Bạn đang đọc Đến Lượt Tôi Lên Sân Khấu Gánh Team – Chương 112: Tôi Trở Lại Rồi
Người xem cùng gào thét vỗ tay.
Trên sóng livestream cũng rộn ràng vô cùng.
Trận chiến tái xuất của Thần Huy Lan Nhạc, đánh đấu trường thắng liền ba ván.
“A a a Thần thần đẹp trai quá!”
“Đỉnh vãi thông ba ván luôn!”
“Quyết định rồi, tôi muốn chơi Phong Ấn Sư hệ công kích!”
“Tỉnh đi ba, chơi dễ thế thì sao ba mươi năm qua không có Phong Ấn Sư màu đen hả?”
“Xem lại kiến thức đi, tốc độ tay phải ổn định mức năm sáu trăm mới có thể chồng bùa lên đến trình độ này, mà lúc chồng bùa còn có thời hạn, còn không được gián đoạn, bị gián đoạn là xem như toi công.
Ông thử chồng bùa lên người đối thủ trong lúc người ta di chuyển đi, chồng được năm cái trở nên tôi phục ông luôn.”
“Quỳ…”
“Còn tưởng đánh đấu trường sẽ không chồng nổi nhiều bùa phong ấn như vậy, không ngờ…!Về sau Khôi Lỗi Sư mà gặp ảnh chắc sợ đến mức đi đường vòng luôn quá.”
Đấu trường chỉ đánh ba ván, NXK bắt được ba điểm đầu tiên.
Hai bên rời sàn đấu, Khương Thần thong thả trở lại đội mình, Phương Cảnh Hành tiến lên đón.
Phương Cảnh Hành cười nói: “Thoải mái không?”
Khương Thần đáp: “Cũng tạm.”
Phương Cảnh Hành tươi cười giơ tay lên với cậu.
Khương Thần nhìn một chút, tiến lên hai bước ôm anh.
Máy quay vừa hay chuyển tới chỗ bọn họ, chân thực ghi lại khoảnh khắc này.
Khán đài tĩnh mịch trong một cái chớp mắt, sau đó điên cuồng hét lên.
Trên livestream cũng đua nhau chụp màn hình, fan CP vui mừng hớn hở, lần đầu tiên được ăn kẹo của người thật.
Bình luận viên cười nói: “Như vậy là hơi quá rồi, đánh thắng xong còn muốn đút cho người xem một mâm thức ăn cho chó.”
“Có thể coi là cái ôm chúc mừng giữa đồng đội mà.”
“Bao nhiêu năm rồi em đã thấy đội trưởng Phương ôm ai bao giờ chưa?”
“Cái này để em nghĩ đã…!Có, lúc giành quán quân có ôm với đồng đội đó.”
“Ha ha ha vậy thì có thể lắm.”
Hai người bị quần chúng chú ý chỉ ôm một cái rồi tách ra, về lại chỗ ngồi.
Ván thứ hai là đánh đội 3-3, liên minh mới chỉ thêm hình thức này vài năm trở lại đây.
Trong mười lăm phút, không giới hạn số lần hồi sinh, ai giết được nhiều nhất thì thắng.
Bên thắng sẽ được 1 điểm, ngoài ra giết 1-2 người thêm 1 điểm, 3-4 người thêm 2 điểm, cứ thế mà suy ra, giết càng nhiều thì có số điểm càng cao.
Có điều một ván giết được năm sáu người đã là đỉnh lắm rồi.
Bởi vì bản đồ rất lớn, tập trung đủ đội hình đã tốn không ít thời gian, mà mỗi lần tử vong còn sẽ được hồi sinh ở một vị trí ngẫu nhiên, lại phải đi tìm người, những chuyện có thể làm trong mười lăm phút rất hạn chế.
Nhưng không thể không nói, thi đấu đội 3-3 kiểu này có rất nhiều khả năng.
Đã từng có lần thất bại trong vòng đấu trường, Phương Cảnh Hành dẫn dắt đội mình giành lại điểm số nhờ đánh 3-3 này.
Màn hình nhanh chóng đưa ra tuyển thủ vòng này của hai bên.
NXK phái ra bộ ba tuyển thủ sắt thép đã luôn góp mặt trong các vòng đấu 3-3 này suốt hai mùa giải, kinh nghiệm rất phong phú.
Bên EY cũng thế, xem như quy củ không có gì bất ngờ.
Sáu người được spawn ngẫu nhiên trong bản đồ, người xem lập tức vỗ tay.
Bởi vì từ thị giác của người xem, họ thấy được ba người bên NXK được spawn khá gần nhau, trên đường hội hợp cũng không gặp người của đối thủ.
Bình luận viên nói: “Đây gọi là gì nhỉ? Buff sân nhà à?”
“Ha ha cũng có thể là buff tái xuất đó, bên NXK có đến hai đại thần cùng tái xuất mà.”
“Có lý lắm, nghe rất tâm linh.”
“Thật ra tôi thấy EY vẫn ổn, chỉ cần lúc tập trung lại cẩn thận chút là sẽ không đụng độ…!Ầy!”
“Fan của EY nghe thấy rồi nhé, có gì thì tìm anh ý, đây không phải là em nói.”
Trong bản đồ, một thành viên của EY không biết nghĩ gì mà lại bơi qua hồ nhỏ, đổi sang đường khác.
Hai người bên NXK vừa gặp nhau đã đụng độ với hắn.
Hai đánh một, không việc gì phải nghĩ.
Trong lúc chiến đấu đồng đội thứ ba đã đuổi tới, hùn vốn xử lý người ta, lấy được một mạng.
Người chết lần này không xui xẻo như trước nữa, được hồi sinh ngay gần đồng đội, cũng thuận lợi tập trung lại.
Hai bên đấu đá kịch liệt, NXK giữ vững ưu thế đến phút cuối, thành công giành được ván này, cũng giết được bốn mạng, tổng cộng là 3 điểm.
EY thì giết được hai, cộng 1 điểm.
Tỉ số đang là 6:1, trận chiến bước vào vòng cuối cùng, đánh đội 5-5 phá pha lê.
Đánh đội của Du Mộng không theo phong cách moba, cả bản đồ của nó chỉ có một pha lê và bốn tòa tháp bảo vệ.
Việc người chơi cần làm đầu tiên là phá hủy các tòa tháp, sau đó mới phá pha lê— Không hủy tháp cũng được, chỉ là pha lê sẽ khó phá hơn thôi.
Mỗi tòa tháp bảo vệ là 1 điểm, pha lê tính 3 điểm.
Mặc dù chúng được phân bố ở các vị trí khác nhau trên bản đồ, nhưng lộ trình hai bên phải đi đều giống nhau, sẽ không thiên vị cho bất cứ bên nào.
Phải đánh như thế nào thì người chơi tự tính toán.
Thành viên của hai bên ra sân, bên EY không có gì bất ngờ, là chủ lực tham gia.
Bên NXK là Khương Thần, Phương Cảnh Hành cộng thêm Chiến Thần nhân tộc, Yêu Thuật Sư – nghề đặc biệt của yêu tộc, và vú em ma tộc.
Trên sóng livestream lập tức spam rầm trời.
“Vãi chưởng Thần thần và đội trưởng Phương cùng lên kìa, 6666666”
“Chúc mừng NXK đã chiến thắng.”
“Chúc mừng NXK có khởi đầu tốt đẹp, giành được thắng lợi trận đầu tiên!”
“Chúc mừng cặp chồng chồng!”
Bình luận viên thì đang giới thiệu đội hình của hai bên và các lối đánh khả thi.
Một người bỗng nói: “Khoan, đội trưởng Phương chọn vũ khí là Nguyệt Thì?”
“Không sai, là Nguyệt Thì, có thể giảm bớt thời gian cooldown cho kĩ năng, nhưng công kích sẽ bị suy yếu.
Anh ấy rất ít khi chọn vũ khí này.”
“Anh ấy định phối hợp với Thần thần áp dụng kế đánh nhanh thắng nhanh ư?”
“Có thể.”
Trong lúc họ nói chuyện, các tuyển thủ đã hoàn tất điều chỉnh trang bị, chỉ chờ đếm ngược kết thúc là được spawn trong hai đầu bản dồ.
Ban đầu sẽ có ba con đường, một đường đi thẳng tới pha lê, hai đường còn lại được chia làm các ngã rẽ, thông tới bốn tòa tháp bảo vệ, trong đó cũng sẽ có một đến hai đường là ngõ cụt.
Trong tình huống bình thường, giai đoạn đầu của trận đấu sẽ hiếm khi xuất hiện việc đụng độ, thường hai đội sẽ hữu nghị phá một đến hai tòa tháp rồi mới bắt đầu.
Nhưng không biết hôm nay đúng thật là NXK được buff thêm tâm linh hay là EY quá xui xẻo, mới đầu trận cả hai bên đã chọn cùng một tòa tháp, gặp nhau giữa bản đồ.
Chiến Thần của NXK không nói không rằng xông lên, quét giáo khiến mấy người đi đầu của EY ngã mạnh ra đất.
Theo sau hắn là Yêu Thuật Sư đã giơ vũ khí lên.
Mí mắt đội trưởng của EY giật đùng đùng, câu “rút lui” vừa mới thốt ra đã thấy cung lửa màu tím bắn ra từ vũ khí của Yêu Thuật Sư.
Cái này người chơi gọi đùa là Đạn Chuồng, dùng để gom quái.
Cung lửa ôm lấy trị liệu của EY và người đứng sau, “vù” cái cuốn hai người tới phía trước.
Một giây sau, sương mù ma quỷ và bùa phong ấn sắc bén cùng xuất hiện.
Hắc Ám Xâm Nhập, Thập Phương Câu Diệt!
Kĩ năng của Ám Minh Sư và Phong Ấn Sư hoàn mỹ bao lấy năm người đối diện, đã khóa người còn khóa cả kĩ năng, ai cũng đừng hòng cựa quậy.
Phương Cảnh Hành tay cầm Nguyệt Thì, ỷ vào thời gian cooldown ít, nhanh chóng ép máu đối phương, chú trọng chăm sóc cho vú em và hỗ trợ.
Khương Thần theo sát phía sau, bắt đầu bùng nổ tốc độ tay chồng bùa phong ấn.
Chiến Thần và Yêu Thuật Sư cũng không nhàn rỗi, người trước giúp dồn máu, người sau ném thêm hai chiêu, buff cho đồng đội đồng thời debuff cho đối thủ.
Người xem chứng kiến thanh máu của cả đội EY tụt với tốc độ chóng mặt.
Khu bình luận giờ chỉ toàn 666, bình luận viên cũng nói: “Xem ra NXK đã huấn luyện rất tốt, phải cho max điểm phối hợp.”
“Nhưng hiệu ứng khóa sẽ được giải trừ ngay thôi, không biết bên EY sẽ xử lý như nào.”
“E là…”
Lời còn chưa dứt, một lá bùa phong ấn lại bay tới.
Vú em của EY vừa định hồi máu cho đồng đội đã lại bị phong ấn.
Vú em: “…”
Các thành viên còn lại: “…”
Đệt!
Bình luận viên vội “ui” một tiếng: “Tôi nói mà.”
“Mùa giải này mà cho vú em của các đội bỏ phiếu chọn tuyển thủ mình ghét nhất, dám cá là Thần thần không chạy đi đâu được, tốc độ phản ứng thật đáng sợ.”
“Mà đáng sợ nhất là bên cạnh cậu ấy còn có một đội trưởng Phương nữa.”
Gần như là cùng thời điểm Khương Thần ném bùa phong ấn, Phương Cảnh Hành cũng dùng một chiêu cắt ngang hỗ trợ của đối phương, không cho hắn thi triển giải khống chế.
Vú em của NXK giơ pháp trượng lên, buff cho bọn họ một lớp miễn khống chế.
Trong nháy mắt, một tiếng nổ vang lên mở màn, sau đó nhanh chóng nối thành từng chuỗi.
[Chiến đấu] Thần Huy Lan Nhạc giết chết Vụ Liên Phong, chiến công đầu!
[Chiến đấu] Thần Huy Lan Nhạc giết Vượt Qua Cầu Nguyệt, mạng thứ hai!
Đội trưởng của EY vội vàng kêu lên: “Rút lui rút lui rút lui!!”
Hỗ trợ và vú em đã đứt, không ai có thể giải đống bùa phong ấn đáng sợ trên người họ, nhất định phải rút lui.
Nhưng mà vũ khí Phương Cảnh Hành chọn không phải để làm cảnh, anh lại một lần nữa khóa bọn họ lại.
[Chiến đấu] Thần Huy Lan Nhạc giết chết Loan Chuyển, mạng thứ ba!
[Chiến đấu] Thần Huy Lan Nhạc giết chết Rớt xuống chơi diều, mạng thứ tư!
[Chiến đấu] Thần Huy Lan Nhạc giết chết Đại Cư Khách, mạng thứ năm!
EY bị quét sạch!
Hoa văn sậm màu dần hiện lên trên áo Phong Ấn Sư, nối liền thành từng mảng.
Bình luận thốt lên: “Đen rồi đen rồi, còn thiếu chút xíu nữa thôi, liệu hôm nay chúng ta có thể nhìn thấy Phong Ấn Sư màu đen không đây?”
“Xác suất lớn lắm, đây mới là đợt đụng độ đầu tiên thôi!”
Sự thật chứng minh không sai, hai đội nhanh chóng đụng độ khi đánh tòa tháp thứ 4.
Có Phương Cảnh Hành chỉ huy đội hỗ trợ, Khương Thần có được hoàn cảnh tốt nhất để phát huy, ai cản kẻ đó chết.
[Chiến đấu] Thần Huy Lan Nhạc giết chết Vượt Qua Cầu Nguyệt, mạng thứ sáu!
[Chiến đấu] Thần Huy Lan Nhạc giết chết Vụ Liên Phong, mạng thứ bảy!
Hoa văn tăm tối nối liền, bóng dáng màu trắng đã hoàn toàn nhuộm đen.
Đã ba mươi năm, trên sàn đấu của Du Mộng rốt cuộc lại xuất hiện Phong Ấn Sư màu đen.
Fan cũ xem phát sóng trực tiếp cảm thấy hốc mắt nóng lên.
Người đến tận nơi xem thì đứng dậy vỗ tay, phó giám đốc Đường và đám đồng đội cũ đỏ mắt, lớn tiếng hét “Thần Huy Lan Nhạc”.
Cậu mang về không chỉ là Phong Ấn Sư, mà còn là thời thanh xuân đầy nhiệt huyết quý giá của họ.
Bình luận viên cũng kích động hét lên: “Phong Ấn Sư màu đen! Là Phong Ấn Sư màu đen trong truyền thuyết!”
“Đẹp trai quá đi! Á á yêu mất yêu mất!”
“Nhìn tốc độ gặt đầu người đáng sợ đó kia, EY lại bị quét sạch rồi!”
“NXK giành lấy tòa tháp bảo vệ thứ tư!”
Người xem điên cuồng, màn đạn đã spam đến mức gần như không còn thấy được chữ.
“A a a a a!!!”
“Má ơi tận mắt chứng kiến với xem video có cảm giác khác hẳn luôn ấy!”
“Từ nay về sau anh chính là nam thần của em!”
“Yêu chết mấttttt, sao có thể đẹp trai như vậyyyyy!”
“Đại thần xin hãy nhận cái lạy của em!”
“Tui không quan tâm nữa, tui muốn chơi Phong Ấn Sư, mẹ nó đừng ai cản tui!”
Tòa tháp thứ 4 bị phá hủy, NXK đi thẳng tới pha lê ở chính giữa.
Đạo diễn cho chuyển sang nghe đối thoại bên đội NXK, muốn để người xem biết tuyển thủ đang giao lưu những gì.
Lại nghe thấy chất giọng có thể khiến vô số fan mang thai của nam thần liên minh vang lên đầy ý cười: “Bé yêu đẹp trai quá.”
Người xem: “…”
Đệt, anh nhất định phải nhè lúc này nhắc nhở bọn tôi là người ta đã có chủ hả?
Mẹ nó, đánh nhau đi!
Phương Cảnh Hành thu về một đợt sóng hận thù siêu lớn lại không hay biết gì, tiếp tục: “Biểu hiện của em thế nào?”
Khương Thần: “Lợi hại.”
Phương Cảnh Hành: “Chỉ lợi hại thôi à?”
Khương Thần: “Đẹp trai.”
Phương Cảnh Hành: “Còn gì nữa không? Anh biết em muốn nghe nhất cái gì mà.”
Đồng đội: “Khụ khụ khụ!”
Trải qua khoảng thời gian chung sống kia, mấy tên đồng đội đã biết Khương Thần chỉ là trông không được tốt tính thôi chứ thật ra đối xử với mọi người cũng không tệ, gan to hơn rồi, đau khổ nói: “Lại nữa hả? Có thể chú ý một chút không.”
“Bình thường đút cơm chó thì thôi đi, giờ thi đấu cũng cho ăn hả?”
“Mấy cái này đều bị ghi âm lại hết đấy, cẩn thận lát nữa đánh xong họ nghe được lại bóc phốt anh…”
Voice chat chỉ được phát đến đó, đạo diễn lập tức cho cắt.
Khán đài tĩnh lặng vài giây, sau đó cười ầm lên.
Bình luận viên cũng cười sắp tắt thở rồi.
“Hứa với tôi đi, về sau NXK có thi đấu, nếu như không đến lúc mấu chốt sống còn thì đừng phát voice chat của bọn họ.”
“Đúng đấy, mau trả lại cho em sự rung động ban nãy Phong Ấn Sư màu đen mang lại đi!”
“Không ngờ đội trưởng Phương yêu vào lại có phong cách như vậy.”
“Thành viên của NXK chịu khổ rồi.”
“Thật ra em hơi muốn biết rốt cuộc là ảnh thích nghe cái gì.”
“Thì là cái kia đó…!Đúng không, tất cả đều hiểu mà.”
Người xem nhao nhao nói không hiểu, màn đạn cũng spam ầm ầm.
Trận đấu kết thúc trong bầu không khí vui sướng, không có gì bất ngờ, NXK thành công phá hủy pha lê.
Bình luận viên nói: “Chúc mừng NXK giành được thắng lợi trận đấu đầu tiên!”
“Tiếp đến là phỏng vấn sau trận đấu, chúng ta hãy cùng nghe xem đội trưởng Phương muốn nghe gì nhé.”
“Ha ha ha ha!”
Trận đấu đã kết thúc, Khương Thần dẫn đội đi tới bên đối diện bắt tay, sau đó xếp thành một hàng đi vào chính giữa sân khấu.
Tiếng vỗ tay vang dội như sấm, người chủ trì tươi cười đưa míc cho Phương Cảnh Hành và Khương Thần: “Chúc mừng NXK giành được thắng lợi ở trận đấu đầu tiên, mà còn là thắng với tỉ số cách biệt.”
Phương Cảnh Hành mang dáng vẻ lễ độ tao nhã nói: “Cảm ơn mọi người.”
Người chủ trì đương nhiên không muốn bỏ qua cho chuyện nào đó, vừa mở miệng đã hỏi: “Đội trưởng Phương có biết vừa rồi chúng tôi đã phát voice chat của đội các bạn không?”
Khương Thần: “…”
Phương Cảnh Hành: “…”
Các thành viên: “…”
Mặt Phương Cảnh Hành vẫn bình tĩnh: “Thật sao?”
Người chủ trì nói: “Vâng, đó là lúc mọi người chuẩn bị phá pha lê.
Thế nên tất cả chúng tôi đều muốn biết một vấn đề, đó là anh muốn nghe câu gì nhất.”
Phương Cảnh Hành nhìn về phía Khương Thần.
Khương Thần tỉnh rụi: “Mời cậu ta ăn cơm.”
Đám người: “…”
Hứ, ai tin hả?
Phương Cảnh Hành nhìn vẻ mặt của người chủ trì, cười nói: “Thật đó, không tin anh cứ hỏi bọn họ đi.”
Đội viên bị điểm danh lập tức đồng loạt gật đầu trong sự chua xót.
Hết cách rồi, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài.
Hố của hai vị đại lão, bọn họ chỉ có thể lấp thôi.
Người chủ trì cũng có qua lại với Phương Cảnh Hành, biết hỏi thêm cũng không moi được gì, bèn chuyển sang nói về ván đấu vừa rồi.
Phương Cảnh Hành trả lời từng câu, không một sơ hở.
Người chủ trì hỏi hết những gì có thể, lại chúc mừng bọn họ, đến lúc này phỏng vấn mới kết thúc.
NXK cúi chào khán giả, trở về thu dọn thiết bị.
Lúc này, từ khán đài bỗng truyền đến một tiếng hô, nghe rất rõ ràng.
“Thần Huy Lan Nhạc!”
Khương Thần dừng bước, nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Trận chiến đã kết thúc, mọi người đang lục tục rời sân, bên đó chỉ có một người đang đứng nên rất dễ thấy.
Mặc dù không thấy rõ mặt mũi, nhưng cũng có thể thấy được là người đó không còn trẻ.
Cậu giơ tay vẫy đáp lại họ.
Người kia sững sờ, muốn kêu thêm một tiếng nữa, lại thấy tất cả người chung quanh đều đang nhìn mình.
Rốt cuộc ông cũng là người đã có tuổi, không còn là cậu thanh niên ngây ngô năm nào, tiếng hô vừa rồi đã lấy hết tất cả dũng khí, ông không khỏi nuốt lại những lời định nói.
Nhưng một giây sau, lại nghe thấy đằng kia cũng vang lên một tiếng hô.
“Thần Huy Lan Nhạc!”
Hôm nay có một số fan cũ đến đây, được nhìn thấy Phong Ấn Sư màu đen, họ như chợt tìm về lại thanh xuân năm ấy.
Mấy vị cựu đồng đội cũng chưa đi, nghe vậy thì xúc động, cũng hô theo.
“Thần Huy Lan Nhạc—!”
Những ông chú bà cô đã không còn trẻ, cùng đồng thanh kêu một cái tên.
Âm cuối gào thét còn có phần khàn khàn, như thể muốn kêu cho hết những xúc cảm chất chứa trong lòng.
Sự yêu mến ấy quá có ảnh hưởng, một âm thanh trẻ tuổi hòa theo, sau đó là người thứ hai, thứ ba…!Từng tiếng hô lẻ tẻ dần tụ hội lại, như sông vào biển lớn, rung động đến tận tâm can.
Khương Thần lẳng lặng nhìn, chợt cảm nhận bàn tay bị ai đó nắm lấy, cậu cũng nắm lại.
Phương Cảnh Hành thủ thỉ bên tai cậu: “Thần thần, hoan nghênh anh trở về.”
Khương Thần “ừ” một tiếng rất khẽ.
Cậu lại cúi chào khán giả, rồi ngẩng lên nhìn đám người huyên náo đằng xa, nở một nụ cười thật khẽ.
“Tôi về rồi đây.”.