Đến Lượt Tôi Lên Sân Khấu Gánh Team

Chương 17: Đây Là Muốn Play 18 Hả


Bạn đang đọc Đến Lượt Tôi Lên Sân Khấu Gánh Team – Chương 17: Đây Là Muốn Play 18 Hả


Edit: Ry
Phương Cảnh Hành cười đến mức sắp tắt thở.

Trừ việc xấu tính thù dai ra thì anh phát hiện chơi game với thằng nhóc này là một việc cực kì thú vị.

Phương Cảnh Hành vừa né vừa nhắc nhở: “Giờ em là người duy nhất có thể đi kiếm quần cho anh đấy nhé.”
“Không cần cậu.” Khương Thần nói: “Tôi có thể mua skin.”
Trong thương thành có rất nhiều skin.

Một khi mặc skin lên, trang phục ban đầu sẽ bị che khuất, sẽ chẳng ai biết là bên trong cậu không mặc quần.

Phương Cảnh Hành trúng một chiêu, nhanh chóng đánh trả, rồi thảnh thơi né đợt tấn công tiếp theo của cậu, vừa làm vừa nói: “Anh thiếu một trang bị, không đánh lại em đâu.”
Khương Thần nói: “PK nude, chơi không?”
Phương Cảnh Hành biết cậu bực bội vì cái cốt truyện ẩn, cười nói: “Chơi.”
Cái gọi là PK nude, tức là vứt bỏ ưu thế của trang bị, chỉ dựa vào kĩ thuật để PK.

Khương Thần tắt chế độ báo thù, cởi áo sơ mi và giày.

Phương Cảnh Hành cũng tháo hết trang bị xuống, đang định gửi lời mời PK, bỗng nghe thấy tiếng bước chân ồn ào truyền tới từ xa, ngay sau đó là một đám người vọt ra từ rừng cây ven sông.

Buổi sáng ít người chơi, nhưng cũng chỉ là “ít” mà thôi.

Hiện giờ có bảy bang muốn chiêu mộ bọn họ, mà mỗi bang đều là sự tồn tại hô mưa gọi gió ở các server cũ, họ đều đã có một lượng thành viên nhất định làm nền tảng.

Mà tổ hợp “Phong Ấn Sư + Ám Minh Sư” hiện giờ quá thu hút sự chú ý của người khác, không ít người đã trông thấy bọn họ rời khỏi lãnh địa.

Mấy bang lớn kia đều cắm người ở trạm dịch, ai ngờ đợi trái đợi phải cũng không thấy người đâu.

Bọn họ suy đoán rất có thể hai người này không đi tới trạm dịch, lại nhớ tới việc hôm qua các đại thần có nói cốt truyện ẩn có thể không nằm ở điện chính, bèn triệu tập thành viên bắt đầu đi tìm người, lúc sắp tìm tới sông Lưu Quang, không biết là ai nói rằng hình như bên bờ sông có bóng người, thế là cả đám vội vàng chạy tới.

Kết quả là gặp hai người kia khoe thân, trên người chỉ còn độc cái quần đùi mặc định ban đầu, đứng đối diện nhau.

Khương Thần: “…”

Phương Cảnh Hành: “…”
Đám người chơi: “…”
Bờ sông lại là một hồi tĩnh mịch đến nghẹt thở.

Quần chúng thành khẩn nói: “Rất xin lỗi, đã quấy rầy rồi.”
Cởi sạch quần áo là định bơi lội à? Có cần phải làm thế đâu nhỉ.

Cả đám nghĩ, cho nên bọn họ là một cặp đúng không?
Ban ngày ban mặt, nắng mai rực rỡ thế này, định làm mấy cái play 18+ đấy à?
Chẳng lẽ là muốn quay lại cảnh yêu đương ở chốn thiên nhiên để mang về coi?
Uầy…!Biết cách chơi thật đấy.

Cả đám đồng loạt quay người chui về rừng, nhưng vừa bước được mấy bước, trụ cột của bảy bang kia thật sự không muốn bỏ qua cơ hội này, thế là quay đầu lại, hỏi hai người kia: “Bọn tôi có việc này muốn nói với hai người, chừng nào thì tiện hơn cho hai người?”
Ngụ ý là, chừng nào thì hai người “giải quyết” xong?
Tâm trạng Khương Thần rất không tốt, không muốn nói chuyện.

Phương Cảnh Hành muốn mặc lại pháp bào, nhưng sợ mình mặc vào rồi, đằng kia không có đồ mặc tâm trạng sẽ càng thêm hỏng bét, mà giữa hai lựa chọn “bị quần chúng vây xem” và “Phong Ấn Sư”, anh sẽ chọn cái sau.

Phương Cảnh Hành nói: “Nếu như mấy người muốn mời bọn này vào bang thì không cần đâu, bọn tôi có bang rồi.”
Người của bảy bang kia đồng loạt kinh ngạc.

Ai ra tay sớm như vậy! Chẳng lẽ mấy người cùng đánh phó bản với bọn họ hôm qua sao?
Có người không nhịn được hỏi: “Tôi có thể hỏi một chút là bang nào không?”
Phương Cảnh Hành nói: “Nho Dật.”
Cả đám câm nín.

Lại là Như Ý*.
*Hai chữ đồng âm, Nho Dật 儒逸 đọc là rú yì, Như Ý 如意 đọc là rúyì
Nếu như là bang khác, bọn họ còn có thể dùng phúc lợi của bang tranh thủ thuyết phục người ta, nhưng là Như Ý thì bó tay rồi.

Nho Dật là do hai anh em thành lập, trong đó “Nho” và “Dật”, mỗi chữ đại diện cho một người.

Hai anh em này là con nhà giàu, cực kì có tiền, phúc lợi của bang siêu tốt, mà còn giao thiệp rộng, hầu hết streamer nổi tiếng mà đến Thần Tinh Ánh Duyên chơi thì đều ở trong bang này.


Mà vì tên của bang này đồng âm với “như ý” nên bọn họ đều gọi nó là “Như Ý”.

Cái bang Như Ý này không giống như bọn họ liều mạng luyện cấp vì muốn xây dựng bang hội mạnh nhất, cũng không đi tuyển các loại cao thủ như bọn họ, thậm chí để gia nhập Như Ý cũng rất khó, dù sao thì mấy streamer đều ở đó hết, nếu tùy tiện nhận người thì chỉ vài phút thôi đám kia sẽ bị fan hâm mộ chen cho bẹp ruột mất.

Cũng bởi vậy, bang Như Ý không đông người như bảy bang hội lớn nhất, mà họ cũng không yêu cầu nhiều về việc cống hiến bang của mỗi thành viên, giống hệt như tuyên ngôn của bang đó: Gia nhập bang là sẽ như ý.

Nhưng nếu nói Như Ý không có lòng cầu tiến thì cũng không hẳn.

Dù không tính tới mấy streamer kia, bang của bọn họ cũng có một nhóm cao thủ, hiện nhóm đó cũng nằm trong top đầu của server, đều từng là các vị chúa tiếng tăm lừng lẫy từng gây gió tanh mưa máu trên các bảng xếp hạng.

Tóm lại, bang Như Ý trông thì tưởng năm bè bảy mảng, cá mặn* rơi đầy đất, nhưng là sự tồn tại không ai có thể trêu chọc, ai dám đụng vào là xác định.
*từ ngữ mạng Trung Quốc, ý chỉ không có tham vọng, không có lòng cầu tiến.
Bang chủ của bang Phần Thiên bị thành viên dựng dậy, tự mình đến đây.

Gã vẫn còn có chút không cam lòng, cố thuyết phục: “Hai người vào Như Ý, sau này đánh phó bản 50 người có khi không gom được đủ người đâu.”
Người của mấy bang còn lại nghe được điểm mấu chốt bèn nhao nhao phụ họa.

“Người của bang bọn họ đều rất ghê gớm, có nhiều cao thủ không thích đánh phó bản đâu.”
“Đừng ham vì bọn họ có mấy streamer, đám đó đều bận livestream rồi, nhiều khả năng sẽ không thể chơi cùng mấy người đâu.”
“Bang bọn tôi cũng có streamer, bọn họ thích kéo người lắm.”
“Đến bang bọn tôi đi, hai cậu có muốn đánh phó bản, đánh đấu trường hay là làm nhiệm vụ săn tiền thưởng đều được, lúc nào cũng sẽ có người đi cùng.”
Phương Cảnh Hành cười nói: “Xin nhận ý tốt của các bạn, nhưng bọn tôi đã quyết định rồi.”
Người của mấy bang kia cũng không miễn cưỡng hai người nữa.

Bọn họ không rõ thực lực của hai người này, muốn mời vào chủ yếu là vì cốt truyện ẩn thôi, nhưng cốt truyện ẩn sớm muộn cũng sẽ được các đại thần đào ra, đánh sớm đánh muộn cũng thế cả, cho nên bọn họ cũng không thấy quá tiếc.

Chỉ có bang chủ Phần Thiên tương đối tiếc nuối, gã nói: “Vậy kết bạn được không, sau này các cậu có đổi ý, hay là ở Như Ý không tốt thì có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào, bang tôi luôn hoan nghênh hai người.”
Người của mấy bang kia cũng nói: “Đúng đúng đúng, kết bạn đi.”
Phương Cảnh Hành mở chế độ thêm bạn, chấp nhận lời mời kết bạn của họ.

Khương Thần bị một loạt động tác ngớ ngẩn của bọn họ chọc cười, nên cũng bớt giận, đồng ý kết bạn với họ.


Đám người kia nói: “Vậy bọn tôi không quấy rầy nữa, nói chuyện sau nhé.”
Vừa dứt lời đã vội vã chạy mất, tránh cho chậm một bước sẽ phải thấy cái gì đó không nên thấy.

Chỉ còn lại hai người kia đứng nhìn nhau, Phương Cảnh Hành cười nói: “Còn PK nữa không?”
Khương Thần nói: “Thôi.”
Cậu gạt gạt trong thương thành, cuối cùng chọn cái skin đơn giản nhất.

Bên trên vẫn là áo sơ mi trắng như cũ, phía dưới là một cái quần lính, đi đôi ủng chiến, cộng thêm gọng kính màu vàng, sự nhã nhặn ban đầu lập tức hiện ra chút hoang dã.

Phương Cảnh Hành quan sát một chút, cảm thấy cái skin này khá hợp ý mình, khen ngợi: “Rất đẹp trai.”
Khương Thần nói: “Đi thôi.”
Hai người trở lại ma vực, đi thẳng đến cửa hàng trong thành nhỏ, mua một đống thứ linh tinh và mấy món trang bị nghề của mình, lần nữa ra khỏi thành.

Nửa đường phát hiện có người theo dõi, bọn họ bèn cố tình đi thật xa, cho đến khi hoàn toàn cắt đuôi mấy kẻ đó, mới chọn lấy một góc yên tĩnh.

Nơi này có một khúc sông hơi cong vào trong, thảm thực vật ven sông vừa hay che khuất bọn họ.

Người theo dõi tìm nửa ngày, không thu hoạch được gì.

“Tình hình thế nào, sao vừa vào rừng cái đã mất dấu rồi?”
“Liệu có phải là bơi sang bờ bên kia rồi không?”
“Hay là họ vào trong cốt truyện rồi?”
“Đúng rồi, rất có khả năng đó!”
Bọn họ truyền tin về bang mình, đám người từng gặp cái hình ảnh nào đó câm nín một hồi, rồi khiếp sợ hồi tưởng.

Chẳng lẽ vừa rồi hai người kia không phải là làm-gì-đó-bậy-bạ, mà là đang làm nhiệm vụ ẩn?.

Truyện Đam Mỹ
Mà việc này đã bị người ta đăng lên trên diễn đàn.

Đại lão của các server đều đang đợi tiến triển mới nhất, nghe vậy bèn bắt đầu thảo luận kịch liệt.

“Hợp lý rồi, bọn họ là người yêu, có thể là hôm qua muốn làm vài thứ 18+, lại đánh bậy đánh bạ tìm ra được cốt truyện ẩn!”
“Đúng, bởi vì quá đột ngột nên mới thất bại, bị đưa về điểm hồi sinh ở điện chính.”
“Vậy nhiệm vụ này thất bại sẽ bị tụt cấp, thế nên hôm qua bọn họ mới đi đánh phó bản, không phải là không muốn đánh cốt truyện ẩn, là do bọn họ không đủ cấp!”
“Đúng, rất có lý!”
“Đại lão 666!”
Thế là người chơi đã qua cấp 35 của mười server bèn chạy thẳng tới sông Lưu Quang, nhanh chóng lột hết quần áo trên người, bắt đầu khỏa thân tìm cốt truyện ẩn.


Mà hai tên đầu sỏ thì đã thử hết mọi cách có thể, cho ra được vài kết luận.

Người chơi chỉ có thể ném trang bị nghề của mình thì thiếu nữ kia mới hiện ra.

Ném giày và ném áo thì nàng ta đều sẽ ném trả, chỉ khác nhau ở chỗ lúc nói lúc không cái câu “Ô nhiễm nước sông” kia.

Ném quần hoặc như Phương Cảnh Hành ném pháp bào, nếu như trên người có quần áo, nàng ta sẽ ném trả, nếu như không có, cô nàng sẽ xấu hổ lặn xuống sông, ngay cả quần và pháp bào cũng không trả lại cho bọn họ.

Mà ngoài mấy thứ đó ra, có ném cái gì cũng không có động tĩnh.

Hai người cùng ngồi xuống câu cá, muốn thử xem có thể câu về đống đồ đã ném không, tiện thể thảo luận một chút.

Cốt truyện bình thường đều là nói chuyện với NPC rồi nhận nhiệm vụ.

Mà cốt truyện ẩn thì vẫn là cốt truyện, cũng sẽ tuân theo cái quy tắc này, nhưng bọn họ không thể thành lập được đối thoại với thiếu nữ kia.

Phương Cảnh Hành nói: “Chắc chắn chúng ta thiếu điều kiện gì đó.”
Khương Thần “ừ” một tiếng, cần câu bỗng rung rung, cậu nhấc lên thì thấy câu được một cái rương kho báu.

Khương Thần: “…”
Phương Cảnh Hành: “…”
Phương Cảnh Hành lập tức ngó sang, muốn xem xem lần này cậu sẽ mở ra được cái gì.

Đội trưởng Khương mặt không cảm xúc, thầm nghĩ không thể lần nào mở ra cũng là giày rách được, dứt khoát vươn tay mở nắp, phát hiện bên trong là một cái quần rách màu đen, trông y hệt loại quần mà Phong Ấn Sư thường mặc.

Khương Thần: “…”
Mày đang châm chọc ai hả?
Cậu thấy cái thứ nào đó lại bắt đầu cười sặc sụa, bèn ném quần lên mặt đối phương, đứng dậy rời đi, không muốn câu cá nữa, dù sao thì bọn họ cũng thiếu điều kiện, có đợi nữa cũng vô dụng.

Phương Cảnh Hành vừa cười vừa chạy theo cậu, cả hai cùng đi về phía đường cái.

Vừa đi ra khỏi khúc cong, ngẩng đầu lên đã thấy bên bờ sông là một đống da thịt trắng bóng, thậm chí còn có mấy người dùng động tác khiêu vũ của hệ thống, hết sức đau mắt.

Khương Thần: “…”
Phương Cảnh Hành: “…”
Ngay tức khắc, một dòng tin hiện lên đầu kênh chat.

[Loa] Đánh mất: Mẹ nó hai cái đồ thất đức kia cuối cùng cũng hiện lên rồiiiiii!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.