Đọc truyện Đến Đây Nào, Vợ Ngốc !! – Chương 7
Chap 7: Vợ tôi!
Sau khi bị ngất. Một chuỗi sự việc sau đó Đông Nhi không còn nhớ nữa. Cô chỉ nhớ mình bị sốt và mê man suốt mấy ngày liền. Đám cưới bị hoãn lại khi mà cha sứ còn chưa tuyên bố rằng Đông Nhi và Minh Vũ đã chính thức thành vợ chồng. Trong cơn mê sảng, Đông Nhi liên tục gọi tên Minh Vũ và nắm chặt lấy tay anh, khiến anh không thể rời bước đi đâu được. Không chỉ có một mình Đông Nhi, Hàn lão gia cũng lên huyết áp cao phải đưa vào bệnh viện điều trị, sau đó được đưa về nhà dưỡng bệnh.
Cái thời gian đó đối với Minh Vũ là dài đăng đẵng. Đông Nhi thì vẫn còn sốt cao miên man. Anh sốt ruột đưa đôi mắt màu hổ phách nhìn Đông Nhi. Đâu rồi cái con bé lúc nào cũng cười, lúc nào cũng lăng xăng chạy khắp nơi? Lấy Đông Nhi làm vợ, liệu là đúng hay sai? Minh Vũ thật sự không muốn tâm hồn non nớt của Đông Nhi bị vấy bẩn bởi máu. Anh muốn cô lúc nào cũng nở nụ cười trên môi. Như vậy là quá đủ với anh rồi…
Minh Vũ ngồi trên giường, bên cạnh nơi Đông Nhi đang nằm. Tấm khăn nhỏ được chính Minh Vũ liên tục vắt nước lạnh rồi thường xuyên đắp lên trán Đông Nhi. Cơn sốt có dấu hiệu giảm bớt. Lúc ấy anh mới thở phào nhẹ nhõm. Chợt anh cảm thấy vạt áo mình động đậy, thì ra Đông Nhi đang nắm lấy vạt áo anh giật giật. Đôi mắt to tròn nhìn anh, khẽ thì thào với cái cổ họng lâu ngày không hoạt động:
– Minh… Minh Vũ…. đám cưới….
– Đám cưới hủy rồi… Em ngủ thêm đi… – Minh Vũ từ từ gỡ tay Đông Nhi ra khỏi vạt áo mình, rồi nắm chặt lấy bàn tay nóng hổi ấy. Mỉm cười trấn an với Đông Nhi, anh biết cảm giác của cô bây giờ. Đời người chỉ có một đám cưới, nhất là với con gái nó rất quan trọng, thế mà nó cũng không được trọn vẹn.
– Nhưng em…
– Yên tâm đi, em vẫn là vợ của anh…
Khẽ cuối người xuống gần Đông Nhi, Minh Vũ đặt một nụ hôn thật sâu lên chiếc trán còn hơi nóng của Đông Nhi. Anh cảm thấy hối hận vì đã không bảo vệ được Đông Nhi. Lẽ nào, bảo vệ một người con gái anh yêu khó đến vậy sao? Nhưng, nếu như có ai đó bảo anh từ bỏ Đông Nhi để cô ấy được hạnh phúc, thì quả thật… Minh Vũ anh không làm được. Không phải anh ích kỷ, mà chỉ là, rời xa Đông Nhi, anh sợ mình sẽ không chịu nổi.
– Xin lỗi… vì đã không bảo vệ được em! – Rời đôi môi khỏi chiếc trán âm ấm ấy. Minh Vũ quay mặt bước đi nhanh chóng ra khỏi phòng. Để lại cho Đông Nhi một đống thắc mắc và vô số các tư vị khác.
Đưa tay đóng nhẹ cánh cửa gỗ nặng trịch, tay kia của Minh Vũ đồng thời rút chiếc Iphone trong túi quần ra, lướt lướt nhẹ trên màn hình cảm ứng. Sau đó nhấn phím gọi:
– Tìm thằng cầm đầu ấy cho tôi!
– Anh định làm gì? – Không biết từ bao giờ Đông Nhi đã theo chân Minh Vũ bước ra ngoài. Cô khẽ khàng lên tiếng khiến Minh Vũ giật mình quay đầu lại. Trông cô đã khỏe hơn rất nhiều, gương mặt không còn trắng bệch như mấy ngày trước nữa mà thay vào đó là một màu trắng hồng không tì vết.
– Không phải việc của em… – Minh Vũ cất điện thoại lại vào trong túi. Đưa tay đẩy cánh cửa phòng, hất mặt về phía nó. Giọng nói lạng vang lên mang tích chất ra lệnh nhiều hơn – …. Mau về phòng đi!
– Làm ơn cho em biết… Em không muốn làm kẻ vô dụng! – Đông Nhi nắm chặt cánh tay rắn chắc của Minh Vũ. Cô cuối gằm mặt nhằm che dấu đi mấy giọt nước mắt đang lăn dài trên má. Đông Nhi không muốn Minh Vũ nhìn thấy cô rơi nước mắt. Trông cô chẳng khác gì một kẻ thảm bại.
… Vô dụng ư?
Đông Nhi… thấm thía lời nói của tên hôm trước sao? Gương mặt Minh Vũ thoáng có chút có vẻ ngạc nhiên nhưng nhanh sau đó lại trở về trạng thái lạnh vốn có của mình. Anh có hơi tức giận khi nghe chính Đông Nhi nói ra câu nói ấy. Gì mà vô dụng chứ? Minh Vũ tiến nhanh đến gần Đông Nhi, lấy hai tay chống vào tường, tạo thành một nhà tù khép kính nhốt Đông Nhi bên trong.
Mặt áp mặt.
Đông Nhi cảm nhận được hơi thở có mùi bạc hà của Minh Vũ cứ từ từ chạm nhè nhẹ vào da mặt cô. Minh Vũ cuối người thấp hơn, anh đưa môi mình chạm nhẹ vành tai Đông Nhi khiến mặt cô đỏ bừng. Thì thào vào tai cô như rót mật nhưng lại khiến người ta rợn cả người với thanh âm trầm đáng sợ ấy. Đông Nhi biết, Minh Vũ đang đe dọa cô:
– Anh cấm em nói như thế một lần nữa! Nên nhớ em là vợ anh chứ không phải là kẻ vô dụng, nghe rõ chưa! Bây giờ thì trở về phòng trước khi anh làm điều gì đó với em!! – Vừa nói, Minh Vũ vừa dùng môi mình lả lướt trên vành tai Đông Nhi khiến các sợi lông nhạy cảm như muốn dựng đứng lên. Sau đó anh buông cô ấy ra, cho tay vào túi quần, đôi mắt màu hổ phách kiên quyết nhìn Đông Nhi, chờ đợi cô bước về phòng.
Nhăn mặt khó chịu, Đông Nghi cắn nhẹ đôi môi có màu cánh hoa đào. Tim cô vẫn còn đập thình thịch. Ngọ nguậy mấy ngón tay, bứt rứt không muốn đi. Nhưng sau đó cũng ngậm ngùi ôm cả đống ấm ức trở về phòng. Cánh cửa gỗ tội nghiệp bị Đông Nhi sử dụng để dằn mặt Minh Vũ, dùng hết sức còn sót lại trong người, cô đóng cánh cửa thật mạnh đến mức người làm dưới nhà phải giật thót người. Còn Minh Vũ chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm trước cô vợ bướng bỉnh này.
***
– Thiếu gia! Đằng phu nhân… đang ở dưới nhà ạ!
Minh Vũ ngồi trong phòng làm việc, lật xem lại mấy tập hồ sơ trên chiếc bàn. Nghe người giúp việc gọi, đôi tay anh chợt khựng lại khi nghe đến hai từ: “phu nhân”.
Mẹ anh… đang ở bên Anh Quốc mà? Sao bà ta lại về lúc này?
Thắc mắc trong đầu để sau, Minh Vũ dẹp đống giấy tờ sang một bên, đứng dậy bước ra khỏi phòng. Trong lòng bất an, chắc chắn là có chuyện chẳng lành sắp đến với anh nữa rồi.
– Minh Vũ! Trông con chẳng khác gì cả, vẫn như xưa! – Người phụ nữ cỡ tuổi trung niên ngước nhìn khi thấy Minh Vũ đang trên mấy bậc cầu thang đi xuống. Có chút vui mừng khi thấy cậu con trai của bà giờ đây rất chững chạc. Nhưng… làm sao không chững chạc cho được khi mà cái thế giới phức tạp ấy đã dạy cho Minh Vũ rất nhiều thứ. Đau đớn có, tuyệt vọng có,… chỉ có điều, Minh Vũ anh chưa biết thế nào gọi là “hạnh phúc”.
Minh Vũ ngồi vào ghế sofa – đối diện với mẹ anh. Gương mặt hời hợt, chẳng có gì gọi là sung sướng khi người mẹ xa nhà lâu ngày nay trở về. Vì anh đã quá quen với cuộc sống không – có – mẹ rồi. Đừng trách Minh Vũ anh bất hiếu. Vì ngày xưa, chính bà đã bỏ anh mà đi không nuối tiếc khi anh còn rất nhỏ. Và khi anh lớn khôn, bà ấy quay trở lại mong muốn anh tha thứ? Anh khinh…
– Còn bà thì sao? Sao lại về đây lúc này?
– Ta… muốn tìm vợ cho con!
– Bà đang nghĩ gì thế? Bà nghĩ bà có đủ tư cách sao? – Đôi mắt màu hổ phách của Minh Vũ rực lên nhìn Đằng phu nhân. Anh với tay rót tách trà, rồi ngả người ra sau ghế. Mân mê tách trà nóng bốc khói trong tay, Minh Vũ chẳng thèm đưa mắt nhìn mẹ mình mà cất tiếng với cái khuôn giọng lạnh ngắt – Vả lại, tôi đã có vợ rồi!
Vừa lúc đó Đông Nhi cũng từ trên cầu thang bước xuống. Vừa kịp nghe cuộc đối thoại vừa rồi. Đôi mắt hướng về phía người đàn bà sang trọng, quý phái đang ngồi đó. Cô bắt gặp ánh mắt màu hổ phách của Đằng phu nhân. Y hệt như đôi mắt của Minh Vũ nhưng không lạnh bằng anh ấy, đôi mắt của Đằng phu nhân có một chút gì đó ma mị, huyền bí.
– Đúng lúc lắm Đông Nhi! – Đông Nhi cô chẳng biết Minh Vũ có đang khen hay đang trách cô, nhưng nghe chẳng giống gì là khen cả. Minh Vũ quay sang Đằng phu nhân, nhếch môi thành một đường cong hoàn hảo, nụ cười chắc chắn xuất hiện – Sẵn tiện, tôi nói luôn, đây là Đông Nhi… là vợ tôi!
– Con chọn con bé này làm vợ sao?? – Đằng phu nhân sau khi lướt nhìn Đông Nhi từ đầu tới chân dò xét, bà quay ngoắc sang Minh Vũ. Đôi mày kiêu kì nhíu lại tỏ ý không vừa lòng – Không hợp với con chút nào cả!
– Không phải chuyện của bà! Về đi, tôi cần nghỉ ngơi! – Minh Vũ cất giọng thờ ơ đến mức tàn nhẫn, đặt lại tách trà lên bàn, rồi đứng dậy. Anh đi về phía Đông Nhi, vòng cánh tay mạnh mẽ ôm eo cô nhằm đẩy cô đi lên phòng. Đông Nhi hoàn toàn bị động, bước chân vội vã theo Minh Vũ, nếu không cô có thể bị té đập mặt vì sức đẩy của anh. Nhưng Đông Nhi vẫn ngoái đầu lại nhìn Đằng phu nhân đang tức tối trước thái độ của Minh Vũ.