Bạn đang đọc Đến Lượt Tôi Lên Sân Khấu Gánh Team – Chương 119: Phiên Ngoại 6 Hoạt Động Trong Game 2
Đảo Long Ảnh tọa lạc ở trên đại lục Tây Hải, nghe nói quanh năm mịt mù sương, không ai có thể tìm được vị trí chính xác của nó.
Hễ là người ra biển tìm đảo Long Ảnh, hoặc là khổ cực tìm kiếm không có kết quả, bất đắc dĩ trở về, hoặc là mất phương hướng, cuối cùng không thể trở về.
Có rất nhiều lời đồn về nó, tổng kết cũng chỉ có hai loại, một là chập trùng hiểm nguy, không thể đi, hai là có cất giấu kho báu đủ để người ta phất lên trong một đêm.
Tư liệu chỉ có ngần này thông tin, rất đơn giản.
Chỉ dẫn nói người chơi phải nhận nhiệm vụ từ NPC, chậm rãi tìm ra manh mối về đảo Long Ảnh.
Đến lúc đó trên đảo có gì, tới xem là sẽ biết.
Chắc là do năm ngoái có nhiều người chơi phàn nàn vụ Săn Tìm Kho Báu quá dễ, nên năm nay hoạt động săn tiền thưởng lại dùng cơ chế tích lũy điểm.
Mỗi một lần hoàn thành nhiệm vụ, ngoài phần thưởng cơ bản ra thì người chơi sẽ còn nhận được một số điểm nhất định.
Điểm tích lũy có thể dùng để đổi phần thưởng cao cấp, người chơi có thể nhận được bao nhiêu điểm tích lũy đều phải xem sự nỗ lực của họ.
Đương nhiên là năm mới vẫn đặt việc cho người chơi phúc lợi lên hàng đầu, thế nên trang phục đổi bằng điểm tích lũy cũng không có giá quá cao, có thể đảm bảo là phần lớn người chơi sẽ đổi được.
Tạm thời thì hoạt động vẫn chưa bắt đầu, phải một tuần nữa.
So với năm ngoái đợi sang năm mới bắt đầu thì năm nay hoạt động ra khá sớm, hiển nhiên là độ khó cũng tăng theo.
Khương Thần và Phương Cảnh Hành xem hết tất cả hoạt động rồi đóng thông báo.
Bọn họ mới mua tài khoản, trang bị đều rất bình thường nên tạm thời họ không đi chung với người của Như Ý, mà tổ đội đi đánh săn tiền thưởng.
Nhiệm vụ của Săn Tiền Thưởng càng khó thì điểm tích lũy nhận được càng cao.
Hai người đánh săn tiền thưởng cả một ngày, đổi được vài bộ trang bị không tồi, xong xuôi mới đi tìm đám Dật Tâm Nhân.
Lúc này người của Như Ý và Phần Thiên đang chuẩn bị đồ Tết.
Năm nay bởi vì vụ liên minh giữa các bang nên độ khó của việc thu thập đồ Tết cũng tăng cao.
Người chơi có thể chuẩn bị đồ Tết thông thường, cũng có thể tổ đội đánh quái đặc biệt của hoạt động này.
Quái đặc biệt có tên là thú Phúc Lộc, đánh chết nó sẽ nhận được quà Tết.
Nó cũng được chia ra làm các bậc thấp trung cao, người chơi có thể tự chọn xem đánh con nào.
Hôm nay là ngày đầu tiên bắt đầu hoạt động nên nhiệt tình của người chơi rất cao, tất cả đều đang đánh thú Phúc Lộc.
Mấy bang lớn đương nhiên muốn đánh thú Phúc Lộc cao cấp.
Mỗi tối nó sẽ xuất hiện ở những thời gian cố định, mỗi ngày chỉ có thể đánh một con, đánh rồi thì sẽ không được đánh nữa.
Khương Thần và Phương Cảnh Hành tập hợp với họ giữa đường, thấy đám Người Trong Gương cũng đang đánh thì đứng bên cạnh quan sát.
Tận mắt chứng kiến bọn họ bị thú Phúc Lộc thơ ngây gầm gừ đuổi từ đầu này sang đầu kia, lại từ đầu kia sang đầu này, thật sự là người ngã ngựa đổ.
Người Trong Gương đau khổ vô cùng: “Cô Vấn, bảo người của bên anh đừng có cướp thù hận nữa đi!”
Cô Vấn: “Không cướp.”
Kim Thập Lục: “Đừng có cái gì cũng đổ lên đầu tụi này.
Tôi cũng từng đánh phó bản rồi, lượng sát thương của bọn tôi đâu có ai vượt quá bang chủ nhà cậu, rõ ràng thù hận vẫn tập trung ở trên người hắn.
Giờ nó loạn lên thì tôi nghĩ là do cơ chế tấn công của boss có vấn đề ấy, bọn mình nên thăm dò cơ chế của nó thì hơn.”
Kim Thập Bát: “Hợp lý!”
Năm bước giết một người: “Phó bang chủ giỏi ghê.”
Kim Thập Lục rất khiêm tốn: “Đâu có, biết sơ sơ thôi.”
“…! Dạ con đội ơn mấy bố ạ!” Người Trong Gương sụp đổ: “Sơn Băng Trảm của Chiến Thần và Độc Thiện của Kiếm Khách đều có thể cướp thù hận, không tin thì mấy bố tự đọc lại đi!”
Tập thể Kim Cạnh Liên Minh: “…”
Thú Phúc Lộc không ngừng thay đổi mục tiêu cũng không dây dưa với bọn họ lâu, bổ nhào tới cắn xé một hồi cũng giết sạch cả đám.
Sau đó nó rũ lông, rất hùng dũng oai vệ hiên ngang khí phách ngẩng lên gầm một tiếng, thong thả rời đi.
Khương Thần và Phương Cảnh Hành cuối cùng cũng đợi được kết cục, thầm thắp nến cho bọn họ rồi rời đi, nhanh chóng tìm được người của Như Ý.
Như Ý và Phần Thiên cũng đang đánh thú Phúc Lộc.
Bọn họ không có ngáo như đám Cô Vấn, dù thú Phúc Lộc cao cấp có khó đánh thì cũng không khó đến nỗi bang lớn không đánh nổi.
Hai người quan sát một hồi, cảm thấy không cần hỗ trợ thì đi đánh thú Phúc Lộc cấp thấp.
Để đánh thú Phúc Lộc cấp thấp yêu cầu một đội năm người.
Có điều sát thương của nó cũng không cao, hai người họ lại có thực lực nên có thể tự đánh, chỉ là phải rút máu từ từ.
Khương Thần và Phương Cảnh Hành đi chung lại càng thảm, bởi vì Phương Cảnh Hành giờ là vú em, kĩ năng tấn công cực kì có hạn, Khương Thần chỉ có thể tự túc là hạnh phúc.
Khương Thần đã chơi Chiến Thần cả một ngày, phải nói là hạ bút thành văn, cứ thế xách cây đao to tướng lao tới một con thú Phúc Lộc cấp thấp, bắt đầu đánh.
Phương Cảnh Hành thì chịu trách nhiệm bơm máu cho Khương Thần.
Phong cách tấn công sắc bén của cậu vì những chiêu thức của Chiến Thần lại có vẻ bá đạo vô cùng, thấy người chơi xung quanh nhanh chóng bị Khương Thần thu hút, Phương Cảnh Hành dùng giọng hệ thống, tươi cười cổ vũ cho cậu: “Chồng em đẹp trai quá.”
Hôm nay Khương Thần cứ chốc chốc lại phải nghe cái giọng này, rất là bình tĩnh.
Phương Cảnh Hành nói: “Chồng ơi cố lên.”
Khương Thần thấy anh có vẻ rảnh quá, bèn nói: “Có giỏi thì đổi cái gì đó mới mẻ hơn đi.”
Phương Cảnh Hành bèn lên mạng tìm mấy lời tán tỉnh ngày xưa, cố nín cười nói ra: “Vong Mộng, anh là cái đồ châm lửa đốt tim người ta.”
Khương Thần: “…”
Phương Cảnh Hành tiếp tục: “Anh có biết không? Đẹp trai quá cũng là một tội đấy.”
Khương Thần: “…!Đừng có ầm ĩ nữa.”
Đời nào Phương Cảnh Hành chịu ngậm miệng, lại đi tìm tổng hợp những lời tâm tình, đổi phong cách mới, tiếp tục dùng chất giọng lẳng lơ, vừa cổ vũ vừa tỏ tình, ép cho vài tên chó độc thân phải rời đi.
Lúc Tạ Thừa Nhan và Nho Sơ đi ngang qua, họ thấy bên này có sáu bảy người đang tụ tập, ở giữa là hai người đang đánh quái, còn nghe được cả tiếng người chơi nữ đang cổ vũ.
Y vốn không để ý, lại thấy Nho Sơ nhìn xong đi tới, bèn hỏi: “Anh muốn xem à?”
Nho Sơ nói: “Cậu ta đang solo với thú Phúc Lộc.”
Nguyên cả đường đi Tạ Thừa Nhan chỉ thấy toàn các đội đang đánh quái, có thể solo thì hiển nhiên là cao thủ.
Y cũng hơi tò mò, thế là lại gần xem sao, thấy động tác của Chiến Thần mượt mà vô cùng, trông y như video quảng cáo.
Bên tai đồng thời truyền đến tiếng người chơi thảo luận.
“Vãi chưởng, góc đó mà cũng né được luôn!”
“Mấy người có để ý vú em không? Tôi xem suốt năm phút, chưa một lần nào buff trượt luôn.”
“Gì cơ?”
“Thật đấy, Chiến Thần có di chuyển xảo trá mức nào thì cổ vẫn buff cho được luôn.”
“Ga tô vãi, tôi cũng muốn có em gái như vậy.”
“Hai người kia có lai lịch là gì vậy? Dân chuyên à?”
“Khó mà nói…”
Còn đang nói dở thì thú Phúc Lộ đã rên lên một tiếng, ngã xuống đất quy tiên.
Phương Cảnh Hành tiến lên ôm Phong Ấn Sư nhà mình một cái, thấp giọng trêu chọc: “Chồng em thấy sao, đủ mới mẻ chưa?”
Ngoài mấy câu tâm tình ban đầu hơi khó để tiếp thu ra thì đoạn sau Khương Thần nghe nhàm rồi, cậu nói: “Rất mới mẻ, tiếp tục phát huy.”
Phương Cảnh Hành bật cười, khẽ xoa đầu cậu, chuẩn bị đi sờ xác.
Kết quả vừa quay người lại đã thấy Tạ Thừa Nhan và Nho Sơ.
Khương Thần cũng phát hiện ra bọn họ, câm nín.
Tạ Thừa Nhan thấy rõ ID của bọn họ thì cũng cạn lời.
Hai giây sau, y chuyển sang kênh chat đội, khe khẽ nói: “Em nhớ anh nói là cậu nhỏ mua tài khoản tình nhân, ID là Vong Hồn gì đấy đúng không?”
Nho Sơ đáp: “Vong Mộng.”
Hắn cũng thấy ID, nói tiếp: “Chính là bọn họ.”
Tạ Thừa Nhan: “…”
Chắc chắn tất cả tội lỗi là của Phương Cảnh Hành, cậu nhỏ của y còn lâu mới như thế!
Bốn mắt nhìn nhau, Phương Cảnh Hành hoàn hồn đầu tiên, sờ xác xong thì cất đồ Tết, tươi cười chào hỏi: “Chào bang chủ Nho Sơ ạ.”
Anh đã ẩn hết thông tin bang hội, diễn y như thật, quay đầu nói: “Chồng ơi, anh ấy là bang chủ của Như Ý đó, hay bọn mình gia nhập Như Ý đi? Nghe nói đội trưởng Phương và Thần thần đều ở Như Ý.”
Nho Sơ kéo tay Tạ Thừa Nhan, quay đầu bỏ đi.
Phương Cảnh Hành lập tức nắm tay Khương Thần đuổi theo, muốn thuyết phục Nho Sơ cho bọn họ gia nhập, thành công lừa được đám người đứng xem.
Bốn người càng chạy càng xa, nhanh chóng khuất khỏi tầm mắt của mọi người.
Nhưng như vậy cũng chẳng có tác dụng gì, vì đợi đến lúc bọn họ trở lại chỗ của đám Dật Tâm Nhân đã thấy xung quanh có không ít người tụ tập.
Đại khái là đoán được bọn họ sẽ mua tài khoản, còn nghe tin buổi tối Như Ý sẽ đánh thú Phúc Lộc, thế là tất cả tới đây canh người.
Khó khăn lắm bọn họ mới có chút thời gian yên bình, đương nhiên không muốn lại bị bao vây.
Thấy đám Dật Tâm Nhân cũng sắp đánh xong rồi, Phương Cảnh Hành bèn gửi tin nhắn cho y, sau đó cùng Khương Thần rời đi.
Ít phút sau, một tin nhắn hiện lên kênh.
[Loa] Dật Tâm Nhân: Khỏi đợi, bọn họ đi nghỉ rồi.
[Thế giới] Ngẫu hứng trăng hoa: Tôi không tin [chống cằm]
[Thế giới] Lá ~ rơi: Vậy chừng nào thì bọn họ online lại vậy? Tôi cố ý mua tài khoản là để được gặp đại thần đó [thút thít]
[Thế giới] Hắn không hiểu ngươi: Tui cũng vậy [khóc lớn]
[Thế giới] Dưa chín: Hậu viện không quản đám này đi à?
[Thế giới] Yêu one: Không quản nổi [đau khổ]
[Thế giới] Đồ trang sức của nam thần: Bọn tôi đã nói hết lời là đừng tới quấy rầy hai vị đại lão, giờ đuổi người ta đi luôn rồi, vui chưa?
Nhưng khi đã có quá nhiều người thì sẽ xuất hiện đủ thể loại.
Có vài người là bắt đầu hâm mộ từ giải đấu thế giới, có vài người là nổi hứng bất chợt, thế nên bọn họ hoàn toàn không quan tâm tới thanh danh của fandom, chỉ chăm chăm đến gặp đại thần, ai ngờ đại thần lại chạy mất, lập tức kêu rên ầm ĩ.
Mà người được nhớ mong lúc này đã rảo bước lên trận truyền tống, cách xa đội quân kia.
Đã lâu rồi bọn họ không vào thực tế ảo chơi.
Ban ngày cày săn tiền thưởng liên tục nên giờ không muốn chơi nữa, cả hai đi tới một bản đồ có phong cảnh không tệ, sóng vai đi dạo.
Người đắm chìm trong thế giới thực tế ảo, kèm nhạc nền du dương lãng mạn, lại thêm những cảnh đẹp mà ngoài hiện thực không có…!Không gì thích hợp bằng đi hẹn hò.
Hai người đi dạo chừng nửa tiếng, Phương Cảnh Hành bèn tháo kính mắt của cả hai.
Khương Thần hỏi: “Sao vậy?”
Phương Cảnh Hành ôm eo kéo cậu vào ngực, cười nói: “Hẹn hò xong rồi, giờ muốn làm chút chuyện có ý nghĩa hơn.”
Khương Thần cũng không từ chối, ngửa đầu nghênh đón cái hôn nồng nhiệt, hai mắt nhắm lại.
Hai người quậy đến 0 giờ mới chịu ngủ.
Sáng hôm sau mười giờ hơn mới rời giường sửa soạn, Phương Cảnh Hành đưa Khương Thần về, sau đó anh ăn trưa ở nhà họ Khương rồi mới trở về.
Theo lượng người được nghỉ ngày một đông, game cũng càng thêm náo nhiệt.
Trong đội quân cắm cọc có rất nhiều người chỉ là nổi hứng nhất thời, thấy hai vị đại thần không online thì cũng đi.
Những người có ý định tìm hiểu thông tin về Như Ý, phát hiện thông tin thành viên không được công khai thì cũng đành phải từ bỏ.
Thời gian năm ngày thoáng cái đã qua, hoạt động săn tiền thưởng đã bắt đầu, sự chú ý của mọi người cũng lập tức chuyển dời.
Khương Thần và Phương Cảnh Hành vẫn không đến tìm đám Dật Tâm Nhân mà tổ đội tự chơi với nhau.
Hai người tới tìm NPC săn tiền thưởng, nhận được nhiệm vụ đầu tiên.
Chuỗi nhiệm vụ của hoạt động săn tiền thưởng khác với mấy nhiệm vụ chuỗi bình thường, phần lớn đều là yêu cầu người chơi đánh giết mục tiêu, chỉ có một số ít là tìm kiếm báu vật.
Mấy thứ này với Khương Thần và Phương Cảnh Hành mà nói thì quá đơn giản, hai người thế như chẻ tre, hoàn thành mười nhiệm vụ dễ như ăn cháo, lấy được một mảnh ghép bản đồ.
Bọn họ chia sẻ tiến độ lên kênh bang, mọi người lập tức nhao nhao chat.
Cẩu Thịnh: “Mười nhiệm vụ mà mới được một mảnh ghép?”
Phương Cảnh Hành: “Chưa chắc.”
Ngô Đồng Già nảy mầm: “NPC không nói gì khác à?”
Phương Cảnh Hành: “Không, chỉ đưa phần thưởng thôi.”
Số 7: “Bản đồ trông như thế nào vậy ạ?”
Phương Cảnh Hành bèn gửi hình ảnh lên kênh, vừa nghe bọn họ thảo luận vừa tiếp tục làm nhiệm vụ với Khương Thần.
Bọn họ tiếp tục giữ hiệu suất cao hoàn thành sáu nhiệm vụ nữa, có được mảnh ghép thứ hai thì tiếp tục gửi lên kênh rồi cầm quan sát, phát hiện tạm thời ghép lại cũng chẳng nhìn ra gì.
Khương Thần nói: “Năm ngoái cũng cho bản đồ mà, sao bảo năm nay sẽ sửa lại?”
Phương Cảnh Hành suy đoán: “Có khi nào là sẽ không cho hoàn chỉnh không?”
Tiên đoán như thần.
Bọn họ đánh suốt ba ngày cũng chỉ lấy được năm mảnh ghép, về sau đánh liên tiếp cả chục nhiệm vụ cũng không lấy được mảnh ghép nào.
Lần này hoạt động săn tiền thưởng có tổng cộng một trăm nhiệm vụ, độ khó thì càng lúc càng cao.
Hiện giờ bọn họ đã đánh đến nhiệm vụ thứ 48, dứt khoát đánh thêm hai cái nữa cho tròn mà vẫn không có thêm mảnh ghép nào.
Cả hai quyết định đặt năm miếng ghép chẳng liên quan gì đến nhau kia vào chung một chỗ để tìm tòi, lại mơ hồ tìm được một vị trí khá quen, đi tới tận nơi để kiểm chứng thì quả nhiên đúng là chỗ này.
Thế là cả hai gọi người của Như Ý tới bắt đầu đi tìm vị trí tương ứng với bốn mảnh ghép còn lại.
Nhóm người tìm hơn nửa ngày, cuối cùng cũng tìm ra được đủ năm địa điểm.
Tọa độ của cả năm địa điểm đều khác nhau, ghép vào thì trông như ngôi sao năm cánh.
Bọn họ đi tới vị trí chính giữa ngôi sao, phát hiện nơi này là một mặt hồ, giữa hồ còn có một hòn đảo nhỏ.
Cẩu Thịnh: “Sao bảo là ở trên biển cơ mà? Chỉ có thế này thôi á?”
Vương Phi Điểu: “Cái đảo này sao trông bé tẹo thế?”
Phương Cảnh Hành: “Không to hơn cái chỗ năm ngoái tôi bị pháo hoa bắn là mấy.”
Khương Thần: “…”
Số 7 và số 10 lập tức tò mò: “Bắn gì cơ?”
Năm nay Tạ Thừa Nhan lại phải tập dượt cho chương trình cuối năm, mấy ngày liền vẫn luôn bận bịu, cuối cùng tối nay cũng rảnh để lên game, nghe vậy thì nói: “Để tôi kể cho, hôm đó tôi ở hiện trường luôn.”
Thế là cả đám vừa xuống hồ bơi về phía hòn đảo ở giữa, vừa nghe Tạ Thừa Nhan kể lại chuyện xưa.
Khương Thần và Phương Cảnh Hành đi cuối cùng, nghĩ đến chuyện xấu của bọn họ bắt đầu từ vụ nã pháo kia thì không khỏi nhìn nhau một cái.
Đúng lúc này bỗng có một con cá đỏ tươi bơi ở giữa bọn họ, màu của nó đỏ đến bất thường.
Cả hai không hẹn mà cùng vươn tay túm lấy nó, khung cảnh trước mắt bỗng vút qua, trong nháy mắt đã bị truyền tống tới một bến cảng.
Trước mặt họ là một con thuyền đơn sơ, một ông lão ăn mặc rách rưới ngồi ở mũi thuyền, thấy bọn họ thì ồ một tiếng: “Lại có người tìm được tới nơi này à, các ngươi muốn ra biển đúng không?”
Khương Thần là đội trưởng nên hệ thống tự động cho cậu lời thoại: “Đúng, bọn ta muốn tới đảo Long Ảnh.”
Ông lão kia nhếch mép cười một tiếng: “Chắc chắn rồi chứ? Cẩn thận có đi không có về.”
Khương Thần nói: “Chắc chắn.”
Ông lão: “Vậy lên thuyền đi.”
Hai người lên thuyền, nhìn con thuyền rời bến, sương mù thoáng cái đã bao phủ tất cả.
Ở đầu kia, ảnh đế đang say sưa kể lại sự tích mất mặt của người nào đó, vẫn chưa thỏa mãn: “Chuyện là như vậy đấy, từ ngày đó trở đi pháo hoa có thêm một công dụng mới, đúng không?”
Nói rồi y quay đầu, muốn tìm thằng bạn nối khố nãy giờ vẫn không nói năng gì, phát hiện không thấy người đâu.
Một giây sau, một hàng chữ vàng kim bay khắp server.
[Hệ thống] Chúc mừng người chơi Vong Mộng Bạn Lữ, Cứu Rỗi Tình Nhân thành công lên đảo Long Ảnh!
Người của Như Ý: “…”
Đùa, cái gì đấy!.