Đến Lượt Tôi Lên Sân Khấu Gánh Team

Chương 102: Cuộc Chiến Ngai Vàng


Bạn đang đọc Đến Lượt Tôi Lên Sân Khấu Gánh Team – Chương 102: Cuộc Chiến Ngai Vàng


Cuối năm chính là thời gian náo nhiệt nhất, thành chính người đến người đi, phần lớn đều đang đánh Niên Thú.
Đúng lúc này, bọn họ nhìn thấy một con Niên Thú chở vị đại lão nào đó, phóng cái “vèo” qua trước mặt.
Đám người: “…”
Vừa rồi là gì vậy?
Phương Cảnh Hành vẫn luôn đuổi theo sau, càng chạy lại càng thấy buồn cười, cuối cùng không nhịn được mà cười một tiếng, thầm nghĩ bé cưng nhà mình đúng là cái gì cũng dám chơi.

Anh hỏi trong kênh đội ngũ: “Hay là anh lại thoát game thử đi?”
Khương Thần nói: “Không, để xem nó sẽ đưa tôi đến đâu.”
Niên Thú cũng chia phạm vi hoạt động ra làm các khu.

Ví dụ như Niên Thú của thành chính sẽ chỉ chạy quanh thành chính, nên một người một thú này cứ thế chạy lông nhông trong thành Toái Tinh.
[Loa] Cà chua trứng gà: Em đọc hơi ít sách, lần đầu tiên biết hóa ra cách chơi Niên Thú là như vầy [Screenshot] [Screenshot] [Screenshot]
[Thế giới] Rễ Bản Lam: ???
[Thế giới] Đại tiểu thư của ta: ???
[Thế giới] Dưa chín: Cái gì đấy?
[Thế giới] Sinh tử đầu bạc: Xem ảnh đi má, đại lão đang cưỡi Niên Thú kìa.
[Thế giới] Đồng sinh cộng tử: Mới chạy ngang qua cổng bang bọn tôi xong.
[Thế giới] Triều Từ: Nhanh đến mức tôi chỉ kịp nhìn một bóng lưng.
[Thế giới] Người Trong Gương: Sao ảnh cưỡi được Niên Thú vậy?
[Thế giới] Đồng sinh cộng tử: Chịu, chắc là chức năng mới à?
[Thế giới] Mộc Gia Tỏa: Hẳn là không phải, nếu không thì đã viết trên thông báo rồi.
[Thế giới] Tàng Thư: Chắc lại dính bug rồi.
[Thế giới] Luận văn khó viết quá: Ồ…
Về nguyên tắc thì bọn họ hiểu đấy.
Nhưng mẹ nó sao lại là cậu vậy!
Quần chúng nhanh chóng chia ra làm hai, một nhóm chạy đi thử cưỡi Niên Thú, nhóm còn lại thì hoài nghi mọi chuyện không đơn giản như vậy, vội vàng chạy tới xem.
Hôm nay số 7 đợi số 10 nên hai người online cùng nhau.
Cả hai vừa ra khỏi cổng bang đã gặp bạn cùng phòng bệnh của bọn họ cưỡi thứ gì đó chạy qua, sau lưng là một đám người “rầm rầm” đuổi theo, khá là hoành tráng.
Số 7: “Chơi cái gì vậy?”
Số 10: “Trông có vẻ ngầu ghê.”
Số 7 lên kênh đọc chat, nhanh chóng biết được chân tướng.
Anh ta cảm thấy rất thú vị, đang định hào sảng nói với nhóc mười rằng anh dẫn chú đi cưỡi, lại gặp phải đám Cẩu Thịnh đi ra, miệng lập tức bẻ lái: “Ngọt Ngào cũng muốn cưỡi ~”
Số 10: “… Có thể đừng như vậy không?”
Đám Cẩu Thịnh lại gần: “Đừng cái gì?”
Số 10 há miệng, rồi lại há, sau đó lấp liếm: “Như vậy quá… Quá đáng yêu, quá phạm quy!”
Số 7: “…”
Đám Cẩu Thịnh không hiểu gì, nghe xong giải thích của bọn họ mới biết đại lão nhà mình lại gây sốt, nhao nhao chạy tới xem.
Thế là càng lúc càng đông người tụ tập, họ chạy theo đại lão cả một vòng quanh thành thì thấy Niên Thú đổi đường, bắt đầu chạy vòng thứ hai.

Phương Cảnh Hành đã thôi không chạy theo từ nãy, anh trèo lên nóc nhà quan sát rồi hỏi: “Định chạy tới khi nào?”
Khương Thần nói: “Để xem nó có hất được tôi xuống không.”
Tiếc là không thể.
Một người một thú lại lượn vòng nữa, hoàn toàn không có dấu hiệu ngừng lại.
Mọi người bắt đầu hoài nghi liệu có phải là đại lão không xuống nổi không.
[Loa] Người Trong Gương: Ôi anh ơi, nếu như anh bị bắt cóc thì hãy chớp mắt đi.
Chính Khương Thần cũng không biết liệu mình như thế này có bị tính là bắt cóc không, bèn mặc kệ tên đó.
Mọi người lại hỏi Phương Cảnh Hành, nghe được một câu “để anh ấy chơi” thì tiếp tục nhìn đại lão phi nước đại.
Trên diễn đàn đã xuất hiện một đống bài đăng.
«Sốc! Cưỡi được Niên Thú!»
«Cả ngàn người vây xem đại lão của Thần Tinh Ánh Duyên cưỡi Niên Thú»
«Vị đại lão cả đời không bị trói buộc, yêu tự do, chừng nào mới có thể khiến bước chân anh ấy dừng lại đây»
«Đã ai cưỡi được chưa? Tôi thử bao lần rồi vẫn không được là saooooo»
Vì chuyện này quá được yêu thích nên nhanh chóng chiếm lĩnh trang đầu diễn đàn.
Gần đây ngoài tập dượt chương trình cuối năm ra thì cũng không có tin tức gì lớn, e là chẳng bao lâu nữa chủ đề “Thập Phương Câu Diệt cưỡi Niên Thú” sẽ lên hot search.
Tổ kế hoạch Du Mộng đồng loạt ói ra một búng máu.
Mẹ nó một cái bug bé tẹo mà cậu cũng có thể làm thành một cơn sốt như vậy, có muốn cho người ta sống nữa không hả!
Cuộc sống này khổ quá, muốn về nhà ăn Tết quá!
Phó giám đốc Đường cũng nhanh chóng biết tin, chạy lên diễn đàn xem video, suýt cười thắt ruột.
Ông vội vàng online, không gửi tin nhắn riêng mà xin vào đội của Khương Thần và Phương Cảnh Hành, cũng mời luôn hai người biết thân phận Khương Thần là Đỗ Phi Chu và Bối Bối đáng yêu nhất vào.

Sau đó ông gửi ảnh chụp năm đó Khương Thần cưỡi heo kèm theo ảnh Khương Thần cưỡi Niên Thú hôm nay lên kênh.
[Đội ngũ] Đường đại nhân: Chú ba, chú lại tìm về tuổi thơ đấy à* [Screenshot] [Screenshot]
*chém gió, câu gốc là 三郎, 你这归来仍少年啊.

Tui không hiểu lắm câu thứ hai nên chém đại vậy
Khương Thần: “Cút.”
Cuối cùng Phương Cảnh Hành cũng được thấy ảnh Phong Ấn Sư nhà mình cưỡi heo, lập tức cười thành tiếng, vội vàng lưu về.
Phó giám đốc Đường: “Thế giờ chú bị làm sao?”
Bối Bối đáng yêu nhất: “Cậu không nhúc nhích được à? Để bọn tôi cản đường giúp nhé?”
Khương Thần nói: “Khỏi, không chơi nữa.”
Diện tích của thành Toái Tinh rất rộng, mạng lưới đường phố chẳng chịt, muốn đi hết thì sẽ tốn không ít sức.

Niên Thú còn được lập trình cho thay đổi các tuyến đường và chạy mỗi cái một lượt, bao gồm cả mười hai cây cầu có hình dạng khác nhau kia, dù là đang trong thực tế ảo thì cũng vẫn khá là hay.

Giờ nó chuẩn bị chạy vòng tiếp theo, cậu không muốn chạy lông nhông nữa, bèn thoát game đợi một hồi rồi lên lại, phát hiện lần này hết bug rồi.
Mặc dù đã hết bug, nhưng cũng không thể ngăn cản sự nhiệt tình của mọi người với Niên Thú, có rất nhiều người còn chạy lên Weibo gửi kiến nghị, biểu thị họ cũng muốn cưỡi, khiến tổ kế hoạch tiếp tục ói ra máu.
Tên đầu têu ra trò này lại hoàn toàn không hay biết, thảnh thơi chơi game suốt hai ngày, cuối cùng cũng đến giao thừa.
Niên Thú của hai ngày trước đều là quái nhỏ, bắt đầu từ giao thừa thủ lĩnh mới ra mặt.


Mà đánh thủ lĩnh cũng không phải là đánh Cửu Thạch, mà gã sẽ ngồi trên một con Niên Thú to gấp hai mấy con thường, người chơi tổ đội đánh chết Niên Thú xong Cửu Thạch sẽ dùng phép thuật bỏ chạy, vậy cũng coi như chiến thắng.
Vị trí xuất hiện của gã cũng không cố định, người chơi sẽ phải tự tìm.

Nhưng dù gì cũng là hoạt động mừng năm mới, độ khó không cao, có thể tìm được rất dễ.
Sáng sớm Phương Cảnh Hành cùng Khương Thần đánh chết một con, sau đó anh thoát game, lái xe tới nhà họ Khương biếu quà.
Do tình huống của Khương Thần đặc biệt nên người nhà chỉ biết anh đang quen bạn trai, cụ thể hơn thì anh chưa nói, nhưng quà cáp thì vẫn phải có đầy đủ.
Lúc anh tới, Khương Thần đang cột nơ con bướm màu đỏ lên cổ đám vịt, trông cực kì vui tươi đón Tết.

Phương Cảnh Hành không khỏi cười nói: “Ý tưởng của ai vậy?”
Khương Thần nói: “Ba tôi.”
Phương Cảnh Hành thầm nghĩ cái tính cách này của Khương Thần nhiều khả năng cũng có yếu tố di truyền nữa.

Khương Khang Nhạc nghe được tiếng xe nên đi ra, Phương Cảnh Hành thấy vậy thì lễ phép nói: “Con chúc bác ăn Tết vui vẻ ạ.”
Khương Khang Nhạc cười rất hiền từ: “Con cũng vậy nhé.”
Phương Cảnh Hành bắt đầu lấy đồ từ trong xe ra, Khương Thần thấy vậy thì đi tới giúp một tay.

Nghe anh nói có một phần là quà biếu cho người bên viện nghiên cứu thì nhẹ nhàng gật đầu, dù Phương Cảnh Hành có không nghĩ đến việc này thì hôm nay cậu cũng sẽ đến đó, quà cáp cũng đã chuẩn bị đầy đủ rồi.
Đúng lúc Khương Khang Nhạc lại gần, nghe hết những lời Phương Cảnh Hành nói, ông cảm thấy đứa nhỏ này đúng là rất tốt.
Tết năm nay số 7 và số 10 đều không về nhà.
Tổ nghiên cứu từ trước tới nay luôn coi người tình nguyện như con cháu trong nhà, đương nhiên sẽ có người ở lại với bọn họ.

Mặc dù Khương Thần đã ra viện, nhưng được họ chăm sóc lâu như vậy, chắc chắn cậu sẽ trở lại thăm, không ngờ Phương Cảnh Hành cũng đã tính đến rồi.
Khương Khang Nhạc càng thêm ưng cậu con rể này.
Phương Cảnh Hành không biết mình vừa ghi điểm trong mắt phụ huynh, vào nhà họ Khương ngồi trong chốc lát rồi lái xe đưa Khương Thần tới viện nghiên cứu.
Số 10 đang gặm táo nhìn anh bảy của nhóc dán câu đối, thấy thần tượng tới thì vô cùng suиɠ sướиɠ.
Tổ trưởng Tần và tổ trưởng Trần đều ở viện nghiên cứu, đang cùng nhau dán chữ Phúc, thấy Khương Thần và Phương Cảnh Hành tới thì cười với hai người.
Vốn dĩ bọn họ định giữ cả hai lại ăn cơm, nhưng Phương Cảnh Hành phải về nhà họ Khương ăn nên đành từ chối, ngồi chơi với bọn họ đến trưa mới đi.
Ô tô lại trở về nhà họ Khương, hai người vừa xuống xe đã nghe một tiếng “má ơi”.
Bọn họ cùng ngẩng lên, thấy trước ổ vịt có một đôi nam nữ giống nhau như đúc đang đứng, cả hai sững sờ nhìn Khương Thần.
Khương Thần hiểu ngay.
Đây là cháu trai và cháu gái của cậu.
Hai vị nô ɭệ cuối cùng cũng được nghỉ rồi.
Bọn họ cũng mới biết tin chú út sống lại gần đây, giờ được nhìn thấy người thật ở khoảng cách gần, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu là: Giống hệt trên ảnh luôn! Bảo sao Tạ Thừa Nhan cay cú nhiều năm như vậy, nhan sắc như này đúng là đỉnh thật!
Cả hai cùng chào đón: “Chú út ạ.”
Khương Thần gật đầu, giới thiệu Phương Cảnh Hành với hai người họ.
Hai vị này cũng biết Phương Cảnh Hành, chỉ là chưa gặp bao giờ.

Nhưng bọn họ đều kế thừa sự không đứng đắn của Khương Huy, cùng hô: “Chào thím út ạ.”
Khương Thần: “…”
Phương Cảnh Hành mỉm cười: “Chào cả hai.”
Một bữa cơm rất hài hòa hòa thuận, ăn xong Phương Cảnh Hành ngồi thêm một lúc với Khương Thần rồi xin phép ra về, vì trong nhà anh vẫn còn không ít việc.
Khương Thần tiễn anh ra cửa, quay vào đã bị hai đứa cháu rủ đánh bài, chơi đến tối thì cả nhà cùng ngồi trước ti vi xem văn nghệ cuối năm, vừa chê bai vừa đợi Tạ Thừa Nhan lên sân khấu, cứ thế cho tới tận khuya.

Phải đến sáng sớm hôm sau Khương Thần mới rảnh để vào game.
Mùng một đầu năm, tất cả đều bận rộn đi chúc Tết nên trong bang không có ai.
Khương Thần nhận phần thưởng cơm tất niên được gửi tới tối qua, thấy hai người bạn cùng phòng bệnh cũng online thì cả ba cùng nhau đi gặp NPC nhận tiền mừng tuổi.
Tiền mừng tuổi được cho ngẫu nhiên.
Khương Thần đối thoại với NPC xong thì nhận được một bao lì xì, mở ra xem thì là mười đồng vàng.
Số 7 và số 10 cũng lần lượt kết thúc đối thoại, một người được đồ trang sức, một người được đá cường hóa cao cấp.
Khương Thần: “…”
Đáng lẽ cậu không nên mất công đến đây.
Hai vị chung phòng bệnh lại không biết thuộc tính của Khương Thần, tiếp tục tổ đội với cậu đi đánh Niên Thú.
Hoạt động đánh Niên Thú sẽ kéo dài đến mùng năm, mùng sáu sẽ bắt đầu Phó Bản Năm Mới, Săn Tìm Kho Báu và Cuộc Chiến Ngai Vàng.
Săn Tìm Kho Báu cùng kiểu với nhiệm vụ tình nhân, có các vòng nhiệm vụ, hoàn thành đủ số vòng là có thể lấy được bản đồ và la bàn, thế giới thực tế ảo sẽ cho người chơi trải nghiệm đầy đủ sự vui thú của việc tìm kho báu.
Cuộc Chiến Ngai Vàng lại là chiến trường 10-10.

Đây không phải là đánh đội 5-5 phá thủy tinh, cũng không phải là 3-3 chém gϊếŧ, mà có một cơ chế “vua”.
Trước khi bắt đầu, hai đội sẽ phải chọn ra một người chơi là “vua”, một khi “vua” đã được xác định thì trước khi kết thúc ván đấu sẽ không thể sửa lại.

Hai bên sẽ được spawn ngẫu nhiên trên bản đồ, trong thời gian quy định mà gϊếŧ được “vua” của đội đối phương thì coi như thắng, đồng thời nhận được điểm tích lũy tương ứng để vào vòng trong ghép đội.
Sau khi hoạt động kết thúc, ngoài phần thưởng cố định ra thì một trăm người của mười đội đứng đầu sẽ nhận được thêm một phần thưởng.

Top 10 sẽ còn được nhà phát hành gửi tặng hộp quà phiên bản giới hạn số lượng.
Hứng thú của Khương Thần với ba hoạt động này theo thứ tự là: Cuộc Chiến Ngai Vàng, Săn Tìm Kho Báu và Phó Bản Mừng Xuân.
Thế nên đến ngày mùng sáu, việc đầu tiên cậu làm sau khi lên mạng là lôi Phương Cảnh Hành tới đấu trường giành ngai vàng.
Sảnh chờ đã được trang hoàng, vàng son lộng lẫy, rất có phong cách của bậc đế vương.
Giờ phút này đã có không ít người tới, hai người vào ghép đội thì nhanh chóng thấy kênh đội ngũ xuất hiện thêm tám cái tên khác, nhìn lại thì chẳng có người nào quen.
Nhưng tất cả đều biết hai người, tập thể kích động.
“Vãi chưởng, đại lão kìa!”
“A a a a a hên vãi, gặp được đại lão kìa.”
“Đại lão ăn Tết vui vẻ nha!”
Phương Cảnh Hành cười nói: “Chúc mọi người ăn Tết vui vẻ, chọn vua nào.”
Các đồng đội không chút nghĩ ngợi: “Chắc chắn là một trong hai người rồi, còn phải hỏi sao?”
Phương Cảnh Hành cũng không từ chối, đặt Khương Thần làm vua.
Một đoàn người ghép trận thành công, đẩy cánh cửa trước mặt bước vào bản đồ.
Khương Thần thấy trước mắt lóa lên, sau đó bản thân đã đứng ở một tòa thành nhỏ hoang phế.
Cậu báo tọa độ lên kênh đội ngũ, vừa quan sát xung quanh vừa đi về phía trước.

Mới rẽ một cái đã thấy từ phía đối diện bay tới một mũi tên, lập tức đóng băng Khương Thần.
Phương Cảnh Hành thấy thanh máu của cậu tụt xuống, bèn hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Khương Thần nói: “Hình như là có người spawn ở gần đây nhìn thấy tôi nên báo với đồng đội.”
Cậu đoán không sai.

Nhưng người ta không gọi tới một người, mà là tận bốn người gần đó, cộng thêm người báo tin nữa là năm.
Năm người thành công bắt được đại lão, cực kì phấn khởi, lập tức phát huy vô cùng mạnh mẽ, lại làm tiếp một đợt khống chế liên hoàn, dứt khoát hội đồng chết cậu.
“Vua” chết là trận chiến cũng kết thúc.
Nhóm người bị đưa về sảnh lớn, hai mặt nhìn nhau.
Đồng đội ngơ ngác mấy giây xong quay sang an ủi đại lão nói không sao, tiếp tục ghép trận.
Lần này đổi sang Phương Cảnh Hành làm “vua”, không xảy ra chuyện xui xẻo như Khương Thần nữa.

Cả đội thành công tập hợp lại, nhìn thấy mười người của đội đối phương ở giữa bản đồ.
Động tác của mười người rất nhất trí, lao thẳng đến hai vị đại lão: “Gϊếŧ!!!”
Bởi vì bọn họ đều cho rằng “vua” chắc chắn là một trong hai vị này, một mình bọn họ thì đương nhiên không nhằm nhò gì, nhưng mười người cùng lên thì vẫn có thể thành công.
Phương Cảnh Hành nhìn đội hình của đối phương, đang định chỉ huy thì nghe thấy mấy vị đồng đội cũng ngùn ngụt sát khí gào thét: “Gϊếŧ —-!!!”
Nói xong, bọn họ cũng vọt lên.
Khương Thần: “…”
Phương Cảnh Hành: “…”
Hay thật, gặp phải loại nhiệt huyết đầy mình.
Nhưng tại sao cả hỗ trợ cũng lao lên vậy?
Sự thật chứng minh mấy vị đồng đội không chỉ có nhiệt huyết mà còn thuộc phái “ý thức trôi chảy”, chỉ mạnh hơn số 10 được một tí, mà đội đối phương hình như là một nhóm bạn chơi chung.

Hai vị đại lão gánh tám, lại còn không có ưu thế địa hình.

Hai người định rời khỏi chiến trường, tìm địa hình nào có lợi một chút để kéo dài thời gian, thì đúng lúc này lại có một chiêu bắn tới, lập tức khóa bọn họ tại chỗ.
Khương Thần bất ngờ: “Đoán được ư?”
Phương Cảnh Hành nhìn hai nhóm người đang lao vào cấu xé nhau với một đống kĩ năng bay loạn xạ, bèn nói: “Hẳn là ném bừa.”
Khương Thần: “…”
Ném bừa cũng đủ rồi, mục tiêu của đội đối phương vẫn luôn là hai vị đại lão, họ làm như không thấy kĩ năng của mấy người kia nện trên người, nhao nhao chạy tới muốn làm thịt đại lão, có bao nhiêu chiêu thì ném bấy nhiêu.

Cuộc chiến cứ thế kết thúc trong tiếng kêu gào ầm ĩ.
Nhóm người lại bị đưa về sảnh lớn.
Các đồng đội vẫn chưa thỏa mãn: “Cảm giác chỉ còn thiếu chút xíu nữa thôi.”
“Ừ ý, bọn họ đều còn có tí máu, thêm một chiêu nữa là xong rồi, lỡ là ‘vua’ thì bọn mình thắng rồi.”
“Mình ghép trận tiếp đi.”
Khương Thần: “Thôi.”
Phương Cảnh Hành mỉm cười: “Để khi khác nhé.”
Hai người thoát khỏi đội, muốn tìm người quen để ghép, lại nghe trên kênh bang truyền đến âm thanh quen thuộc.
Số 7: “Chúc mọi người có một buổi sáng tốt lành nha ~”
Cẩu Thịnh: “Chào buổi sáng Ngọt Ngào.”
Số 7: “Anh có đi đánh phó bản không ạ?”
Cẩu Thịnh: “Hôm nay anh phải đi chúc Tết họ hàng, lên đây treo máy thôi.”
Số 7: “Vâng ạ.”
Khương Thần và Phương Cảnh Hành trăm miệng một lời: “Biết đánh đấu trường không?”
Số 7: “Em chưa đánh bao giờ, A Dật bảo chỗ đó chém chém gϊếŧ gϊếŧ không thích hợp với người ta.”
Khương Thần: “… Vui lắm, qua đây dẫn đi đánh này.”
Đằng nào số 7 cũng rảnh, thế là tung tăng chạy tới.
____________________________


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.