Đọc truyện Đền Tội – Phần 3 Series Sức Mạnh Hắc Ám – Chương 18
TORI ĐANG TRONG PHÒNG, đọc cuốn sách bìa da lấy từ phòng đọc sách dưới nhà.
“Sao, sự kiện đình đám dắt nhau đi ăn kem như thế nào rồi?” Không hề ngước lên, cô ta hỏi.
“Bình thường.”
Tori hạ cuốn sách xuống. Tôi vội quay sang mở chiếc túi để sẵn trên giường.
“Ồ, quần áo mới của cậu. Bà Margaret mua đấy. Thực ra Gwen muốn sắm đồ cho cậu, nhưng con dơi già ấy khăng khăng đòi làm. Tôi đoán bà ta muốn đền bù vụ ban sáng.”
Đó là đồ mua ở cửa hàng hạ giá. Ở gian hàng dành cho trẻ con. Ít nhất đó cũng là quần áo bé gái. Khác hẳn mấy cái áo đan len xấu xí mà Derek mua cho tôi. Thế nhưng… tôi mở túi đựng bộ quần áo ngủ bằng lanh in đầy hình cầu vồng và kỳ lân.
“Này, cậu tưởng bộ đó đã là tệ ư?” Tori phàn nàn. “Bà ta vào gian hàng của mấy bà già mua đồ cho tôi và chọn ngay chiếc váy ngủ viền đăng ten như bà ngoại của tôi hay mặc. Viền đăng ten! Nếu mặc vừa bộ đó, tôi sẽ đổi ngay cho cậu.” Một tiếng thịch ‘vang’ lên, Tori vừa quăng cuốn sách xuống đất. “Sao, vụ hẹn hò đến đâu rồi?”
“Chẳng đến đâu cả.”
Cô ta ngần ngừ giây lát. “Chà, giá tôi có thể nói mình bị bất ngờ, nhưng đừng quên chính tôi là đứa lúc đầu si mê Simon cho đến khi phải ở với cậu hai mươi bốn giờ một ngày. Nhờ thế nên tôi tỉnh cơn mê, cực nhanh.”
“Simon là người tinh tế.”
“Chắc thế rồi. Hoặc sau vài năm nữa cậu ta sẽ như cậu nói.”
“Cậu ấy tốt thật mà. Là do tôi. Chính tôi làm hỏng chuyện. Tôi…”
Tôi dừng ở đó. Cứ tưởng tượng phản ứng của Tori nếu tôi nói mình phải lòng Derek. Tôi sẽ mất hết chút tôn trọng ít ỏi cô ta dành cho tôi sau bao nỗ lực từ phía tôi.
Tuy nhiên, tôi ước có người nghe tôi trải lòng tâm sự. Một bạn gái từng hẹn hò nhiều hơn tôi, nhất là người sẽ không cho rằng tôi là kẻ hoàn toàn thảm hại mới đi thầm thương trộm nhớ Derek. Nếu có Rae ở đây thì tốt. Cô ấy không quan tâm đến hai anh em nhà Derek, nhưng cô ấy sẽ lắng nghe và khuyên nhủ tôi. Nếu có Liz thì càng tốt hơn nữa – cô ấy luôn sẵn lòng giúp đỡ mà không hề phán xét. Về phần bạn học cũ, hình như họ thuộc về một kiếp khác, là bạn của một Chloe nào khác chứ không phải tôi.
“Cậu vừa khóc phải không?” Tori chăm chú nhìn mặt tôi. “Đúng rồi nhé.”
“Tôi… chẳng có gì đâu. Tôi…”
“Simon lại giở trò gì rồi phải không? Rủ cậu đi dạo cho vui rồi bất thần cậu nhận thấy tay cậu ta không chỉ nắm tay cậu.” Tori trừng mắt. “Đúng là lũ con trai! Toàn một đám…”
“Không phải thế.”
“Nếu cậu ta giở trò, cậu cứ bảo tôi. Tôi cũng từng có vài cuộc hẹn đầu đời đầy biến cố. Giá hồi đó tôi đã biết bùa chú thì tuyệt biết mấy. Nhất là có bùa trói thật.”
“Không phải thế,” tôi nhìn Tori. “Thật mà. Simon là người tốt.”
Tori nhìn tôi không chớp. “Có thật không đấy?”
“Cậu ấy chỉ hôn tôi thôi. Thậm chí còn xin phép trước. Simon tốt mà. Chỉ tại tôi – tôi đứng im như tượng.”
“Ra vậy.” Tori sang giường tôi ngồi. “Cậu chưa hôn bao giờ à?”
“Kh… không phải thế. Đ… đương nhiên là tôi có hôn rồi.”
“Chloe, người mắc tật nói lắp nếu nói dối sẽ chẳng ai tin. Vậy ra là nụ hôn đầu. Chuyện lớn đây. Tôi hôn lần đầu vào năm ngoái. Tôi bắt cậu ta đợi đến buổi hẹn thứ ba. Tôi không cho cậu ta ép tôi làm bất cứ chuyện gì mà tôi chưa sẵn sàng. Bọn con trai tưởng tôi được nhiều người mến mộ nên sẽ cắn răng chịu để giữ tiếng. Đừng hòng. Chỉ cần đến cuối buổi hẹn đầu tiên, họ đều hiểu ra vấn đề.” Tori ngả người trên giường. “Thế là Simon hôn, còn cậu đứng ngây ra như khúc gỗ nên Simon tưởng cậu không có tình cảm với cậu ta. Chuyện ấy hay xảy ra lắm. Đáng lẽ Simon phải tính trước khả năng ấy – ai chẳng biết cậu hay bồn chồn, hơi tí là giật mình.”
Tôi lườm Tori.
“Thật đấy. Giờ cậu chỉ cần bảo Simon là cậu ta làm cậu bất ngờ rồi chủ động mời cậu ta đi chơi. Thử lại lần nữa đi.”
Thế lỡ tôi không muốn thử lại thì sao?
Tôi đã dọn đồ xong. “Đêm nay cậu ở một mình một phòng nhé.”
Tori vội bật dậy. “Cái gì?”
“Tôi sẽ ngủ ở phòng bên. Chỉ là… tôi sợ sẽ làm phiền cậu.”
Có thể thấy tôi vừa làm nó buồn. Tôi là chuyên gia gây u sầu cho người khác mà lại. Đến cửa, tôi đóng lại. “Cảm ơn cậu. Vì… tất cả những gì cậu đã làm cho tôi hôm nay. Tôi sẽ cảm kích.”
Tori gật đầu và tôi đi ra.
Đáng lẽ tôi nên ở lại phòng với Tori.
Ở một mình có nghĩa tôi chẳng có việc gì để làm ngoài việc nằm co ro trong chăn khóc như mưa, than thân trách phận sao đời tôi chuyên tệ hại khủng khiếp, sau đó lại tự khinh bỉ vì đã trót đầm tôi trong cảm giác tủi thân.
Tôi làm hỏng hết mọi chuyện. Tôi không thể kiểm soát khả năng siêu nhiên có trong người, ngay cả khi tương lai của cả nhóm tùy thuộc vào đó. Chẳng còn ai nói chuyện chuyện giải cứu Rae và dì Lauren hoặc đi tìm cha cho anh em Simon nữa. Nếu vụ gọi hồn người chết ngoài nghĩa trang không biến chúng tôi thành tù nhân thì đã là may lắm rồi.
Những người tôi có thể trông cậy được chỉ có Derek, Simon và Tori. Nhưng họ vừa rộng lòng tha thứ cho tôi tội lỗi tày đình ngoài nghĩa trang, tôi lại tiếp tục làm Simon đau khổ, làm Derek bực bội và khiến Tori phật ý.
Tôi chỉ muốn về nhà. Nếu thực sự can đảm, tôi đã thu dọn đồ đạc và rời khỏi đây trước khi tôi làm mọi việc tồi tệ thêm. Nhưng ngay cả việc đó tôi cũng không làm được. Tôi cáu tiết, căm ghét, và uất hận chính mình vì đã quá yếu đuối. Hình như tôi chẳng làm được việc gì ngoài việc khóc cho đến khi mệt nhoài rồi ngủ thiếp đi.
Tiếng gõ nhẹ ngoài cửa làm tôi tỉnh giấc. Nheo mắt tìm mặt tủ nhỏ cạnh giường để xem đồng hồ, tôi mới nhớ mình chuyển phòng từ hồi tối.
“Chloe, là anh đây.” Sau một thoáng im lặng, người đó nói thêm. “Derek đây,” cứ như tôi có thể nhầm cái giọng ồ ồ, trầm đục ấy với giọng người khác không bằng! Làm như tôi có thể không nghe một phần trong người tôi ngóc đầu dậy như cún con hớn hở bảo, “Anh ấy kìa! Nhanh lên chứ! Ra xem anh ấy muốn gì đi nào.”
Chúa ơi, sao trước nay tôi chẳng để ý gì hết vậy? Giờ có vẻ như chuyện quá rõ ràng rồi.
Thảm bại và tệ hại.
Mà hồi này, có việc gì hơn cái mức “Thảm bại và tệ hại” đó đâu.
Tôi kéo chăn trùm kín đầu và bịt mắt.
“Chloe ơi?” Tiếng ván sàn kẹt lên trong đêm. “Anh có chuyện cần nói với em.”
Tôi chẳng buồn trả lời.
Thêm một tiếng kẽo kẹt, lần này phát ra từ cánh cửa. Tôi ngồi bật dậy khi anh ấy khẽ lách người bước vào phòng.
“Này!” Tôi kêu lên. “Anh không được…”
“Xin lỗi!” Derek lúng búng. “Chỉ là…”
Anh ấy bước ra chỗ có ánh trăng chiếu sáng. Đó không phải hành động vô tình. Derek muốn tôi nhìn thấy mắt anh ấy long lên vì cơn sốt, làn da đỏ ửng, tóc ướt đẫm mồ hôi. Anh ấy muốn tôi phải thốt lên, “Ôi chao! Anh đang Biến Hình đấy à?” Dứt lời, tôi sẽ nhảy ngay xuống giường, đòi ra ngoài giúp anh ấy vượt qua đau đớn, giống như hai lần trước tôi từng làm.
Nhìn Derek xong, tôi lại nằm xuống.
Anh ấy bước tới. “Chloe…”
“Cái gì?”
“Nó… nó lại bắt đầu rồi.”
“Em thấy rồi.”
Tôi ngồi dậy, thả chân xuống giường và đứng dậy. Anh thở phào nhẹ nhõm. Nhưng tôi đến bên cửa sổ.
“Xuống đường mòn đi khoảng ba mét, anh sẽ thấy một khoảng rừng trống bên trái. Chỗ ấy tốt đấy.”
Một tia kinh hoàng lóe lên trong mắt Derek. Sau những gì anh đối xử với tôi hôm nay, đáng lẽ tôi nên bảo “tốt.” Nhưng tôi không nói thế. Tôi không thể. Tôi phải gom hết nội lực mới có thể lê bước trở lại giường.
“Chloe…”
“Gì cơ?”
Derek gãi tay. Gãi mạnh đến nỗi da trầy xước, các múi cơ giật lên, vặn vọ. Anh ấy liếc nhìn tôi, ánh mắt buồn đến độ tôi phải nghiến răng ngậm miệng để không thốt lên câu: “Thôi được, để em đi với anh.”
Thay vào đó, tôi hỏi lại. “Anh muốn gì?”
“Anh…” Derek nuốt khan. Liếm môi. Lại cố gắng thử lại lần nữa. “Anh…”
Ngay cả việc bảo tôi đi với anh ấy cũng khó khăn. Trước đây Derek chưa từng phải làm như vậy.
Tôi ngước lên, nhìn thẳng vào mắt anh. “Anh còn can đảm mở miệng nhờ em cơ à? Từ sáng đến giờ đã mấy lần anh mắng em? Anh làm em nghĩ rằng mọi việc giờ hỏng bét cả và tất cả là do lỗi của em.”
Derek tròn mắt vì thực sự ngạc nhiên. “Anh không cố tình làm như vậy.” Anh ấy vuốt mái tóc ngang trán giờ ướt đẫm mồ hôi. “Nếu anh làm em tổn thương…”
“Lại còn không? Sáng nay, lúc ở nghĩa trang về em cần anh giúp. Cần anh khuyên nhủ. Vậy mà anh chỉ làm em buồn thêm. Tin em đi, cảm giác đó không dễ chịu gì đâu. Khi tối đến, sau chuyện với Simon, anh cũng lại cư xử như thể tất cả là do lỗi của em, ngay cả khi anh thấy em buồn bực, thấy em nản đến cỡ nào.” Tôi hít một hơi thật sâu. “Sau vụ bến đỗ xe tải, sau khi chúng ta cùng trở về… em tưởng anh là bạn em chứ?”
“Thì đúng là vậy mà.”
“Không?” Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ấy. “Rõ ràng chúng ta không phải bạn bè gì cả.”
Vẻ mặt Derek vừa bối rối vừa khổ sở, khiến tôi điên đầu và như thế chỉ thổi bùng cơn giận bốc cao. Sao Derek tự cho mình quyền xông thẳng vào đây nhờ giúp, để cho tôi mang cảm giác tội lỗi vì đã từ chối.
“Chloe, anh xin em.” Derek vuốt vuốt cần cổ. Những tĩnh mạch và đường gân trên đó phập phồng. Mồ hôi chảy thành dòng trên trán. “Lần này đến hơi nhanh.”
“Vậy anh nên đi đi.”
“Anh kh… Anh không…” Derek khó nhọc nuốt xuống. Cơn sốt làm mắt anh ấy sáng lên đến độ gần như chúng tự phát sáng như đèn. “Anh xin em.”
Nghe chẳng giống nài nỉ gì cả. Trong mắt Derek chỉ có nỗi kinh hoàng tột độ. Anh ấy sợ cuộc Biến Hình lần này, anh sợ vì không biết anh có hoàn tất lần Biến Hình này chăng, sợ không biết vụ biến đổi gen có làm hại gì anh không, và tại sao anh cứ phải chịu đựng cực hình này nhiều lần nhưng chỉ để bỏ dở giữa chừng, không bao giờ đi trọn tiến trình thay đổi.
Thực ra, anh chưa bao giờ nói hẳn ra như vậy. Có thể tôi dễ dãi, nhưng tôi không thể để anh ra ngoài kia tự Biến Hình một mình được. Thế là tôi vơ vội áo khoác và đôi giày đế mềm.
“Cảm ơ…” Derek mở lời.
Tôi đi ngang qua anh ấy và hướng ra cửa. “Ta đi thôi.”