Đọc truyện Đèn Lồng Hoa Lệ – Chương 18: U Tịch bị thương
“Trịnh Phương Anh, sinh ngày x tháng x năm x. Mất ngày x tháng x năm x.”
U Tịch xoay đồng hồ Sinh Tử trên tay ba vòng, mặt đồng hồ hiện lên những dòng cổ ngữ chạy liên tục. Cô đọc tên họ ngày tháng lên một lần, từ trong rừng cây văng ra một mớ xương xậu. Những cái xương ấy sau khi đáp đất đã liên tục không ngừng nghỉ đi tác chiến. Nhưng bọn chúng không có cách nào tiếp cận U Tịch đang ở trên không được. Ngược lại Đại Ngâu và Thiên Chí dưới đất bị chúng tổng tấn công.
Đại Ngâu tha Thiên Chí chạy mấy vòng, cuối cùng nó quyết định dừng lại thả Thiên Chí xuống, sau đó phun ra đừng đợt lửa đỏ lớn thiêu rụi chúng. Thiên Chí bị thương rất nặng và cũng chảy rất nhiều máu nên đã không còn tỉnh táo cho lắm. Đại Ngâu phải dùng miệng đẩy anh liên tục mới có thể miễn cưỡng không ngất xĩu.
U Tịch rất tức giận vì oán linh gọi mãi không ra. Cô nắm chặt roi Sinh Tử, quất liên tục hai roi hai hướng khiến cho tàu hoả và rừng cây bên cạnh đều tan xác. U Tịch lúc này không biết vì sao trở nên rất lạ, từ một người từ tốn bình tĩnh đã trở nên rất nóng nảy, thậm chí còn mang theo sát khí đằng đằng.
“Chủ nhân, mau thu Tử Ly hoả lại đi, cô không điều khiển nổi nó nữa đâu.”
Đại Ngâu nói, một giọng nói không ai nghe thấy, chỉ một mình U Tịch nghe thấy. Nhưng U Tịch không đếm xỉa, cô nghiến răng, giọng sắt lạnh nói: “ Ngươi cút ra đây hay đợi bổn toạ dùng roi nghiền nát ngươi luôn?”
Một tiếng cười rùng rợn vang lên kéo theo một luồng ác khí, U Tịch cảm thấy luồng ác khí này như có chút quen thuộc. Luồng ác khi còn chưa đến nơi đã biến thành hình hài một con Cự Mãng lớn. Con Cự Mãng hung hăng muốn quấn lấy U Tịch nhưng roi Sinh Tử đã tự động quấn tròn vào người để bảo vệ cô.
Luồng ác khí ấy thậm chí có thể lấn át cả Tử Ly hoả. Điều này khiến cho các âm hồn bây giờ đồng loạt đám dặt dẹo trở nên hừng hực khí thế, đám chui vào lòng đất chui ngược trở ra. Bốn bề đều là ác khí oán khí, Tử Ly hoả sắp tắt đến nơi rồi. Đại Ngâu nhìn thấy cảnh này, nó bỏ lại Thiên Chí, tạo ra một vòng lửa nhốt anh ta lại rồi chạy về phía U Tịch.
Tử Ly hoả không khai triển được, roi Sinh Tử lại đang quấn quanh bảo vệ mình. U Tịch hơn trăm năm nay chưa lần nào thấy bất lực như thế. Nhưng không sao, cô vẫn còn chuông U Linh trên chân. Cô xoay chân, tiếng chuông gió trên cổ chân phải của cô kêu leng keng ba tiếng, sau đó trở nên lảnh lót, như tiếng chuông từ Quỷ Môn quan gọi âm hồn.
U Tịch lần này muốn rút lui, chỉ cần cô tóm được oán linh sẽ lập tức bỏ chạy. Tuy rằng có hơi mất mặt, nhưng cô chỉ cần làm đúng bổn phận của mình, không cần nhiều chuyện. Dù sao thì cô cũng đâu phải loại có mặt mũi gì đâu.
Nào ngờ oán linh còn chưa gọi ra được đã bị đám âm hồn kia đồng loạt tấn công. U Tịch bất đắt dĩ phải rút roi Sinh Tử, roi Sinh Tử phát sáng đỏ rực quất về phía đám âm hồn, bọn chúng lập tức tản ra, một số có lẽ đã tan biến rồi. Đại Ngâu đã tới, nó giúp cô giải quyết một đám.
U Tịch cầm roi đánh với đám âm hồn, bọn chúng tuy rằng gặp roi Sinh Tử không thể không tan biến nhưng vì quá đông nên khó lòng giải quyết nhanh được. Chưa kể bọn chúng lại nghe được mùi ác linh kia nên đã tập trung lại. Nhờ vào ác khí ấy mà bọn chúng một số ít giờ cũng biến thành oán linh rồi. Đúng mà một mớ hỗn độn không thể dàn xếp, U Tịch đành phải vừa đánh âm hồn vừa xoay chuông gió để gọi ra oán linh mà cô cần bắt.
Trong lúc U Tịch đang giằn co với đám âm hồn thì con Cự Mãng kia thừa cơ bổ nhào tới, nó nhe hàm răng muốn cắn vào lưng cô. Đại Ngâu không kịp lên tiếng, trong lúc gấp gáp nó đã nhảy về hướng lưng của U Tịch để che chắn cho cô. Một nhát kia cắn gọn vào cổ Đại Ngâu, nó tru lên mấy tiếng đau đớn rồi giãy giụa mà té xuống cạnh chân U Tịch nằm bất động.
U Tịch quay đầu, cô vung roi đánh về con Cự Mãng, giống như con rồng ở rừng thông mười lăm năm trước, con Cự Mãng này tạo nên từ ác khí. Một khi không đánh được ác linh, con Cự Mãng này sẽ còn sống mãi.
“Đại Ngâu già, còn đứng dậy được không? Chúng ta chạy thôi.”
Đại Ngâu vểnh cái tai to đùng lên, nhưng nó không trả lời nổi. U Tịch gọi mũi roi quay đầu, dùng mũi roi sắt nhọn đâm vào cổ tay cô. Một giọt máu đen sậm sánh đặc tanh tưởi chảy xuống miệng Đại Ngâu. Đại Ngâu vươn vai một cái rồi đứng dậy, giống như chưa từng bị Cự Mãng cắn trúng. Nó hung hăng đứng dậy xoay vòng bên cạnh bảo vệ U Tịch.
Vết thương trên cổ tay U Tịch không lành lại, miệng vết thương đang bành trướng lên. Cô dùng một khúc Xích Nghiệp tơ, cứ thế may sống vết thương. U Tịch không đau, Xích Nghiệp tơ vừa luồng qua vết thương thì da thịt cô trở về như cũ. Cô đứng lên gọi Đại Ngâu: “Đại Ngâu già, đi thôi!”
“Hôm nay chết ở đây đi!”
Trong rừng cây đổ nát, một âm thanh vang lên, nó đang hướng ra chỗ bọn họ. U Tịch chửi thề một tiếng, là kẻ nào lại muốn giết cô vậy. Kẻ này rõ ràng không biết sợ trời đất là gì mà. U Tịch tuy rằng tồn tại không có chút mặt mũi nào, nhưng ít ra người đã muốn lấy mạng cô, cô nhất định sẽ không chạy trốn. Tháo đồng hồ Sinh Tử ném cho Đại Ngâu, cô nói nhanh: “Mau xuống Địa phủ mượn Âm Binh!”
“Nằm mơ đi!”
Luồng ác khí kia xông thẳng vào U Tịch, cô dùng tay trái chống đỡ. Đại Ngâu vừa co chân muốn nhảy vào đồng hồ Sinh Tử đã bị con Cự Mãng ngoạm đuôi lôi lại. U Tịch đành phải nghiến răng thu nhanh đồng hồ Sinh Tử về, rút roi Sinh Tử chống đỡ.
Lửa mà Đại Ngâu phun ra bên phía Thiên Chí đã dần tắt, đám oán linh đang nhao nhao bay về phía đó. Bên này U Tịch và Đại Ngâu đang đánh nhau, không thể mượn Âm Binh, ác linh lần này có hơi quá sức với U Tịch. Con Cự Mãng này không có sinh mệnh, nó bất tử, Đại Ngâu cứ mãi vòng vèo với nó không thoát ra được.
Thiên Chí bên kia máu đang chảy ra đầm đìa, anh sắp ngất đến nơi rồi. Oán linh theo mùi máu kia mà trở nên hung hăng hơn hẳn, bọn chúng khè khè như muốn nuốt sống Thiên Chí. U Tịch vung roi Sinh Tử không ngừng nghỉ, nhưng ác linh kia dường như không thấm gì cả, nó liên tục tấn công U Tịch. Không thể được, U Tịch thu roi, cô dùng tay phải gọi Tử Ly hoả trên không trung về. Roi vừa thu vào, lửa còn chưa tới mà U Tịch đã bị ác linh tương vào ngực một cái. Cô xui tay, ngã ngửa té về phía rảnh đất lở.
Đại Ngâu nhìn thấy Thiên Chí sắp bị nuốt sống tới nơi, nó co chân chạy về hướng anh. Nhưng con Cự Mãng đuổi theo không dứt được, nó tru lên một tiếng, đột nhiên nước mắt chảy dài. U Tịch nhìn thấy khoảnh khắc đó, cô bò dưới rảnh đất lên, dùng hết sức búng ra một ngọn Tử Ly hoả nhỏ hòng cầm chân ác khí. Sau đó cô bò lên, không chần chừ bay thẳng về phía Thiên Chí.