Đọc truyện Đèn Lồng Hoa Lệ – Chương 2: Phía dưới hoàng tuyền
Bóng đỏ của người phụ nữ khuất sau cánh cửa, vừa chớp mắt đã tới rừng thông phía đối diện cửa sổ, không biết đang làm cái gì. Con chó mực chực nằm bẹp xuống trông chừng âm hồn. Con chó mực này tên là Đại Ngâu, là một con chó tiên. Thực chất không ai biết nó là tiền thân chó hay bị đày thành chó, không biết nó đến từ đâu. Chỉ biết là mấy nghìn năm trước, khi đó nó còn là chó canh giữ Địa Ngục, có lần một vị Âm Sai phật ý nó, nó đã không chần chừ ngoạm một cái đứt đầu Âm Sai.
Đại Ngâu rướn cổ qua bậu cửa sổ nhìn chủ nhân của nó rồi hậm hực nghĩ: “Nước là tùy tiện lấy dưới Hoàng Tuyền sao?”
Canh ba đã tới, chuông gió ngoài cửa vang lên ba lượt, tuy nghe có chút tùy tiện nhưng lại vô cùng có điệu. Người phụ nữ đã quay lại, trên tay cầm theo một chiếc đèn lồng màu đỏ, nến bên trong là vừa thay cây mới. Đại Ngâu dẫn âm hồn ra cửa rồi sủa ba tiếng như đưa tiễn. Người phụ nữ cầm đèn đi trước, âm hồn tiếp nối theo phía sau, bọn họ hướng về rừng thông bạt ngàn.
Vào sâu trong rừng khoảng 300m, có một cây thông già cỗi cùng những chiếc lá có màu ngả vàng. Người phụ nữ không quay đầu mà chỉ nói “đi thôi” rồi xuyên qua cây thông già, âm hồn phía sau xuyên theo. Xuyên qua thông già, phía trước lạnh đến thấu xương, âm u không kể xiết. Chỉ thấy một dòng sông nhỏ chảy quanh một toà thành. Dưới sông mọc đầy hoa Bỉ Ngạn, nơi đó gọi là Bỉ Ngạn trì.
Trước mặt toà thành là một bức tường cao, trên tường treo một tấm biển, trên biển khắc ba chữ Hồi Ngạn quan.
Âm hồn lùi lại hai bước rồi co rút hỏi: “U Tịch hồn chủ, đây là đâu?”
Người phụ nữ đứng yên lặng, giống như cơn lạnh giá này không hề khiến cô thấy lạnh, cô nói: “Đây là Hồi Ngạn quan, giống như cửa khẩu để ta đưa các ngươi đến giao cho Âm Sai. Qua khỏi nơi đây là đến Quỷ Môn quan, qua Quỷ Môn quan chính là Địa phủ.”
Âm hồn nghe xong càng thêm co ro, nhìn xung quanh mà nuốt thêm mấy ngụm nước bọt. Cửa Hồi Ngạn quan mở ra, trong cái tối tăm xuất hiện một chiếc một chiếc đèn lồng trắng, theo phía sau là một vị Âm Sai. Âm Sai cất giọng lạnh lẽo: “Bái kiến U Tịch hồn chủ, ngài vất vả rồi!”
Người phụ nữ gật nhẹ đầu rồi nói: “Âm Sai đại nhân vất vả rồi, lần sau đến Vô Tình cư ta sẽ hậu tạ.”
Âm Sai khuôn mặt trắng bệch khom người nói: “ Hồn chủ khách khí. Hạ quan phải bắt cầu Bỉ Ngạn, đưa âm hồn về kẻo trễ.”
Người phụ nữ cầm đèn lồng quay trở về, phía sau là Âm gian lạnh lẽo, trước mặt là rừng thông bạt ngàn, khuôn mặt của cô cũng vì vậy mà càng thêm lạnh lẽo. Người phụ nữ ấy tên là U Tịch, người khác đều gọi cô là U Tịch hồn chủ. Công việc của cô là thu gom những âm hồn chạy thoát Âm Sai vất vưởng trên thế gian để đưa xuống Địa phủ.
U Tịch nhón chân treo đèn lồng lên cửa sau đó mới nhớ ra là còn “bảo bối” ở trong phòng ngủ. Cô lê lết đi vào, đẩy cửa phòng tìm kiếm nhưng không thấy. Cuối cùng cô cúi xuống gầm giường, hoá ra “bảo bối” đang run lẩy bẩy, mặt mày không còn chút máu nào nằm dưới gầm giường.
“Đại Ngâu, lôi hắn ra.”
U Tịch ngồi lên giường, ra hiệu cho Đại Ngâu ngoạm chân “bảo bối” lôi xềnh xệch ra ngoài. Cô lấy tay sờ trán, chán nản đến dở khóc dở mếu. Gần trăm năm nay cô đêm nào cũng thuê mấy em trai xanh non về, nhưng kết quả là chưa bao giờ làm gì được cho ra ngô ra khoai. Lần nào cũng toàn bị mấy âm hồn phá đám. Cô đúng là tình đen như mực, còn đen hơn cả con chó mực Đại Ngâu.
“Đúng là đen như mõm chó mà!”
U Tịch vừa liếc xéo Đại Ngâu vừa chửi lầm bầm. Đại Ngâu bị chửi xéo, nó vểnh cái tai to lên nói: “Chủ nhân, bộ lông này có của tôi nghìn năm hiếm gặp, là lông chó tiên đó.”
“Bảo bối” nằm run rẩy trong gầm giường nãy giờ nghe thấy chó nói tiếng người. Lần đầu tiên đi bán thân lại bán cho một người nói chuyện với ma, bây giờ lại còn thấy chó nói được tiếng người. Tam quan của cậu ta sụp đổ hết rồi, thậm chí đũng quần cũng cảm thấy ươn ướt. Cậu ta bò dài mấy mét rồi đứng dậy chạy thục mạng.
U Tịch mắt tròn như chữ O nhìn miếng mồi trắng thơm chạy thì vẫy vẫy tay gọi: “Bảo bối, ngươi không lấy thù lao sao? Chạy cẩn thận gặp phải ma nữ đó.”
Bảo bối đang chạy lại nghe U Tịch nói thế thì cậu ta chạy càng thêm chạy. Mặt ướt mà đũng quần cũng ướt luôn, cậu ta thề đây là lần đầu cũng như lần cuối đi bán thân. Đợi cho bảo bối vừa chạy vừa la ra khỏi Vô Tình cư, U Tịch cười nham nhở hỏi: “Có phải ta lạc hậu rồi không, bọn trai trẻ bây giờ đều bán thịt mà không cần thù lao sao. Nó là xu hướng à?”
Đại Ngâu quyết tâm ngậm chặt miệng không thèm nói. Nó trong lòng chửi rủa: “Xu hướng cái khỉ gió. Bọn nó sợ đến tè ra quần rồi, còn dám lấy thù lao sao.”
“Được rồi, ta ngủ một lát đây.”
U Tịch ngáp dài hai cái, Đại Ngâu thấy thế lầm lũi ra khỏi phòng. Ai ngờ U Tịch vừa đặt lưng nằm xuống thì dính phải tai nạn giường sập. Kéo theo đó là tiếng la thất thanh: “Ôi cái bộ xương già của tôi.”
Đại Ngâu còn chưa đi khỏi đã phải chạy trở vào, nó nhìn U Tịch nằm bẹp dí mà hả lòng hả dạ nói: “Chủ nhân à, chẳng phải cô còn nói thêm ba tên như tên lúc nãy cũng không sập giường sao. Sao bây giờ một mình cô cũng thành sập giường rồi? Nếu người khác biết được U Tịch hồn chủ mà người người kính trọng lời nói không chắc chắn như vậy. Không biết bọn họ có muốn cắn lưỡi chết hay không đây.”
“Đúng là miệng chó không mọc nổi ngà voi mà.”
U Tịch tính tình rất chi là kì cục, cô đương nhiên gặp ai cũng vả đôm đốp. Theo như lời Đại Ngâu nói, U Tịch là một vị hồn chủ trần tục nhất từ trước tới giờ, có khi người trần còn không trần tục bằng cô. Đại Ngâu nó tự nhận là chó tiên, không thể nào nói lại chủ nhân trần tục của nó, vậy nên nó thề sẽ ngậm chặt miệng để giữ giá.
U Tịch cũng đã quen việc bị một con chó khinh bỉ, cô lồm cồm đứng dậy nói: “Đại Ngâu, ngươi đi mua cho ta một chiếc giường mới, càng chắc càng tốt. Tốt nhất là có chứa thêm mười “bảo bối” cũng không thể sập ấy.
“Chúng ta hết tiền rồi!”
U Tịch còn đang say sưa nghĩ đến cảnh lăn giường đã bị một câu của Đại Ngâu vả cho tỉnh hẳn. Di động trên bàn reo lên, Đại Ngâu hất miệng nói: “Cô cũng nên nghe điện thoại rồi làm việc kiếm tiền đi.”
Sau khi nghe điện thoại xong, U Tịch nằm dài ra đất lăn bò luôn. Một công việc khác của cô là nhà ngoại cảm, nó là công việc chính để kiếm tiền sống qua ngày. Việc cô nhìn thấy linh hồn được gắn lên mác nhà ngoại cảm không một kẽ hở. Nó giúp cô kiếm được rất nhiều tiền nếu như cô chăm chỉ.
Nhưng không, đã ba tháng rồi cô chưa nhận một vụ nào. Tiền bao “bảo bối” hôm nào cũng chi ra, nó khiến cho túi tiền của cô rỗng tuếch rồi. Đại Ngâu ngồi tướng chó, gãi gãi lỗ tai, vô cùng khinh bỉ chủ nhân nó. U Tịch lăn lộn xong, cô ngóc đầu lên hỏi: “Đại Ngâu già, hồn chủ đời trước nghe nói rất giàu có, cô ấy làm gì để kiếm tiền vậy?”
“Hồng Tụ hồn chủ cô ấy là một hồn chủ ra dáng nhất từ trước đến giờ. Cô ấy có cách kiếm tiền rất riêng, không lăn lộn trần tục như cô. Cô ấy làm việc cũng rất có quy tắc, mười vị điện chủ ở dưới đều rất thích, chỉ có Âm Sai là không thích thôi. Không giống như cô, tiêu tiền như nước nhưng lại lười biếng. Chỉ được lòng Âm Sai, lại đắc tội hết mười vị điện chủ dưới kia. Còn nữa, Hồng Tụ hồn chủ rất chăm chỉ tập luyện, cô ấy có rất nhiều dị năng, và cũng sống hoàn toàn thoát tục. Còn cô nhìn lại mình xem, ngoài cái bộ dáng giống hồn chủ đó ra thì hoàn toàn thành bà bán cá ngoài chợ.”
“Con chó mực chết tiệt!”
Sau khi nghe Đại Ngâu nói một tràng dài, U Tịch nhe răng thẳng chân đạp cho nó một cái rồi bỏ đi.