Đến Lượt Em Yêu Anh

Chương 21: Chính là chán ghét hắn


Đọc truyện Đến Lượt Em Yêu Anh – Chương 21: Chính là chán ghét hắn

Hà Tử Nghiệp dĩ nhiên không để cho Lâm Cảnh Nguyệt trải qua ngày 1/5 như ý muốn, anh hình như đã sớm nhìn thấu tâm tư của cô, đưa người về tới nhà liền trực tiếp nói cho cô biết ngày mai liền phải đi làm, nói xong nhanh chóng khởi động xe chạy thẳng về nhà. Kế hoạch của Lâm Cảnh Nguyệt chưa kịp thực hiện đã chết từ trong trứng nước. Mặc dù trong lòng oán thầm nhưng vẫn phải ngoãn ngoãn đáp trả, dù sao cô cũng biết làm như vậy không hợp lý.

Chỉ là có chút nghi ngờ hành động không lên nhà cô “ngồi một chút” của Hà Tử Nghiệp, theo lý thuyết người nào đó ít nhất cũng phải ké một bữa cơm, nhưng bây giờ chỉ đưa cô đến dưới lầu liền quay trở về, được rồi, Lâm Cảnh Nguyệt tuyệt đối không thừa nhận bản thân có chút thất vọng. Quyệt mồm lên lầu, vốn còn muốn làm một bữa tiệc lớn, nhìn lại cũng nên hủy bỏ mà thôi.

Ăn cơm, dọn nhà một cách nhanh gọn, Lâm Cảnh Nguyệt đã không tìm được việc gì để làm, suy nghĩ một chút, mùa đông cũng sắp đến rồi, cũng nên ra ngoài mua vài bộ áo quần, dù sao chất đầy trong hộc tử cũng toàn “trang phục dành riêng học sinh”, đối với người trong tâm hồn đã muốn 30 tuổi thật sự nhìn sao cũng không dám mặc nữa.

Con người Lâm Cảnh Nguyệt có chút khó tính, lúc đại học, với khuôn mặt xinh đẹp cùng hơi thở thanh lãnh thể hiện trong lần huấn luyện quân sự đã nổi tiếng ngay lần đầu tiên xuất hiện, âm thầm bị không ít các bạn nam nghị luận, dần dà liền cam chịu trở thành hoa khôi học viên quản lý. Thật ra thì mọi người làm sao biết Lâm Cảnh Nguyệt thật ra không phải là tiên tử lạnh bạc không vướng khói bụi hồng trần, cô lúc đó cũng chỉ là có chút ngây ngô, mới từ trung học bước ra nên hoàn toàn không thích ứng được với cuộc sống sinh viên đại học, cho nên khi liên hoan lớp năm đầu tiên, chứng kiến Lâm Cảnh Nguyệt một người cầm chai rượu đánh gục nhiều bạn nam, thì sau đó những danh hiệu như “lãnh mỹ nhân” gì gì đó hoàn toàn biến mất.

Chỉ có người cùng cô hết sức quen thân mới biết bản chất thật sự của cô, cô tuyệt đối là điển hình của loại ngoại trong ngoài bất nhất, giống như rất ít người biết cô thích màu đỏ, hơn nữa còn là màu đỏ chót.

Lúc này, trong tay Lâm Cảnh Nguyệt đang cầm hai chiếc áo khoác, một cái màu trắng sữa, một cái màu đỏ, nhân viên bán hàng bên cạnh đang hết sức khuyên cô nên mua chiếc màu trắng sữa, nào là cái đó thật sự rất phong cách, rất hợp với khí chất của cô …đột ngột cởi xuống chiếc áo màu trắng sữa đang thử trên người, Lâm Cảnh Nguyệt nhìn chiếc áo màu đỏ trên tay, trong lòng không chút do dự: “Đem chiếc màu đỏ này gói lại.”

Nhân viên bán hàng cứng đờ, vẫn là đem chiếc áo ra phía quầy tính tiền, trong lòng len lén nghĩ: Vị khách này thật đúng là khó hiểu, rõ ràng chiếc màu trắng mặc lên rất đẹp mà lại cứ muốn màu đỏ. Bất quá, quản gì loại màu sắc người ta thích, chỉ cần bán được hàng là tốt rồi, còn lại không liên quan gì đến mình.


Lâm Cảnh Nguyệt lại đi vào thêm vài cửa hàng, đến khi mua đầy đủ trang phục và phụ kiện đi kèm mới hài lòng ngừng lại. Mặc dù bọn họ ngồi xe lửa hơn một ngày, nhưng bởi vì là giường mềm nên không có cảm giác mệt mỏi, thậm chí lúc này cô còn có chút không thỏa mãn, nhưng khi nhìn trong tay túi lớn túi nhỏ còn đến gần một quán cà phê, tạm thời nghỉ chân một chút, một hồi lại tái chiến!

Gọi một ly Caramen Macchiato, ngồi bên cửa sổ nhìn người đi lại ngoài phố, Lâm Cảnh Nguyệt nheo mắt thậm chí còn có cảm giác đắc ý như đang trộm được thời gian một ngày rãnh rỗi. Phía bên ngoài cửa kính chính là quang cảnh thành phố đang được bao phủ dưới ánh nắng chiều. Nhưng đang là cao điểm tan tầm, trên đường thật sự hỗn loạn, tiếng kèn kẹt xe, tiếng chửi rủa, tiếng còi của cảnh sát giao thông…huyên nào, nhưng lại là những hình ảnh chân thật nhất của cuộc sống sinh hoạt đời thường.

Trạm xe buýt cũng chật ních người, có nhiều người không chịu nỗi đã đi tới đi lui tại bến đợi, oán trách xe buýt đến quá chậm. Mỗi một gương mặt đều mang nét riêng đặc sắc, là giàu có, là nghèo túng, có thỏa mãn, cũng có thất vọng…Mỗi khi một chiếc xe tới, mọi người đều chen chúc đi lên, mặc kệ là trí thức hay công nhân bốc vác, cũng tạm thời quên mất công việc và thân phận của mình, chỉ muốn nhanh chóng về nhà.

Nhà, thật sự rất ấm áp, cũng là kiếp trước cô đã vứt bỏ, cô chợt cảm thấy khó hiểu đối với mình lúc đó, biết rõ ràng làm sai, biết rõ ràng làm tổn thương rất nhiều người, tại sao lại có thể tiếp tục bước đi kiến quyết như vậy ? Chỉ dựa vào loại tình cảm mờ ảo, không xác định kia sao?

Lâm Cảnh Nguyệt hớp một ngụm nhỏ cà phê, cúi nhìn chiếc bóng in trong tách cà phê nhỏ nhỏ mỉm cười, cũng may, cô vẫn còn một lần cơ hội.

Lâm Cảnh Nguyệt hớp một ngụm nhỏ cà phê, cúi nhìn chiếc bóng in trong tách cà phê nhỏ nhỏ mỉm cười, cũng may, cô vẫn còn một lần cơ hội.

“Tiểu thư ký Lâm cũng ở đây?” Một âm thanh kinh ngạc cắt đứt suy nghĩ của Lâm Cảnh Nguyệt, âm thanh quen thuộc như vậy, quen thuộc đến nỗi cho dù cô có thể quên tất cả mọi chuyện cũng sẽ không quên âm thanh này, cô buông lỏng cơ thể mời vừa cứng nhắc, nhắm mắt lại điều chỉnh vẻ mặt mới chậm rãi ngẩng đầu lên: “Chào anh.”


Ánh mắt Hàn Mộ Vân tươi cười nhìn người trước mắt, hắn vốn nghĩ muốn đi dạo một chút, đúng lúc đi qua quán cà phê này liền nhìn thấy cô, thần xui quỷ khiến liền đi vào đến bên người cô lên tiếng chào hỏi.

“Tiểu thư ký Lâm không nhớ tôi sao?” Hắn gọi một ly cà phê đen, uống một hớp mới mở miệng nói, không hiểu vì sao, hắn thật không thích giọng điệu công thức của cô.

“Nào có.” Trên mặt Lâm Cảnh Nguyệt vẫn giữ nụ cười khách khí, bàn tay dưới bàn lại nắm hết sức chặt. “Bên ngoài là kỹ thuật viên cao cấp được điều đến công ty, bên trong lại là bằng hữu của tổng giám đốc.” Vừa bắt đầu thì cô đã đem quan hệ giữa hắn với đồng nghiệp trong công ty xây dựng lên, hoàn toàn không có một chút ý tứ muốn cùng hắn làm quen. Chân mày Hàn Mộ Vân có chút cau lại, hình như…cô thư ký nhỏ của Hà Tử Nghiệp rất chán ghét hắn.

“Nếu bây giờ đã là ngoài giờ làm việc, Cảnh Nguyệt cũng không cần khách khí như vậy.” Hàn Mộ Vân thân thiện tươi cười, chủ động thay đổi cách gọi đối với cô, hắn cảm thấy là mình nghĩ quá nhiều, trước đây bọn họ chưa từng quen biết, chỉ mới gặp một lần ở phòng làm việc của Hà Tử Nghiệp mà thôi, cô không có lý do để ghét hắn, phụ nữ mà, muốn bổ nhào vào người hắn còn không kịp, vì sao lại ghét hắn chứ, về điểm này hắn rất có tự tin.

“Xin lỗi, chúng ta không quen.” Lâm Cảnh Nguyệt nhàn nhạt trả lời một câu liền gọi nhân viên tính tiền, đem đồ của mình đi ra ngoài, cũng không thèm để ý đến nụ cười cứng đờ của Hàn Mộ Vân.

Vẫn giống như ngày trước, nụ cười ôn nhu nhất nhưng trái tim cũng là lạnh lùng nhất, có thể kiếp trước cô không nhìn ra, thế nhưng kiếp này, cô dùng tính mạng để đổi lại một bài học vì sao lại không nhận rõ chứ?


“Đợi chút.” Hàn Mộ Vân từ phía sau bắt được cánh tay của Lâm Cảnh Nguyệt, ngăn cản cô đi ra. Hắn đây chính là bị coi thường, có lẽ ban đầu hắn chỉ thấy người quen muốn vào nói vài câu mà thôi, nhưng tình cảnh mắt trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau lại khiến hắn nổi lên hứng thú với cô, chẳng lẽ lại nói trước đây bọn họ từng quen biết?

“Buông ra!” Lâm Cảnh Nguyệt nhìn cổ tay bị hắn nắm, lạnh giọng nói, mặc dù trên mặt cô giả bộ cứng rắn, nhưng trên thực tế trong lòng cô vừa tức giận lại vừa hốt hoảng, câu nói ngày đó trên sân thượng vẫn cất sâu trong lòng cô: “Tôi chưa bao giờ yêu cô!” luôn ở trong óc cô thoáng qua vô số lần, cô sợ, sợ mình không kiềm được trực tiếp hỏi câu hỏi kiếp trước mình chưa kịp nói.

Trong quán cà phê có rất nhiều người cũng đang nhìn về phía này, dù sao cảnh tượng như vậy cũng chỉ xuất hiện trên truyền hình, thật khó để thấy một lần, luôn luôn cố gắng nhìn cho thật kỹ. Hàn Mộ Vân không thèm để ý, hắn nắm thật chặt cánh tay của Lâm Cảnh Nguyệt, trong lòng không hiểu sao lại xẹt qua một chút chua chát mất mát: “Tôi tự nhận chưa bao giờ đắc tội với thư ký Lâm” trên mặt hắn đã sớm không còn nụ cười, trong mắt lại lóe ra ánh sáng lạnh lẽo: “Thư ký Lâm tại sao lại đối với tôi như vậy?”

Lâm Cảnh Nguyệt dùng sức hít mấy hơi thật sâu, đề xuống lửa giận ở trong lòng: “Không có.”

“Chưa?” Hàn Mộ Vân liền cười, “Vậy thái độ của cô như vậy là sao? Hay là cô đối với ai cũng như vậy?”

Lửa giận bị đè nén rốt cuộc cũng phun trào, Lâm Cảnh Nguyệt chợt quay đầu lại nhìn Hàn Mộ Vân, đôi mắt hơi hồng, “Đúng, tôi không thích anh! Tôi chính là chán ghét anh, vậy thì sao?” Âm thanh của cô có chút lớn, đột ngột vang lên bên trong quán cà phê, không có gì nghi ngờ, tất cả mọi người ở đây đều nghe rõ.

Lâm Cảnh Nguyệt giống như chưa tỉnh, cô có gì cần quan tâm, người trước mặt này cũng coi như là hung thủ gián tiếp giết người, Lúc đó, khi hắn vừa mới đến công ty, cô cũng từng đi theo các nữ đồng nghiệp khác lén lén bàn luận về hắn, hi vọng gây được sự chú ý của hắn.


Cô thật không biết hắn đã kết hôn, lại khác với Hà Tử Nghiệp bốn mùa chỉ biết mặc âu phục màu đậm, hắn luôn mặc áo quần màu nhạt, trên mặt luôn mỉm cười dịu dàng, nhìn qua cũng chỉ mới hai mươi mấy tuổi, cô chưa bao giờ nghĩ tới hắn đã sớm kết hôn.

Cho tới khi bọn họ bắt đầu lui tới, hắn cũng không nói với cô chuyện này, cô cứ như vậy bị gạt, đến khi Hà Tử Nghiệp biết cô cùng hắn kết giao, anh rất đau lòng, muốn cô cùng Hàn Mộ Vân chia tay, anh nói với cô hắn đã có gia đình, giống như sấm sét giữa trời quang, cô không thể tin được, chạy đi hỏi hắn, hi vọng hắn sẽ cho cô một câu trả lời phủ định, nhận được cũng chỉ là một câu thật xin lỗi từ hắn.

Tuy đã nói chia tay, thế nhưng cô cũng không thể tháo được chiếc mặt nạ hắn đã mang trên người, hắn lần lượt nói xin lỗi cùng cam kết, hắn nói hắn và vợ mình chỉ là kết hôn theo ý định của gia tộc, không có một chút tình cảm, hắn nói sẽ nhanh chóng ly hôn, cô tin, cô cố gắng chờ một chút, một chút cũng đã chờ hai năm, đến cuối cùng cũng bắt đầu tự trách bản thân mình, nhưng tất cả đã không còn kịp rồi, lòng của cô đã dành hết cho người tên Hàn Mộ Vân kia rồi.

Đến cuối cùng, cô cũng trả giá đắt, tính mạng của cô. Sinh mạng được cha mẹ tâm tâm niệm niệm che chở, sự khích lệ của bạn bè. Cô không cam lòng, nhưng cũng cảm thấy giải thoát, cuộc sống xám xịt hoảng loạn như vậy, không bằng chấm dứt thôi, chỉ là trong lòng cô luôn canh cánh cha mẹ già cũng đã năm mươi cô độc cùng một người đàn ông.

Không ngờ, thật sự có đảo ngược thời gian, lần này, cô hạ quyết tâm tuyệt đối sẽ không quyến luyến bất cứ gì đối với cuộc sống trước, mà quan trọng nhất là hàn Mộ Vân dĩ nhiên càng không thể dây vào, mặc dù sẽ tức giận, sẽ đau lòng, còn chưa muốn quen biết người này, nhưng bây giờ, mười phần oán khí đời trước của cô bị sự dây dưa không rõ của hắn liền bộc phát ra ngoài.

Hàn Mộ Vân không ngờ cô dám nói chuyện quyết tuyệt như vậy, nhất thời sững sờ, thậm chí không biết lúc nào Lâm Cảnh Nguyệt thoát khỏi gông cùm xiềng xích của hắn cũng không biết, phục hồi lại tinh thần mới phát hiện mọi người trong quán cà phê đang nhìn hắn, trong lòng có từng tia đau đớn co rút, chậm rãi, nhưng không biến mất, Hàn Mộ Vân nhìn bóng lưng còn sót lại như một chấm nhỏ của Lâm Cảnh Nguyệt, cắn răng nghiến lợi nói một câu: “Cô lợi hại…”

“Tiên sinh, tiên sinh, ngài còn chưa tính tiền!” Nhân viên đuổi theo phía sau hắn gọi lớn.

Thân thể Hàn Mộ Vân cứng đờ, sắc mặt tái nhợt, xanh rồi trắng, từ trong ví rút ra vài tờ tiền mặt để đến bên bàn rồi nhanh chóng bước ra ngoài. Lâm Cảnh Nguyệt à…đủ kiên cường, hắn đối với cô bắt đầu có hứng thú!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.