết chắc.
Thế đêm trước thì sao? Lập luận có lý sẽ là: chúng không canh gác lúc tôi ra ngoài với Derek – chúng đã sai Liam và Ramon đi giải quyết hậu quả. Nhưng còn hôm tôi ăn kem với Simon thì sao? Andrew bảo chúng có theo dõi hai đứa nhưng không bận tâm vì biết Simon không thể bỏ Derek. Tuy nhiên…
Nhưng tôi có tin chuyện nhóm đang bị theo dõi không? Không. Andrew chỉ bịa có một nhóm ông ba bị ngoài kia hầu mong cầm chân tụi tôi cho tới khi trời sáng. Lúc ấy, bạn hắn sẽ đến giải cứu cho hắn. Vậy nên, tôi chỉ cần chứng minh tôi có thể đi đến tận khu dịch vụ ở trạm xăng.
Để đến đó, tôi phải đi xuyên rừng. Tôi càng đi, đèn hắt ra từ ngôi nhà càng mờ dần, bóng tối bủa vây – tối đến độ ‘có giơ tay trước mặt cũng không nhìn thấy’. Tuy có mang theo đèn pin, nhưng vào đến rừng rồi tôi mới vỡ lẽ đó chẳng phải ý tưởng thông thái gì ráo. Dùng đèn pin có khác nào đeo biển hiệu có mũi tên uốn bằng đèn neon ngay trên đầu.
Nhưng nếu không dùng đèn pin, tôi cũng sẽ gây chú ý bởi liên tục vấp ngã hoặc đâm sầm vào cây cối. Bởi vậy tôi bật đèn – và khum một tay che kín, chỉ để ánh sáng yếu ớt lọt ra ngoài.
Rừng tuy tối nhưng không hề tĩnh lặng. Cành nhỏ và lá cây không ngừng xào xạc. Một con chuột kêu rít lên. Tiếng kêu ấy tắt ngấm sau một cú nhai ‘rốp’ nghe sởn tóc gáy. Trên đầu gió lao xao, rên rỉ. Sau mỗi bước, chân tôi đều phát ra tiếng động. Tôi cố tập trung đi thật khẽ, nhưng càng để ý, tiếng bước chân như càng to, nghe như tiếng tim đập: thình thịch, thình thịch… Tôi khó nhọc nuốt xuống, tay nắm chặt đèn pin, nhưng vỏ đèn bằng nhựa cứ trơn trượt trong mấy ngón tay dính nhớp mồ hôi.
Cứ vững bước. Lần theo đường mòn. Chân sau bước lên ngay trước mũi chân trước.
Một con cú đột nhiên cất tiếng hú. Tôi giật thót cả người. Có tiếng khịt mũi, nghe như có người cười khẩy khi bịt miệng. Tôi quay ngoắt, ngón tay trượt khỏi miếng kính che trước đèn. Ánh sáng chói lóa hua thành hình vòng cung nhưng tôi chẳng thấy gì.
Mi tưởng ai ở đó chứ? Người của Andrew ư? Lại còn cười với ngươi ư?
Buông tay đang ghì chặt chuôi đèn, tôi chuyển sang tay kia, chùi bàn tay rịn mồ hôi vào quần jeans, rồi lại che sáng như cũ. Khi hít thở sâu, tôi mang vào phổi mùi của mưa. Mùi mưa, đất ẩm và mùi thối của xác động vật tan rữa. Động vật đã chết. Xác chúng đang rữa ra.
Thở sâu lần nữa, tôi vất vả đi tiếp. Hai vai co ro, tôi cố thu mình hết cỡ trong tấm áo khoác của người đi trượt tuyết. Gió lạnh buốt làm mũi và tai tôi tê cứng.
Nhìn lên hi vọng thấy ánh trăng, tôi chỉ thấy những mảng trời xám xịt xen giữa tán cây um tùm. Cành cây xoắn lấy nhau trên đầu tôi trông như những cánh tay dài, cong cong…
Tôi vội nhìn xuống nhưng cảnh vật chẳng đẹp đẽ hơn chút nào. Tứ phía vây quanh bởi những thân cây đen ngòm, nối nhau đến vô tận. Những gốc cây to tướng xù xì, mỗi gốc cây có thể là một chỗ nấp cho một con ma đang đứng đó, rình rập, chờ thời cơ…
Đất ở đây khá mềm nên mỗi bước đi đều tạo nên âm thanh lép nhép nghe ghê cả người. Bụi cây bên trái loạt xoạt, mùi thịt thối bay qua mũi. Một hình ảnh thoáng lướt qua đầu – một con chó hay thỏ, hay bất cứ con gì đã chết bị dựng dậy đêm hôm trước.
Tôi phóng thích hồn của tất cả chưa nhỉ? Hay chúng vẫn còn ngoài kia, đang trông ngóng tôi?
Tôi rảo bước nhanh hơn.
Có tiếng thì thầm không rõ lời vang lên sau lưng. Tôi xoay người, mấy ngón tay nắm chặt đèn pin. Giọng lào thào kia từ từ vây lấy tôi. Tôi rọi đèn pin theo chiều chuyển động của nó nhưng chẳng thấy gì.
Có thứ gì đó đập mạnh vào cánh tay còn băng bó của tôi. Tôi kêu thét và giật nẩy người. Đèn pin tuột khỏi tay, rơi xuống đất và tắt ngấm.
Ngồi thụm xuống, tôi sờ soạng tứ tung. Mãi sau mới thấy đèn. Tôi bật công tắc. Chẳng thấy gì.
Tôi đập mạnh đèn vào đầu gối nhưng đèn không sáng. Chớp mắt lia lịa hồi lâu, tôi dần thấy lờ mờ mấy đống cây bụi lù lù và những thân cây xù xì.
Có tiếng hỏi nhỏ: “Sợ tối phải không?”
Tôi lại đập đèn. Mạnh hơn lúc nãy. Vẫn chẳng có gì.
“Áo khoác đỏ em mặc đẹp lắm. Cô bé quàng khăn đỏ, một tối lang thang trong rừng giữa đêm hôm khuya khoắt. Con sói to xác, xấu xa của bé đâu rồi?”
Sống lưng tôi lạnh buốt.
“Royce.”
“Thông minh đấy. Khổ nỗi em không đủ thông minh để hiểu bé gái một mình vào rừng giữa đêm là không an toàn.”
Tôi nhớ lại hình ảnh của cô gái từng gặp ở bãi đỗ xe tải, người đầy máu me và bầm dập tang thương bò qua bụi cây, cố chạy thoát khỏi tay kẻ tấn công tôi. Để rồi cuối cùng, cô bị cứa cổ, chảy máu đến chết và bị vùi xác trong rừng.
Royce bật tiếng cười: tiếng cười trầm đục, chứng tỏ hắn đang cực kỳ khoái trá. Hắn sung sướng khi thấy tôi sợ hãi. Tôi ngấy trò ấy đến tận cổ rồi. Hít một hơi thật sâu, nhét đèn pin vào túi, tôi lại đi tiếp.
“Có biết em đang mặc áo của ai không? Của Austin đấy. Áo khoác mặc khi trượt tuyết. Màu của máu. Hợp quá, nhỉ? Nó chết trong chiếc áo màu đỏ. Máu chảy này, não bị bắn vọt ra này, và dính thêm vài mảnh xương nhỏ nữa.”
Tôi bước nhanh hơn.
“Lúc em đi tới, trong một thoáng, anh nhầm với Austin. Nhưng trông em không giống nó. Không hề. Bé gái ơi, em có biết mình xinh lắm không?”
Cố ngăn giọng hắn không xâm nhập vào đầu, tôi ráng tập trung vào bước chân của chính tôi. Nhưng bây giờ tiếng chân nhỏ hơn, quá khẽ khàng. Ngoài ra xung quanh không còn gì hết, chỉ có rừng tĩnh lặng, tối om và giọng nói của Royce. Giờ con ma đã hiện hình đầy đủ và đi sánh vai với tôi, dù nổi gai ốc nhưng tôi ráng kiềm chế để không xoa xoa hai cánh tay.
“Anh thích gái xinh. Và họ cũng khoái anh. Chỉ cần biết chiều theo ý các cô là xong hết (hắn cười, hàm răng trắng ởn lóe lên trong đêm tối). Có muốn gặp một em từng hẹn hò với anh không? Con bé không xa đây lắm. Đang ngủ say dưới ba tấc đất phủ đầy lá khô. Em có thể gọi hồn ả, rồi hai chị em tha hồ nhỏ to tâm sự. Hỏi ả xem anh đã làm gì (hắn ghé sát lại rỉ tai). Hay muốn anh kể cho mà nghe?”
Tôi khẽ vấp khiến hắn cười hô hố. Vừa nhìn quanh quất, tôi vừa ưỡn ngực thẳng tiến nhưng xung quanh chỉ có khu rừng tối mênh mông vô tận. Một con gì vừa chạy vụt ngang đường tôi đi. Royce lại cười khả ố.
“Hay giật mình quá nhỉ? Bà đồng mắc tật ấy không hay đâu. Tâm trí em sẽ còn thấp thỏm hoài trước khi hoàn toàn mất trí.”
Tôi tiếp tục bước.
“Chúng có báo trước về khả năng em có thể bị mất trí không?”
“Có. Ông chú anh bảo tụi này rồi sẽ phát điên hết lượt. Giống như anh ấy.”
Nghe được giọng nói của chính mình khiến con tim tôi đang đập loạn xạ dịu đi đôi chút.
“Anh ư? Anh đâu có điên. Anh chỉ thích làm hại người ta thôi. Tính anh lúc nào chả thế. Chỉ có điều chú Todd không biết đó thôi. Ông ta tự phỉnh phờ: nào chó con của Austin bị tai nạn, nào mèo hàng xóm bị sói đồng cỏ giết… người lớn toàn thế. Chắc em cũng biết.”
Tôi đi nhanh hơn nữa. Hắn vẫn bước đều bên cạnh.
“Bệnh mất trí nhớ anh nói đến khi nãy là ám chỉ căn bệnh trầm kha của giới đồng cốt. Chúng có kể em nghe rồi chứ gì? Hoặc có thể họ không dám kể. Vì em quá nhạy cảm.”
Tôi không nói nửa lời.
“Này nhé, cứ nhìn thấy ma suốt thì chẳng bao lâu thầy đồng sẽ…”
“Tôi không muốn nghe.”
Giọng anh ta sắc lạnh: “Chớ ngắt lời ta.”
Tôi nói dối: “Tôi còn lạ gì chứng mất trí đó. Vậy anh không phải nhọc công kể ra làm gì.”
“Cũng được. Vậy ta sẽ nói về con bồ cũ của anh vậy. Có muốn nghe ả gặp chuyện gì không?”
Tôi quay ngoắt sang trái.
“Em định lánh mặt anh đấy à?”
Giọng hắn lại sắc lạnh như dao. Tôi vừa đi được ba bước thì bị cái gì đập trúng đầu. Tôi lảo đảo. Một hòn đá bằng nắm tay nẩy xuống đất và lăn ra giữa đường tôi đang đi.
Royce ra lệnh: “Đừng có phớt lờ ta. Không được ngắt lời ta. Chớ có lẩn tránh ta.”
Tôi dừng bước và quay lại.
Hắn tủm tỉm: “Ngoan lắm. Giờ muốn anh kể chuyện chưa? Em muốn nghe chuyện anh đã làm gì con nhỏ đó? Hay tai ương của giới thầy đồng? Em chọn đi.”
Tôi thầm xô mạnh hắn trong đầu. Bóng hắn chập chờn, rồi hiện rõ trở lại. Mặt hắn cau có vì tức tối: “Muốn chọc ta tức điên ư? Bởi đó là ý tồi.”
Hắn biến mất. Tôi quay nhanh lại tìm hắn. Một hòn đá vừa đập vào đầu vừa đập vào lưng tôi, mạnh đến nỗi tôi tối tăm mặt mũi. Tôi quỵ xuống, máu đầu chảy thành dòng xuống gáy.
Tôi bật dậy, chạy cuống cuồng. Hòn đá kế tiếp văng trúng vai. Tôi vừa chạy, vừa hình dung hắn bị đẩy bay sang chiều không gian khác, nhưng tôi không thể tập trung. Thậm chí tôi không dám nhắm mắt dù chỉ một giây: bụi cây níu chân tôi, cành cây quật ngang mặt tôi, tôi đã rời đường mòn từ rất lâu rồi.
Có hòn đá bay trúng khoeo chân khiến tôi loạng choạng. Cố lấy thăng bằng, tôi tập tễnh dần bước, rồi lại vụt chạy. Một cành cây chọc vào mắt tôi. Bàn chân tôi vướng vào thân dây leo và tôi ngã nhào, nằm sõng soài úp mặt xuống đất.
Tôi lồm cồm bò dậy trên tứ chi. Có thứ gì đó quật mạnh giữa hai bả vai khiến tôi lại nằm dán bụng xuống, mặt giúi vào đất mùn. Một cái que nửa đâm xuống đất, nửa trồi lên trên chọc vào má tôi mạnh đến nỗi máu ứa ra.
Lần này, tôi không gượng ngồi dậy. Vẫn nằm sấp, mặt úp xuống, tôi cố trả Royce về thế giới bên kia.
“Ta đã bảo mi…”
Tiếng hắn tắt ngấm khi cơn gió thổi tới – một cơn gió nhẹ sượt qua. Cây gậy rơi ngay cạnh tôi như thể hắn yếu đến nỗi không cầm nổi.
Tôi đẩy mạnh hơn. Cây gậy bay lên. Thầm đếm đến ba, tôi lăn người tránh. Hắn lại hiện hình, mặt mày tức tối. Tôi vụt đứng dậy thật nhanh. Hắn điên cuồng vung gậy và giờ tôi dễ dàng cúi xuống và tránh được. Bay vụt lại phía tôi, hắn vung gậy loạn xạ. Tôi dốc toàn lực, thầm đẩy hắn thật mạnh. Bóng ma của Royce bay bổng, rồi ngã ngửa. Gậy rơi xuống đất.
Hắn định cầm cây gậy, nhưng gậy lăn ra xa. Hắn cố chộp lấy. Gậy nẩy khỏi mặt đất, xoay tròn trên không. Royce trừng mắt nhìn tôi, làm như thủ phạm là tôi không bằng. Có phải tại tôi đâu cơ chứ.
Cây gậy bay lơ lửng trên đầu Royce. Hắn nhảy lên định cầm. Gậy vụt sang ngang, quá tầm tay hắn. Hắn lại nhảy lên. Lần này, gậy rơi xuống đất.
Royce phát rồ lên và nhìn tôi trừng trừng. Vừa lúc đó, một cái bóng hiện ra sau lưng hắn – một cô gái tuổi vị thành niên tóc vàng dài thướt tha, mặc áo ngủ rộng in hình chuột Minnie và đi vớ in hình hươu cao cổ màu cam.
“Liz!”
“Cái gì?”
Tôi nhìn đâu, Royce nhìn đó. Nhưng Liz đã biến mất.
Tôi lùi lại thật nhanh. Royce chộp nhanh cây gậy. Nó lăn khỏi bàn tay hắn. Hắn giật lại – gậy tự gãy làm đôi.
Lúc hắn nhìn theo ánh mắt tôi, Liz hiện ra, rối rít làm hiệu bảo tôi làm phép đuổi tà tống khứ hắn.
Tôi cố nhắm nghiền hai mắt. Thật khó lòng nhắm mắt khi lòng thấp thỏm sợ ăn vụt, nhưng tôi tin Liz kiểm soát được tình hình. Dồn hết sức bình sinh, tôi vừa thầm đẩy hắn vừa hình dung đủ các cảnh hữu dụng giúp tôi thực hiện mục đích – nào Royce ngã xuống vực, Royce ngã từ nóc nhà chọc trời, Royce bị bắn ra từ khoang tàu vũ trụ… Nghĩ đến những chuyện ấy quả không khó lắm.
Royce cay cú. Hắn chửi um sùm. Hắn lớn tiếng đe dọa. Nhưng dù hắn có ném cái gì cũng không bao giờ đến được tôi. Tiếng hắn lên bổng xuống trầm rồi nhỏ dần, giọng dần yếu ớt, và cuối cùng chỉ còn sự tĩnh lặng.
Liz bảo: “Hắn biến rồi.”