Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ

Chương 153: Một chuỗi mỹ nhân kế tào lao - Dưới ánh trăng Bạch thử nhẹ lòng (1)


Đọc truyện Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ – Chương 153: Một chuỗi mỹ nhân kế tào lao – Dưới ánh trăng Bạch thử nhẹ lòng (1)

Hào quang phủ trên màn cuốn, nhẹ quét qua trong phòng.

Khai Phong phủ Ngự tiền tam phẩm hộ vệ ở trong phòng, bóng dáng thẳng như tùng ngồi ở bên cạnh bàn, tuấn nhan như ngọc ẩn ở trong bóng tối không thấy rõ thần sắc.

Đột nhiên, cửa sổ trong phòng khẽ nhấc lên một ke hở nhỏ, đôi mắt hoa đào quyến rũ xinh đẹp dòm vào trong phòng:

“Tiểu Miêu! Tiểu Kim Tử sắp tới rồi, ngươi chuẩn bị xong chưa….”

Mới nói được nửa câu, đôi mắt hoa đào kia bỗng trợn lên, ngay sau đó, bóng trắng như tuyết nhấc khung cửa sổ lên, mang theo ánh nắng nhảy vào phòng.

“Thối Miêu! Sao ngươi còn ngồi ngốc ở chỗ này?!”

Bạch Ngọc Đường nhìn thân hình thẳng tắp của Triển Chiêu, lập tức phát điên.

Mặt mũi Triển Chiêu căng thẳng giống như ván quan tài, con ngươi đen tuyền nhìn lướt qua thanh niên đẹp như vẽ trước mặt, lại chuyển mắt nhìn về phía bồn tắm nóng hôi hổi trong phòng, khó khăn nói: “Bạch huynh, Triển mỗ cảm thấy, hành động này không ổn!”

“Không ổn gì! Có gì mà không ổn?!” Bạch Ngọc Đường quắc mắt trừng nhìn Triển Chiêu, cây quạt trong tay vỗ bạch bạch vào lòng bàn tay, “Liên hoàn mỹ nhân kế của Bạch Ngũ Gia, không thể chê vào đâu được, kế thứ nhất ‘Hoa sen mới nở’ tuyệt đối là một kích tất trúng!”

“Triển mỗ vẫn cảm thấy không ổn!” Triển Chiêu kiên định lắc đầu.

“Thối Miêu! Nếu ngươi đã mời Ngũ Gia đến hỗ trợ! Thì phải nghe theo lời của Ngũ Gia!” Hai mắt hoa đào của Bạch Ngọc Đường trừng to giống như hai ngọn đèn lồng, “Huống chi cũng không phải để ngươi tắm thật, chẳng qua chỉ là ngồi trong bồn tắm một chút thôi mà, hơn nữa vì nể cái da mặt mỏng của Tiểu Miêu ngươi, nên Ngũ Gia không phải còn đặc biệt cho phép ngươi mặc một bộ trung y sao?”

“Không ổn!” Triển Chiêu tiếp tục lắc đầu.

Bạch Ngọc Đường dựng thẳng mày kiếm, thân hình lóe lên muốn kéo Triển Chiêu.

Triển Chiêu nhoáng một cái, như cơn gió tránh đi.

“Này! Thối Miêu!” Bạch Ngọc Đường xoắn tay áo.

“Triển mỗ không làm được.” Triển Chiêu bướng bỉnh.

“Ngũ Gia ta không tin ta không bắt được ngươi!” Bạch Ngọc Đường thình lình đứng dậy, như lang như hổ đánh về phía Triển Chiêu.

Trung y của Triển Chiêu phất phới, như sương như khói liên tục tháo chạy.

Lập tức, một Miêu một Thử triển khai tấn công và phòng thủ ở trong một căn phòng nho nhỏ.

        “Thối Miêu, mau vào bồn tắm!”

“Triển mỗ không vào!”

“Ngươi có vào hay không?!”

“Không vào!”

Răng rắc, rầm rầm rầm!

Trong phòng lập tức vang lên tiếng đổ bể.

“Cốc cốc!”

Tiếng đập cửa nhẹ nhàng đột nhiên vang lên.

Một Miêu một Thử đang đánh nhau giữa không trung cùng cứng đờ.

Yên tĩnh trong giây lát.

“Cơ hội tốt!” Bạch Ngọc Đường nhe răng cười, bất ngờ chưởng một cái vào vai Triển Chiêu, đánh Triển Chiêu đang thất thần không phòng bị vào trong bồn tắm, nổi lên một chùm bọt nước cực lớn.

“Triển đại nhân? Triển đại nhân ngài không sao chứ?” Tiếng nói lo lắng của Kim Kiền truyền đến từ ngoài cửa.


“Tiểu Miêu, sau này phải dựa vào chính ngươi rồi!” Bạch Ngọc Đường nhíu mày cười, xoay người lách ra từ cửa sổ như con cá trạch, thân thủ nhanh nhẹn này, đủ khiến mỗ thiên hạ đệ nhất thần trộm xấu hổ.

“Triển đại nhân?! Triển đại nhân?!” Ngoài kia tiếng đập cửa của Kim Kiền càng ngày càng gấp.

Triển Chiêu “rầm” một tiếng ngoi lên từ bồn tắm, nhìn lướt qua trung y ướt đẫm trên người, sắc mặt thoáng chốc tối sầm.

“Triển đại nhân! Thuộc hạ vào nha!” Chợt nghe Kim Kiền hô to một tiếng, “ầm” một tiếng đá văng cửa vọt vào.

Sau đó….

Hai người đều cứng đờ.

Mắt nhỏ của Kim Kiền trợn to, nhìn người trong phòng toàn thân ướt đẫm, cả người “Tạch….” một tiếng, đại não đình chỉ hoạt động.

Tuấn nhan ôn ngọc, dịu dàng hồng hào;

Từng sợi tóc đen, giọt nước quấn thân;

Da thịt dưới áo, lấp lánh nõn nà;

Dáng người gầy gò, eo nhỏ khỏe khoắn;

Chân dài tới nách, đường cong quyến rũ….

“Phụt!”

Một cổ máu nóng bay thẳng lên xoang mũi của Kim Kiền.

Thiên thần ơi, Chúa Jesus ơi, Như Lai ơi, Quan Âm ơi, Tôn Ngộ Không ơi, hoa sen mới nở ơi!

Kim Kiền che mũi lại, trong lòng kêu rên không ngừng.

Toàn thân Triển Chiêu cứng như đá, môi mỏng run run không ngớt, đỏ ửng lan tràn khắp thân, hun đỏ Ngự Miêu đại nhân.

Đột nhiên, hai tay Triển Chiêu làm một động tác rất nhanh, con ngươi đen chớp lóe tinh quang, một cổ khói xanh bay lên từ đỉnh đầu, sau một khắc, trung y mỏng dính sát vào thân thể và sợi tóc dính nước bỗng nhiên động dậy, lập tức bốc hơi khô ráo.

Thiên hạ đệ nhất nội công Ngự Miêu đại nhân đang dùng nội lực hong khô toàn thân.

“Bẹp”, ngoài cửa sổ truyền tới một tiếng vang nhỏ, giống như là có vật gì ngã trên đất vậy.

Liên hoàn mỹ nhân kế thứ nhất: Hoa sen mới nở…. Bởi vì da mặt quá mỏng của mỗ Miêu mà chết non….

“Triển đại nhân, ngài, ngài đang tắm à?” Kim Kiền run giọng hỏi.

Tam phẩm Ngự Miêu đại nhân mang theo đôi lỗ tai mèo đỏ hồng, dừng một chút, cuối cùng cứng ngắc gật đầu một cái.

“Triển đại nhân ngài đang bận, thuộc hạ cáo lui trước!” Kim Kiền liên tục lui về phía sau, bàn chân bôi dầu sắp chạy đi.

“Kim Kiền!” Triển Chiêu đột nhiên lên tiếng, “Khoan đã.”

“Hả?” Kim Kiền đã lui tới cửa kinh ngạc.

Triển Chiêu xoay người đi đến bên bàn, vén áo ngồi xuống, hơn nữa, còn dùng đôi mắt đen sâu không thấy đáy nhìn chằm chằm vào mình, hồi lâu mới thốt ra ba chữ: “Tới đây ngồi.”

Hả! Tiểu Miêu ngươi cảm thấy lúc này ta ở đây thì thích hợp sao?

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng mà bị đôi mắt sáng của Ngự Miêu đại nhân nhìn chằm chằm vào, Kim Kiền chỉ có thể rướn cổ nuốt nước miếng, miễn cưỡng ngồi ở đối diện Triển Chiêu.

“Uống trà.” Ngón tay thon dài đẩy chén trà tới trước mặt Kim Kiền.


“Đa, đa tạ Triển đại nhân…” Kim Kiền uống một hơi hết chén trà, nhưng vẫn cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.

Chuyện lúc nãy cứ mê muội lởn vởn ở trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại.

Làn da của Triển đại nhân thật đẹp, dáng người của Triển đại nhân thật tốt, eo của Triển đại nhân thật….

Ngừng!

Ta phải bình tĩnh, bình tĩnh! Ổn định, ổn định! Ta không thể quên đại sự!

Kim Kiền nhéo mạnh bắp đùi mình, dùng hết toàn lực mới khiến bản thân lấy lại tinh thần.

“Triển đại nhân, thuộc hạ đến đây là có chuyện muốn nói với Triển đại nhân!” Kim Kiền ngẩng mạnh đầu, nhìn về phía Triển Chiêu.

“Nói đi.” Triển Chiêu nói.

Nói, nói gì!

Kim Kiền trừng to mắt nhỏ, miệng lưỡi mở lớn, máu toàn thân sôi trào, điên cuồng loạn chảy.

Thanh niên trước mắt, lông mày anh phi, ánh mắt sâu thẳm, lông mi dài cong, môi mỏng hơi đỏ, đáng sợ hơn là, cổ áo trung y phong phanh, lỗ hổng không lớn không nhỏ, vừa vặn có thể nhìn thấy xương quai xanh duyên dáng của người nào đó, da thịt trắng nõn…

Quả nhiên là cơ như ngọc, ngọc như ôn, cơ ôn thắng ngọc ôn….

Cứu mạng! Đây là muốn người ta phạm tội mà!

Trong lòng Kim Kiền kêu rên không ngừng.

Còn Triển Chiêu, lặng lẽ rút ngón tay đang bí mật kéo cổ áo ra, đặt trên đầu gối, đôi tai mèo đỏ như mã não, chuyển ánh mắt từ trên khuôn mặt đỏ ửng của Kim Kiền về phía cửa sổ.

Cửa sổ chẳng biết từ lúc nào đã hé ra một khe hở, nhét vào một tờ giấy, trên đó viết:

“Liên hoàn mỹ nhân kế, kế thứ hai: Như ẩn như hiện.”

May mà kế thứ hai không khó lắm….

Triển Chiêu lại đưa mắt nhìn sang Kim Kiền, môi mỏng khẽ nâng lên đường cong nhu hòa.

Thân hình Kim Kiền lập tức nhoáng một cái, suýt chút nữa té từ trên ghế xuống.

“Cẩn thận!” Triển Chiêu ra tay nhanh như chớp, giữ chặt cổ tay Kim Kiền, thuận thế kéo Kim Kiền đến bên người mình.

Con ngươi đen bốc lửa, thiêu phỏng trái tim.

Mắt nhỏ rung động, ánh nước run rẩy.

Triển Chiêu cảm thấy cổ tay nhỏ bé trong tay tỏa ra dư vị, tê tê dại dại, thoáng chốc lan khắp thân, khiến cả người nóng như phát sốt.

“Triển, Triển đại nhân…” Kim Kiền nuốt nước miếng, hai con mắt trừng to dán trên xương quai xanh của Triển Chiêu.

“Hả?” Trong con ngươi đen của Triển Chiêu chỉ có cánh môi run nhè nhẹ của Kim Kiền, tiếng nói nhẹ nhàng, chỉ là giọng nói này, lại trầm khàn rung động lòng người.

“Ôi trời!” Đột nhiên, Kim Kiền ngã ra sau, thoát khỏi vòng tay của Triển Chiêu, lẻn ra ngoài ba thước.

“Triển đại nhân, ngài trúng Hợp Hoan Tán hay là xuân được gì à?”


Kim Kiền trừng to mắt nhỏ, mặt đỏ hồng kêu lên.

“Bẹp!” Ngoài cửa sổ truyền tới một tiếng vang, hình như có vật gì đó té xuống đất.

Con ngươi đen của Triển Chiêu đột nhiên chìm xuống, cả người giống như bị dội một thùng nước đá, thoáng chốc toàn thân lạnh lẽo.

“Hả! Không đúng không đúng!” Kim Kiền xoay một vòng tại chỗ, liên tục lắc đầu nói, “Đại sư phụ có nói với ta, ngài ấy và Nhị sư phụ đã cho Triển đại nhân uống không ít thuốc tiên, cho nên bây giờ Triển đại nhân cũng giống như ta, bách độc bất xâm, sao có thể trúng cái xuân dược hạ lưu gì chứ…”

“Kim Kiền!” Triển Chiêu bỗng nhiên lên tiếng, khí lạnh bốc lên.

“Ha ha, ta sai rồi, sai rồi!” Kim Kiền cười gượng hai tiếng, nhón nhén đi xung quanh Triển Chiêu đã đen mặt, đập tay, “Không sai, Triển đại nhân ngài nóng như vậy, nhất định là vì… Vì nóng trong người! Nhanh nhanh nhanh! Nhanh chóng lên giường nghỉ ngơi đi!”

Nói xong, dùng sức kéo Triển Chiêu đang câm lặng lên giường.

Gương mặt tuấn tú của Triển Chiêu âm trầm, lúc hai tay Kim Kiền chạm đến cánh tay của mình thì lập tức biến hồng, nhưng cũng không hề phản kháng để Kim Kiền nhét mình vào trong chăn, cả người còn bị chăn mền bọc kín đáo.

“Tốt! Như vậy thì tốt hơn nhiều!” Kim Kiền lau mồ hôi lạnh nói.

Triển Chiêu nhìn lướt qua chăn mền che phủ trên người như cái bánh chưng, cái trán nhảy lên, dời mắt về phía cửa sổ.

Ánh nắng ngoài cửa sổ đã xuống, mặt trời lặn về phía tây, phố xá cũng vừa lên đèn.

Khung cửa sổ ảm đạm, tên nhắc tuồng nào đó yên lặng thu giấy về.

Liên hoàn mỹ nhân kế thứ hai: Như ẩn như hiện… Thất bại!

Triển Chiêu ngầm thở dài một hơi, mơ hồ cảm thấy mình hình như….

Đã bị mỗ tiểu Bạch Thử lừa gạt….

Nhưng mỗ Thử thì không cho là như thế.

Lúc Kim Kiền đang thao thao bất tuyệt tìm thuốc cho Triển Chiêu thì khe hở cửa sổ lại nhét vào một tờ giấy, viết:

Kế thứ tư: Mỹ nhân dưới đèn.

Dòng thứ hai còn điên cuồng viết một hàng chữ: Lần này mà không thành công thì Ngũ Gia sẽ ăn tờ giấy này!

Thái dương Triển Chiêu lập tức nổi gân xanh.

“Triển đại nhân! Ngài có nghe thuộc hạ nói hay không?” Kim Kiền nhăn mặt nói.

“Triển mỗ…” Triển Chiêu dừng một chút, “Nàng vừa mới nói gì?”

“Thuộc hạ nói là, Triển đại nhân ngài cũng quá không thương chính bản thân mình rồi, trời rất lạnh, cho dù là đi bắt giặc thì cũng không thể nhảy vào trong ao!” Kim Kiền vỗ ván giường, to giọng nói, “Hơn nữa tắm rửa cũng quá không chú ý, cư nhiên lại không khóa cửa?! Triển đại nhân ngài xinh đẹp như hoa khuynh quốc khuynh thành… Khụ, ngọc thụ lâm phong tuấn tú lịch sự, may mà lúc nãy người đi vào là thuộc hạ, chứ nếu là người khác thì chẳng phải là bị lỗ lớn… Khụ, ý của thuộc hạ là, lỡ như trúng gió thì sao?!”

Ánh mắt của Triển Chiêu dần dần nhu hòa, giống như hai vòng sao xoáy, lập lòe chớp động, môi mỏng nhẹ cong, vui vẻ như xuân: “Được, Triển mỗ nhớ kỹ.”

Kim Kiền thoáng chốc câm lặng, ngơ ngác nhìn Triển Chiêu hồi lâu, đột nhiên, sắc mặt đỏ lên, hốt hoảng dời ánh mắt, hít thở sâu mấy lần mới bình tĩnh nói: “Triển đại nhân, mấy ngày nay thuộc hạ vẫn luôn có chuyện….”

“Vèo vèo! Vèo vèo!”

Tiếng nói vừa lên, chợt nghe trong phòng vang lên tiếng gió, ngay sau đó, vài ngọn nến đột nhiên sáng lên, thoáng chốc chiếu sáng cả gian phòng.

“Ôi trời, có ma à?!” Kim Kiền nhảy người lên, kinh hô.

Gân xanh trên thái dương Triển Chiêu nổi lên một đôi chữ thập.

Triển mỗ nhất định là bị tiểu Bạch Thử lừa gạt rồi!

“Không phải, Triển đại nhân đường đường là chính khí đầy thân, lại nổi tiếng là thiên hạ Ngự Miêu, ma quỷ gì mà không có mắt dám đến giương oai trong phòng Triển đại nhân chứ?!” Kim Kiền đột nhiên giật mình hoàn hồn, lập tức hủy bỏ suy đoán của mình.

“Khụ, Triển mỗ chỉ là cảm thấy trong phòng có chút tối…” Triển Chiêu vội ho một tiếng nói.

“Hả?” Kim Kiền quay đầu lại, sau đó há hốc mồm lần thứ… Được rồi, không biết là lần thứ mấy nữa.

Dưới ánh đèn mông lung, Triển Chiêu nằm trên giường, tóc đen như gấm, giữa lông mày có một chút ưu sầu, diễm sắc khôn cùng.

Quả nhiên là mỹ nhân dưới đèn, tóc đen, ngọc nhan, mắt xuân, cả phòng tràn đầy làn gió thơm, muôn hoa đua mở.


HELP! 110! Báo cảnh sátttttt!

Kim Kiền giống như bị kim đâm, kêu to một tiếng, bóng dáng mảnh gầy giống như gió lốc, nhanh chóng xoáy khắp cả phòng, vừa la hét “Quá lãng phí, nến cũng mua bằng tiền mà! Từ tiết kiệm đến xa xỉ thì dễ, nhưng từ xa xỉ đến tiết kiệm thì rất khó.”, vừa luống cuống tay chân tắt hết tất cả nến, cuối cùng chỉ còn lại mỗi một cây nến nhỏ.

Dưới ánh nến yếu ớt, tờ giấy “Mỹ nhân dưới đèn” ở cửa sổ run rẩy thu về, sau đó, truyền đến tiếng nhai giấy bé đến mức không thể nghe.

Triển Chiêu lập tức dở khóc dở cười.

Đến lúc này, liên hoàn mỹ nhân kế được mỗ Bạch Thử được xưng là “Thiên hạ đệ nhất phong lưu” tỉ mỉ bày ra đã hoàn toàn thua trận.

“Ai nha, nhiều vậy à!” Kim Kiền thoả mãn với thành quả của mình.

Triển đại nhân nằm ở trên giường, toàn thân bị bao phủ nghiêm nghiêm thực thực, chỗ nên lộ hay không nên lộ gì cũng được che phủ kín kẽ.

Nến cũng đã tắt đi, trong phòng tối om, nên nhìn hay không nên nhìn cũng không thấy rõ nữa.

Rất tốt! Như vậy mới an toàn!

“Triển đại nhân, hay ngài ngủ một lát đi!” Kim Kiền đi một vòng trong phòng, đề nghị.

Triển Chiêu khẽ thở dài một cái: “Thôi, Triển mỗ còn có…”

“Bốp!”

Một tờ giấy phá không đến, bay thẳng đến trên người Triển Chiêu.

Vẻ mặt Triển Chiêu khẽ động, lẳng lặng thản nhiên mở ra xem.

Chỉ thấy trên đó viết một chữ to rồng bay phượng múa viết: “Ngủ!”

“Ta hình như thấy có cái gì đó bay tới?” Kim Kiền xoa mắt nhỏ kinh hô, “Chẳng lẽ ta hoa mắt?”

Triển Chiêu giương mắt nhìn cửa sổ im lặng kia, trở tay nghiền nát tờ giấy, thở một hơi, nói khẽ: “Kim Kiền…”

“Có! Có thuộc hạ!” Kim Kiền lập tức chạy đến bên giường nghe lệnh.

Triển Chiêu ngẩng đầu: “Triển mỗ có chút mệt mỏi, muốn ngủ một lát, có thể làm phiền Kim hộ vệ canh giữ giùm Triển mỗ không?”

“Hả? Ta canh giữ?” Kim Kiền Nhất chỉ chóp mũi mình, vẻ mặt nghi hoặc.

“Không được à?” Triển Chiêu nhẹ cười hỏi.

“Không thành vấn đề! Cứ tin tưởng thuộc hạ!” Kim Kiền vỗ ngực.

Triển Chiêu cười khẽ gật đầu, ngửa người nằm xuống, nhắm mắt không nói.

Sau đó, trong miệng Triển Chiêu truyền đến tiếng hít thở đều đều.

Triển đại nhân quả thật là rất mệt, vừa dính gối đã ngủ luôn.

Kim Kiền ngồi thẳng trên cái ghế bên giường Triển Chiêu, hai tay trên đầu gối siết chặt, vẻ mặt căng cứng nhìn chằm chằm vào gương mặt khi ngủ Triển Chiêu.

Ngoài phòng trăng non mới lên, trong phòng tăm tối, chỉ có một ngọn nến nhỏ, ánh sáng u đạm, gần như không thấy rõ người trước mắt.

Nhưng không cần nhìn Kim Kiền cũng có thể miêu tả gương mặt người trước mắt giống như đúc.

Triển đại nhân đẹp trai vô song, mỹ nhân khuynh thành nhất thế gian cũng không bằng chàng;

Làn da của Triển đại nhân ôn nhuận như ngọc, ánh trăng đêm Trung thu cũng không bằng chàng;

Lông mi của Triển đại nhân vừa cong lại vừa dài, quạt lông đẹp nhất thiên hạ cũng không bằng chàng;

Đôi mắt của Triển đại nhân sáng ngời trong suốt, ánh sao chói mắt nhất bầu trời đêm cũng không bằng chàng;

Nụ cười của Triển đại nhân như gió xuân ấm áp, rượu ngon nhất trên đời cũng không bằng chàng….

Triển đại nhân… Triển đại nhân là người tốt nhất, thiên hạ không có ai có thể tốt hơn chàng… Không có…

Một giọt chất lỏng trong suốt trượt xuống bên quai hàm, rơi xuống trên mu bàn tay Kim Kiền.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.