Đọc truyện Đền Tội – Phần 3 Series Sức Mạnh Hắc Ám – Chương 20
TRONG LẦN CỐ BIẾN HÌNH GẦN ĐY NHẤT, Derek bắt tôi hứa nếu thấy anh ấy biến thân xong, tôi phải tìm một chỗ an toàn mà trốn. Giờ thấy một con sói nguyên hình ngay trước mặt, tôi sợ chết khiếp và tự trách đã không nghe lời anh dặn. Nhưng vào giây phút anh gặp ánh mắt tôi, nỗi khiếp đảm tan biến. Có thể trước mắt tôi đúng là một con sói khổng lồ, nhưng trong đôi mắt xanh lục bảo kia, tôi chỉ nhìn thấy Derek.
Vừa định bước lên, hai chân anh đã trượt dài. Derek ngã uỵch, cơ thể úp sấp xuống. Tôi lật đật đến bên thì thấy anh nằm đó, sườn phập phồng, lưỡi thò ra ngoài.
“Anh không sao chứ?”
Derek mở mắt, mồm gục gặc trông rất lạ lẫm. Thế rồi, anh ngước lên vẻ ngán ngẩm và nhắm mắt lại.
Derek không sao, chỉ mệt rã rời. Lần trước cũng vậy, anh mệt đến nỗi cứ để nguyên quần áo mà ngủ. Nhớ đến đó, tôi đứng dậy trở ra đường, định bụng để anh nghỉ ngơi cho khỏe. Nhưng mới đi được hai bước, tôi đã nghe Derek khụt khịt. Quay lại, tôi thấy bụng anh rạp xuống đất, chuẩn bị nhảy chồm lên. Mõm anh lắc lắc như muốn ngoắc tôi trở lại.
“Em tưởng anh muốn…”
Anh ngắt lời tôi bằng tiếng khịt mạnh. Sói muốn cau có bực tôi cũng không dễ, nhưng Derek cũng quắc mắt lên ra oai.
Tôi rút con dao bấm trong túi áo. “Em sẽ không hề hấn gì đâu. Em có mang theo vũ khí.”
Lại khịt mũi. Mặc kệ. Một cú hất đầu. Quay lại đây ngay.
Thấy tôi do dự, anh gầm lên.
“Chà, chưa chi đã gầm giống sói rồi đấy. Bao năm luyện tập chuẩn bị có khác.”
Derek từ từ đứng dậy trên bốn chân yếu ớt.
“Rồi, em đang quay lại đây. Em chỉ không muốn cản trở anh mà thôi.”
Lại một tiếng gầm gừ. Em có cản trở gì đâu. Hoặc tôi hi vọng anh muốn nói thế.
“Anh hiểu được lòng em nói, đúng không?” Tôi quay lại ngồi lên chiếc áo len anh quăng gần đó. “Em nói gì anh đều nghe được hết.”
Cố gật đầu xong, anh gầm gừ vì động tác kỳ khôi ấy.
“Không nói được khó chịu lắm phải không?” Tôi cười toe. “Nhưng chỉ mình anh phải khó chịu thôi. Em có thể quen dần, không vấn đề gì.”
Derek gầm gừ, nhưng tôi đọc thấy cảm giác nhẹ nhõm trong mắt anh ấy. Như thể anh ấy vui khi thấy tôi cười.
“Vậy là em đúng phải không? Dù có đội lốt sói, anh vẫn là anh thôi.”
Derek gừ lên đồng tình.
“Anh có bị bản năng thôi thúc phải chạy đi giết thứ gì không?”
Derek trợn mắt lên.
“Này, anh mới là người thấy lo đấy.” Tôi im lặng một lúc. “Em không thơm ngon như bữa tối của anh đâu nhỉ?”
Tôi nhận một cái nguýt dài cho câu đùa quá trớn ấy.
“Thôi mà. Em chỉ muốn đề phòng kỹ cho mọi đường thôi.”
Anh gừ gừ trong họng, như kiểu người thường cười khẽ. Sau đó, Derek nằm bẹp xuống, gối đầu lên hai chân trước và chăm chú nhìn tôi. Tôi cố ngồi cho thoải mái nhưng mặt đất lạnh buốt thấm qua mảnh áo len mỏng của anh. Vậy mà tôi chỉ mặc độc bộ đồ ngủ bên trong áo khoác nhẹ. Còn dưới chân chỉ có mỗi đôi giày đế mềm.
Thấy tôi run rẩy, anh chìa chân trước về phía áo len, cào móng vào mép áo và cáu tiết gầm gừ vì chợt nhớ anh không thể cầm nắm như lúc trước.
“Anh chưa quen với việc tự nhiên thiếu hai ngón tay cái chứ gì?”
Derek hất mõm ra hiệu cho tôi xích lại gần. Khi tôi vờ không hiểu, anh nhăn mặt chần chừ cắn gấu áo len, đôi môi cong lên vẻ ghê ghê và lôi nó lại gần.
“Được rồi, được rồi. Em chỉ không muốn làm anh vướng bận.”
Đó chẳng phải là lý do duy nhất khiến tôi không thấy thoải mái khi ngồi sát vào anh cho ấm lúc này. Nhưng anh chỉ hừ lên một lần nữa như muốn bảo không có gì phải ngại. Tôi nhích sát bên anh. Derek chuyển tư thế lấy nửa người phía trên chắn gió cho tôi. Hơi nóng của cơ thể sau khi Biến Hình như một lò than phả ra xung quanh.
Derek gầm gừ ra ý hỏi.
“Vâng, ấm hơn rồi. Cảm ơn anh. Giờ anh hãy nghỉ ngơi đi đã.”
Tôi chẳng biết sắp có chuyện gì. Derek cũng chưa chắc đã biết. Nãy giờ anh chỉ tập trung vào việc làm sao vượt qua được đợt Biến Hình vừa rồi. Nhưng anh mới đi được nữa đường. Vì còn phải Biến Hình trở lại thành người nên cần thời gian nghỉ dưỡng sức và chuẩn bị.
Tiến trình quay lại hình dạng người sẽ ra sao? Liệu anh có phải đợi khi cơ thể sẵn sàng rồi, giống đợt một, khi anh biết từ người thành sói không? Sau bao lâu chuyện ấy mới xảy ra? Sau nhiều giờ nữa? Hay bao nhiêu ngày nữa?
Nhận thấy anh đang ngắm tôi mãi không rời, tôi gượng cười tạm gác mọi lo âu. Chắc không sao đâu. Derek có khả năng Biến Hình. Đó mới là điều quan trọng.
Thấy tôi thư giãn đôi chút, Derek nhích lại gần, lông sượt qua bàn tay tôi. Tôi rụt rè chạm vào lớp lông cứng bên trên và cảm nhận lớp lông măng bên dưới. Derek ngả vào bàn tay tôi như muốn nói đừng ngại. Tôi bèn sụt mấy ngón tay vào lớp lông dày. Da anh bỏng rẫy khiến tôi có cảm giác tôi vừa đặt hai bàn tay lạnh cóng lên lò sưởi. Hẳn mấy ngón tay mát lạnh của tôi phải dễ chịu lắm nên Derek lim dim và nhúc nhích không yên cho đến khi tôi dựa hẳn vào anh, anh đã ngủ thiếp đi.
Nhắm mắt, tôi định bụng chỉ nghỉ một lát cho khỏe. Nhưng khi choàng tỉnh tôi đã nằm co ro, đầu gối lên người Derek tự lúc nào. Tôi giật thót. Derek nhìn sang ra ý hỏi.
“X… in lỗi, em không định…”
Hừ lên ngắt lời như muốn nói không cần phải xin lỗi, Derek húc mạnh vào chân khiến tôi ngã trở lại và nằm cạnh anh. Tôi nằm đó một lát, tận hưởng hơi ấm từ người anh lan tỏa. Derek ngáp hết cỡ, để lộ mấy chiếc răng nanh dài bằng ngón tay cái.
“Này, chắc anh nên làm chuyện gì đó giống sói chứ nhỉ? Săn mồi chẳng hạn?”
Lại gầm gừ, nghe giống như nói “không”.
“Hay chạy chơi vậy? Kiểu như tập thể dục ấy?”
Lại gầm gừ, nhưng dịu giọng hơn, nghe giống như “chắc vậy”.
Derek run run đứng trên bốn chân, cố gắng điều chỉnh trọng lực. Sau khi rón rén đưa một bước chân lên, anh đưa tiếp chân thứ hai, rồi một chân sau và nốt cái chân cuối cùng. Derek dần đi đều quanh khoảng rừng trống, tuy còn chậm. Sau tiếng khụt khịt như thể giờ anh đã biết cách, Derek vụt chạy, nhưng ngã kềnh, mõm chúc xuống cày thành rãnh trên đất mềm.
Tôi cố nín cười mà không được nên bị anh lườm cho một cái nên thân.
“Thôi đừng chạy nữa. Có lẽ anh chỉ hợp với kiểu đi thong thả, nhàn tản và tạo dáng điệu đà thôi.”
Derek khịt mạnh và quay phắt lại. Thấy tôi bật ngửa, Derek gừ lên như thể vừa cười đắc thắng.
“Vẫn chưa bỏ được thói phung phí sức lực à?”
Derek lại phóng tới. Lần này tôi đứng yên không chịu nhúc nhích nên đang nhảy vọt lên anh phải khựng lại và… đổ kềnh ra đất. Tôi thoải mái cười như nắc nẻ. Derek oằn người, cắn gấu quần pajamas của tôi mà xoắn. Thế là tôi ngã xuống.
“Anh bắt nạt em.”
Derek gầm gừ, như thể anh vừa cười thích thú. Tôi chỉ chỗ rách tưởng tượng trên ống quần:
“Tuyệt. Mãi em mới có bộ đồ ngủ để mặc, vậy mà anh làm rách nó rồi.”
Derek đến gần nhìn cho rõ. Tôi định chộp chân trước của anh, nhưng Derek đã rụt lại kịp và chạy tuốt sang rìa bên kia khoảng đất trống. Sau đó anh lại ngoái đầu như muốn hỏi: “Thấy anh chạy giỏi không?”. Derek quay lại và định chạy ngược về nhưng luýnh quýnh khiến anh ngã uỵch ngay cạnh tôi.
“Anh lại suy nghĩ quá nhiều rồi đó,” tôi nói.
Vừa đứng dậy, Derek vừa khịt mũi không thèm nghe. Anh thử chạy lại, nhưng bước chạy không đều cứ loạng choạng mãi. Lúc nào bốn chân cũng như sắp quấn vào nhau.
“Rõ ràng anh phải tập lâu mới được. Hay anh cứ tập đi, em quay về nhà…”
Derek chạy vội đến chắn đường, không cho tôi đi.
Tôi mỉm cười, “Em biết anh làm được mà. Giờ đã công nhận em đúng chưa? Anh cứ làm, đừng nghĩ có phải tốt hơn không?”
Một tiếng thở hắt ra nghe như tiếng huýt sáo qua lỗ mũi, phả hơi nước lên không gian lạnh lẽo.
“Anh không muốn nghe chứ gì? Chắc chúng ta nên lập phiếu ghi điểm xem ai thường xuyên nói đúng nhất: anh hay em?”
Derek trợn tròn mắt.
“Anh không đời nào chịu chứ gì? Nếu em thắng, anh sẽ day dứt không thôi. Nhưng lần này em đã đúng. Cơ thể anh biết di chuyển như sói. Anh chỉ cần ‘đóng’ não lại, để cơ bắp tự làm việc của chúng.”
Derek nhảy bổ vào tôi. Thấy tôi không nhúc nhích, anh lồng lộn đi xung quanh chỗ tôi đứng. Đầu cúi thấp, anh chạy vòng quanh thật nhanh cho đến khi tôi chỉ thấy một trái banh lông màu đen lờ mờ phóng vụt qua. Tôi cười ngặt ngẽo. Thật…kỳ thú làm sao khi được sống trong một vóc dáng khác. Trải nghiệm một thế giới một cách mới lạ như Derek bây giờ. Tôi mừng thay cho anh. Cuối cùng, anh dừng phắt lại, dùng bốn chân như bốn cái phanh hơi. Rủi thay, mỗi chân trượt dài về một hướng khiến Derek ngã sõng soài.
“Anh sẽ cần tập thuần thục động tác ấy,” tôi nói.
Derek gầm gừ, đầu lắc thật mạnh, có điều tôi không hiểu được ý nghĩa của động tác ấy. Mãi cho đến lúc Derek đứng dậy nghếch mõm hít hà cơn gió thổi tới, hai tai vểnh lên trước.
“Có ai đến à?” Tôi thì thầm.
Anh ấy gầm gừ. Suỵt, để anh nghe xem nào.
Tôi cũng căng tai xem thứ anh vừa nghe thấy là gì. Sau đó một âm thanh vang lên. Không cần là người sói, tôi cũng có thể nhận ra: một tiếng hú dài kỳ quái. Lông trên lưng Derek dựng đứng khiến vóc dáng đồ sộ của anh như nở to thêm vài phần.
“Là chó hả anh?” Tôi nói khẽ. Tuy nhiên, từ nhỏ đến lớn tôi nghe tiếng chó không ít nên có thể nhận ra đó không phải là tiếng chó.
Derek vọt qua sau lưng tôi, húc mõm vào chân tôi. Chạy đi.
Tôi ba chân bốn cẳng chạy ra đường mòn. Derek chạy sau và có lẽ chính anh chưa chắc đã nghe được tiếng bước chân bên dưới. Cuối cùng tôi đã hiểu tại sao anh lại di chuyển rất lặng lẽ. Bản năng của loài thú săn mồi. Một bản năng – hay nói đúng hơn là một kỹ năng – tôi không có. Vì thế người bình thường chạy hay bị đau chân.
Dù chỉ nhỏ bằng nửa Derek, nhưng khi chạy tôi tạo ra tiếng động giống con quái thú nặng hàng tạ đang cày xới khu rừng. Tôi thở hào hển như đầu máy xe lửa xịt khói. Bàn chân như dính chặt xuống đất. Mỗi lần chân tiếp đất nghe như tiếng súng nổ rền. Khi cố không gây tiếng động, tôi chạy chậm hẳn. Thấy thế, Derek húc vào sau chân tôi, bảo tôi mặc kệ, cứ chạy cho thật nhanh vào.
Phía trước đã thấp thoáng ánh đèn từ trong nhà hắt ra. Thế rồi, từ đâu đó trong khoảng giữa chúng tôi và ngôi nhà vọng lên tiếng tiếng huýt gió lanh lảnh đinh tai. Tôi dừng lại. Derek dừng giữa đà chạy nên húc vào chân khiến tôi ngã quỵ.
Anh hừ lên thay cho lời xin lỗi. Khi tôi quýnh quáng đứng lên, Derek đã định thần và ở ngay trước mặt tôi, mặt ngước lên hít hà hương gió. Tuy nhiên, làn gió nhẹ từ mạng sườn thổi tới nên anh ấy xoay người bước lên để ngửi mùi của người vừa huýt sáo. Trong lúc hít ngửi, toàn thân anh ấy căng thẳng, tai rạp ra sau, tiếng gầm gừ dâng lên trong ngực. Thế rồi Derek xoay nhanh khiến thân hình kềnh càng suýt đâm sầm vào tôi.
“Ai vậy…?”
Anh trả lời bằng cách đớp mạnh gấu áo tôi. Cứ chạy đi đã.
Tôi nghe theo lắp lự.