Đọc truyện Đến Lượt Em Yêu Anh – Chương 59: Ngoại truyện 3: Hàn Mộ Vân kiếp trước
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô là tại nhà ăn của công ty, người khác đều đang cúi đầu ăn cơm, chỉ có một mình cô đang cầm ly trà sữa cười híp mắt, giống như chú mèo vừa được ăn no. Tôi lập tức liền bật cười, đây nhất định là một cô bé vừa mới tốt nghiệp. Cô nghe thấy, hung tợn nhìn về phía đây. Mắt to long lánh, giống như châu ngọc, sàng ngời lung linh, có một loại phong tình đặc biệt. Trong nháy mắt đó tôi nghe thấy nhịp tim mình rối loạn một nhịp.
Sau này biết rõ cô, có lẽ là vô tâm, cũng có lẽ là cố ý, tôi cũng không biết rõ. Khi nghe được Hà Tử Nghiệp đang theo đuổi cô tôi ngây ngẩn cả người, tôi cũng không tin Hà Tử Nghiệp lại có thể thích phụ nữ, còn lại là một cô bé như vậy, nhưng mà, trong lòng tôi lại ê ẩm khó chịu, bởi vì tôi biết, tôi không thể tranh được hơn Hà Tử Nghiệp. Khi tôi ý thức được mình đang suy nghĩ điều gì tôi sợ hãi không dứt, tôi nghĩ tôi đã thích cô.
Trong công ty có rất nhiều nữ đồng nghiệp bàn tán về tôi…tôi sớm đã biết, từ nhỏ nhân duyên với phụ nữ của tôi thường rất tốt, có lẽ là do tính cách của tôi, cũng có lẽ bởi vì diện mạo này của tôi. Nhưng nghe được cô cũng có trong đám người đó, tôi lại vui mừng muốn nhảy lên, cô đối với tôi cũng có cảm giác!
Chuyện này liền thuận nước đẩy thuyền, cô trở thành bạn gái của tôi, tôi có thể cùng cô về nhà, có thể ăn món cô làm, có thể hôn cô…cả đời tôi chưa từng có hạnh phúc như vậy, mặc dù Hà Tử Nghiệp vẫn thỉnh thoảng cảnh cáo bên tai, nhưng mà tôi lại không thèm để ý. Tại sao tôi lại không thể sống tốt với cô? Nam chưa cưới, nữ chưa gả, giữa chúng tôi quang minh chính đại, không có gì có thể khiến cho người khác lên án.
Nhưng mặc dù luôn an ủi mình như vậy, tôi vẫn lo lắng đề phòng, bởi vì người đàn bà đáng sợ ở nhà. Đúng, đáng sợ, Tôi chưa từng thấy người đàn bà điên cuồng như vậy, cô ta có thể vì lợi ích của mình bất chấp tất cả, mặc dù giữa chúng tôi chưa hề có quan hệ thực chất nào, nhưng tôi lại không thể không tuyên bố với bên ngoài cô ta là vợ của tôi. Tôi thừa nhận, tôi sợ, tôi sợ Cảnh Nguyệt biết sự tồn tại của người đàn bà kia, cho nên tôi luôn hết sức giấu diếm.
Nhưng cũng có một chút tin tức bị lộ ra, trong công ty truyền đi xôn xao, cô đỏ mắt tìm tôi, hỏi tôi đây có phải là sự thật không, tôi kiên định lắc đầu, nói không phải, nhưng tôi có thể làm sao đây? Tôi không thể nói cho cô biết chân tướng, chỉ có thể gạt cô. Cô bé ngốc, nghe tôi nói sẽ ly hôn liền cười rộ lên, cô ấy sao lại tin tưởng tôi như vậy. Tôi ôm cô, trong lòng cũng đang rỉ máu, Cảnh Nguyệt, em có biết hay không tôi vẫn đang một mực lừa dối em?
Tôi không muốn tiếp tục mềm yếu, tôi muốn đưa Trần Mạt Lỵ trở về, bởi vì tôi không chấp nhận có một ngày cô rời khỏi tôi, huống chi, bên cạnh còn có một Hà Tử Nghiệp luôn nhìn chằm chằm. Tôi bắt đầu tích cực bày tỏ uyển chuyển cùng nhà họ Trần là tôi đã có người trong lòng rồi, tôi thiếu chút nữa đã thành công, chỉ còn kém một chút. Cha không muốn con mình đeo khoản nợ ân tình của người ta trên lưng, cho nên ông đối với chuyện đưa Trần Mạt Lỵ trở về cũng không phản đối. Tôi rất vui mừng, hung hăng hôn lên khuôn mặt đơn thuần của cô một cái, Cảnh Nguyệt, nhanh lắm, em chờ một chút, tôi…tôi sẽ tận hết khả năng khiến cho em hạnh phúc!
Nhưng ở lúc quan trọng lại xảy ra chuyện, tôi ngủ cùng với Trần Mạt Lỵ, mặc dù một chút ấn tượng cũng không có, nhưng hai tháng sau cô ta còn mang thai, tôi vừa khiếp sợ vừa khổ sở, thật không hiểu tại sao lại xảy ra chuyện như vậy, nhưng cô nói cô buông tay. Tôi chưa bao giờ nghỉ có một ngày tôi lại có lỗi với cô, nhưng tôi đã thật sự làm chuyện thật có lỗi với cô. Trong nhà cùng nhà họ Trần buộc tôi phải mau sớm cưới Trần Mạt Lỵ, nhưng tôi tuyệt không muốn kết hôn với cô ta, tôi đã có người trong lòng. Vì sao phải cưới một người đàn bà như vậy. Tôi cố sức chống lại, hy vọng có thể đem đứa bé ngoài ý muốn bỏ đi. Nhưng không ngờ, mẹ của Cảnh Nguyệt lại tìm được tôi…tôi không biết bà làm sao tìm được cách thức liên lạc của mình, cũng không biết bà lại làm sao để cho Cảnh Nguyệt không hề biết được chuyện này.
Tôi hẹn mẹ của cô ra bên ngoài, có thể thấy được mẹ của cô là một người rất dịu dàng, nhưng đối với tôi lại không hề khách khí. Bà muốn tôi rời khỏi cô, muốn tôi đừng gây họa cho con gái bà nữa. Lúc mới bắt đầu bà còn mang dáng vẻ của người gây sự, nhưng cuối cùng người luôn cố gắng làm một người mẹ kiên cường lại gạt nước mắt trước mặt tôi, bà cầu xin tôi rời khỏi cô. Giọng nói thê lương cùng bất đắc dĩ, bà nói Cảnh Nguyệt còn trẻ, cuộc sống của cô còn rất dài, không thể để tôi cư như vậy mà trễ nãi. Tôi muốn phản bác, tôi muốn nói tôi yêu cô ấy. Nhưng lại nghĩ tới Trần Mạt Lỵ cùng đứa bé trong bụng tôi lại im lặng, chuyện cho tới bước này tôi sớm đã không có tư cách biện giải cho mình.
Khi biết được Trần Mạt Lỵ đi tìm cô, tôi cảm thấy toàn bộ máu trong cơ thể đều dồn lên não, choáng váng thiếu chút nữa đứng không vững, nhanh chóng chạy đến sân thượng, đã nhìn thấy cô và Trần Mạt Lỵ giằng co, cô không phát hiện ra tôi, mà Trần Mạt Lỵ lại nhìn thấy. Trần Mạt Lỵ là người đàn bà rất thông minh, cô ta nhìn thấy tôi chần chừ, cho nên tự tin đẩy tôi ra ngoài. Tôi ôm Trần Mạt Lỵ cách xa sân thượng một chút, cô mang theo tiếng khóc nức nở, âm thanh từ phía sau vang lên, hỏi tôi có yêu cô hay không?
Tôi nhớ tới gương mặt đầy nước mắt của mẹ cô, lại nghĩ tới sự điên cuồng của người đàn bà trước mặt, cho nên tôi cắn rằng nói ra lời trái với lương tâm: “Lâm Cảnh Nguyệt, tôi chưa bao giờ yêu cô.” Lòng đau như dao cắt, cũng không ai biết tôi muốn chạy thẳng qua ôm lấy cô, nói cho cô biết tất cả đều chỉ là giả, tôi sao có thể không yêu cô? Làm sao có thể?
Nhưng tôi không làm, tôi cứng lòng cũng không quay đầu lại, tiếp tục bước đi. Sau đó tôi nghe âm thanh đồ vật rớt xuống đất, tiếng vang nặng nề như vậy, lại nghe thấy giọng cười sảng khoái của Trần Mạt Lỵ nói: “Ha ha, chết rồi, chết cũng sẽ không cùng tao tranh đoạt, tiện nhânt quả thật đáng chết!”
Đầu óc của tôi trống rỗng trong nháy mắt, chợt nghiêng đầu sang chỗ khác, chỗ cô đứng rỗng tuếch.
Hà Tử Nghiệp một cái cũng không cho tôi nhìn cô, tôi khuôn mặt trắng bệch đứng ở bên ngoài linh đường của cô, giống như một du hồn. Tim đau đến không thở nổi. Chúng tôi lỗi gì cũng không phạm, chúng tôi chỉ có yêu nhau, cũng chỉ là tình yêu…tôi tình nguyện người nằm bên trong kia chính là mình.
Về sau sẽ không bao giờ có người vì tôi nấu canh nữa, sẽ không bao giờ có người dùng đôi mắt to tròn trong suốt nhìn tôi, sẽ không bao giờ có người gọi tên tôi là Tiểu Vân Tử, Tiểu Vân Tử…tôi ngồi xổm trên mặt đất rốt cuộc cũng khóc ra tiếng, gió bắc lạnh lẽo thổi qua, thật giống như cười nhạo tôi nghèo túng, nhưng Cảnh Nguyệt, Cảnh Nguyệt của tôi, không có em tôi nên làm cái gì bây giờ?
Tôi đem tất cả hình của chúng tôi dán hết ra ngoài, hàng đêm nhìn ngắm, trên hình cô cười rất hạnh phúc, tôi vuốt ve bức hình lạnh lẽo, hoài niệm lúc ôm cô ấm áp. Hà Tử Nghiệp bắt đầu xuống tay đối với gia đình nhà họ Hàn và họ Trần. Trần Mạt Lỵ bụng cũng lớn lên chút xíu, chẳng qua tôi không quan tâm, thật, không có chút nào quan tâm. Những thứ tài sản kia, con mẹ nó, người nào muốn thì cứ muốn đi, về phần Trần Mạt Lỵ, tôi hận cô ta tận xương, đứa bé của cô ta cũng vậy sẽ không bao giờ chạm vào, mặc dù đó cũng là đứa bé của tôi.
Hà Tử Nghiệp tới, hắn mang theo một thân lệ khí, đem một phần tài liệu vứt trong lòng cha tôi, hắn gầy, xương gò má nhô lên đáng sợ, ánh mắt càng thêm bén nhọn, chút ôn tình giấu trong đáy mắt ngày xưa cũng không thấy, trở nên vô cùng lạnh lẽo, hắn cũng thay đổi rồi!
Thì ra đứa nhỏ trong bụng Trần Mạt Lỵ không phải của tôi, giữa chúng tôi cơ bản chẳng có gì xảy ra. Tất cả đều là người đàn bà này tự mình đạo diễn, tôi bụm mặt cười vô lực, cười đến lệ rơi đầy mặt, Cảnh Nguyệt, Cảnh Nguyệt, tôi thật sự không hề có lỗi với em…Tiểu Vân Tử của em không hề có lõi với em…em nghe chưa? Nghe chưa? Không, em không nghe được, không nghe được…
Công ty phá sản, tôi từ trong căn biệt thự chuyển đến một gian nhà nhỏ, tôi rất vui vẻ. Tôi ở một công ty nhỏ làm công việc của một kỹ thuật viên, một ngày làm việc 10 giờ, tiền lương cũng rất ít nhưng mà tôi lại rất thỏa mãn, bởi vì tôi còn dư lại 14 tiếng có thể dùng để nghĩ tới cô. Tôi nhớ cô, ban ngày nhớ, ban đêm cũng nhớ, càng nhớ lòng càng đau, tôi cũng không có cách nào đến cái sân thượng kia, ngay cả khu vực gần đó cũng không dám đi. Tôi vừa đến gần nơi đó đã giống như nhìn thấy cô cả người đầy máu nằm một chỗ.
Tôi kết hôn, là hôn sự do cha sắp đặt, vợ tôi là một người con gái rất dịu dàng, cô ấy không biết quá khứ của tôi, đối với tôi rất tốt, chung quy là một người cẩn thận. Tôi không có vấn đề, tôi biết rõ, đối với cha tôi mà nói, ông cũng không tính quan tâm, chỉ cần tôi có thể cho ông một đứa cháu là được.
Lúc sinh nhật của cô, tôi đến mộ của cô, tặng cô hoa Bách hợp mà cô thích nhất, đem tin tôi kết hôn nói với cô. Tôi muốn cô đối với tôi sớm chết tâm đi, nhưng mà, nếu có kiếp sau, tôi nhất định sẽ không lừa gạt cô nữa, nếu có kiếp sau tôi vẫn muốn đoạt cô tới tay mình!
Trong hình, cô cười chói mắt như vậy, tôi nhìn nhìn nước mắt liền chảy xuống, gần đây tôi luôn đa sầu đa cảm, có lẽ thật sự đã già rồi, nhưng cô vẫn còn trẻ tuổi như thế, trẻ tuổi như thế…
Lâm Cảnh Nguyệt, ba chữ này đã bị mũi dao sắc bén của năm tháng từng dao từng dao khắc sâu trong lòng tôi, mỗi lần chạm đến đều thật sâu đau đớn, đau đến trái tim co quắp, mặc dù thời gian vẫn trôi qua, mặc dù sinh mạng đã bị bão cát vùi lấp rất nhiều thứ…
Tôi yêu cô, rất yêu, rất yêu, cuối cùng lại hại cô, tôi hối hận, sự ích kỷ của tôi đã cắt đứt sinh mạng tươi trẻ của cô, vì vậy cô đi, dùng loại phương thức này trừng phạt tôi…tôi chỉ có thể dựa vào một chút xíu ký ức về cô để sống qua ngày, áy náy mà đau khổ, cho đến những ngày cuối cùng của sinh mệnh.