Đèn Sáng Khi Người Đến

Chương 109


Bạn đang đọc Đèn Sáng Khi Người Đến FULL – Chương 109


Lâm Giản đến gần nhìn kỹ.

Cô thấy những vết sẹo bỏng trên mặt và cổ Tôn Văn Văn.

Lúc cô và Trần Hoài làm hồi sức tim phổi cho Tôn Văn Văn đã nghe thấy mùi da thịt cháy đã đoán được tình trạng của Tôn Văn Văn, thế nhưng khi thực sự nhìn thấy những vết sẹo và làn da biến dạng của Tôn Văn Văn thì vẫn khá sốc.
“Trần Hoài, thôi bỏ đi anh.” Lâm Giản trầm ngâm.

Kẻ đáng giận ắt có chỗ đáng thương, với trạng thái điên cuồng của Tôn Văn Văn bây giờ, cô ta không đe doạ được cuộc sống của cô.
Trần Hoài ngẩng lên nhìn Lâm Giản.
Tôn Văn Văn vẫn điên cuồng cố giấu gương mặt mình đi.
Bên này động tĩnh lón thế nên có mấy người đi đường chú ý đến, thấy mấy người đến gần, Lâm Giản bước đến nhặt nón của Tôn Văn Văn lên đưa cho Trần Hoài.

Trần Hoài buông tay ra, Tôn Văn Văn hấp tấp đội mũ lên, kéo hết khoá áo bộ đồ giao hàng che kín người mình lại.
“Giản Giản, con có sao không?” Giọng Lâm Thắng chợt vang lên phía trước.

Ông ta đang nợ đầm đìa, không có chốn dung thân.

Lý Thục Phân không cho ông ta vào nhà, hôm nay nếu không trả nợ thì đối phương sẽ mạnh tay với ông ta.

Ông ta thật sự cùng đường nên mới tìm tới Lâm Giản thử vận may.

Lâm Thắng hỏi bên bảo tàng thì biết lâu nay Lâm Giản không đi làm, ông ta đi thẳng tới nhà Lâm Giản ở định ngồi canh, không ngờ lại gặp phải chuyện này, thế là ‘giả mù sa mưa’ hỏi han.
Lâm Giản lạnh lùng liếc nhìn Lâm Thắng, không đáp.
Trần Hoài nhặt mảnh vỡ chai thuỷ tinh đựng axit, cái chai rơi xuống vỡ vụn tạo thành những vết loang lổ do bị axit ăn mòn.

Tôn Văn Văn đội mũ lại thì trấn tĩnh hơn, đời này cô không muốn xuất hiện trước mặt Trần Hoài nữa, leo lên xe giao hàng chạy về phía cổng.

Cô ta lái xe không thạo nên xe chạy khá chậm chạp.
Thấy người trong cuộc đã tản đi, mấy người định đến nhiều chuyện cũng dần đi mất.
“Giản Giản, mấy ngày rồi ba không có tiền ăn, con cho ba ít tiền ăn cơm được không?” Lâm Thắng nài nỉ.

Ông ta còn chưa đến gần Lâm Giản thì mảnh vỡ thuỷ tinh trên tay Trần Hoài đã kề vào cổ ông ta.

Lâm Thắng nghe cơn đau nhói truyền lên, ông ta nghĩ Trần Hoài đã cắt cổ mình nên sợ run bần bật.
“Nếu ông có gan bước lại gần Lâm Giản một bước, tôi không ngại cắt thêm chỗ khác cho đa dạng.” Trần Hoài thản nhiên lên tiếng.
Nhưng mà Trần Hoài càng thản nhiên Lâm Thắng càng sợ hãi, lắp bắp: “Yên..

yên tâm… tôi… thề… thề… sau này không bao giờ tới tìm Lâm Giản nữa.”
Trần Hoài thả tay ra, Lâm Thắng vội đưa tay sờ chỗ vết thương, hình như không bị cắt nhưng chỗ da có cảm giác đau rát, ông ta sợ Trần Hoài đổi ý nên vội vã như chó cụp đuôi chạy ra cổng.
Trần Hoài nhặt hết mảnh vỡ trên đất cho vào thùng rác, sau đó mới đỡ Lâm Giản vào thang máy.
“Em không sao chứ? Trần Hoài hơi lo ban nãy Lâm Giản bị sợ hãi.
Lâm Giản lắc đầu, bước vào trong: “Em không sao.”
Dù gì thì cũng có sợ hãi nên đêm đó Lâm Giản ngủ không ngon.
Sáng sớm hôm sau, không ngờ nhân viên trực ban đội Trần Hoài gọi điện đến báo có người đến tự thú, nói là cùng đường nên đi cướp, không ngờ người bị cướp lại bị bỏng, lúc hai người giằng co thì người bị bỏng đó bị thương nặng.

Nghi phạm đó tối qua đến đồn cảnh sát tự thú*.
“Nghi phạm tên Lâm Thắng, người bị bỏng gặp cướp là Tôn Văn Văn?”
“Sao anh biết?”
“Đưa người bị thương đến bệnh viện đi, nửa giờ sau tôi đến.” Trần Hoài nhanh chóng đi thay quần áo.

Hoá ra sau khi Lâm Thắng rời khỏi khu nhà Lâm Giản, thấy Tôn Văn Văn vẻ hốt hoảng rời đi.

Nhìn thấy Tôn Văn Văn cởi bộ đồng phục giao hàng, xách một chiếc túi hàng hiệu.

Tuy không biết túi này là hàng thật hay hàng giả nhưng đã đến nước này rồi, chẳng còn gì để mất, ông ta quyết định hành động, theo chân Tôn Văn Văn đến vùng ngoại thành, thấy cô ta ném một đống đồ đạc đi thì ra tay.

Ông ta chỉ muốn tiền chứ không muốn giết người, không ngờ trong lúc giằng co lại đánh Tôn Văn Văn đến bất tỉnh.

Ông ta hoảng sợ, lo lắng cả buổi tối rồi quyết định đi tự thú.
Lâm Giản ở bên cạnh nghe được cuộc điện thoại của cảnh sát trực ban, cô ngồi dậy hỏi: “Tôn Văn Văn được đưa đi cấp cứu chưa?”
“Rồi.”
“Không muốn tính toán với cô ta nữa, không ngờ lại xảy ra việc này.”
“Chúng ta không thẹn với lòng là được.” Trần Hoài an ủi.
“Trần Hoài, vụ cháy ở trường Mêdog là do người của Bao Đỉnh làm hả anh?” Cô đã quên chuyện cũ, tự dưng nghe tin Tôn Văn Văn thì nhớ lại.
“Ừ, đám tay chân Bao Đỉnh phóng hoả là vì anh.” Trần Hoài gật đầu.

Lúc đó lửa cháy dữ dội nhất là khu vực phòng Trần Hoài.

Phòng Lâm Giản đối diện phòng Trần Hoài nên bị liên luỵ, Tôn Văn Văn lại vô tình ở trong phòng Lâm Giản nên gặp nạn.
“Nhưng chỗ trường đó rất hẻo lánh, lúc xảy ra vụ việc không có người hay xe nào bên ngoài đến.

Em nghĩ người đốt chắc là người trong trường, nói cách khác thì trong trường có tay chân Bao Đỉnh.


Râu quai nón ngay từ đầu đã nói đến trường tìm Vương Vinh Kiệt để nhờ vả, không lẽ…” Lâm Giản chợt nghĩ đến một giả thuyết, trợn mắt kinh ngạc.
“Thấy mình có tiềm năng Sherlock Holmes quá phải không?” Trần Hoài thấy phản ứng cô rất buồn cười, trêu cô.

Anh không ngờ Lâm Giản nghĩ thông những chi tiết quanh co trong đó.
“Em nói đúng không?” Lâm Giản muốn Trần Hoài chứng thực suy đoán của mình.
“Gần gần vậy.

Khi chúng ta rời khỏi đó, anh có liên lạc với hiệu trưởng trường, dặn ông ấy chú ý hành động của Vương Vinh Kiệt.”
“Thì ra anh phát hiện Vương Vinh Kiệt có vấn đề? Thảo nào lúc em lên phòng Vương Vinh Kiệt sau vụ cháy thì anh đã kịp thời chạy đến.”
“Ừ, lúc đầu anh định kiểm tra xem có tra được manh mối hang ổ của Bao Đỉnh từ chỗ Vương Vinh Kiệt không.

Thế nhưng cho người theo dõi anh ta một thời gian dài mà không phát hiện được gì, anh không muốn rút dây động rừng nên rời đi trước.

Sau khi bắt được Bao Đỉnh, anh bảo Diêu Hỉ sang trường.

Trùng hợp Vương Ninh Ninh lại phát bệnh.

Vương Vinh Kiệt biết Diêu Hỉ đến bắt anh ta, anh ta xin Diêu Hỉ cho mình nửa ngày, Diêu Hỉ đồng ý.

Đợi Vương Ninh Ninh ổn định lại thì anh ta chủ động đến sở cảnh sát cùng Diêu Hỉ, khai rõ tất cả.

Anh ta đúng là thuộc hạ Bao Đỉnh, nghe Diêu Hỉ nói anh ta ở trong tù tích cực cải tạo, sau khi anh ta ra ngoài thì sẽ tìm về trường xin làm việc lại, nhưng không còn thuộc biên chế của nhà trường nữa.

Có lẽ anh ta thấy Vương Ninh Ninh thích môi trường ở trường học, không muốn đi nơi khác nữa, nhưng cũng vì có Vương Ninh Ninh nên anh ta sẽ không tái phạm sai lầm trước kia nữa.”
“Không có anh ta thì Ninh Ninh thế nào?”
“Ninh Ninh không ổn lắm, hiệu phó giúp chăm sóc con bé, cứ cách một thời gian thì dẫn Ninh Ninh đi thăm anh ta.”
“Chậc, không nói những chuyện khác nhưng anh ta đối xử với Ninh Ninh thực sự rất tốt.


Trong thế giới của Vương Ninh Ninh, anh ta là tất cả.” Lâm Giản trầm ngâm.
Trần Hoài còn hơi lo Lâm Giản sẽ nghĩ đến chuyện của Lâm Cương, nếu lúc này cô hỏi anh, có thể anh sẽ không từ chối được.
“À phải rồi, có phải lúc đó anh đã thích em không? Vì vậy mới sợ em về trường học gặp nguy hiểm nên vội vàng quay lại?” Lâm Giản bỗng hỏi chuyện không ăn nhập gì, khi nói mắt cô sáng quắc nhìn Trần Hoài chằm chằm.
Không hỏi chuyện Lâm Cương là tốt rồi, Trần Hoài thở ra nhẹ nhõm.
“Em nói sao thì là vậy.” Người nào đó trả lời lấp lửng.
“Gì mà em nói sao là vậy chứ, thừa nhận anh động lòng trước khó vậy hả?” Lâm Giản hùng hồn.
“Không khó, không khó chút nào.” Người nào đó nhìn cô cười cười, mặt lại nổi lên vệt đỏ khả nghi, với da mặt dày như anh mà như thế thì rất lạ.
“Hèn gì suốt dọc đường da mặt dày vậy, đụng chút là lợi dụng em!” Lâm Giản như muốn tính sổ với anh.
“Sao gọi là lợi dụng? Quá lắm thì kêu là hạ mình theo đuổi em thôi.”
“Theo đuổi em mà lúc em bị dì cả tới thăm đau như vậy mà vứt em lại? Đồng không mông quanh, trước không nhà sau không quán, lúc đó anh đi rồi em sợ biết chừng nào, sợ cả có sói hay thú dữ trong rừng ra nữa!” trí nhớ Lâm Giản tốt không tưởng nổi, nhắc tới chuyện đó thì muốn nổi nóng.
“Không phải anh quay lại liền sao…” Trần Hoài chống chế yếu ớt, từ lúc Lâm Giản mang thai tính tình thay đổi bất thường, vui giận không đoán trước được, anh thấy áp lực ghê gớm.
“Vấn đề là anh bỏ em lại một lát sau mới quay lại, còn cố tình nói anh am hiểu nhất cái chiêu gì gì đó, không cẩn thận sẽ làm người ta tàn phế, ám chỉ đe doạ em, lúc đó có phải thấy tính tình em không tốt nên muốn cố ý trị em không?” Lâm Giản càng nói càng hăng, tính toán từng chút một với anh.
Đúng thật là Trần Hoài có ý đó, nhưng mà là chuyện của nửa năm trước.

Anh nói phải không được mà nói không phải cũng không được, trán toát mồ hôi.

Anh muốn đỡ trán để bình tĩnh suy nghĩ, ngẫm nghĩ thật kỹ xem câu trả lời nào cho đúng ý Lâm Giản.
May là tình cờ Cố Tự Giang điện thoại tới, Trần Hoài như được ân xá vội đi nghe điện thoại.

Cúp điện thoại rồi mới nói với Lâm Giản: “Tự Giang nhắc chúng ta đến bệnh viện khám thai.

Em có thấy chỗ nào không thoải mái không? Tự Giang nói đi khám phải để bụng rỗng, phải lấy máu xét nghiệm nữa.”
“Phải khám sớm vậy ạ?” Lâm Giản bị đánh lạc hướng, không tiếp tục đề tài ban nãy nữa.
“Ừ, khám kiểm tra sớm thì yên tâm hơn.” Trần Hoài nhẹ nhàng thở ra trong lòng, may mà Cố Tự Giang cứu anh khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng.
Nhưng mà với dáng vẻ hỏi tội của Lâm Giản ban nãy, anh cảm thấy địa vị gia đình trong tương lai của anh có vẻ khó khăn…
Thôi không sao, chờ tới khi đứa nhóc này sinh ra thì địa vị gia đình của anh ít nhất cũng xếp thứ hai, còn có thằng nhóc hay con nhóc này lót bên dưới.
Trần Hoài nghĩ tới đó, tâm trạng tự nhiên vui vẻ trở lại..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.