Đến Đây Đi, Xem Ai Hung Ác!

Chương 31: Cô ấy là một người ngu ngốc


Đọc truyện Đến Đây Đi, Xem Ai Hung Ác! – Chương 31: Cô ấy là một người ngu ngốc

Hai năm sau, hội sinh viên trường sư phạm tỉnh, hội trưởng hội sinh viên vừa mới tuyên bố giải tán hội nghị đã có người phá cửa mà vào: “Bội Bội học tỷ, xin hãy đồng ý làm bạn gái em!” Người tới mặc trang phục màu đen, tóc chải thẳng, trong tay còn đang cầm bó hoa Bách Hợp lớn, bày ra bộ dạng như trong phim thần tượng.

Tiễn Bội Bội lại chỉ cảm thấy nhức đầu.

Tình tiết máu chó này trên sân khấu hơi nhiều, hội sinh viên cũng cư xử bình thường. Chỉ thấy mọi người xung quanh và ngay đến cả hội trưởng bọn họ cũng không ngẩng đầu, nên dọn dẹp tiếp tục dọn dẹp, nên nói chuyện trời đất tiếp tục nói chuyện.

Tiễn Bội Bội thu dọn tài liệu trong tay xong, mới đứng dậy nói với chàng trai cao lớn đẹp trai trước mắt: “Xin lỗi, tôi có người trong lòng rồi.”

Tuyệt không bởi vì cô xa cách mà xấu hổ, nam sinh nghe vậy lập tức dịch tới gần, ăn vạ nói: “Học tỷ, đừng như vậy, hiện tại học tỷ không có ai, thử kết giao với em xem thế nào, nói không chừng học tỷ sẽ cảm thấy tốt hơn!”

Tiễn Bội Bội ôm chặt quyển sách trong ngực, nghiêm túc nhìn về phía nam sinh trước mắt, đối phương bởi vì cô ngước mắt mà hưng phấn, tiếp theo chỉ trong giây lát đã phát hiện mình hoàn toàn sai lầm rồi.

“Tình cảm không phải nói thử là có thể thử, nếu như tình cảm của cậu có thể thử, như vậy tôi chỉ có thể nói cậu đang xem tình cảm là trò đùa. Hơn nữa, rất xin lỗi, tôi chưa bao giờ kết giao với người xem tình cảm là trò đùa.” Tiễn Bội Bội lạnh lùng nói xong, không để ý tới phản ứng của đối phương trực tiếp đi ra ngoài.

Anh chàng kia còn muốn đuổi theo nhưng đã có người sau lưng lạnh lùng ném tới một câu: “Trai đẹp này, tôi khuyên cậu nên đi tìm người khác! Tiễn Bội Bội không thích hợp với cậu.” Chỉ thấy kẻ nói chuyện cúi đầu nghiêm túc tính toán cái gì đó, sau một lát cau mày ngẩng đầu, một gương mặt tuấn tú xuất hiện ở trước mặt mọi người, người này chính là Lục Viễn, trước mắt bị Tiễn Bội Bội “bắt” tới làm hội trưởng hội sinh viên, mà chính cô lại chạy tới làm tổ trưởng tổ chức tuyên truyền. Tóm lại hai chữ, ấm ức!

Người tới thấy rốt cuộc có người chịu để ý tới mình, lập tức vừa vui vẻ nở nụ vừa đi tới gần: “Học trưởng, tại sao học tỷ lại không chịu nói yêu đương vậy?”

“……” Lục Viễn dừng bút, lát sau mới buồn bực nói: “Bởi vì cô ấy là một người ngu ngốc.”

Lại nói, tin tức Tiễn Bội Bội và Niếp Thù chia tay, lúc điền nguyện vọng cậu ấy mới nghe Trương Đan Ny nói. Không biết vì sao, phản ứng đầu tiên sau khi Lục Viễn nghe được câu này không phải tiếc nuối, mà là vui vẻ. Song khi cậu ấy nghe đến chủ đề gì mà ước định rồi chờ đợi… thiếu chút nữa không nói “chó má” gì đó tại chỗ.

Cái gì mà ước định, chẳng hiểu ra sao nữa, chia tay thì chia tay, lại còn cộng thêm ước định một tuần lễ? Quả nhiên phụ nữ đều là sinh vật khó hiểu.

Lục Viễn oán giận cả một buổi sáng, tin tức tốt duy nhất chính là Tiễn Bội Bội lại quyết định dự thi sư phạm Tỉnh. Lúc đó kết quả đã cố, điểm của cô cao hơn điểm trúng tuyển vào đại học B gần hai mươi điểm, lại bởi vì nghe nói năm nay điểm trúng tuyển đại học B sẽ có thay đổi, cùng với ba mẹ không muốn cô thi quá xa mà buông tha. Mặc dù cuối cùng chứng minh, cô đủ số điểm để đậu đại học B.

Cuối cùng Tiễn Bội Bội vẫn trúng tuyển hệ Trung Văn trâu bò nhất trường sư phạm Tỉnh, mà người nằm cuối danh sách trúng tuyển được dán ở bảng thông báo của trường sư phạm là Lục Viễn, lại bị bổ sung đến hệ tâm lý B trường sư phạm Tỉnh. Nghe nói vị tốt nghiệp loại xuất sắc nhất của hệ này hiện đang làm trong bệnh viện tâm thần lớn nhất thành phố T.


Trường học trâu bò như thế, hệ B chuyên nghiệp như thế, cho tới ngày cậu được trúng tuyển, thiếu chút nữa bị ba mẹ cắt đứt chân, cuối cùng may là Lục Viễn cố gắng giải thích năm thứ hai đại học có thể đổi ngành mới miễn cưỡng tránh được một kiếp.

Năm thứ hai đại học Lục Viễn thành công đổi ngành, hiện tại là sinh viên năm ba, ở hệ Anh Văn nơi có nhiều người đẹp nhất.

Tuy sư phạm Tỉnh không có danh tiếng vang dội như đại học B, nhưng dầu gì cũng lọt top 50 trường trọng điểm của cả nước. Thi vào được đây, ngược lại Tiễn Bội Bội cũng không cảm thấy quá oan uổng. Hơn nữa, mục tiêu ban đầu của cô cũng chính ở nơi này.

Sau khi đi ra ngoài từ hội sinh viên, Tiễn Bội Bội xuyên qua tòa nhà dạy học, đi đến trên cỏ bên hồ, vừa lúc đụng phải Tiếu Nặc. Từ nửa năm trước khi vô tình gặp anh ở thư viện, Tiễn Bội Bội phát hiện tỷ lệ hai người vô tình gặp nhau càng cao.

Bây giờ Tiếu Nặc đang học nghiên cứu ở sư phạm Tỉnh, còn là chủ biên của hệ Trung Văn, đây cũng là điều kiện thuận lợi cho Tiễn Bội Bội. Bình thương các giáo sư bố trí nhiệm vụ, phàm có gì không giải quyết được, tìm vị học trưởng kiêm thầy giáo này khẳng định không sai.

Sau khi hai người chào nhau thì tập trung xem sách của mình. Lượng đọc của hệ Trung Văn yêu cầu rất cao, bình thường xem chơi cũng có rất nhiều, người khác vội vàng xem kinh tế xem thời sự, bọn họ thì ngồi xem tiểu thuyết.

Đoạn thời gian trước nghiên cứu văn học cổ điển, cái gì Bảo Ngọc Đại Ngọc thấy vậy Tiễn Bội Bội đã phun ra máu. Đơn giản là giáo sư già đi ngoại tỉnh tham gia một hội nghiên cứu học thuật gì đó, phải qua mấy tuần mới trở về. Giáo sư điều từ ban khác tới rất thích văn học hiện đại, để bọn họ cố gắng nghiên cứu văn học internet, mấy ngày nay cô mới thoải mái một chút. Trên tay Tiễn Bội Bội đang cầm một quyển tiểu thuyết võng du gần đây đang rất nổi ở trên internet đọc hăng say, không cẩn thận đã bị tác giả ngược te tua.

Rõ ràng là tình tiết rất vui vẻ, cô lại cảm thấy hai mắt chua xót. Cô không biết vì sao, có lẽ là một chi tiết nào đó làm cô nhớ lại chuyện không nên nhớ

Cô ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu, mới phát hiện mặt trời đã ngã về tây. Tiếu Nặc vẫn xem say sưa, trên tay anh cầm một quyển《Hồ Điệp phu nhân》mới vừa đóng xong thật dày, quyển sách này Tiễn Bội Bội cũng nhiều lần mượn ở thư viện, nhưng mỗi lần cũng không có biện pháp xem hết, bình thường đều là mở ra mấy trang đầu rồi ném sang một bên. Cô không khỏi có chút hâm mộ nghĩ: không hổ là người học nghiên cứu, cảnh giới quả là không giống nhau!

Cô để quyển sách trên tay xuống, đứng lên càng nhích tới gần bên hồ, nhìn sóng gợn lăn tăn trên mặt hồ duỗi lưng. Thời tiết rất tốt, mặc dù mùa thu thành phố T ngắn ngủi, nhưng lại luôn làm cho người ta quyến luyến. Hạ tuần tháng mười là thời điểm cảnh sắc mùa thu tốt nhất, hàng năm vào lúc này, trên cỏ bên bờ hồ cũng sẽ ngồi đầy các nhóm sinh viên. Ngồi nghỉ ngơi cũng có, chơi trò chơi cũng có, nghỉ chân người cũng có, liều mạng người cũng có, nghiêm túc cũng cũng có, vả lại người nghiêm túc chiếm đa số.

Ánh năng buổi chiều chiếu làm cô không thể mở căng hết mắt được, cô hơi híp cặp mắt ngắm nhìn cảnh tượng nơi xa, đột nhiên nhớ tới màn tỏ tình trước đó.

Người nam sinh kia nói cô không có đối tượng kết giao, đúng vậy, người kia không có ở đây, làm sao cô có đối tượng kết giao được.

Đã hơn hai năm, người kia vẫn không có một chút động tĩnh, có lẽ anh đã hoàn toàn lùi về trong cái vỏ của mình rồi!


Tiễn Bội Bội vẫn nhớ rõ tình cảnh hôm đó, nhớ mỗi một vẻ mặt của Niếp Thù, cho dù là động tác nhỏ nhất của khóe miệng. Cô cũng biết, ngay lúc đó lời nói của mình đã tạo thành đã kích như thế nào với anh, vậy mà cô càng thêm biết rõ, nếu như tiếp tục phóng, tất nhiên cuối cùng bọn họ sẽ kết thúc bằng tư thế thảm bại. Thà rằng như vậy, còn không bằng chặt đứt trước khi mọi chuyện quá tệ.

Là Niết Bàn, hay hoàn toàn tiêu diệt, quyền quyết định cũng đã giao vào trên tay Niếp Thù từ khi cô nói ra hai “chia tay“.

Khi đó cô nói: “Em nghĩ thông suốt rồi, chúng ta chia tay đi!” Dưới ánh mắt không thể tin của Niếp Thù, cô cố nén không nỡ trong lòng tiếp tục nói: “Cho anh cũng như cho chính em bốn năm để xử lý tốt chuyện của mình, bao gồm tất cả mọi chuyện từ cơ thể hay tâm lý. Trong bốn năm này em sẽ không yêu, nếu như một ngày kia anh cảm thấy mình có thể nghiêm túc, có thể gánh được trách nhiệm yêu một người, hoan nghênh anh tới tìm em lúc nào; ngược lại, nếu như trong bốn năm tới anh không có cách nào để xuống quá khứ, như vậy coi như chúng ta chưa bao giờ quen biết nhau!”

Sau khi một câu “chưa bao giờ quen biết nhau” được nói ra, Tiễn Bội Bội thấy mặt Niếp Thù tái nhợt, biết mình thương tổn tới anh. Nhưng mà cô không làm tổn thương chính minh ư, ngay khi cô nói ra hai chữ chia tay, mỗi một câu sau đó như rắc muối lên miệng vết thương của mình.

Nhưng mà vì đánh cuộc cho tương lai cô cũng chỉ có thể như thế.

Vì anh, cô tự tay hủy diệt mối tình đầu của mình!

Giây phút đó vẻ mặt của Niếp Thù rất kỳ quái, Tiễn Bội Bội gần như cho rằng anh sẽ nói ra lời quyết tuyệt, nhưng vẫn không có.

Hơn mười phút sau đó bọn họ đều không mở miệng, cuối cùng gần như vào thời điểm Tiễn Bội Bội muốn chạy trối chết, Niếp Thù mới khó khăn gật đầu một cái: “Anh đồng ý với em.”

Nghe nói như thế, ngược lại Tiễn Bội Bội lại mất đi dũng khí ngẩng đầu nhìn anh, cô nói một câu “vậy em đi trước.” rồi vội vã mở cửa xe chạy trối chết.

Hai năm sau đó đối với Tiễn Bội Bội mà nói đều là trống rỗng, nghỉ hè trống rỗng, cuộc sống đại học trống rỗng, mặc dù mỗi ngày đang sống, nhưng thật giống như nước lọc loại nếm không ra mùi vị gì.

Khi mẹ Tiễn biết tin tức cô và Niếp Thù cũng không lộ ra vẻ ky quái gì, lúc này Tiễn Bội Bội mới hiểu, thời kỳ mãn kinh cái gì, nóng nảy cái gì, chỉ đều là bởi vì không muốn mình và Niếp Thù ở chung một chỗ mà thôi.

Tiễn Bội Bội không biết nếu như Mẹ Tiễn biết con gái của bà cho dù chia tay với người ta nhưng trong thâm tâm vẫn luôn nhớ đến người ta thì sẽ có phản ứng gì. Tưởng tượng đến phản ứng của mẹ Tiễn, đột nhiên cô bật cười.


Cô vẫn thường nghe tin tức Niếp Thù ở chỗ chị họ, biết anh vừa được giải thưởng gì, nhận công trình gì…… Sau đó lên internet, sưu tầm những bài báo hình ảnh về.

Chị họ và anh Tư Tùng kết hôn đã hơn nửa năm, mặc dù ầm ĩ nhỏ không ngừng nhưng cuộc sống gia đình tạm ổn vẫn ngọt ngọt ngào ngào; chị Oánh Oánh và anh Khấu cũng đã lĩnh giấy, hiện tại đang dẫn bóng chạy trước, có lẽ đợi đến khi cho Tiểu Đồng Đồng một em trai hoặc em gái mới bổ sung tiệc mừng; duy chỉ có anh Hàn Thành vẫn là người cô đơn, chuyện của chị Tư Dao sau này cô cũng nghe từ chị họ, đồng cảm với chị ấy đồng thời cũng bắt đầu hi vọng để Hàn Thành chịu đau khổ. Mà bây giờ, nhìn thấy anh ấy bày ra bộ dạng người đàn ông tốt, Tiễn Bội Bội cũng không nhịn được mà đồng cảm với anh ấy……

Từ sau ngày Tiễn Bội Bội nói chia tay cũng không còn gặp lại Niếp Thù, chỉ có thể từ hình và tin tức biết anh có tốt hay không. Lúc nào thì mập, có phải có chuyện gì vui không; lúc nào thì gầy, có phải bị bệnh hay không…… Đợi đến ngày nào đó dọn dẹp bàn đọc sách, phát hiện tràn đầy trong ngăn kéo đều là bài báo hình ảnh của anh, cô mới phát hiện ra mình nhớ anh như vậy, nghĩ đến là nước mắt cứ rơi ra.

Một ngày kia, cô ôm đống bài báo hình ảnh về anh chán chường rất lâu, cho tới khi các bạn nữ ngủ chung phòng với cô nói cô trúng tà. Cũng bắt đầu từ khi đó, toàn bộ phòng ngủ đã công khai ra thêm một bí mất. Thì ra Tiễn Bội Bội được xưng là “sát thủ thiếu nữ” thật sự có người trong lòng rồi, mặc dù chuyện này mọi người đều biết là bí mật, nhưng người khác làm thế nào cũng sẽ không biết đến, người cô thích là ai.

Brian Nie, nhà thiết kế chủ chốt của tập đoàn KM, hai năm qua sự nghiệp của anh càng lên như diều gặp gió, năm nay hai mươi chín tuổi, hai chân tàn tật, ôn hòa nhưng lại xa cách. Chỉ cần nói ra vài điều kiện trong đó thôi là cũng biết không thể nào hợp với những sinh viên đại học bình thường như bọn họ, huống gì là đặt tất cả điều kiện ở cùng nhau.

“Anh ấy là một đại thần tư bản, một gương mặt vừa yếu ớt như giấy vừa ôn hòa.” Đây là Vương Tuyền đánh giá Niếp Thù, Vương Tuyền là người bạn cùng phòng thất nhất của Tiễn Bội Bội.

“Hay là thôi đi, đại thần vốn đã cách chúng ta rất xa xôi rồi, hơn nữa còn là một đại thần cấp bậc đại thúc ngồi xe lăn nữa. Đó nhất định mây bay mây bay!” Người bạn cùng phòng thứ hai, Triệu Vượng Nam nhìn hình Niếp Thù cảm thán.

“Các cậu không hiểu rồi! Đầu năm nay chênh lệch mới gọi là đẹp có hiểu hay không, nếu mọi người đều là Lâm Chí Linh[1], ít đi Phượng tỷ[2] và Tiểu Nguyệt Nguyệt[3] thì quần chúng nhân dân sẽ ít đi niềm vui! Hơn nữa, nam thần xe lăn, là người được yêu thương nhấy.” Bạn cùng phòng thứ ba, Cố Yên chống cằm, đôi mắt có những chấm nhỏ vặn vẹo.

([1] Lâm Chí Linh là siêu mẫu Đài Loan được giới truyền thông gọi là “Người đẹp số một Đài Loan”

[2]La Ngọc Phượng, người phụ nữ xấu “không thể tưởng” nhưng lại rất nổi tiếng và trở thành một hiệu ứng gọi là “Phượng tỷ” nổi tiếng từ năm 2010 của Trung Quốc vì sự “tự kiêu” và tiêu chuẩn chọn chồng “trên trời“.

[3] Tiểu Nguyệt Nguyệt là nhân vật chính trong bài post trên mạng cộng đồng thiên nhai. Được cư dân mạng xưng là cực phẩm nữ)

Trái tim của Tiễn Bội Bội vốn đã phiền loạn không chịu nổi nhất thời bị họ cắn nát thành thành từng mảnh. Bạn xấu có lẽ như thế.

Mặc dù hơn hai năm chờ đợi, nhớ nhung đã lan tràn như cỏ dại, nhưng chỗ tốt là Tiễn Bội Bội dùng thời gian hai năm này học tập rất nhiều. Cô lấy được bằng giáo viên, hơn nữa là người sớm nhất qua được tiếng Anh cấp sáu. Trường học cử hành các hoạt động yêu cầu viết bài, hoạt động ở hệ Trung Văn hầu như cô cũng sẽ có giải thưởng. Thỉnh thoảng xuất hiện những người tỏ tình nhưng phần lớn cũng bởi vì danh tiếng “Tài nữ hệ Trung Văn“.

Lúc đó là học kỳ năm thứ hai, cả nước yêu cầu viết bài tranh tài, cô tham gia, hơn nữa đạt được hạng nhất. Lúc ấy tin tức này ở trường học đưa tới ảnh hưởng rất lớn, cô là sinh viên duy nhất của trường sư phạm Tỉnh đạt được giải nhất sau nhiều năm qua, trường học cổ động tuyên truyền kết quả chính là mấy tháng sau thường thấy ở tất cả các góc sân trường đều thấy có sinh viên cầm tác phẩm của cô xem.

Tiểu thuyết đó gọi là《một cái hứa hẹn cho tình cảm tương lai》, là một câu chuyện chờ đợi, người khác đều cảm thấy lời văn cảm động nhưng không biết những thứ tình cảm kia đều là tới từ chỗ sâu nhất trong lòng cô.


Lúc bắt đầu tranh tài thì chính là thời điểm cô nhớ Niếp Thù nhất, thậm chí có một lần cô muốn chạy trở về tìm Niếp Thù, nói cho anh biết bọn họ không xa rời nhau nữa, cô hối hận, mặc kệ anh có để xuống chuyện quá khứ hay không cô cũng chỉ muốn ở cùng anh.

Vậy mà, rốt cuộc lý trí ngăn cản cô. Hai mươi tuổi, đã không phải là đứa bé, cô biết nên vì tương lai của mình bỏ ra cái gì, nhất định phải chờ đợi.

Sau khi nghe xong đề nghị của các bạn, cô bắt đầu chuyển dời toàn bộ tình cảm qua lời văn, không ngừng không ngừng viết, biểu đạt thứ tình cảm sâu sắc từ trong lòng ra ngoài.

Cũng từ sau đó, người theo đuổi cô đột nhiên nhiều hơn, cũng đột nhiên có thêm danh hiệu “tài nữ hệ Trung Văn”.

Tiễn Bội Bội gặp lại Niếp Thù khi đã đến mùa đông.

Lúc đó là chủ nhật, hội sinh viên đang cố gắng chuẩn bị tiết mục tết nguyên đán, bọn họ tập luyện cả một ngày, đến hơn năm giờ chiều mới kết thúc. Hội trưởng khẳng khái quyết định mời mọi người đi ra ngoài quán bán ăn, đoàn người nhao nhao ầm ĩ đi ra ngoài trường.

Chủ nhật sân trường cũng không chật chội như bình thường, tiếng ồn ào của bọn họ có vẻ cực kỳ rõ ràng. Tiễn Bội Bội rụt cổ lại đi theo phía sau đám người, thời tiết thật sự quá lạnh, cô nghĩ: mấy ngày nữa nên về nhà lấy áo lông tới mới được.

Tiếng ồn ào trước mặt đột nhiên nhỏ dần, ngay sau đó là tiếng thảo luận nho nhỏ: “Hình tượng rất đẹp ~ cậu nói xem có giống Hắc quản gia không?” (*Hắc quản gia: Hắc Quản Gia – Kuroshitsuji – hoạt hình, anime của Nhật)

“Đúng vậy á…, đáng tiếc……” Đề tài đến chỗ này thì dừng lại, Tiễn Bội Bội không chút để ý theo tầm mắt của bọn họ nhìn sang, nhất thời sửng sốt.

Bên cạnh xe RV màu bạc quen thuộc, một người đàn ông mặc áo lông màu trắng ngồi ở trên xe lăn, người đàn ông phía sau mặc tây trang màu đen, đứng nghiêm. Thấy cô nhìn về phía này, hai người đồng loạt lộ ra hàm răng chỉnh tê trắng tinh, nhất thời rước lấy những tiếng kêu của các cô gái: “Cười rồi, bọn họ nhìn bên này cười đấy.”

Tiễn Bội Bội chỉ cảm thấy trái tim mình trong nháy mắt như sấm cổ động, hai chân không chịu khống chế đi về phía bên kia.

Chỉ cách không tới mười mét, cô lại giống như đi cả đời.

Đến gần, người đàn ông giang hai cánh tay cười khẽ: “Anh tới đây.”

Cô ngoan ngoãn dựa vào ngực anh.

Mọi người sau lưng không khỏi bị một màn ngoài ý muốn này chấn động, chỉ có một người nhìn hình ảnh trước mắt mà xụ mặt xuống.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.