Bạn đang đọc Đến Lượt Tôi Lên Sân Khấu Gánh Team – Chương 85: Hai Đại Lão Đang Bị Một Người Cá Đuổi Gϊếŧ
Sau căn nhà gỗ nhỏ là một bụi cỏ tươi tốt, Phương Cảnh Hành bị tha đi suốt một quãng thì thấy người của Nghịch Phong.
Ở đây có tất cả ba thành viên, thấy anh được chó lôi tới thì vội vàng khiêng anh lên trốn ra khỏi thôn.
NPC lần trước đã giao nhiệm vụ cho hai người ở tổng bộ Nghịch Phong nói: “Chẳng phải ta đã dặn các ngươi đừng vào địa cung sao? Ngay cả bọn ta cũng chỉ là nghe đồn, không dám chắc liệu nó có thật sự dẫn đến đây không, lá gan của các ngươi cũng to quá rồi.
Một người nữa đâu?”
Phương Cảnh Hành nói: “Vẫn còn ở bên trong.”
NPC an ủi: “Đừng lo, chúng ta sẽ nghĩ cách cứu hắn ra.”
Hai người còn lại cũng gật đầu, nhìn về phía con chó: “Tiểu Hắc, mấy người lão đại cũng ở đây sao?”
Chó Khoa Đa hiểu tiếng người, nghe vậy thì dùng móng vuốt cào đất, trầm thấp “gâu” một tiếng.
Ba vị thành viên của Nghịch Phong chấn động vô cùng: “Vậy thì tốt rồi, chúng ta cũng cứu bọn họ ra luôn!”
Nhiệm vụ mới xuất hiện: Cứu đồng đội.
Phương Cảnh Hành thấy hoạt họa cốt truyện kết thúc, bèn lên tiếng trong kênh chat: “Bên anh sao rồi?”
Khương Thần nói: “Hình như họ muốn đổi chỗ giam.”
Cậu đang bị người dân kéo về phía trước.
Một lát sau, bọn họ đến một gian nhà gỗ khác, sau đó dân làng mở cửa hầm, thuận theo bậc thang đi xuống ngục giam dưới lòng đất.
Sau khi quăng cậu vào đó thì khóa cửa đi mất.
Phòng giam mới của cậu còn có một vị bạn tù khác, vết thương chằng chịt, trông hơi thảm.
Khương Thần liếc nhìn ID của hắn, Khải Nam.
À, người đứng đầu tổ chức Nghịch Phong.
Cậu bèn nói: “Tôi thấy sếp của bọn họ rồi, trong ngục giam dưới lòng đất.”
Phương Cảnh Hành thử thông qua kết nối bạn đời để truyền tống đến bên cạnh cậu, lại phát hiện chức năng này không dùng được trong cốt truyện, bất đắc dĩ nói: “Đợi chút nhé, em sẽ đến cứu anh.”
Khương Thần “ờ” một tiếng, rất là bình tĩnh.
Phương Cảnh Hành đột nhiên nghĩ đến chuyện vừa rồi.
Bị con chó kia phá đám, chút không khí vi diệu ban nãy cũng biến mất.
Thật ra ở trong game đụng vào nhau như vậy rất bình thường, đằng cũng không có xúc cảm thật, nhưng vì quan hệ của bọn họ đặc biệt nên mới khiến cho người ta không khỏi có vài ý nghĩ kì quái, không ngờ là nhanh như vậy đã kết thúc.
Anh hỏi: “Ầy, anh nói xem liệu đây có phải là phó bản để yêu đương không vậy?”
Khương Thần cũng lập tức nhớ tới hình ảnh nào đó, trả lời: “Không biết.”
Phương Cảnh Hành nói: “Từ lúc mình đánh đến giờ làm gì có cặp đôi nào đâu.”
Lời này vừa mới nói ra chưa được bao lâu, đội trưởng Phương đã bị vả mặt.
Bởi vì bạn tù của Khương Thần chủ động mở miệng: “Y phục của ngươi không giống người trong thôn Thần Dụ, là người từ bên ngoài vào sao?”
Bên Khương Thần có lời thoại hệ thống xếp sẵn, kể lại một vài chuyện đã trải qua cho hắn.
Khải Nam bỗng có chút kích động, động đến vết thương trên người, hắn suýt xoa một tiếng.
Giãy giụa bò dậy cởi trói cho Khương Thần xong, hắn thở dài: “Cảm tạ các vị, đã liên lụy đến các vị rồi.”
Khương Thần hỏi: “Các ngươi đã xảy ra chuyện gì?”
Khải Nam bèn kể một tràng dài.
Hắn có một người bạn cũ sinh bệnh nặng, thiếu một dược liệu quý giá, mà người có dược liệu này lại không cần tiền, chỉ muốn trái cây của thôn Thần Dụ.
Thôn Thần Dụ rất nổi tiếng trên đại lục, có vô số người muốn tìm nó, cũng ngần ấy người một đi không trở lại.
Nhưng hắn không muốn trơ mắt nhìn bạn mình cứ như vậy chết đi, bèn dùng các mối quan hệ nghe ngóng tin tức, cuối cùng cũng tìm được một con đường.
Người của tổ chức đều khuyên hắn đừng nhận nhiệm vụ, hắn ngoài miệng hứa hẹn nhưng vẫn âm thầm chuẩn bị một mình hành động, ai ngờ bị Phách Lỵ và Song Thiên Hoa phát hiện.
Bọn họ không yên tâm về hắn, nhưng đồng ý giúp hắn giữ bí mật với điều kiện là bọn họ sẽ đi cùng.
Khương Thần đoán “Song Thiên Hoa” chính là chủ nhân của con chó.
Xem ra đánh bình thường cũng sẽ không tìm thấy Phách Lỵ, vì Phách Lỵ đã vào thôn Thần Dụ.
“Chúng ta thành công tìm được thôn Thần Dụ, cũng đã nghĩ được cách hái quả.” Khải Nam cười khổ: “Vốn dĩ mọi chuyện cũng rất thuận lợi, nhưng ngay thời điểm chuẩn bị rời đi, bọn ta bị người cá phát hiện.”
Khương Thần lập tức lên tinh thần, muốn nghe xem người cá như thế nào.
Khải Nam kể lại chuyện ngày đó.
Nghe đồn mỗi ngày trăng tròn người cá có thể lên bờ, bọn họ tới đúng lúc trăng lên.
Ba người bọn họ núp trong bóng tối, thấy người cá quả nhiên lên bờ, bèn nhân lúc gã mở tiệc rượu mà lén lút bơi tới đảo nhỏ lấy trái cây.
Ngay lúc định đi thì người cá đột nhiên cất tiếng hát.
Tiếng hát của người cá có thể mê hoặc tâm trí.
Nghe nói người của thôn Thần Dụ đều có một nửa dòng máu người cá, không bị ảnh hưởng, nhưng bọn họ thì khác.
Cả ba bất chợt nghe phải tiếng ca, bị nó thu hút dẫn dắt, khiến cho người cá nhìn thấy bọn họ, bèn bắt lại.
Nụ cười của Khải Nam càng thêm đắng chát: “Bọn ta cũng biết hái trộm trái cây của người ta là không đúng, nhưng thật sự mạng người quan trọng.
Chúng ta hái trái cây xong cũng để lại rất nhiều châu báu và dược liệu dưới tàng cây, chỉ mong bọn họ sẽ hài lòng…!Nhưng không đợi bọn ta cầu xin, thủ lĩnh người cá đã xem trọng Phách Lỵ, muốn biến nàng ấy thành đồ trang trí.”
Khương Thần: “…”
Chất chơi đấy.
Khải Nam nói: “Đương nhiên bọn ta không đồng ý, về sau thủ lĩnh người cá nhìn ra Song Thiên Hoa và Phách Lỵ là tình nhân, cũng quyết định giữ hắn lại, làm thành một bộ trang trí.”
Hắn kể: “Bọn ta không phải là đối thủ của bọn họ, nghe nói thủ lĩnh muốn đích thân ra tay nên đã liều mạng làm gã bị thương.
Sau đó ta và Tiểu Hắc thừa cơ bỏ chạy, muốn ra ngoài tìm người hỗ trợ.”
Hắn nhìn người chơi: “Ở cửa thôn Thần Dụ có một trận ma pháp, ngươi đã từng nghe về nó chưa?”
Khương Thần đáp: “Đã từng nghe.”
Khải Nam làm vẻ mặt tang thương: “Ta bị trận ma pháp ném tới núi Mai Cốt, mà đêm ở núi Mai Cốt đến trăng cũng chẳng có, trên người ta lại có thương tích, không thấy rõ đường, cứ thế ngã vào trong hồ.”
Khương Thần: “…”
Khải Nam nói tiếp: “Hồ nước đó có độc, khó khăn lắm ta mới bò lên bờ được thì lập tức hôn mê.
Tỉnh lại đã thấy bị bắt về đây rồi.”
Khương Thần nhìn hắn, tâm lý cân bằng hơn nhiều.
So với tên này thì mình vẫn còn hên chán.
Khải Nam lại nói: “Thủ lĩnh người cá đã bị bọn ta đả thương, phải đến kì trăng tròn tới mới có thể xuống tay.
Gã muốn đồ cất giữ của mình phải ở trạng thái hoàn mỹ nhất, nên dùng ta để khống chế đám Phách Lỵ, ép bọn họ phải ngoan ngoãn ăn cơm.”
Hắn giải thích: “Lúc chạy trốn trong miệng Tiểu Hắc có ngậm thẻ bài của Song Thiên Hoa, nếu như kí ức của nó không bị pháp trận ảnh hưởng thì hẳn là sẽ về tổng bộ báo tin.
Nên bọn ta mới tạm thời không cá chết lưới rách.”
Khương Thần cạn lời.
Tóm lại là hi vọng của cả ba đều đặt vào con chó.
Khải Nam than thở: “Nghe ngươi kể thì hiển nhiên là nó cũng bị ảnh hưởng rồi, nếu không thì đã chạy thẳng tới tổng bộ.”
Khương Thần nói: “Hẳn là vậy.”
Khải Nam tiếp tục: “Cũng không biết người của ta có thể đến đây kịp không.”
Rồi hắn im lặng, có lẽ là cảm xúc trở nên phức tạp, vì hắn không biết là muốn để thuộc hạ tới đây, hay là vẫn không muốn để bọn họ mạo hiểm.
Khải Nam bèn nói sang một chuyện khác không kém phần quan trọng: “Đêm nay là đêm trăng tròn, thủ lĩnh lên bờ rồi sẽ biến Phách Lỵ và Song Thiên Hoa thành đồ trang trí.
Đợi gã hoàn thành rồi thì sẽ không cần con tin nữa, chúng ta sẽ bị lóc thịt cho cá ăn.”
Khương Thần nói: “Hay.”
Có thể nhìn thấy người cá.
Câu này không phải lời thoại của hệ thống, Khải Nam không có phản ứng, tiếp tục nói: “Ta sẽ cố gắng tạo cơ hội cho ngươi, bạn ngươi đã trốn thoát rồi, nếu hắn trở lại cứu thì các ngươi có thể cùng nhau trốn nhau.”
Khương Thần lẫm liệt chính khí: “Chúng ta sẽ không bỏ ngươi lại.”
Khải Nam cảm động vô cùng: “Các vị đúng là người tốt.”
Khương Thần nói: “Đấy là lời của hệ thống.”
Khải Nam không tiếp nhận lời thoại của người chơi.
Hai người kết thúc đối thoại, hắn bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khương Thần bèn tóm lược lại kể cho Phương Cảnh Hành, nói cho anh biết cốt truyện này có cặp đôi, chỉ là người ta chuẩn bị thành tiêu bản mà thôi.
Phương Cảnh Hành cũng vừa nghe thành viên của Nghịch Phong mô tả quan hệ giữa các nhân vật, anh nói: “Ừm, em biết rồi.”
Khương Thần hỏi: “Bên cậu sao rồi?”
Phương Cảnh Hành đáp: “Đang tìm vị trí của hai người.”
Khương Thần thắc mắc: “Không phải có chó sao?”
Phương Cảnh Hành nói: “Ngất rồi.”
Con chó đang trong trạng thái suy yếu.
Nó từ địa cung mò được tới đây, lại đào tường rồi tha người đi, nên vừa chạy theo bọn họ được vài bước đã lăn quay ra đấy.
Thành viên của Nghịch Phong đành cử ra một người ở lại chăm sóc nó, hai người kia thì đi theo anh tìm người.
Phương Cảnh Hành dựa theo miêu tả của cậu mà tìm nhà gỗ, bất đắc dĩ cười: “Mấy căn nhà ở đây nhà nào cũng có cây bên cạnh hết, còn tiêu chí nào khác không?”
Khương Thần hồi tưởng lại một chút: “Hình như ngoài cổng có trồng hoa.”
Phương Cảnh Hành hỏi: “Màu gì?”
Khương Thần đáp: “Xanh lam.”
Phương Cảnh Hành vừa trốn dân trong làng, vừa tìm kiếm các nhà.
Lục soát liên tiếp bốn căn, cuối cùng anh cũng tìm được Khương Thần.
Nhưng mà tìm được cũng vô dụng, vì chất liệu của ổ khóa rất đặc biệt, dùng bạo lực cũng không ăn thua, phải có chìa khóa.
Anh bèn mang theo tình báo từ Khải Nam, vòng về.
Sau đó Phương Cảnh Hành và thành viên phân công nhau, một người đi tìm cách khắc chế tiếng hát người cá, người còn lại dò tìm vị trí của Phách Lỵ và Song Thiên Hoa, còn Phương Cảnh Hành chịu trách nhiệm tìm chìa khóa cứu người.
Dân làng luôn hoạt động theo một quy luật nhất định, nhiệm vụ lần này là phải né tránh bọn họ.
Mặc dù trông thì phiền phức nhưng đối với Phương Cảnh Hành lại là một chuyện rất đơn giản.
Anh chỉ tốn nửa tiếng đã tìm được chìa, thành công cứu Khương Thần và Khải Nam ra.
Ba người đến một hang động bên ngoài thôn, chó đen và thành viên Nghịch Phong đang ở đây chờ họ.
Thấy ba người tiến đến, thành viên kích động nhào đến ôm lấy Khải Nam.
Khải Nam cũng rất kích động, nhưng nói với hắn vài câu thì cũng chịu hết nổi, hai mắt trợn ngược lên ngất xỉu.
Thành viên này là một Dược Sư, đây cũng là lí do bọn họ để hắn lại chăm chó.
Hắn lo lắng nói: “Thương tích của bọn họ không thể kéo dài thêm nữa, phải chữa trị ngay, nhưng ta thiếu vài dược liệu, các vị hãy đi tìm xung quanh giúp ta với.”
Khương Thần và Phương Cảnh Hành lại nhận nhiệm vụ đi tìm thuốc, ra ngoài làm việc.
Cứ thế đến giữa trưa, bọn họ offline nghỉ ngơi, chiều lại tiếp tục.
Tìm đủ rồi giao cho thành viên, nhìn chó đen và Khải Nam thành công mở mắt.
Cùng lúc đó, hai vị thành viên khác cũng trở lại.
Bọn họ bị dân làng phát hiện, xảy ra chút xung đột, cũng may kịp thời cắt đuôi nên chỉ bị thương nhẹ.
Nhưng nỗ lực cũng được đền đáp, bọn họ đã tìm được vị trí của Phách Lỵ và Song Thiên Hoa, cũng tra được cách để đối phó với tiếng hát — Trong làng có một loại thuốc nước, chỉ cần uống được nó là sẽ miễn dịch.
Ở đây toàn thương binh, Dược Sư phải ở lại chăm sóc cho họ nên tìm thuốc rồi mấy nhiệm vụ sau đó đều rơi xuống đầu Khương Thần và Phương Cảnh Hành.
Phương Cảnh Hành gửi một bức ảnh lên kênh chat: “Hẳn là trông như thế này.”
Khương Thần: “Gì?”
Phương Cảnh Hành nói: “Trưa nay em có tra tìm một chút, hoạt động lần trước cũng có một vật phẩm như thế.”
Khương Thần hiểu, đi theo anh vào thôn.
Con tin được cứu ra, còn có kẻ từ bên ngoài tới gây chuyện nên người trong thôn đông gấp đôi.
Nhưng cái này không làm khó được Khương Thần và Phương Cảnh Hành, hai người tìm được thuốc, lén lút cho Phách Lỵ và Sương Thiên Hoa uống.
Bọn họ bị giam trong một cái lồng khổng lồ, chìa khóa lại ở trên người thủ lĩnh nên chỉ có thể đợi thủ lĩnh lên bờ rồi mới cứu được người.
Phách Lỵ và Song Thiên Hoa đã nghe được sơ lược mọi chuyện từ người trong tổ chức, chỉ nói một câu cảm tạ bọn họ đã kết thúc đối thoại, lại rúc vào với nhau.
Phương Cảnh Hành đứng trước lồng nhìn bọn họ, im lặng không nói gì.
Khương Thần nhân lúc dân làng chưa đến, đi lòng vòng trong phòng.
Nơi này trưng bày toàn đồ cất giữ của thủ lĩnh, là đủ loại tiêu bản, xem ra gã có không ít nghiệp.
Cậu thử cầm mấy món, thấy không cầm được thì nhìn sang Phương Cảnh Hành vẫn đang bất động, hỏi anh: “Sao thế?”
“Em đang nghĩ đến một chuyện.” Phương Cảnh Hành nói: “Là cặp đôi duy nhất trong cốt truyện [Tình cảm chân thành], anh không cảm thấy là lời thoại và số lần xuất hiện của họ quá ít sao?”
Khương Thần: “Cho nên?”
Phương Cảnh Hành nói tiếp: “Em chưa có chứng cứ, đợi em xác nhận được rồi sẽ nói cho anh.
Mình đi thôi.”
Khương Thần đáp lời, đi theo Phương Cảnh Hành bỏ thuốc vào trong rượu dùng cho bữa tiệc của người cá.
Xong xuôi thì chạy về hang, đưa thuốc khắc chế tiếng ca cho NPC của Nghịch Phong uống.
Cậu tưởng bước tiếp theo là thủ lĩnh lên bờ, bọn họ chuẩn bị cứu người, không ngờ phải đợi đến tối thật.
Phương Cảnh Hành có vẻ không bất ngờ, anh nói: “Trong lúc chờ, em với anh đi dạo quanh nhé?”
Khương Thần không có ý kiến, ra khỏi hang.
Phương Cảnh Hành thử nắm tay cậu, thấy Khương Thần không phản đối thì tươi cười dắt cậu đi.
Nghe cậu nói muốn xem người cá, cả hai bèn lén lút chạy tới Bạch Hồ, từ một góc bí mật ở gần đó nhìn chằm chằm nửa ngày cũng không thấy người cá đâu, đành phải tiếc nuối trở lại hang động, treo máy offline.
Cả hai cơm nước xong xuôi mới lại vào game.
Buổi tối là thời gian náo nhiệt nhất, vừa hay tất cả đang thảo luận chuyện này.
[Thế giới] Thi sĩ không nhìn trời: Các đại lão đánh đến đâu rồi?
[Thế giới] Rễ Bản Lam: Tôi nghĩ là với hiệu suất của máy ủi là đêm nay sẽ thấy bảng vàng rồi.
[Thế giới] Dưa chín: Cả ngày hôm nay cứ thỉnh thoảng tôi lại lên kiểm tra, mấy vị đại lão gần như online 24/24.
[Thế giới] CHK: Chắc là treo máy à?
[Thế giới] Âm Một Mét: Đây không treo nhé.
[Thế giới] Phi Tinh Trọng Mộc: Giỏi quá [ngón cái]
[Thế giới] Người Trong Gương: Bang chủ của ông đâu?
[Thế giới] Bạch Long Cốt: Bị NPC bắt, tranh thủ ngủ một giấc [mỉm cười]
[Thế giới] Đồng sinh cộng tử: Anh không phải là đội trưởng à?
[Thế giới] Bạch Long Cốt: Không, không ngờ lại được hưởng phúc lợi như vậy.
[Thế giới] Âm Một Mét: Tại sao tôi lại tích cực gửi lời mời như vậy nhỉ, nếu như tôi không phải là đội trưởng thì con chó đã không cứu tôi rồi [khóc lớn]
[Thế giới] Ớt trộn cơm: Mặc dù em không hiểu lắm nhưng thôi thắp nến cho bác.
[Thế giới] Nửa chín: Về lại chủ đề chính nhé…!Các đại lão đánh tới đâu rồi? Ai nhanh nhất vậy?
[Thế giới] Âm Một Mét: Là phó bản riêng nên không thấy tiến độ của đối phương được.
[Thế giới] Triều Từ: Chắc là nhóm Phi Tinh hoặc Thập Phương Câu Diệt nhanh nhất.
[Thế giới] Phi Tinh Trọng Mộc: Không có đâu, bọn tôi ngủ một giấc nên tụt lại đằng sau rồi, chắc nhóm Mộc Gia Tỏa nhanh nhất nhỉ?
[Thế giới] Mộc Gia Tỏa: Ông ngủ xong thì hình như người thứ hai qua ải là đám Bạch Long Cốt à?
[Thế giới] Bạch Long Cốt: Tôi cũng ngủ mà, mấy ông nhanh hơn rồi.
Mấy vị bang chủ xếp hàng khiêm tốn, Khương Thần và Phương Cảnh Hành không tham gia mà kiên nhẫn đợi trăng lên.
Một lát sau, đám người Khải Nam chuẩn bị khởi hành.
Hai người bèn đi theo bọn họ đến hồ, lần này cuối cùng cũng thấy được người cá.
Khương Thần nghĩ cũng đẹp đấy, nếu như thủ lĩnh không xấu xa như vậy thì tốt.
Chiếc lồng giam Phách Lỵ và Sương Thiên Hoa được khiêng tới, thủ lĩnh lấy chìa ra mở cửa, nhưng không hành động ngay mà dùng tiếng hát mê hoặc bọn họ, trước hết để bọn họ khiêu vũ mua vui.
Hai người kia đã được uống thuốc, chỉ giả vờ như bị trúng chiêu, chọn một điệu múa bắt đầu nhảy bên hồ.
Gió nhẹ mơn man, trăng bạc đầy đất, tiếng ca uyển chuyển du dương, đom đóm dập dờn múa lượn.
Tất cả mọi người đang ngồi, chỉ có hai người kia khiêu vũ ở trung tâm, cả khung cảnh chỉ có thể nói là duy mỹ.
Phương Cảnh Hành chăm chú nhìn trong chốc lát, khẽ nói: “Quả nhiên.”
Khương Thần hỏi: “Chuyện gì?”
Phương Cảnh Hành nói: “Thì là chuyện em nói muốn chứng thực…”
Lời còn chưa dứt, đám Khải Nam đã chuẩn bị hành động.
Bởi vì người cá uống rượu rồi, dược tính sắp phát tác, gã chuẩn bị hôn mê.
Nghe nói tố chất thân thể của bọn họ rất mạnh, dược tính không duy trì được bao lâu, nhất định phải hành động ngay lúc dược tính vừa phát tác.
Cả nhóm đi thẳng tới hồ, đánh nhau một trận với người cá.
Từng người cá ngã xuống hôn mê, chỉ còn lại thủ lĩnh cố gắng chèo chống.
Gã thực sự quá mạnh, liều mạng cá chết lưới rách với bọn họ, mà đám Khải Nam chỉ toàn người tàn tật không thể làm gì được gã.
Thấy dân làng nghe được động tĩnh chuẩn bị đuổi tới, Khải Nam đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Hắn nói với người chơi: “Gã coi mấy thứ kia như bảo bối kia, các vị thử trộm một món đi, xem có thể kiềm chế gã lại không.
Nếu như không thể, các vị hãy tranh thủ chạy trốn đi, bọn ta không thể làm liên lụy đến hai người được.”
Nhiệm vụ mới: Trộm đồ cất giữ.
Hai người quay trở lại phòng chứa đồ cất giữ.
Khương Thần không quá thoải mái: “Nói sớm một câu thì trộm luôn lúc đó không tiện hơn à?”
Giờ bọn họ đã đánh rắn động cỏ rồi.
Phương Cảnh Hành cười noi: “Bọn họ phải tới đây mang cái lồng ra, nếu như lúc đó phát hiện đồ cất giữ biến mất thì có thể sẽ chọc giận thủ lĩnh.”
Khương Thần từ chối cho ý kiến, thử cầm mấy thứ kia, phát hiện chỉ có một thứ cầm được, bèn mang theo ra ngoài.
Chẳng bao lâu sau, dược tính của thủ lĩnh người cá cuối cùng cũng phát tác.
Đám Khải Nam có cơ hội thở dốc, vừa đánh vừa lui, đã sắp ra đến miệng trận ma pháp.
Bọn họ đang chờ người chơi, thấy vậy vội vàng vẫy tay.
Thủ lĩnh người cá cũng nhìn thấy hai người, thấy vật trong tay Khương Thần thì mặt sầm xuống: “Trả lại cho ta!”
Khải Nam nói: “Đến đúng lúc lắm, gã ta không còn sức nữa rồi, trả thứ đó lại cho gã rồi chúng ta đi.”
Phương Cảnh Hành là đội trưởng, tự động bật ra lời thoại của hệ thống: “Được.”
Khải Nam không yên lòng, cực kỳ nghiêm túc dặn dò: “Ta đã nghe dân làng nói về tính cách của gã, các ngươi tuyệt đối, tuyệt đối không được làm hỏng bảo bối của gã, nếu không sẽ xảy ra chuyện rất đáng sợ!”
Nói xong hắn dẫn thuộc hạ vào trong pháp trận.
Song Thiên Hoa nhìn về phía Phách Lỵ: “Gặp ở chỗ cũ nhé?”
Phách Lỵ cười với y: “Ừm, gặp ở chỗ cũ.”
Trong lúc hai người nói chuyện, cơ thể đã nhanh chóng biến mất.
Khương Thần và Phương Cảnh Hành đồng thời chạy đến, đối diện với thủ lĩnh người cá mặt mày sa sầm.
Thủ lĩnh đã sắp nỏ mạnh hết đà, không thể ra tay cướp đồ về, chỉ có thể nhìn bọn họ chằm chằm: “Để đồ lại, ta sẽ tha cho các ngươi một mạng.”
Khương Thần im lặng một lát: “Phương Cảnh Hành?”
Phương Cảnh Hành bật cười, biết ngay là cậu sẽ không nhịn được.
Nếu Khải Nam không nói câu đó thì có lẽ cậu sẽ trả; nhưng đã chốt thêm câu kia, chắc chắn Khương Thần sẽ muốn thử.
Nhất là khi thủ lĩnh đã gϊếŧ hại nhiều mạng sống như vậy, hẳn là Khương Thần cũng không muốn dễ dàng buông tha cho gã.
Anh nói: “Đằng nào bọn mình cũng không cần danh hiệu, anh chơi đi.”
Khương Thần rất hài lòng, dùng sức đập thứ trong tay xuống đất.
“Xoảng” một tiếng, thứ kia vỡ nát.
Vẻ mặt thủ lĩnh lập tức vặn vẹo: “Ta sẽ làm thịt các ngươi!”
Chỉ thế thôi á?
Khương Thần có hơi thất vọng, cùng Phương Cảnh Hành vào trận pháp rời đi.
Bọn họ cùng một đội nên được trận pháp ném tới cùng một nơi.
Cả hai thấy trước mắt lóe lên, đến lúc nhìn lại thì thấy mình đã ở trong sông Lưu Quang.
Nhìn cảnh sắc hai bên bờ thì có vẻ như là ở ngay trong thành chính.
Bọn họ đang định lên bờ thì đột nhiên nhìn thấy người quen ở chừng ba mươi mét đằng trước.
Thủ lĩnh người cá lại đi theo bọn họ tới đây, mà có vẻ như dược tính trong người gã đã tan rồi.
Không chỉ có như thế, gã đã biến ra đuôi cá, âm u nhìn bọn họ: “Hôm nay ta sẽ cắn chết các ngươi!”
Tàn nhẫn nói một câu đó xong, gã lập tức bơi về phía bọn họ.
Cả hai im lặng trong một cái chớp mắt, quay đầu chạy.
[Loa] Rượu thịt xuyên ruột: Vcđ! Hai đại lão đang bị một người cá đuổi gϊếŧ, mau đến xem mau đến xem, trước có các vị bang chủ vĩ đại cởi truồng chạy đua, giờ có hai vị đại lão thi bơi ở sông Lưu Quang [Screenshot] [Screenshot] [Screenshot]
________________________________