Bạn đang đọc Đến Đây Nào Bác sĩ Của Anh – Chương 13 + 24
Chương 23: Hoa mai trong ngày kễ tình nhân (2)
Vì sư huynh hứa mồng 2 Tết thay cô trực ban, Trình Vũ Phi mới có thể về nhà ăn Tết. Khi trở lại vừa chớp mắt đã đến cuối tuần. Điềm Thiêm vẫn không có nhà như mọi hôm, Trình Vũ Phi suy nghĩ về những biểu hiện khác thường gần đây của cô bé, cuối cùng mới hiểu thì ra là cô nàng đang yêu. Trình Vũ Phi vừa ngưỡng mộ vừa đoán xem bạn trai của cô bé là ai, vừa hờ hững nấu một bát mì.
Khi Tô Nhất Minh gọi đến cô do dự một lát, nhưng rồi không thắng nổi cảm giác cô đơn đang tràn ngập trong lòng.
Giọng nói của Tô Nhất Minh thành khẩn như mọi khi. Sau khi biết bộ mặt thật của anh ta Trình Vũ Phi luôn cảm thấy có cái gì đó không thật trong mọi hành động, lời nói của anh ta, “Bác sĩ Trình ăn tối chưa?”
“Tôi đang ăn.”
“Phần cho anh một nửa nhé.”
“Chỉ có một bát mì…anh đến thì đã nguội rồi”
“Vẫn còn nóng.”
“Vậy thì nở bung hết rồi.”
“Không đâu, anh đã đứng trước cửa nhà em rồi.”
“…” Trình Vũ Phi kinh ngạc, vội vàng chạy ra cửa, đảo mắt nhìn xung quanh bên ngoài từ lỗ mắt cáo trên cửa. Không có ai! Cô thở phào, nhưng trong lòng lại cảm thấy trống trải, “Giám đốc Tô lại đùa rồi.”
“Không tin em bước ra ngoài mà xem, anh đang ở bên ngoài.”
Trình Vũ Phi đổi góc độ, một lần nữa qua lỗ kình nhìn hết xung quanh nhưng chẳng thấy ai cả. Cô ngờ vực mở cửa bước ra ngoài, nghe tiếng Tô Nhất Minh ở tầng trên, do dự một lát, cô cất tiếng gọi, “Nhất Minh!”
Tô Nhất Minh dựa vào trí nhớ tìm được nơi ở của Trình Vũ Phi nhưng lại không biết nhà cô ở tầng mấy. Khu dân cư kiểu truyền thống trước đây anh đã từng ở, hiệu ứng cách âm rất kém, ban đêm điện thoại nhà hàng xóm reo sẽ đánh thức mình dậy nghe điện thoại.
Anh chầm chậm bước lên lầu hai, gọi điện cho Trình Vũ Phi, vểnh tai nghe tiếng nhạc phát ra từ tầng trên. Tô Nhất Minh mỉm cười đắc ý, lại chầm chậm bước lên, vừa đi vừa nói lung tung với Trình Vũ Phi. Lên đến nơi, anh ung dung gõ cửa, cười toe toét lộ cả hàm răng trắng đều như bắp với người mở cửa, “Em yêu…”
Thiếu niên đứng trước cửa giơ điện thoại lên kinh ngạc nhìn Tô Nhất Minh, tiếng mẹ cậu ta vẫn chát chúa trong điện thoại: “…Thức ăn để trong tủ lạnh, hâm nóng rồi ăn. Ăn xong rồi làm bài tập cho sớm, đừng có mà lên mạng chơi điện tử…Ai đấy? Ai gõ cửa đấy? Đừng có tùy tiện mở cửa cho người lạ, cẩn thận kẻo người xấu đấy…”
Tô Nhất Minh thần mặt ra, hồi lâu mới mở miệng lắp bắp, “Cho tôi hỏi… có phải bác sĩ Trình Vũ Phi sống ở đây không?” Thằng bé chưa kịp trả lời anh đã nghe tiếng Trình Vũ Phi ở tầng dưới gọi tên mình…
Tô Nhất Minh hậm hực bước xuống lầu, cạnh khóe Trình Vũ Phi, “Bác sĩ Trình sao có thể sống ở dưới đất thế này?”
“Tôi đã nói rồi mà, tôi là củ khoai tây, chân phải quắm chặt vào đất, không ở tầng trệt thì còn đi đâu nữa?”
“Mì đâu? Anh sắp chết đói rồi…”, Tô Nhất Minh giả vờ đáng thương che giấu sự bối rối của mình
“…”
Vèo một cái, bát mì đã hết veo. Trình Vũ Phi thẫn thờ nhìn chiếc bát không, công ty Tô Nhất Minh bị khủng khoảng kinh tế rồi ư? Cứ như cả chục ngày chưa có gì bỏ bụng vậy.
“… Anh lỡ ăn hết rồi, còn em ăn gì?” Tô Nhất Minh dường như định thần lại.
“Không sao. Chỉ một bát mì Dương Xuân thôi mà. Để tôi nấu tiếp, rất nhanh thôi. Anh ăn bát nữa không?”
“Không cần đâu… anh…”
Sợ bị từ chối lần nữa, Tô Nhất Minh vội vàng nắm tay Trình Vũ Phi kéo cô ra khỏi nhà.
Trình Vũ Phi dáo dác nhìn xung quanh, cảm thấy không khí hôm nay có gì đó kỳ lạ. Trong nhà hàng mỗi bàn đều có một cặp tình nhân dùng bữa tối trong ánh nến. Cô nhìn các món ăn bày đầy bàn qua ánh sáng leo lét cửa ngọn nến đặt giữa bàn rồi lại nhìn Tô Nhất Minh ngờ vực hỏi: “Gọi nhiều món ăn thế này, sao anh không ăn?”
“Lúc nãy anh ăn bát mì no rồi.”
“Sao anh ăn nhiều thế làm gì!”
“Thật ra không đói, nhưng anh sợ… nếu không ăn hết bát mì đó thì em nhất định không chịu ra ngoài ăn với anh.”
“Vừa nãy không phải anh nói sắp chết đói rồi đó ư?”
Tô Nhất Minh cười lung linh trong ánh nến, núm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện, “Vũ Phi, đàn ông nói mười câu cẩu thả thì chín câu là giả, em đừng tin hết, sẽ bị thiệt thòi đấy. Nhớ lấy sau này những người đàn ông khác khua môi múa mép trước mặt, em không nên tin.”
* * *
Không khí ngoài đường cũng có gì đó thật đặc biệt, gái trai từng đôi sánh bước bên nhau, rất nhiều cô gái trẻ tay ôm bó hoa hồng to tướng, Trình Vũ Phi có chút hiếu kỳ, “Hôm nay ngoài đường sao lắm tình nhân thế?”
Tô Nhất Minh không nhịn được trước sự ngờ nghệch của cô, “Vũ Phi, hôm nay là ngày gì?”
“Cuối tuần”. Trình Vũ Phi nhìn sắc mặt bỗng dưng nghiêm lại của Tô Nhất Minh, vội vàng sửa lại, “Mồng 8, Ấy…chẳng lẽ…là sinh nhật của anh?”
“Sinh nhật anh vào ngày 6 tháng 8. Hôm nay là ngày 14 tháng 2.” Tô Nhất Minh sắp không giữ kiên nhẫn được nữa.
“A! Ngày lễ tình nhân..”, Trình Vũ Phi cuối cùng cũng hiểu ra, bỗng cảnh giác nhìn Tô Nhất Minh, trong lòng ẩn giấu một niềm mong đợi. Đúng rồi, ngày Valentine. Cô chẳng nhạy bén với những dịp lễ lạt của phương Tây, trước đây cô chưa từng ăn mừng ngày này với Mục Thuần, bây giờ lại càng không để ý.
Tô Nhất Minh lắc đầu ngao ngán. Nhìn những bông hoa hồng nở rộ khắp mọi nơi, anh liền kéo Trình Vũ Phi vào một tiệm hoa lớn bên đường, bắt đầu chọn hoa.
“Anh … định làm gì thế?” Trình Vũ Phi do dự, thái độ cảnh giác. Anh ta không phải muốn tặng hoa cho mình chứ?
“Đừng rối lên thế. Không phải tặng cho em đâu. Chúng ta đều là những người độc thân, thử xem ai dũng cảm hơn. Chúng ta đánh cược nhé, cược xem anh có dám tặng hoa cho người con gái mà gặp đầu tiên khi bước ra khỏi cửa không nhé?”
“…” Trình Vũ Phi hơi ngạc nhiên, đã từng tuổi này rồi mà chơi trò mạo hiểm này nữa sao?
Tô Nhất Minh chọn một nhánh mai vàng rực bước ra cửa. Trong buổi tối mùa đông rét buốt bỗng nhiên phảng phất một mùi hương dìu dịu làm cho không khí chung quanh bỗng ấm áp đến lạ.Tô Nhất Minh đứng lại, cười tít mắt nhìn Trình Vũ Phi đang đi theo anh bước ra ngoài, liền đưa nhánh hoa mai ra trước mặt cô, “Vũ Phi!”
“Gì thế?”
“Ngốc ạ, em chính là người con gái anh gặp đầu tiên khi bước ra khỏi cửa.”
“…” Trình Vũ Phi chần chừ không dám đưa tay đón lấy, như thể sợ một gói thuốc nổ vậy.
“Chỉ là một cành mai thôi mà, đâu phải hoa hồng. Tay anh mỏi nhừ rồi.”
Trình Vũ Phi nhận lấy nhánh hoa, lại nghe Tô Nhất Minh nói “tốt rồi”, bỗng kéo cô sát lại, đặt lên môi cô một nụ hôn sâu.
“Anh làm gì thế?” Trình Vũ Phi kinh ngạc thất sắc, hoảng loạn đẩy anh ra
“Không phải em đã đồng ý làm bạn gái anh rồi sao?”
“Nói bậy…Tôi đồng ý lúc nào…”
“Hoa mai, hoa mai đó, chẳng phải là loại hoa dùng để làm mai hay sao. Em đã nhân bà mai của anh rồi còn gì nữa?”
“Nhưng vừa nãy anh…”
“Vừa nãy anh nói rồi, em không nên tin lời nói của đàn ông, sao không nghe lời chứ? Chịu thiệt rồi phải không? Hê hê..”
Trình Vũ Phi tức điên lên: “Tô Nhất Minh, anh là một gã lưu manh.”
“Phải!”
“Tô Nhất Minh là một tay lưu manh cáo già!”
“…”
“Được rồi mà”.Tô Nhất Minh nhịn cười nhìn bác sĩ nhân dân đang tức tối, gập cánh tay cầm nhánh hoa mai của cô ra phía sau lưng để người cô áp sát vào người mình hơn, chần chừ một lát rồi thành khẩn nhìn vào mắt cô. “Vũ Phi, anh là thật lòng đấy. Nếu em không phản đối thì…”
“Tôi phản đối…”
“Phản đối vô hiệu. Đã hôn mấy lần rồi còn gì nữa.”
“Đó là do anh dùng sức mạnh ép buộc.”
Tô Nhất Minh cúi đầu ghé sát vào mặt Trình Vũ Phi, “Vậy lần này tới lượt em dùng sức mạnh là được rồi chứ gì.”
Trình Vũ Phi lặng lẽ thở dài, xung quanh rất nhiều bóng đôi lướt qua, chẳng ai để ý đến hai người họ. Cô ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn nụ cười thành khẩn thuần khiết của Tô Nhất Minh, trên đời này, ngay cả lưu manh nhìn cũng thật thà như đếm.
“Được. Tô Nhất Minh, là anh nói đấy nhé. Sau này anh mà phản bội trước, anh tự gánh lấy hậu quả đấy.”
“Hậu quả?”
“Có thể là tôi sẽ báo thù.Tô Nhất Minh, bác sĩ báo thù sẽ khủng khiếp lắm đấy. Không để lại dấu vết gì, như một tai nạn ngẫu nhiên vậy. Nếu anh không sợ, thì thả ngựa qua đây.”
“…” Tô Nhất Minh nhìn nét mặt nghiêm trang củaTrình Vũ Phi, thấy lành lạnh sau gáy, bỗng nhiên nhớ ra điều gì vội vàng hỏi: “Đúng rồi Vũ Phi, lần trước sao em gan quá vậy, một mình đuổi theo cướp? Rất nguy hiểm…”
Trình Vũ Phi chẳng hiểu mô tê gì, sao lại đột ngột chuyển đề tài như thế chứ? “Tên cướp đó…sắc mặt vàng vọt, vừa chạy vừa thở dốc, chắc chắn có bệnh. Một con bệnh thì có gì phải sợ?”
Tô Nhất Minh mỉm cười, “Trong lúc nguy cấp mà em còn lý trí như thế, báo thù như một tai nạn là thế nào? Không lẽ…”
“…”
“Đúng rồi bác si, xin thỉnh chỉ giáo một chút, ngựa là bộ phận nào trên cơ thể người?”
“?”
“Em bảo anh thả ngựa qua đây là muốn anh đưa bộ phận nào sang?”
“Lưu manh”
Tô Nhất Minh lại cười, cúi xuống hôn cô, “Em nghĩ tận đâu rồi? Anh vốn cho rằng đó là tên gọi khác của lưỡi thôi mà.”
Trình Vũ Phi sầm mặt lại, đột nhiên đưa tay kéo Tô Nhất Minh đi, lôi anh vào một bóng cây tối đen gần đo. Bóng tối tiếp tay cho hành động mờ ám, Trình Vũ Phi đưa tay ôm lấy cổ Tô Nhất Minh, rồi từ từ kiễng chân lên.
Tô Nhất Minh thở dài, nhắm mắt lại, rồi bỗng kêu thét lên, ôm miệng nhảy dựng, “Em cắn lưỡi của anh…”
“Đó là bảo tôi dùng sức mạnh.”
“Thô lỗ.. ai là bác sĩ cũng thô lỗ như thế sao?”
“Bác sĩ rất tinh tế. Tất nhiên ngoại trừ bác sĩ khoa cấp cứu.”
Tô Nhất Minh tội nghiệp kêu ưm ưm vài tiếng. Trong bóng tối con ngươi của Trình Vũ Phi giống như hai ngôi sao trên trời đang tỏa sáng lung linh, nhưng cũng giống như chiếc giếng cổ sâu thắm mê hoặc lòng người. Anh bỗng nhiên đứng không vững, liền ấn cô tựa vào thân cây, nhớ đến bài học lần trước, anh chầm chậm ép sát người vào, nhắm chuẩn vị trí rồi bắt đầu hôn cô.
Cuối cùng nụ hôn của anh cũng được đáp lại. Một nụ hôn dài, dài đến nỗi hai người đều hơi choáng váng, khẽ run rẩy.
“Thế là cuối cùng em cũng bị anh mê hoặc rồi.” Vẫn là Trình Vũ Phi tỉnh táo trước, trong niềm hạnh phúc tột đỉnh ẩn chứa một chút đau lòng. Cô lại thua rồi.
Tô Nhất Minh vịn vào nhánh cây, lá cây xào xạc trong gió, “Là anh bị em mê hoặc.” Anh nói, thở hắt ra, rồi lại tiếp tục cúi đầu xuống.
Trong khoảnh khắc đó Trình Vũ Phi nghĩ, bản thân Tô Nhất Minh cũng nói là lời anh ấy nói không đáng tin, vậy câu này có đáng tin hay không?
Chương 24: Kế hoạch du lịch vô cớ chết yểu (1)
Tô Nhất Minh quyết định lên kế hoạch đi Tam Á du lịch. Đó là nơi anh rất thích, mỗi năm phải đến đó mấy lần. Vịnh Á Long được thiên nhiên ưu đãi, bờ biển với những bãi cát trắng dài mịn màng lấp lánh như ánh trăng rằm mùa hạ, bởi thế bao quanh nó là vô số khách sạn năm sao sang trọng lộng lấy. Tô Nhất Minh đã quen với những bụi bặm của chốn thành thị, muốn tìm một nơi yên tĩnh trong lành, phong cảnh hữu tình để tâm hồn được thư thái nhưng lại không nỡ từ bỏ những thứ tiện nghi của thành phố sầm uất này, muốn nhìn ngắm non xanh nước biếc của Tổ quốc nhưng lại lười đến nỗi không lê nổi bước chân, bởi vậy vịnh Á Long chính là địa điểm thích hợp nhất.
Tất nhiên còn một nguyên nhân khác. Hôm nọ anh nói chuyện Phiếm với Trình Vũ Phi, hỏi cô thích gì nhất. Tô Nhất Minh muốn tặng một món quà gì đó để lấy lòng cô người yêu mới này. Trình Vũ Phi nghĩ cả buổi rồi nói: “Những thứ em thích thật ra rất nhiều. Nhưng… ước mơ lớn nhất của cuộc đời em là có thể đi du lịch khắp nơi, đọc hết sách trên thế giới… Đọc sách và du lịch là hai thứ mà em thích nhất.” Tô Nhất Minh tuy nhận mình là doanh nhân nho nhã nhưng về bản chất đã mất hết hứng thứ đọc sách, cảm thấy tặng sách chẳng có gì thú vị cả, cho nên anh nghĩ ngợi cả buổi, quyết định đưa cô đi du lịch một lần. Với tinh thần “người nhân thích núi người khôn thích biển”, anh chọn biển, chú yếu là vì lười biếng. Đồng thời, anh cảm thấy nơi đó rất dễ nảy sinh ham muốn, rung động xác thịt, thuận tiện để anh có thể ăn tươi nuốt sống bác sĩ nhân dân.
Tô Nhất Minh tuy là một kẻ lưu manh nhưng anh cho rằng mình là một tên lưu manh có đạo đức, bởi thế anh không nôn nóng tỉ tê với Trình Vũ Phi chuyện này, anh thích mọi việc xảy ra một cách tự nhiên, giống như sông lớn chảy về đông, nước từ nơi cao chảy xuống nơi thấp vậy, tất nhiên cũng cần đào tạo một con kênh xây một con đập nhỏ hay gì đó.
Phụ nữ qua tay Tô Nhất Minh có đến vài người, cho nên anh nắm rõ sở thích của phụ nữ. Anh thích tự tạo ra một sự lãng mạn dù nhỏ bé, để cho họ vui sướng. Còn nhớ có một lần anh cùng Tiểu Mục đi uống trà, lúc thanh toán tiền, cô phục vụ dễ thương xinh xắn mỉm cười nói với họ, “Chúc mừng quý khách đã trở thành vị khách thứ 3000 của quán trà chúng tôi. Không những được miễn phí, quý khách còn nhận được một món quà nhỏ của quán chúng tôi.”. Nói rồi cô ta đưa ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong mà sợi dây chuyền mà Tiểu Mục mong muốn có từ mấy tháng nay.
Đương nhiên món quà là do Tô Nhất Minh mua, anh đã thương lượng trước với chủ quán để gây bất ngờ cho Tiểu Mục. Anh nhớ lúc đó Tiểu Mục vui mừng khôn tả, ôm lấy cổ anh nhảy cẫng lên, suốt cả tuần lễ tâm trạng cứ lơ lửng trên mây, rõ ràng vui hơn nhiều so với việc anh mua rồi trực tiếp tặng cho nàng. Bởi thế Tô Nhất Minh cũng định dùng chiêu này để lấy lòng Trình Vũ Phi.
Buổi tối anh đưa Trình Vũ Phi đến trung tâm thương mại A mua một ít đồ gia dụng. Ở đó có một nhãn hiệu đang có chương trình khuyến mãi rút thăm trúng thưởng. Tô Nhất Minh năn nỉ Trình Vũ Phi điền tên và số điện thoại của cô vào Phiếu dự thưởng. Nể Tô Nhất Minh, Trình Vũ Phi miễn cưỡng làm theo. Cô chẳng tin mình sẽ trúng thưởng, ngược lại còn cảm thấy Tô Nhất Minh là người thích của từ trên trời rơi xuống, có chút nguy hiểm nên bóng gió khuyên can. Tô Nhất Minh gượng cười, trong lòng có chút ấm ức.
Nhưng sau đó vài ngày, Trình Vũ Phi nhận được điện thoại của nhãn hiệu đó, thông báo cô đã trúng thưởng. Giải thưởng là một chuyến du lịch đi Tam Á sang trọng dành cho 2 người, vài ngày nữa sẽ có công ty chuyển phát nhanh đem giải thưởng đến trao cho cô.Trình Vũ Phi vô cùng ngạc nhiên, cô thậm chí nghi ngờ đây không biết có phải là thủ đoạn lừa đảo mới nhất hay không, cho nên chỉ hờ hững ồ lên một tiếng rồi cúp máy. Nhưng công ty chuyển phát nhanh đến thật rồi, hôm đó Tô Nhất Minh cũng có ở đó, nói là tiện đường đi công tác ghé bệnh viện thăm Trình Vũ Phi.
Thật ra Tô Nhất Minh đến để quan sát diễn biến của sự việc. Tất cả đều do Tô Nhất Minh thương lượng với anh bạn thân Giang Bình đang làm việc ở trung tâm thương mại A bày ra để gây nhạc nhiên thích thú cho Trình Vũ Phi.Tô Nhất Minh chậm rãi nhấp từng ngụm nước lọc mà Trình Vũ Phi mang đến, nhấn nhá chờ đợi xem cảnh tượng bác sĩ Trình sung sướng đến phát cuồng. Giang Bình quả nhiên làm việc đáng tin cậy, đã gọi điện thông báo trước trưa nay đúng giờ sẽ có người mang giải thưởng đến.
Quả nhiên đúng giờ, khi chiếc đồng hồ chậm chạp gõ mười hai tiếng, một nhân viên chuyển phát nhanh mập mạp xuất hiện ngày trước cửa, nhìn thấy người đó, Tô Nhất Minh suýt nữa bị sặc nước mà chết. Anh kinh ngạc trợn mắt mình Giang Bình trong bộ đồng phục của công ty chuyển phát nhanh, cảm động hồi lâu không nói lên lời. Anh không ngờ Giang Bình lại là người trượng nghĩa đến như vậy, đích thân ra trận. Cải trang thành nhân viên chuyển phát nhanh nhưng Giang Bình tỏ ra không chuyên nghiệp chút nào. Cậu ta quên đối chiếu chứng minh thư của Trình Vũ Phi bởi vì cậu ta vừa nhìn thấy cô gái đứng bên cạnh Tô Nhất Minh thì chắc mẩm đó là Trình Vũ Phi. Cậu ta cũng quên đưa cho Trình Vũ Phi ký tên xác nhận đã nhận được bưu phẩm, bởi cậu ta nghĩ không cần thiết. Cậu ta cũng không trả lời được những thắc mắc của Trình Vũ Phi như nhận được giải thưởng có cần phải đóng thuế hay không, bởi vì Tô Nhất Minh không nói cho cậu ta biết những chi tiết này.
Tiết xuân se lạnh, nhưng phó tổng giám đốc Giang Bình tội nghiệp bị xoay mòng bởi vô số câu hỏi, mồ hôi nhễ nhại, suýt nữa bị cho tội phạm lừa đảo bị dẫn giải lên đồn công an, may mà Tô Nhất Minh đứng ra nói đỡ cho, cậu ta mới an toàn rút lui. Lúc sắp rời khỏi cậu ta còn len lén làm động tác lau mồ hôi với Tô Nhất Minh rồi nhìnTrình Vũ Phi bật lên ngón tay cái, ý muốn nói cô gái này thật cứng cỏi, người anh em à, cậu phải cẩn thận đấy.
Tô Nhất Minh chỉ còn biết gượng cười, cảm thấy Trình Vũ Phi thật là người khó chịu hiếm thấy. Ai ngờ được Trình Vũ Phi bắt đầu đóng vài Sherlock Holmes, đem suy nghĩ đoán từ mọi ngóc ngách của vụ án lừa đảo này nói với Tô Nhất Minh: “Người này chắc chắn không phải nhân viên chuyển phát nhanh. Da trắng quá, ở ngoài đường cả ngày bất kể nắng mưa chạy tới chạy lui giao bưu phẩm thì không thể có làn da trắng bóc như vậy, hơn nữa anh ta không hề thành thạo công việc của mình…”
Tô Nhất Minh càng cười méo xệch, nhưng trong lòng lại vô cùng bình thản, anh khuyên Trình Vũ Phi gọi điện thoại cho công ty du lịch kiểm tra tính chân thực của giải thưởng. Bây giờ đến lượt Trình Vũ Phi há hốc miệng, cô nói không thể nào, rồi ngần ngừ không tin mình trúng thưởng. Dáng vẻ ngờ nghệch của bác sĩ Trình lọt vào mắt Tô Nhất Minh, anh cuối cùng cũng mãn nguyện ra về, cảm thấy mình đã xoay chuyển được tình thế.
Ra khỏi cửa Tô Nhất Minh gọi cho Giang Bình, trong điện thoại Giang Bình thẳng thắn nói về sự cụt hứng của mình. Anh giả dạng thành nhân viên chuyển phát nhanh là muốn xem bạn gái mà Tô Nhất Minh lao tâm khổ tứ là người như thế nào. “Cậu lâu rồi không bị bạn gái làm khổ như vậy.” Giang Bình nói đầy ngụ ý.
Tô Nhất Minh ừ một tiếng, trong lòng nghĩ bác sĩ Trình quả là gai góc, thật khó nắm bắt.
Mặc dù diễn biến sự việc có chút ngoài dự tính của Tô Nhất Minh, nhưng anh vẫn rất vui sướng dù trăm công nghìn việc anh vẫn dành thời gian lên kế hoạch ăn tươi nuốt sống Trình Vũ Phi ở nơi phong cảnh hữu tình vịnh Á Long, nhưng mấy ngày sau cú điện thoại của Giang Bình làm tâm trạng hân hoan của anh rơi xuống đáy vực.
“Nhất Minh, cô… bạn gái đó của cậu sao lại… kỳ quặc thế nhỉ? Giọng Giang Bình rõ ràng có chút ấp a ấp úng.
“Sao thế?” Tô Nhất Minh nghĩ chẳng lẽ cái tên ngu ngốc Giang Bình đã để lộ ra rồi? Lộ ra cũng chẳng sao, chỉ cần thẳng thắn nói sự thật với Trình Vũ Phi, không chừng cô không vui sướng đến phát cuồng nhưng sẽ cảm động rưng rưng nước mắt.
“Cô ta đến công ty du lịch nằng nặc yêu cầu đổi cặp vé du lịch Tam Á miễn phí thành tiền mặt”
“…”
“Ban đầu người ta không đồng ý, nhưng cô ta làm ầm ĩ lên, ảnh hưởng nghiêm trọng đến công việc làm ăn thường ngày của công ty, họ không chịu nổi đành trả lại tiền cho cô ta. Nhất Minh… cô gái đó… cô ta thích tiền lắm à?”
“…” Tô Nhất Minh kinh ngạc đến mức không nói được lời nào.
“Giám đốc công ty du lịch đích thân gọi điện cho tôi, tôi thật chẳng còn mặt mũi nào. Dù sao cũng là bạn bè…” Giang Bình tiếp tục phàn nàn.
“Ồ, thật sự xin lỗi, tôi sẽ gánh chịu tất cả mọi tổn thất. Tiền mặt tôi sẽ chuyển cho cậu ngay bây giờ, rồi nhờ cậu đánh tiếng với người bạn ở công ty du lịch là chuyến du lịch mùa xuân năm nay của công ty tôi giao cho anh ta tổ chức…Giang Bình, cậu thứ lỗi cho nhé. Hôm nào mời cậu dùng bữa cơm coi như đền bù nhé.” Tô Nhất Minh vội vàng xâu chuỗi lại mọi việc đang rối tung lên, bình tĩnh dặn dò Giang Bình rồi cúp máy, mặc dù anh không hề để ý đến gương mặt khó coi của mình, thậm chí quên nói tạm biệt với Giang Bình.
Gác điện thoại rồi Tô Nhất Minh thấy nhói đau, trong cốt tủy của Tô Nhất Minh có chút gia trưởng. Anh cho rằng đàn ông nuôi phụ nữ là điều hiển nhiên, nhưng anh ghét cay ghét đắng loại phụ nữ chỉ biết đến tiền. Điều này hoàn toàn băt nguồn từ cô bạn gái cũ của anh, Tiểu Mục.
Tiểu Mục từng là người phụ nữ anh yêu nhất. Lúc họ còn ở bên nhau Tô Nhất Minh từng làm ở một doanh nghiệp nước ngoài vài năm, làm đại diện cho công ty, cũng có dăm ba triệu, nghĩ kết hôn xong cuộc sống cũng có thể coi là dư dả. Nhưng đúng như đánh giá của Lục Dã Bình, anh là một người tham công tiếc việc, tham vọng rất lớn, liền từ bỏ công việc tốt, ra ngoài mở công ty riêng.
Những ngày tháng mới bắt đầu sự nghiệp riêng vô cùng khó khăn. Để có tiền đầu tư, anh phải nhịn ăn nhịn mặc, sống trong một căn nhà hết sức tồi tàn, mặc dù lúc đó vẫn chưa tìm được bất kỳ nguồn đầu tư nào. Hơn một năm trời, Tô Nhất Minh vẫn không tìm được đầu ra, mắt trừng trừng nhìn cổ phiếu rớt giá thảm hại, suýt nữa là tuyên bố phá sản.
Tiểu Mục cùng anh sống những ngày vô cùng cơ cực đó, cuối cùng không chịu nổi, không nhìn thấy một tia hi vọng gì ở tương lai, rơi nước mắt rời bỏ anh. Sau đó sự thật đã chứng minh, đó là khoảng thời gian khó khăn nhất của anh. Hai tuần sau, Tô Nhất Minh ký một hợp đồng lớn, rồi mấy tháng sau, anh nhận được một khoản tiền vay lớn từ ngân hàng, từ đó kinh doanh ngày càng phát đạt. Sau khi Tô Nhất Minh có chút thành công, Lục Dã Bình động viên anh, muốn anh và Tiểu Mục nối lại tình xưa vì Tiểu Mục tuy rời bỏ anh nhưng vẫn một thân một mình.
Tô Nhất Minh cự tuyệt, mặc dù tận đáy lòng anh vẫn còn yêu cô ta. Anh thật sự không dám chắc nếu có một ngày nào đó sự nghiệp của mình một lần nữa rơi xuống đáy vực sâu, Tiểu Mục có giở chiêu cũ hay không. Sau đó Tiểu Mục lấy chồng, Tô Nhất Minh nhờ Lục Dã Bình gửi cho cô quà mừng, nhưng không tham dự hôn lễ.
Từ khi Tiểu Mục ra đi, Tô Nhất Minh không còn gặp lại cô một lần nào nữa. Sau khi lấy chồng, Tiểu Mục cũng không được hạnh phúc. Chồng cô ghen với quá khứ giữa cô và Tô Nhất Minh, Lục Dã Bình rất nhiều lần kể với Tô Nhất Minh chuyện này, trách anh đã đẩy Tiểu Mục đến cuộc hôn nhân không lối thoát này. Tô Nhất Minh bình thường cũng thấy mình nhỏ nhen, nhưng cũng không đến mức như thế. Chuyện này trở thành tâm bệnh của anh, là một cái gai trong lòng anh, nếu không nhổ đi, đau đớn từ ngày này qua ngày khác, còn như nhổ đi thì máu sẽ tuôn xối xả, dẫn đến mất máu cấp mà chết cũng không chừng. Không biết đó có phải là báo ứng hay không mà sau chuyện tình cản của Tô Nhất Minh luôn gặp trục trặc, từ một thanh niên dẻo dai cuối cùng biến thành một đại gia trung niên độc thân.
Kinh nghiệm lúc khó khăn bị người yêu nhất rời bỏ đã khiến Tô Nhất Minh mất hẳn niềm tin vào tình yêu. Sau đó anh bắt đầu cảnh giác với phụ nữ. Sau khi nhận được điện thoại của Giang Bình, Tô Nhất Minh giống như nuốt phải ruồi, càng nghĩ càng thấy khó chịu. Bác sĩ Trình nhìn bề ngoài thì không có biểu hiện gì là người hám tiền nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, Trình Vũ Phi không những tham tiền mà tính toán chi li từng tý một.
Cứ nghĩ như thế đến lúc Trình Vũ Phi gọi điện đến Tô Nhất Minh có chút hờ hững. Trong điện thoại Trình Vũ Phi đắc ý kể cho Tô Nhất Minh nghe chuyện mình đã đổi vé du lịch thành tiền mặt
“Ồ!” Tô Nhất Minh lạnh lùng.
“Em còn mua rất nhiều đồ nữa, tối nay em sẽ đem đến nhà anh!”
“Tối nay anh bận tiếp khách, em đừng đến. Để hôm khác đi!”. Giọng Tô Nhất Minh tỏ vẻ mệt mỏi, cũng chẳng nói cụ thể hôm náo, thực ra anh nghĩ nhân lúc tình cảm chưa sâu đậm, từ từ cắt đứt với Trình Vũ Phi.
Trình Vũ Phi không hề phát hiện ra sự bất thường của Tô Nhất Minh, chi hơi thất vọng ồ lên một tiếng rồi cúp máy.