Bạn đang đọc Đến Lượt Tôi Lên Sân Khấu Gánh Team – Chương 99: Làm Người Không Thể Ăn Cháo Đá Bát!
Một đánh hai.
Nhưng “một” là máy bay chiến đấu của giới cao thủ, “hai” là hai tên rẻ rách bị hệ thống cưỡng chế suy yếu mất 50% sức mạnh, chẳng có gì phải bàn.
Người Trong Gương vội vàng kêu lên: “Đại lão, anh chờ chút đã, em muốn chết trong minh bạch!”
Khương Thần nói: “Sủa đi.”
Người Trong Gương: “Sao tối nay anh lại online?”
Khương Thần nghiêm túc nói: “Trực giác nói có việc, trước khi ngủ vào xem thử.”
Người Trong Gương: “…”
Hạnh Thiên Thành: “…”
Mẹ nó vậy cũng được hả? Sau này biết ra tay thế nào nữa!
Trộm đồ Tết có giới hạn thời gian, quá thời gian mà không lấy được gì thì sẽ bị cưỡng chế đưa về.
Đương nhiên là Khương Thần không muốn để hai tên này toàn thân trở về, không nói nhiều, giã chết từng tên.
Trộm đến bang, trong kênh chat sẽ có thông báo của hệ thống, chỉ không nói cụ thể là ai.
Mà bị mất đồ hay đánh bại kẻ trộm cũng sẽ được thông báo trên kênh.
Đám Dật Tâm Nhân đang ở trong phó bản, thấy thông báo thì lập tức hối hận vì không để người lại canh.
Đúng là trong bang có NPC, nhưng người ta chỉ trông cửa thôi, không tham gia hoạt động.
Cả đám đấm ngực dậm chân, còn đang nguyền rủa thằng ăn trộm đi vệ sinh không có giấy thì một thông báo hiện lên.
[Hệ thống] Thập Phương Câu Diệt dũng mãnh vô song, thành công bảo vệ gia viên!
Đám Cẩu Thịnh: “???”
Thời thế thay đổi, bọn họ nhao nhao cổ động cho đại lão.
Phương Cảnh Hành như thường lệ đang livestream góp đủ số giờ, tài khoản phụ của anh đã được kết nạp vào Như Ý, đương nhiên cũng thấy thông báo trên kênh.
Anh hơi nhướng mày, biết đội trưởng Khương không có AI quản nên bắt đầu sổ lồng, bèn mở khung chat.
[Thì thầm] Đây là acc clone: Chưa ngủ à?
[Thì thầm] Thập Phương Câu Diệt: Ừ.
Phương Cảnh Hành vô thức định kêu Khương Thần đi ngủ, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy làm người không thể tiêu chuẩn kép như vậy được, chính anh còn chưa ngủ.
Nhưng dù sao thì Khương Thần cũng mới khỏi bệnh, giữ gìn sức khỏe vẫn tốt hơn, thế là anh đổi giọng.
[Thì thầm] Đây là acc clone: Mười rưỡi đi ngủ nhé, có được không?
[Thì thầm] Thập Phương Câu Diệt: Được.
Đang livestream à?
[Thì thầm] Đây là acc clone: Ừ, qua chơi với em không?
[Thì thầm] Thập Phương Câu Diệt: Không.
Đương nhiên là fan sẽ không bỏ qua cơ hội này, spam ầm ầm.
“???”
“Người ta là bạn trai của Ám Minh, anh quan tâm làm gì? Quá đáng rồi đó.”
“Đúng đấy, bạn trai của người ta, cậu ấy ngủ mấy giờ thì liên quan gì đến anh!”
“Ám Minh đâu mau tới đây, có người muốn cắm sừng ông này!”
“Anh à, nghe em đi, cùng một bang với nhau, vợ bạn không thể rớ vào được.”
“Lại còn đòi chơi cùng nữa? Coi chừng tôi chụp màn hình lại mách với Ám Minh.”
Phương Cảnh Hành thấy vậy bật cười.
Anh không phải người hay chia sẻ sinh hoạt cá nhân trên mạng xã hội, nên sau khi chuyển chính thức anh cũng không nhắc gì tới chuyện này.
Nhưng giờ cái áo choàng này cũng không khác gì bộ quần áo mới của Hoàng Đế, anh đành phải cười nói: “Trong lòng mấy người hẳn cũng biết mà.”
Đám fan hâm mộ giả ngu, tập thể bình luận “không biết gì hết”.
Có vài người thì cho đến nay vẫn ôm hi vọng, la hét kêu không tin.
Phương Cảnh Hành mặc kệ bọn họ, tiếp tục nói chuyện phiếm với Khương Thần.
[Thì thầm] Đây là acc clone: Đang làm gì thế?
[Thì thầm] Thập Phương Câu Diệt: Trồng rau tưới nước.
Khương Thần thấy vẫn còn một ít hạt giống, thế là dứt khoát trồng nốt, định làm xong rồi thoát game.
Đồng hồ sinh học của cậu đã cố định quá lâu, nhạc nền trong bang lại rất thư giãn, thế là càng tưới càng buồn ngủ, cuối cùng thiếp đi lúc nào không biết.
Phương Cảnh Hành đánh xong một ván xếp hạng thì nhắn cho cậu, thấy mãi không trả lời thì thử lên kênh gọi, thấy Khương Thần vẫn không có động tĩnh gì thì chạy về bang xem thử.
Cùng lúc đó, sân sau của Như Ý lóe lên ánh sáng, một đội người xuất hiện.
Bùa truyền tống có thể truyền tống tám người một lần, dựa trên nguyên tắc nhiều người nhiều sức, Mộc Gia Tỏa dẫn theo thành viên tới.
Vừa mới ngẩng lên thì đã đối mặt với đại lão đang cầm bình tưới.
Bên y có nhiều người nên không hề lo sợ, chỉ kinh ngạc nói: “Đại lão vẫn chưa ngủ à?”
Phong Ấn Sư trước mặt đứng im không nhúc nhích.
Mộc Gia Tỏa hiểu ngay, treo máy rồi.
Y bèn ra hiệu cho bang chúng đi trộm đồ.
Đám Chữ Tình Trên Đầu lại không muốn chỉ như vậy đã đi.
Hồi mới mở server bọn họ bị đại lão xài như máy ATM cày quái, về sau có cốt truyện với phó bản ẩn thì luôn bị người ta nghiền ép, khó khăn lắm mới gặp được chuyện tốt như thế này, sao có thể dễ dàng buông tha được.
Thế là họ nói: “Khụ… Không định để lại chút gì đó à?”
Mộc Gia Tỏa hỏi: “Ví dụ?”
“Chụp một tấm với ảnh, nói là mình từng đến đây chẳng hạn.”
“Hoặc là đặt một ngọn nến trước mặt đại lão đi, chứng minh bọn mình đã đến.”
“Tóm lại là em không thể giả vờ như không thấy cậu ta được!”
“Em cũng thế! Anh em đâu, lấy đồ nghề đi, chụp ảnh nào!”
Mộc Gia Tỏa nghe vậy thì buồn cười, nhưng không đợi y kịp mở miệng, cách đó không xa đã truyền tới một thanh âm: “Muốn chết rồi hả?”
Cả đám quay đầu lại, gặp Như Ý vừa đánh phó bản về, người vừa mở miệng là Nho Sơ.
Không cần phải nói nhiều, hai bên lập tức lao vào nhau, chiêu thức tung bay khắp chốn.
Đó là hình ảnh đầu tiên đập vào mắt Phương Cảnh Hành khi bước vào, anh thấy Khương Thần đứng im không nhúc nhích là biết quả nhiên ngủ quên rồi.
Đám Mộc Gia Tỏa thấy anh thì càng không muốn đánh nữa, cũng may mấy người trộm được đồ thấy tình huống không ổn đã chạy trước rồi, bọn họ cũng không tính là về tay trắng.
Nguyên một đội quân Như Ý tiễn bọn họ về quê, xong xuôi xem lại thông báo của hệ thống thì phát hiện thiếu mất hai quả dưa chuột.
Tình Thâm Trường Thọ thổn thức: “Hầy, dù sao cũng là một đám chó độc thân.”
Trá Tử nói: “Thôi kệ đi, cho bọn nó mang về dùng.”
Phương Cảnh Hành cười nói: “Tôi đang livestream đấy, chú ý một chút.”
Nói xong anh đi đến trước mặt Khương Thần, còn đang do dự không biết có nên gọi người dậy không thì bỗng thấy đối phương nhúc nhích.
Ban nãy trong vườn quá hỗn loạn, Khương Thần bị tiếng ồn đánh thức, ngẩng lên nhìn về phía anh.
Phương Cảnh Hành sợ cậu lại ngủ mất, vội vàng nói: “Tháo kính ra rồi hẵng ngủ, nhớ tắt đèn nữa nhé.”
Khương Thần không còn tỉnh táo, “ừ” một tiếng bằng lỗ mũi, theo thói quen ôm lấy Phương Cảnh Hành, rồi cứ thế offline trong ngực anh.
Cõi lòng Phương Cảnh Hành mềm nhũn, vươn tay ôm lấy người thương, nhìn hình bóng cậu dần biến mất.
Khu bình luận lập tức nổ tung.
Tuy bọn họ đã biết Ám Minh là Phương Cảnh Hành, nhưng tận mắt chứng kiến như vậy vẫn rất kích động, đang định bình luận mấy câu như “Anh ôm bạn trai người ta làm gì” “Để xem lần này anh định lừa bọn tui như nào” “Đại lão lại có thể đáng yêu đến vậy ư”, lại nghe thấy nam thần của bọn họ cười một tiếng, vui vẻ vô cùng.
Phương Cảnh Hành hỏi: “Bé yêu nhà tôi dễ thương nhỉ?”
Đám fan hâm mộ: “???”
Từ từ, hình như bị nhảy cóc quá trình rồi?
Rốt cuộc làm thế nào mà anh có thể nhảy từ giai đoạn “quỵt nợ” đến “khoe chồng” vậy hả!
Màn đạn càng thêm dày đặc.
“Uhuhuhuhu đây không phải là sự thật…”
“Cậu ấy đáng yêu, nhưng anh thì không đáng yêu!”
“Nam thần à, anh không định giải thích vài câu sao? Không lừa được nữa là phát rồ luôn hả!”
“Đây là công khai rồi hả?”
Phương Cảnh Hành bèn tung mấy bao lì xì, thấy phong cách của bọn họ cuối cùng cũng thống nhất, nhìn một đống chúc phúc “trăm năm hạnh phúc” thì cười nói: “Cảm ơn.”
Nói rồi anh trở lại đấu trường tiếp tục đánh xếp hạng, dù bọn họ có ăn vạ thế nào cũng không chịu nói thêm nửa câu về chuyện của mình với Khương Thần.
Các đại fan biết anh tương đối chú trọng riêng tư, bắt đầu khống chế tình hình, nhanh chóng khiến chủ đề chuyển sang cái khác.
Đợi đến sáng hôm sau lúc Khương Thần online thì tất cả đã gió êm sóng lặng.
Phương Cảnh Hành đang ở trong vườn hái rau, thấy cậu thì cười nói “chào buổi sáng”.
Khương Thần trả lại một câu “chào buổi sáng” rồi đi tới hỗ trợ.
Bỗng chợt nhớ đến chuyện tối qua, cậu hỏi: “Hôm qua cậu dùng tài khoản nào tới đây vậy?”
Phương Cảnh Hành nói: “Nick phụ.”
Khương Thần hỏi: “Lộ rồi hả?”
Phương Cảnh Hành đáp: “Bọn họ cũng đoán được từ lâu rồi, không bất ngờ lắm.”
Khương Thần nghĩ cũng phải, bèn cùng anh hái nốt đống rau đã chín, bỏ vào trong kho hàng.
Chuỗi hoạt động mừng xuân cũng chia ra làm các giai đoạn, mấy cái kia vài hôm nữa mới mở, hiện giờ chỉ có mỗi một cái là Thích Ăn Cơm Tất Niên.
Mà giúp chuẩn bị đồ Tết sẽ được điểm cống hiến bang, có thể dùng để đổi chút phần thưởng nên Khương Thần tiếp nhận hoạt động này khá dễ .Cậu định đi săn ít thú, lại thấy Phương Cảnh Hành lấy ra năm lá bùa truyền tống.
Phương Cảnh Hành cười nói: “Đêm qua A Dật đưa cho em.”
Khương Thần hiểu ngay.
Dù đảng học sinh đã được nghỉ, nhưng phần lớn đều thích ngủ nướng nên buổi sáng có khá ít người online, bọn họ có thể nhân lúc này ghé thăm các bang khác.
Hai người bèn dựa vào nhau, cùng dùng một lá bùa truyền tống, được chuyển đến bang của Bạch Long Cốt, phát hiện sân sau không có ai thì thành công bắt được hai con vịt, hài lòng trở về.
Bọn họ đang định dùng lá thứ hai thì số 7 xuất hiện.
Mỗi ngày số 10 chỉ có thể chơi bốn tiếng, vẫn chưa đến giờ cậu nhóc online nên số 7 tới một mình.
Anh ta cười híp mắt chào bọn họ, nhìn thấy bùa trong tay Phương Cảnh Hành thì nói: “Mấy cậu định đi trộm đồ à? Tôi đi với!”
Hai người kia không có ý kiến, ra hiệu cho anh ta lại gần rồi kích hoạt bùa truyền tống.
Bọn họ loáng cái đã đến vườn rau mới, chợt nghe thấy một tiếng “vãi nồi” vang lên bên tai, quay sang nhìn thì hóa ra là Người Trong Gương.
Người Trong Gương thuộc hội sinh viên dậy sớm.
Nhưng cái này cũng chả để làm mẹ gì, vì cả bang chỉ có mình hắn online.
Có điều thua người chứ không được thua trận, hắn vội vàng tiến lên ngăn cản bọn họ, lại thấy hai vị đại lão không thèm để ý đến mình mà chỉ chăm chăm nhìn con gà đen của bang.
Hắn nói: “… Mấy người thừa nước đục thả câu như vậy có còn tình người không hả!”
Khương Thần nhắc nhở: “Hôm qua.”
Người Trong Gương nhớ ra hôm qua bọn họ cũng là thừa nước đục thả câu, vội ho một tiếng rồi ngậm miệng lại, tập trung tấn công.
Làm một vú em, kĩ năng tấn công của hắn rất ít, nhưng hành động trộm đồ có thanh tiến độ, đòn đánh bình thường cũng có thể cắt ngang.
Hắn chỉ cần liên tục cắt ngang hành động của họ là có thể bảo vệ hàng Tết.
Mơ thì đẹp đấy, nhưng Khương Thần chỉ giơ tay bắn một cái bùa phong ấn là đã khóa chết hắn tại chỗ, tiếp đó ba người lùa con gà đen ra một góc khác, rời xa phạm vi tấn công của hắn, bắt đầu bắt gà.
Khả năng tấn công của bên đi trộm bị giảm một nửa, kĩ năng khống chế cũng tương tự, Người Trong Gương nhanh chóng khôi phục tự do đuổi theo, kết quả bị Phương Cảnh Hành bồi thêm một chiêu nguyền rủa, lại lần nữa đứng tại chỗ.
Người Trong Gương căm giận: “Chiến sĩ thà chết chứ không thể chịu nhục, có giỏi mấy người gϊếŧ tôi đi!”
Phương Cảnh Hành nói: “Sắp năm mới rồi chém chém gϊếŧ gϊếŧ hoài sẽ tổn hại tình cảm.”
Người Trong Gương: “Vậy mấy người mau bỏ gà của bang tôi xuống!”
Ba người mắt điếc tai ngơ, trở về bang mình.
Cơ chế của bùa truyền tống là di chuyển tới bang cùng thành trước, ưu tiên những bang đã từng tổ đội với mình, sau đó mới xếp sang bang lạ.
Bảy bang lớn đều ở thành chính, năm lá bùa truyền tống của đám Khương Thần được dùng hết, toàn rút được bang cùng thành, thu hoạch tương đối khá.
Mấy vị bang chủ giữa trưa online đã nhìn thấy lịch sử bị ăn trộm.
Vào giờ đó thì hai vị đại lão là kẻ tình nghi lớn nhất, nhưng tại sao lại có những ba người?
Người Trong Gương làm nhân chứng vội mách: “Còn có một em gái trị liệu nữa, tên là Hương Thảo Ngọt Ngào.”
Mấy vị bang chủ lập tức đau đớn vô cùng.
“Mặt dày quá thể đáng, chỉ để có thêm phần thắng mà cố tình dẫn cả trị liệu theo!”
“Một em gái ngoan hiền như thế mà lại bị bọn họ dạy hư!”
“Đúng rồi!”
“Em gái” bị dạy hư ngủ trưa xong, đúng hai giờ chiều online.
Số 10 cũng tới, đang đứng trong vườn rau nhổ cỏ, nghe số 7 nói muốn ra ngoài chơi thì đề nghị: “Thần tượng của em sắp tới rồi, đợi lát nữa bọn mình đi cùng nhau luôn.”
Sáng nay số 7 chơi với bọn họ rất vui, thế là gật đầu đồng ý.
Bỗng có ánh sáng lóe lên, trong vườn xuất hiện một nhóm năm người, trông cực kì quen thuộc.
Đó là đội của Kim Cạnh Liên Minh, đội trưởng là Kim Thập Lục.
Số 10 lập tức ném xẻng xông tới, hai cây kiếm sắc bén múa may đến là khí phách.
Kim Thập Lục đang định sai hai người ra chặn cậu nhóc, lại thấy một đống kĩ năng chỉ toàn bắn ruồi, không một chiêu nào trúng bọn họ.
Số 7: “…”
Kim Cạnh Liên Minh: “…”
Số 10 một hơi dùng tất cả chiêu thức ném về phía kẻ địch, dừng lại xem thì thấy bọn họ vẫn sống nhăn.
Hai bên đối diện chừng mấy giây, Kim Thập Lục ra hiệu cho đồng đội khóa số 10 lại, dẫn người chuẩn bị đi làm việc.
Đúng lúc này lại có một bóng dáng mảnh mai màu hồng xông tới, vươn hai tay ra chặn đường bọn họ.
Số 7 nói: “Mấy người… Mấy người không được đi qua!”
Âm thanh đã nhuốm nghẹn ngào: “Sao mấy người có thể làm vậy…”
Đám Kim Thập Lục.
Vãi chưởng khóc kìa!
Kim Thập Lục vội nói: “Không phải đâu em gái, game thôi mà, đừng nghiêm túc như vậy, buổi sáng bên em cũng đi trộm không ít mà, người đi trộm thì sẽ bị trộm thôi, trộm qua trộm lại cũng thành quen ấy mà.”
“Tôi biết.” Số 7 nói: “Nhưng mấy người có thể đừng đến trộm vào ca của tôi được không.
Vốn dĩ hôm qua tôi đã phạm lỗi rồi, không cẩn thận kích hoạt bùa truyền tống, để người của bang các người gϊếŧ một lần.
Giờ mấy người… Mấy người lại đến đây vào ca trực của tôi để ức hiếp tôi.”
Đám Kim Thập Lục: “…”
Ừ hình như hơi quá đáng.
Tiếng số 7 rung lên nghe ấm ức vô cùng: “Tôi mới vào bang chưa được bao lâu đã phạm lỗi những hai lần, mấy người làm vậy sao tôi chịu nổi chứ, người trong bang sẽ nhìn tôi như thế nào đây!”
Kim Thập Lục nói: “Hay là em qua bang bọn anh đi?”
Số 7 nói: “Không được, tôi để mấy người trộm đồ xong rồi lại chuyển sang bang các người, như thế gọi là gián điệp, là cấu kết với kẻ địch bên ngoài! Huống hồ trang bị và kĩ thuật của tôi đều là do người của Như Ý dạy cho, làm người không thể ăn cháo đá bát được! Dù có chết cũng không được khom lưng!”
Kim Thập Lục: “Nói đúng lắm! Ông đây ghét nhất là lũ phản bội!”
Bốn vị đồng đội đồng loạt nhìn về phía y.
Cái đầu đang nóng máu của Kim Thập Lục tỉnh táo hơn một chút: “Nhưng… Nhưng bọn anh cũng không thể về tay không được.”
Số 7 nói: “Mấy anh có thể quay lại sau mà.”
Kim Thập Lục ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: “Em có biết đánh phó bản núi Lỗ Già không?”
Số 7 nói: “Có ạ.”
Kim Thập Lục nói: “Được rồi, vậy bọn anh sẽ về, điều kiện là em phải dẫn bọn anh đi đánh cái phó bản đó, qua cả phó bản ẩn nữa.”
Số 7 nói: “Được ạ.”
Anh nhìn bọn họ biến mất, thỏa mãn quay sang số 10: “Nhìn thấy chưa, học tập đi.”
Số 10 làm vẻ mặt kinh sợ, đưa mắt nhìn anh bảy thong thả đi thực hiện lời hẹn.
Lúc này Cô Vấn đang đứng một mình trong sân sau, lạnh mặt nhìn đám Phi Tinh Trọng Mộc chằm chằm.
Phi Tinh Trọng Mộc rất hiền hòa: “A Vấn, nể tình chúng ta là ‘người yêu cũ’, ông tránh ra đi, tôi không gϊếŧ ông.”
Vừa mới dứt lời, đám Kim Thập Lục hiện lên.
Phi Tinh Trọng Mộc: “…”
Bang chúng sau lưng: “…”
Đệt!
Cô Vấn dẫn quân chém chết đám kia, sau đó nhìn sang Kim Thập Lục: “Các cậu cũng không thành công à?”
Kim Thập Lục đáp: “Thành công ạ!”
Nói xong y đi ra ngoài, lát sau dẫn số 7 vào cửa, tranh công với bang chủ: “Anh xem, bọn em không trộm được đồ nhưng dẫn về một em gái nè.
Em ấy hứa sẽ dẫn bọn mình đi đánh phó bản núi Lỗ Già!”
Cô Vấn: “…”
Hắn biết núi Lỗ Già là chấp niệm của đám người này, ra hiệu cho bọn họ mau cút, sau đó đứng một mình trong chốc lát, móc ra bùa truyền tống, kích hoạt, thế mà lại đến bang Như Ý.
Số 10 giật hết cả mình, vội chạy tới ngăn hắn lại.
Thấy hắn có danh hiệu bang chủ, nghĩ chắc mình không đánh lại được, bèn cất kiếm đi, bắt đầu khóc lóc: “Anh… Có thể đừng ức hiếp người ta…”
Lời còn chưa dứt, Cô Vấn đã dùng kĩ năng đánh choáng cậu nhóc, để nhóc ta ở đó đi lấy đồ.
Số 10: “…”
Mẹ nó cái này căn bản vô dụng được không!
Sao thần tượng vẫn chưa tới vậy!!
___________________________