Đến Đây Đi, Xem Ai Hung Ác!

Chương 43: Nó là đứa bé ngoan


Đọc truyện Đến Đây Đi, Xem Ai Hung Ác! – Chương 43: Nó là đứa bé ngoan

Hai người ở cùng một chỗ trong chốc lát, Tiễn Bội Bội mới lưu luyến không rời trở về gian phòng của mình. Ba Tiễn nằm ngủ ở sát vách, vẫn nên có gì thì nói sau!

Trở về phòng, ngã xuống giường nhớ lại bộ dạng ghen tuông của Niếp Thù, Tiễn Bội Bội có chút buồn cười. Không biết bắt đầu từ lúc nào, anh đã tháo xuống lễ độ xa cách trên mặt, chỉ là vẫn trẻ trung như trước. Nghĩ đến lúc anh bị trêu chọc hai gò má sẽ đỏ bừng, Tiễn Bội Bội không nhịn được cười trộm.

Dường như thời gian tối nay trôi qua cực kỳ nhanh, Tiễn Bội Bội đang định tắt đèn ngủ, trong lúc vô tình lại nghiêng mắt nhìn cái hộp ba Tiễn đưa cho cô, nói là quà mẹ Tiễn tặng cho cô.

Cô mở ra, trong hộp là một sợi dây chuyền, khác với sợi dây chuyền bình thường, sợi dây chuyền này đồng thời cũng là một bùa phù hộ. Đầu năm, mẹ Tiễn mang cô đi coi bói, tiên sinh xem bói còn nói năm nay cô sẽ có tai ương liên quan đến máu, mặc dù nghe có chút mơ hồ, nhưng từ trước đến giờ thế hệ trước luôn tin những thứ đồ này.

Mang tượng Phật Quan Âm, phía sau tượng Phật nho nhỏ này viết tên của cô, tượng Phật xanh biếc bị tơ lụa màu vàng bao quanh, có vẻ càng thêm sáng rỡ. Phía dưới tượng Phật tượng còn có một tờ giấy, có lẽ là đã làm phép qua rồi. Thật ra thì Tiễn Bội Bội vẫn luôn không biết rốt cuộc “Khai Quang” là ý gì, nhưng nghe nói pháp khí mới có tác dụng “Khai Quang”.

Cô vuốt ve tượng Phật một lát, rốt cuộc cô để đeo lên cổ. Tắt đèn ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau ba Tiễn ăn sáng xong là lập tức rời đi ngay, ngày đó Tiễn Bội Bội khó có được một ngày buông lỏng, cái gì cũng không suy nghĩ, chỉ là ở chung một chỗ với Niếp Thù.

Trước khi ăn bữa sáng, thừa dịp thời gian ngủ nướng của Tiễn Bội Bội, ba Tiễn và Niếp Thù hàn huyên thật lâu. Tiễn Bội Bội trong mơ mơ màng chỉ nghe được giọng nói của hai người thật thấp, nghe không rõ, lại hình như đang nói mình, loáng thoáng nghe được ba Tiễn nhắc tới tên của mình. Tiễn Bội Bội muốn đứng dậy, cũng bởi vì tối hôm qua quá mức hưng phấn, mãi cho đến rạng sáng mới ngủ, đến giờ phút này thế nào cũng không dậy nổi.

“Này, buổi sáng ba Tiễn và anh nói gì?” Tiễn Bội Bội dựa ở trong ngực Niếp Thù, đụng đụng cơ thể của anh, nhẹ giọng nói.

Niếp Thù cúi đầu liếc nhìn cô, trên mặt lộ ra nụ cười, anh nói: “Bí mật!”

Cô nhíu lỗ mũi, bắt đầu phát động công kích. Niếp Thù sợ nhột, cô chuyên chọn nơi anh sợ nhột nhất xuống tay, nách, thắt lưng, cho đến khi anh cười cầu xin tha thứ, Tiễn Bội Bội vẫn không chịu buông tay: “Nói hay không, nói hay không?”


“Nói, nói, anh nói! Ha ha ~ Bội Bội tốt, đừng náo loạn nữa.” Niếp Thù thở hổn hển cầu xin tha thứ.

Hóa ra ba Tiễn nhờ Niếp Thù chăm sóc cuộc sống của cô, có lẽ là trong khoảng thời gian này cô gầy gò quá nhanh chóng, hù dọa Ba Tiễn. Tiễn Bội Bội có chút áy náy, hình như chính mình luôn để cho ba mẹ lo lắng!

Niếp Thù vâng lời hết chỗ chê, ba Tiễn nói cho anh biết sau này trở về sẽ khuyên nhủ mẹ Tiễn, mặc dù không thể bảo đảm nhất định thành công, nhưng mặc kệ kết quả như thế nào, ông hi vọng bọn họ có thể hạnh phúc.

Vốn là lời nói tốt nhưng Niếp Thù lựa chọn xem nhẹ, hơn nữa anh cũng không muốn cô ký thác hy vọng quá lớn, tránh cho đến lúc đó càng thêm thất vọng.

Những ngày kế tiếp, có lẽ là ba Tiễn khuyên lơn có hiệu quả, hoặc giả có nguyên nhân nào khác, dường như thái độ của mẹ Tiễn có chuyển biến tốt hơn, cũng sẽ thỉnh thoảng gọi điện thoại tới hỏi thăm cuộc sống của cô, chỉ là vẫn ngậm miệng không đề cập tới Niếp Thù.

Tâm lý áp lực của Tiễn Bội Bội dần dần bớt chút, nhưng lại vẫn không chịu buông xuống việc làm. Có một số việc, một khi bắt đầu sẽ không cách nào từ bỏ được, luôn mong chờ đợt tiếp theo.

Làm xong case này sẽ không nhận nữa! Vốn Tiễn Bội Bội hạ quyết tâm như vậy ở trong lòng, nhưng khi công việc tới tay vẫn tiếp tục nhận.

Trương Đan Ny quản cái gì là vòng luẩn quẩn hay tinh thần nha phiến*. Nhưng đại đa số thời điểm, họ cũng cai không được “nha phiến” (thuốc phiện) này.

(*Tinh thần nha phiến là cụm từ trong “đại cương phê phán pháp triết học Hegel” của Mark, ông cho rằng tôn giáo là tinh thần nha phiến của người nhân, cũng có liên quan đến Cộng Sản Chủ Nghĩ vô thần, nhưng Mark cũng không giải thích cặn kẽ từ đó, đại bộ phận học giả đều giải thích là “phụ thuộc của người trưởng thành vào thần linh chúa trời”)

Kế hoạch nuôi mập của Niếp Thù càng thêm mãnh liệt, nước canh phong phú, biến hóa vô cùng. Tiễn Bội Bội ăn đến muốn ói, nhưng cũng không cự tuyệt. Còn phải chịu đám Cố Yên trêu chọc: ôi zồi, không tệ à nha! Lúc này còn chưa “xuất giá” đâu đấy, cũng đã bắt đầu hưởng thụ đãi ngộ phu nhân rồi!

Tiễn Bội Bội trừ mắt trợn trắng vẫn là mắt trợn trắng: nếu ai thích thì người đó đi hưởng thụ đi! Cô không hưởng thụ chút nào!


Thật ra thì dụng tâm lương khổ của Niếp Thù, Tiễn Bội Bội đều hiểu. Lúc trước là bởi vì giận dỗi mẹ Tiễn, cho nên không để mắt đến cảm nhận của anh; sau lại cũng do không bỏ được công việc, cho tới bây giờ cô là một người đến nơi đến chốn, nếu đã bắt đầu thì luôn muốn làm cho tốt nhất.

Cho nên, có một số việc nếu không thể như anh đang nghĩ, Tiễn Bội Bội sẽ tận lực cố gắng theo tâm ý của anh; về chuyện của mẹ Tiễn, hai người cũng không nói rõ, nhưng mà ý định của đối phương thì cũng đã hiểu rõ!

Như trạng thái bây giờ, nói giả chết cũng tốt, đắm chìm cũng được, Tiễn Bội Bội bắt đầu cảm thấy hưởng thụ sự cưng chiều của Niếp Thù với cô!

Cô nghĩ, có lẽ cũng bởi vì quá mức đắm chìm, cho nên đến ông trời cũng bắt đầu ghen tỵ.

Viêm ruột thừa cấp tính, khi được đưa đến bệnh viện Tiễn Bội Bội đã đau đến ngất đi, làm một tiểu phẫu, sau hơn một tuần lễ Tiễn Bội Bội cũng bị yêu cầu sống ở trên giường bệnh. Tiễn Bội Bội nói giỡn hẳn đây là tai ương thấy máu mà thầy bói đã xem, hiện tại qua cửa ải này, năm nay cô sẽ có thể trôi qua thuận lợi rồi. Niếp Thù chỉ cười cô mê tín.

Trong phòng bệnh còn có một người đàn ông hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, gọi là Cố Nham, nghe nói là bởi vì loét dạ dày nên bị giữ lại bệnh viện điều trị. Tiễn Bội Bội không rõ ràng lắm sắp xếp các khoa ở bệnh viện, chỉ là nghĩ, viêm ruột thừa và loét dạ dày cũng coi như là ở nội khoa, nên cũng không suy nghĩ nhiều.

Người này mày kiếm mắt sáng, vẻ mặt hơi bình thường, có vẻ có chút lạnh lùng. Khi Tiễn Bội Bội nhàm chán thử nói chuyện với anh ấy mấy câu, tuy nhiên cũng bị thái độ không mặn không lạt của anh ấy đuổi trở về, sau đó không hề cố gắng trò chuyện nữa. Khi trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người, thì thấy hình như anh ấy rất bận, cho dù ngã bệnh, tay vẫn gõ không ngừng.

Rất ít thấy có người đến thăm anh ấy, tới nhiều nhất là một người đàn ông xấp xỉ tuổi, mỗi lần tới đều hòa khí nhưng lúc đi thì cực kỳ tức giận. Từ trong lời đối thoại của bọn họ Tiễn Bội Bội đoán được đại khái quan hệ giữa hai người, thì ra người đàn ông tên Cố Nham là tác giả, hình như còn rất nổi danh, mà người đến kia là biên tập. Tiễn Bội Bội YY (tự sướng) vị đại thần trước mắt này ở trong lòng cũng là một phương thức giết thời gian. Trước khi Tiễn Bội Bội xuất viện, thấy một cô gái tới thăm anh ấy, là một cô gái rất trẻ, khi anh ấy thấy cô gái thì thái độ lập tức dịu dàng hẳn đi, Tiễn Bội Bội nghĩ, đây có lẽ là người yêu của anh ấy!

Gần đây Niếp Thù nhận một case, loay hoay không có thời gian, mặc dù hai ngày đầu anh còn kiên trì tới bệnh viện, mang theo công việc tới bệnh viện. Nhưng Tiễn Bội Bội nhìn anh ngồi trên xe làm việc, dường như vô cùng không thoải mái, cách mỗi mấy phút là phải đổi lại tư thế, vì vậy rốt cuộc vào ngày thứ hai đã tức giận đuổi người về.

Bệnh viện vẫn không thoải mái bằng trong nhà, mặc dù một mình ở bệnh viện có chút nhàm chán, nhưng dù sao cũng tốt hơn nhìn anh khó chịu. Mỗi lần nhìn thấy anh cau mày, cô lại cảm thấy toàn thân mình cũng đau đớn.


Niếp Thù vẫn kiên trì mỗi ngày tới đây một chuyến, buổi trưa Tiểu Lâm tới đây đưa thức ăn anh cũng đi theo tới đây, đến gần tối lại cùng tới đưa thức ăn tối rồi cùng trở về với Tiểu Lâm.

Tiễn Bội Bội không biết mẹ Tiễn biết tin tức mình nằm viện thế nào, mẹ Tiễn xuất hiện vào gần tối ngày thứ năm, lúc đó Niếp Thù ngồi ở trước giường vẽ bản thảo của anh; Tiễn Bội Bội ngủ giấc trưa vừa tỉnh, đang muốn để Niếp Thù kể chuyện cười cho mình nghe; người đàn ông trên giường bệnh bên cạnh vẫn đang gõ bàn phím……

Lúc mẹ Tiễn đẩy cửa đi vào, không có người chú ý tới. Tiễn Bội Bội đang chơi vui vẻ, cô đột nhiên phát hiện nhìn bộ dạng Niếp Thù buồn bực vắt hết óc cũng thật thú vị. Cho đến khi mẹ Tiễn đứng ở bên giường bệnh, hai người mới phục hồi tinh thần lại.

Thái độ không tự chủ được cũng có chút tế nhị.

“Mẹ, sao mẹ tới đây?” Tiễn Bội Bội lên tiếng trước, không phải cô đã nói với đám bạn trong phòng không được nói cho trong nhà cô biết rồi sao.

“Dì!” Niếp Thù cũng ngượng ngùng gọi. Thái độ của mẹ Tiễn hôm đó anh không quên được, cho nên hiện tại thình lình mặt đối mặt, vẫn còn có chút lúng túng.

Mẹ Tiễn liếc mắt nhìn Niếp Thù ngồi xe lăn ở bên giường, mới chuyển tầm mắt sang Tiễn Bội Bội: “Tới thăm cô một chút, ngã bệnh cũng không biết nói cho trong nhà biết, thật sự xem cánh mình cứng cáp rồi?”

Tiễn Bội Bội đang định phản bác, nhưng khi thấy lo lắng trên mặt mẹ mình thì quên cả nói.

Sau ngày đó lại xảy ra chuyện gì nữa, Tiễn Bội Bội cũng không nhớ rõ. Chỉ nhớ rõ mình đang uống canh mẹ Tiễn mang từ trong nhà tới, mẹ Tiễn đang thao thao bất tuyệt nói gì đó, có lẽ là nói cô không cần phải gửi tiền về nhà nữa, bà và ba Tiễn sẽ tự kiếm được, đừng luôn thức đêm, ăn nhiều một chút vân vân, từ đầu đến cuối Niếp Thù vẫn chỉ ngồi yên tĩnh ở bên cạnh……

Cuối cùng mẹ Tiễn cũng không nói chuyện với Niếp Thù, chỉ là trước khi rời đi, Niếp Thù nói bảo Tiểu Lâm tiễn bà, bà mới nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Sau đó, mẹ Tiễn cũng không nói không cho phép bọn họ qua lại, mặc dù nhìn ra được vẫn không hài lòng với Niếp Thù. Chỉ là, khi đến lễ mừng năm mới, sẽ bắt đầu bảo Tiễn Bội Bội mang Niếp Thù cùng nhau về.

Nhiều năm sau đó, Tiễn Bội Bội hỏi tại sao lúc trước mẹ đột nhiên phản đối mãnh liệt hai người ở chung một chỗ như thế, nhưng sau đó lại đột nhiên đồng ý cho hai người qua lại thì mẹ Tiễn trả lời thế này: “Tính tình cô quật cường như thế, làm cái gì cũng nhất định phải đạt được mục đích nếu không sẽ không bỏ qua, nhất là khi có người ngăn cản, cô sẽ càng cố gắng làm cho bằng được. Ngang bướng như vậy, cô và ba cô lúc con trẻ giống nhau y đúc. Cuối cùng tôi và ba cô cũng chấp nhận, cô muốn làm gì thì làm. Về Niếp Thù, lúc ấy tôi còn nghĩ, nói không chừng cô chỉ say đắm con rể mà thôi, đợi qua một thời gian ngắn khi đã hết rồi thì tất nhiên sẽ quên.”


“Sau đó thấy hai người qua lại, tôi lại an ủi mình: qua lại thi qua lại! Dù thế nào đi nữa trừ cơ thể không đầy đủ ra, những điều kiện khác cũng không tệ, nếu hai người ở chung một chỗ cũng là sự lựa chọn của cô.”

“Nhưng sau đó……” Tiễn Bội Bội chen miệng, tại sao thay đổi lớn như vậy.

“Bởi vì dì Khâu của cô đấy, còn nhớ rõ không? Khi cô còn nhỏ cô ấy là người hiểu cô nhất, mỗi lần dẫn cô đi công ty, luôn mua cho cô một đống đồ ăn.”

Thấy Tiễn Bội Bội gật đầu, bà mới tiếp tục nói: “Năm đó cô ấy bởi vì phải kết hôn, cho nên từ chức, đến những thành phố khác. Trước kỳ thi tốt nghiệp trung học của cô, tôi lại gặp cô ấy, mới nghe cô ấy nói cuộc sống những năm này trôi qua như thế nào. Chồng cô ấy vốn là kỹ sư cao cấp, bởi vì sự cố bại liệt, mặc dù trong nhà dư dả, nhưng cả gia đình lại bị hủy diệt. Tính cách của chồng cô ấy càng ngày càng cổ quái, động một chút là đánh chửi cô ấy, lại không thể mặc kệ anh ta, nếu như để mặc cho anh ta một mình, anh ta sẽ hại chính mình. Cuối cùng anh ta nuốt cả bình thuốc ngủ, hoàn toàn kết thúc tánh mạng của mình. Tôi không hy vọng sau này cô cũng phải trải nghiệm đau đớn như thế.”

“Mẹ, Niếp Thù anh ấy……”

“Tôi biết rõ nó không giống, nhưng người làm mẹ nào không hi vọng con gái của mình lấy được người tốt nhất chứ.”

“Vậy sau đó sao mẹ lại?” Đồng ý?

“Sau sinh nhật của cô ba cô trở lại khuyên tôi nên thử tiếp nhận đứa bé kia, nói nó tốt như thế nào. Tôi còn sợ rằng cô sẽ biến thành như dì Khâu, nhưng lần đó cô ngã bệnh, tôi đi bệnh viện, nhìn thấy ánh mắt nó nhìn cô, nhìn thấy nó đối xử với tôi khi tôi lạnh nhạt nó. Nó sẽ không phải là người chồng như dì Khâu, nó có thể bảo vệ cô. Hơn nữa, cô phản kháng như vậy, thậm chí không tiếc cơ thể của mình, tôi còn có thể nói gì nữa đây.”

“Mẹ……”

“Nó là đứa bé ngoan!” Cuối cùng mẹ Tiễn cảm thán như thế.

Một khoảng thời gian rất dài sau đó, mỗi lần nói đùa, Tiễn Bội Bội luôn thích trêu chọc Niếp Thù: “Nói, có phải anh là một đứa bé ngoan không?”

“Anh có phải là một đứa bé ngoan hay không không quan trọng, nhưng mà anh chắc chắn em không phải là một đứa bé ngoan.” Niếp Thù khẽ cười quật ngã cô gái trẻ tuổi, vành tai và tóc mai chạm vào nhau.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.