Bạn đang đọc Đến Lượt Tôi Lên Sân Khấu Gánh Team – Chương 87: Anh Ta Đã Sơ Ý Gây Ra Chuyện Lớn Ở Bên Ngoài
Được lên thông báo, đừng nói là mấy vị bang chủ, ngay cả Khương Thần và Phương Cảnh Hành cũng rất ngạc nhiên.
Mấy cốt truyện trước được thành tựu hoàn mỹ là vì bọn họ đã gây ảnh hưởng tới kết cục của nó.
Ví dụ như [Linh Hòe] là kịp thời phát hiện tên Thầy Bói, cứu được Linh Hòe; [Y Lâm] là đưa vật kỉ niệm, thúc đẩy cặp “huynh đệ” kia tỏ tình; [Phồn Hoa] lại là tìm được cách giải chú từ lão quản gia, hóa giải nguyền rủa của Đại Tiểu Thư, giúp cho tình trạng của nàng ta khá hơn, rồi chủ động bước ra dưới sự nỗ lực của chim hoàng yến.
Mà cốt truyện [Tình cảm chân thành], dù bọn họ có đánh người cá hay không thì kết cục cũng vẫn vậy.
Với cả người cá cũng chưa chắc đã là vấn đề mấu chốt, dù sao thì bọn họ cũng chỉ lấy được một cái huân chương mà thôi.
Khương Thần không khỏi nhìn về phía Phương Cảnh Hành.
Phương Cảnh Hành đoán: “Có thể là tình huống đặc biệt chăng? Kiểu như là tổ kế hoạch không muốn thay đổi kết truyện, nên lấy những yếu tố khác làm tiêu chuẩn?”
Mấy vị bang chủ đồng thanh: “Yếu tố gì?”
Phương Cảnh Hành cười đến bất đắc dĩ: “Tôi có phải tổ kế hoạch đâu, mấy người hỏi tôi tôi cũng chịu.”
Bạch Long Cốt kinh ngạc: “Đánh người cá xong cũng không có phần thưởng hay mở ra kịch bản gì sao?”
Phương Cảnh Hành lấy huân chương ra cho bọn họ xem, trong lúc đám kia bu lại nghiên cứu, anh nhanh chóng soát lại mọi tình tiết trong đầu.
Lần này không cần làm mấy trò đi vào lòng người như mấy lần trước.
Nhà ma rồi trộm chìa khóa với thuốc ở thôn Thần Dụ đúng là có độ khó nhất định, cũng phù hợp với cấp bậc của cốt truyện ẩn, nhưng nhìn tổng thể thì đống nhiệm vụ đó vẫn khá ổn.
Có thể đó là do tổ kế hoạch cố ý sắp xếp, muốn để người chơi nghi ngờ với cái tên [Tình cảm chân thành], không có một cảnh yêu đương nào mà cốt truyện vẫn chạy mượt, từ đó tìm hiểu về câu chuyện đằng sau.
Anh nói: “Có thể là do người cá quá xấu xa, gϊếŧ hại nhiều tính mạng vô tội như vậy nên người chơi phải thay hai vị nhân vật chính dạy gã một bài học à?”
Mấy vị bang chủ nói: “Nghe có tin được không?”
Phương Cảnh Hành cười, lại nói ra ý kiến khác đáng tin cậy hơn: “Bọn tôi tốn ít thời gian trong địa cung nhất, mấy nhiệm vụ tránh né trong thôn Thần Dụ cũng không phạm sai lầm gì, vậy có tính không?”
Mấy vị bang chủ lập tức nhức nhối.
Má nó, ở đây có biếи ŧɦái, về sau trong thôn nhiều người canh chừng như vậy mà vẫn không phạm sai lầm được!
Mộc Gia Tỏa chần chừ: “… Cũng có thể?”
Bạch Long Cốt trả lại huân chương: “Vậy cái này để làm gì?”
Phương Cảnh Hành: “Tạm thời không biết, có thể là cho chơi vậy thôi, cũng có thể sau này sẽ có tác dụng.”
Du Mộng đào quá nhiều hố.
Ví dụ như núi Mai Cốt, đến nay vẫn không có thông tin tư liệu gì; hay như Cửu Thạch đã được nhắc đến mấy lần trong cốt truyện vẫn chưa rõ tung tích; hay như thôn Thần Dụ, chỉ xuất hiện trong hoạt động có một lần rồi biến mất, thỉnh thoảng được nhắc đến vài câu trong nhiệm vụ săn tiền thưởng, nhưng phải cho đến tận cốt truyện ẩn lần này mới được mở ra.
Có điều nếu đã thiết kế ra một thứ như thế này rồi giấu trong cốt truyện ẩn, hẳn là tổ kế hoạch đã có ý tưởng rồi, còn cụ thể như thế nào thì chỉ có thể đợi thôi.
Mấy vị bang chủ thấy cũng có lý, bèn chuyển sự chú ý sang phần thưởng cho vượt ải hoàn mỹ.
Mấy lần trước thì tiên phong với hoàn mỹ thành đôi, thế nên đến hôm nay bọn họ mới biết hóa ra hai cái này có thể được thông báo riêng.
Bọn họ so sánh một hồi, phát hiện phần thưởng cho tiên phong vẫn nhiều hơn, hoàn mỹ chỉ xếp thứ hai.
Lòng hiếu kì được thỏa mãn, sau đó đám Mộc Gia Tỏa đồng loạt quay sang chúc mừng “cặp đôi” nào đó nhận được danh hiệu tiên phong, đề nghị bọn họ có thể từ giả thành thật.
Phi Tinh Trọng Mộc cười mắng: “Cút ra chỗ khác đi.”
Khương Thần nhìn quanh, phát hiện thiếu Hạnh Thiên Thành, nghĩ đến việc mình từng dùng “sao Hạnh Thiên Thành không tổ đội với Người Trong Gương” để bắt chuyện, cậu định hỏi thử một câu.
Bỗng hình ảnh lóe lên, trên triền núi hiện ra NPC quen thuộc, trên đầu viết mấy chữ “đội Hạnh Thiên Thành”.
Người chung quanh cũng nhìn thấy, dứt khoát đợi một chút, nhanh chóng thấy được Hạnh Thiên Thành và đồng đội của hắn, là một tài khoản nữ.
Bạch Long Cốt phát hiện chưa từng gặp người này, tò mò hỏi: “Ai vậy?”
Triều Từ đáp: “Bạn gái đó.”
Phương Cảnh Hành cũng tò mò: “Anh ta có bạn gái à?”
Mấy vị bang chủ biết chuyện bèn giải đáp thắc mắc, nói rằng họ mới hẹn hò thôi, nghe nói trình độ chơi game cũng ngon lành lắm.
Lần trước bọn họ thử điều kiện thì đúng lúc bạn gái tên đó không online, thế nên Hạnh Thiên Thành mới tạm thời bắt cặp với Người Trong Gương.
Về sau bạn gái lên game rồi thì hai người cũng nhân cơ hội này mà đính ước, cùng nhau làm nhiệm vụ.
Mộc Gia Tỏa nói: “Tôi nghe nói là tên đó tự solo nhà ma đấy, ở trong đó cho đủ thời gian rồi dẫn người ta tới ải tiếp theo.”
Cả đám nổi lòng tôn kính.
Trong hoàn cảnh âm u như vậy, còn là đêm hôm khuya khoắt lại một thân một mình ở dưới địa cung, đúng là đàn ông đích thực!
Trong lúc tám chuyện, Hạnh Thiên Thành đã dẫn bạn gái tới.
Chắc là bạn gái cũng vừa mới xem bài đăng, có phần đau lòng, Hạnh Thiên Thành vừa đi vừa dỗ dành, cực kì dịu dàng ân cần.
Đám Mộc Gia Tỏa lập tức kéo dài khoảng cách với hắn, dính lại với nhau: “Ra đằng kia mà chim chuột, bên này toàn chó độc thân thôi.”
Phương Cảnh Hành nhìn mấy người đang nhích lại gần mình, tươi cười nhắc nhở: “Bọn tôi không phải.”
Đệt!
Đám Mộc Gia Tỏa tức khắc quay sang nhìn anh và Thập Phương Câu Diệt, lại nhích ra chỗ khác xa xa, không muốn chơi với bọn họ nữa.
Cả đám quậy một hồi mới chịu rời đi.
Đi được mấy bước, có người quay đầu nhìn triền núi trống không, nhẹ giọng cảm khái: “Phải biết trân trọng người trước mắt đó.”
Nhóm chó độc thân đồng thanh: “Không chỉ có người yêu mà còn có anh em nữa!”
“Xong vụ tiên phong rồi, mở tiệc không?”
“Nhưng người của bang tôi vẫn chưa xong.”
“Vậy thì chờ bọn họ xong chứ sao.”
“Cũng được, để tôi biết quý trọng đám anh em các cậu hơn…”
Khương Thần im lặng nghe bọn họ trò chuyện, nhớ đến đám anh em đã không còn trẻ của mình.
Cậu chợt cảm giác tay mình được nắm lấy, bèn thoáng nhìn người bên cạnh.
Phương Cảnh Hành nói: “Chúng ta đi đâu đây?”
Tạm thời Khương Thần không muốn chơi gì khác, bèn nói: “Tìm đại chỗ nào đó đi dạo đi.”
Phương Cảnh Hành quay sang chào tạm biệt đám Mộc Gia Tỏa, chọn một bản đồ có phong cảnh tươi đẹp, dắt Khương Thần tới, cùng cậu đi dạo.
Anh nhắc đến chuyện xiên cá, nếu Đường tiền bối nghe về vụ này, chắc chắn sẽ lại hoài nghi thân phận của Khương Thần.
Khương Thần đáp: “Tôi biết.”
Phương Cảnh Hành nghĩ Đường tiền bối cũng thật can đảm khi có mấy ý tưởng đó, anh hỏi: “Anh nghĩ ông ấy sẽ thăm dò như thế nào?”
Khương Thần ngẫm nghĩ một lát, lắc đầu.
Phương Cảnh Hành hỏi: “Lại kể về lịch sử đen tối của anh à?”
Anh rất “tốt bụng” mà đề nghị: “Hay là anh kể cho em mấy chuyện đó đi, có gì em đề phòng giúp anh.”
Khương Thần nói: “Không kể.”
Phương Cảnh Hành: “Hay em kể chuyện của em trước nhé?”
Khương Thần lập tức cảm thấy hứng thú, muốn biết liệu nam thần có lần nghịch ngu nào không.
Phương Cảnh Hành nói: “Một đổi một.”
Khương Thần suy tính một chút, đồng ý.
Phương Cảnh Hành bắt đầu: “Từ bé đến lớn em với Thừa Nhan luôn học chung một trường, vụ này anh biết không?”
Khương Thần đáp: “Giờ biết.”
Phương Cảnh Hành tiếp tục: “Hồi cấp hai cấp ba bọn em vẫn khá trẻ trâu, có một lần trường bình chọn hot boy hot girl gì đó, em với Thừa Nhan đều chiếm top.
Thừa Nhan nói như thế không được, phải làm bá chủ bảng xếp hảng.”
Khương Thần hỏi: “Bá chủ bảng xếp hạng nào?”
“Thì là chiếm cả hai bảng đó.” Phương Cảnh Hành cười nói: “Bọn em đi mua tóc giả với quần áo con gái, chụp ảnh đăng lên diễn đàn của trường.”
Khương Thần phục luôn.
Phương Cảnh Hành kể tiếp: “Cả hai đứa đều vào top 10, sau đó cái bức hình em mặc đồ con gái lọt vào mắt xanh của tên đầu gấu bên trường cấp 3.”
Khương Thần hỏi: “Hắn đến tìm à?”
Phương Cảnh Hành trả lời: “Nghe nói là nhờ người đến nghe ngóng nhưng không tìm được.”
Anh cười đến bất đắc dĩ: “Về sau tên đó phóng to hình em lên, đóng khung rồi rải một đống hoa hồng trên sân tập thể thao, thổ lộ với em ngay trước toàn trường.
Có người tinh mắt nhận ra nên gọi tên em.”
Khương Thần tưởng tượng hình ảnh đó, cảm thấy thật oanh liệt, tử hình công khai chắc cũng chỉ đến thế thôi.
Cậu hỏi: “Sau đó thì sao?”
Phương Cảnh Hành đáp: “Tên đó dắt theo đàn em tới đòi đánh em, bị em đập cho một trận.”
Anh đơn giản đánh giá: “Dở người thật, cái kiểu bắt chước yakuza ấy.”
Khương Thần: “…”
Đội trưởng Khương từng có thời cấp 2 khắp trời đất này anh đây là vô đối, còn nhận hai đứa đàn em, bỗng cảm thấy bị mạo phạm.
Phương Cảnh Hành nói: “Em kể xong rồi, đến lượt anh.”
Khương Thần hồi tưởng lại, lấy ra một chuyện: “Có lần tôi dẫn người đi đánh nhau…”
Dừng một chút, cậu bổ sung: “Đánh nhau trong game.”
Hồi ấy đám nhóc bọn họ mới dựng bang, một hôm có đứa về mách là người của bang cãi vã với người ngoài, bởi vì bên kia đông người nên bị hội đồng chết rồi, còn bị trông xác không cho hồi sinh.
Cậu nói: “Sáng hôm đó bọn tôi đều không online, tôi cũng là đến tối lên game mới biết, lập tức dẫn người đi tính sổ.
Thấy đám kia tụ tập lại một chỗ thì lao vào đánh, chạy hết ba khu quái, còn gϊếŧ tên cầm đầu bên kia rất nhiều lần.
Mãi sau mới phát hiện ra là đánh lộn người.”
Phương Cảnh Hành thắc mắc: “Nhưng có ID mà?”
Khương Thần đáp: “ID của hai tên đó na ná nhau, chỉ thiếu mỗi ‘,’, gì đó, không ai để ý hết.”
Phương Cảnh Hành cười nói: “Trước khi đánh mấy anh không chửi nhau à?”
Khương Thần nói: “Chửi chứ.”
Cậu hồi tưởng lại lúc đó, có hơi hối hận vì kể vụ này ra, nhưng thôi lỡ rồi thì lỡ cho chót: “Tên đó bị bồ cắm sừng, vừa mới gϊếŧ cô bồ xong, đang triệu tập đám anh em bàn bạc đi tìm thằng kia thì tôi dẫn người tới.
Tôi hỏi hắn là mày gϊếŧ nó hả, hắn bảo đúng rồi đấy.”
Phương Cảnh Hành: “…”
Khương Thần nói: “Ông nói gà bà nói vịt, cả lũ đối mặt với nhau, thế là lao vào đánh.”
Phương Cảnh Hành hỏi: “Sau đó?”
Khương Thần đáp: “Tôi bị phốt trên diễn đàn.”
Nghĩ thôi cũng biết, đã gian díu với vợ người ta rồi còn gϊếŧ chồng mấy chục lần, quá phát rồ, thế là đêm đó có một lũ í ới mắng cậu là Tây Môn Khánh trên kênh thế giới.
Phương Cảnh Hành cười ra tiếng: “Cuối cùng có giải thích không?”
Khương Thần nói: “Có.”
Phương Cảnh Hành: “Vậy là tốt rồi.”
Anh thật sự cảm thấy chuyện quá khứ của Khương Thần vô cùng hấp dẫn, thích không chịu nổi, hỏi tiếp: “Còn gì nữa không? Anh kể chút đi.”
Khương Thần: “Hết rồi.”
Cậu không đợi đối phương bàn lại điều kiện đã rào trước: “Không đổi.”
Phương Cảnh Hành cũng không tiếc nuối.
Phong Ấn Sư giống như một kho báu, có thể chậm rãi đào.
Có điều… Nghĩ đến việc mấy người Đỗ Phi Chu có thể cùng Khương Thần trải qua quãng thời gian náo nhiệt như vậy, anh vẫn có chút ghen tị.
Cũng may người đã là của anh rồi, bọn họ có thể sáng tạo thêm càng nhiều hồi ức.
Đội trưởng Phương cong môi cười, vui vẻ hưởng thụ thế giới hai người.
Giờ phút này, đám người bị ghen tị đang đứng trên cầu ở thành chính.
Trước đó bọn họ trông thấy ảnh chụp màn hình thì cũng tò mò chạy tới, vừa cảm khái còn trẻ thật tốt, vừa nhìn hai người kia bay nhảy trong nước, ngay sau đó thấy được nguyên hiện trường xiên cá.
Mấy người xếp thành một hàng nhìn người chơi ra chọc lính thủ thành, sau đó nhảy sông để bị xiên chết, im lặng không nói gì.
Qua nửa ngày mới có người nhẹ nhàng mở miệng.
“Tôi nói… Có ai thấy thằng bé hơi giống quá rồi không?”
“Ừ ý, sao tôi cứ thấy bóng dáng của Thần Huy Lan Nhạc trên người nó thế nhỉ.
Là do năm tháng quá dài hay do tôi nhớ nhầm rồi?”
“Sao thằng bé đó biết được cái thiết lập này?”
Đỗ Phi Chu thì luôn lý trí: “Ba mươi năm rồi, không gì là không thể.”
Trong game kiểu người gì cũng có, lại nói năm đó có nhiều người vây xem như vậy, có thể đã có nhiều người thử chơi cái này, chỉ là không ồn ào trên diễn đàn nên mới khiến cho rất nhiều người chơi hiện giờ không biết thôi.
Cả đám kia mắt điếc tai ngơ, còn đang bận nghĩ ngợi hão huyền xem có khi nào là luân hồi chuyển thế không.
Phó giám đốc Đường cũng bắt đầu ảo tưởng theo, đưa ra vài giả thuyết, được tất cả nhất trí khen ngợi.
Đỗ Phi Chu: “…”
Phó giám đốc Đường đi tới bên cạnh ông: “Tôi bảo rồi còn gì, nên thử thêm lần nữa.”
Đỗ Phi Chu hỏi: “Ông nghĩ ra cách chưa?”
Ngài phó giám đốc đáp: “Tạm thời thì chưa.”
Ông xoa cằm nghĩ ngợi một hồi: “Hay ông bảo thằng bé là tôi đang hấp hối?”
Đỗ Phi Chu nói: “Đổi.”
Ngài phó giám đốc đề nghị: “Vậy thì tôi với ông cùng gọi Tây Môn Lan Nhạc đi, để xem thằng bé đó có trở mặt không?”
Đỗ Phi Chu: “…”
Bọn họ đang nói dở thì nhìn thấy tin tức trên kênh thế giới.
[Thế giới] Donut: Oa, tới thánh địa check-in của mấy cặp yêu nhau gặp được hai vị đại lão nè [Screenshot]
[Thế giới] Trứng vụn xốp giòn: Tui cũng thấy, trông ngọt lắm luôn ý, tranh thủ đơn phương chụp chung một tấm [Screenshot]
[Thế giới] Tra nam cút ra: Đừng nói nữa, chỉ riêng nhân vật trong game thôi nhé, Phong Ấn Sư với Ám Minh Sư đã siêu đẹp đôi rồi.
[Thế giới] Thỏ con chít chít: Đu CP đu thành thật luôn, cực kì thỏa mãn [vui vẻ]
[Thế giới] Tôi bi thương: Hôm nay cũng lại rơi lệ vì tình yêu thần tiên [Screenshot] [Screenshot] [Screenshot]
Trong ảnh là Thập Phương Câu Diệt và Ám Minh đang tay trong tay dạo chơi trên bản đồ, thỉnh thoảng nhìn nhau, hiển nhiên là đang tán gẫu, cho dù ai nhìn vào cũng thấy tình cảm của bọn họ rất tốt.
Người của Càng già càng dẻo dai đồng loạt quay đi: “Thôi, đi về.”
Chút ảo tưởng trong đầu họ lập tức bay sạch.
Thần Huy Lan Nhạc mà lại nắm tay người ta đi dạo á? Giỡn mặt nhau hả!
Đội trưởng Khương “giỡn mặt” vẫn luôn đi dạo với Phương Cảnh Hành cho đến giờ đi ngủ.
Phương Cảnh Hành cảm giác bầu không khí đêm nay thật tốt, ôm cậu một cái: “Ngủ ngon mơ đẹp nhé.”
Khương Thần gật đầu, nói một tiếng ngủ ngon, offline đi ngủ.
Hôm sau hai người lại bắt đầu quãng thời gian đánh săn tiền thưởng, Phương Cảnh Hành chơi cùng cậu đến gần giữa trưa thì nói: “Chiều với tối nay có thể em sẽ không online.”
Khương Thần hỏi: “Có việc à?”
Phương Cảnh Hành đáp: “Chuẩn bị đánh vòng sau rồi, em phải về câu lạc bộ một chuyến.”
Thông thường thì chiến thuật hay việc huấn luyện tuyển thủ đều theo huấn luyện viên.
Phương Cảnh Hành không phải là người bảo thủ, vậy nên sau khi nghỉ thi đấu anh cũng không nhúng tay vào việc huấn luyện của chiến đội.
Hôm nay huấn luyện viên lại gọi anh về, có thể là muốn thảo luận chiến thuật gì đó với anh, đương nhiên Phương Cảnh Hành sẽ không từ chối.
Khương Thần “ừ” một tiếng: “Đi đi.”
Phương Cảnh Hành nói: “Em sẽ tranh thủ thời gian lên chơi với anh.”
Khương Thần: “Không cần, công việc quan trọng hơn.”
Cậu nhìn người trước mặt một chút: “Cậu làm ông chủ vô tâm cũng hơi lâu rồi đấy.”
Phương Cảnh Hành cười nói: “Có giám đốc quản lý mà.”
Vốn anh cũng không định hao tổn quá nhiều tâm trí cho câu lạc bộ.
Dự định ban đầu là nghỉ thi đấu rồi đi học đại học, không ngờ kế hoạch không bắt kịp thay đổi, anh gặp được Phong Ấn Sư, thế là một lòng này đặt hết lên người đối phương.
Hai người nói thêm vài câu thì offline.
Chiều Khương Thần lên game, quả nhiên không có Phương Cảnh Hành, lập tức thấy vô vị.
Cứ tiếp tục chẳng nói chẳng rằng cho đến tối, cậu cảm thấy không có gì để chơi, quyết định offline đi ngủ sớm, cho đến khi bị tiếng xe vụn vặt và chút âm thanh tạp nham đánh thức.
Trong phòng là một màu đen kịt, không biết mấy giờ rồi.
Khương Thần nằm một lát rồi mới đứng dậy đi ra cửa sổ nhìn, thấy phía dưới có không ít người đang đứng.
Lúc cậu nhìn xuống thì có một chiếc xe nhanh như chớp vọt tới, két một tiếng đỗ lại, cửa xe mở toang, một người nằm trên cáng được khiêng ra.
Quá tối nên Khương Thần không thấy rõ là ai, nhưng cậu thấy được có hai người mặc quân phục.
Cậu sửng sốt, không nhịn được khoác áo lên, mở cửa ra ngoài.
Dưới sảnh chính ở lầu một, số 7 với mặt mũi tái nhợt, áo quần rướm máu, đang nằm trên giường bệnh bị đẩy về phía trước.
Có vị bác sĩ khoa ngoại vừa chạy cùng giường bệnh, vừa báo cáo công việc với người của tổ thí nghiệm.
Bởi vì bọn họ không rõ hiện giờ số 7 có thể dùng thuốc gì nên cực kì cẩn thận, chỉ làm vài bước sơ cứu đã vội vàng đưa người về đây.
Tổ trưởng Tần nửa đêm nhận được tin tức chạy đến, kết quả là đón được người về như thế này, sắc mặt lập tức chìm xuống đáy.
Số 7 vẫn còn chút tỉnh táo, nhìn bọn họ, khó nhọc phun ra ba chữ: “… Tôi xin lỗi.”
Tổ trưởng Tần nói: “Được rồi, đừng nói gì hết.”
Tổ trường Trần an ủi: “Không sao đâu, đừng lo.”
Số 7 há miệng, muốn giải thích thêm vài câu.
Anh ta biết có thể hai vị tổ trưởng cho rằng anh ta xin lỗi vì để mình bị thương — Nhưng đó chỉ là một phần nguyên nhân, không phải là toàn bộ.
Lần này ra ngoài làm nhiệm vụ, anh ta đã sơ ý gây ra chuyện lớn, không biết liệu đồng đội của mình có thể lấp vào chỗ trống sau đó không.
Có điều anh ta thật sự đã tới giới hạn, tốn sức túm tay áo tổ trưởng Tần một hồi cũng không thốt ra nổi nửa âm tiết, nhắm mắt hôn mê bất tỉnh.
________________________