Đèn Cũ Bến Mới

Chương 29


Bạn đang đọc Đèn Cũ Bến Mới – Chương 29


9 giờ tối.
Lại là bệnh viện.

Bệnh viện quả thực là một nơi rất khó chịu, Tân Uyển ngửi thấy mùi cồn đến nỗi muốn cắt đứt cái dạ dày ra luôn, nó cứ luôn muốn ăn cái gì đó, rồi lại quấy phá, là cái thứ khó hầu hạ nhất.
“Em có biết trên đường từ chợ tới đây kẹt xe dữ dội như thế nào không? Anh đã phải phóng xe suốt một đường đấy, tới mức gần như là muốn đưa dao lên cổ tài xế rồi.” Trầm Du hùng hổ, đau lòng ôm đầu nói: “Lúc xuống xe còn vô tình làm rơi hành mới mua nữa chứ!”
“Bệnh viện không cho phép nói chuyện lớn tiếng.” Tân Uyển uể oải, “Nếu không thì để em về em mua lại cho anh…”
“Không cần đâu, lần này em còn đáng sợ hơn cả lần trước ấy, dạ dày của em chả tốt chút nào.”
Bụng của Tân Uyển vẫn còn âm ỉ đau, cậu rất muốn Tống Hành xoa xoa — lòng bàn tay của anh rất ấm, bụng ngón tay có vết chai mỏng, xoa lên bụng cậu thì sẽ không còn đau nữa, Tân Uyển nhẹ giọng hỏi:”Sao anh vào snl được vậy?”
“Anh của em cho anh mật khẩu rồi kêu anh đến, giọng điệu hệt như đang đuổi theo người khác vậy, cứ như là chậm một giây thì nhà của em sẽ bị lựu đạn nổ mất rồi á.” Trầm Du cười một tiếng, “Không cảm ơn anh hả?”
“Cảm ơn anh.” Tân Uyển cũng cười theo, “Thật lòng ạ.”
Truyền nước biển xong, Trầm Du đi gọi y tế đến thay tiếp.
Xung quanh phòng bệnh bỗng chốc yên tĩnh lại, Tân Uyển nghĩ vu vơ, nếu như giờ Tống Hành ở nhà thì không biết anh ấy đang làm gì vậy nhỉ?
Cởi áo vest ra trước, sau đó để cà vạt qua một bên, dây nịt như một dòng sông đêm.

Có khi anh đẩy Cầu Cầu đang bám dưới chân ra, làm một dĩa cà chua trộn lúc hoàng hôn chưa buông xuống, đường sẽ từ từ tan ra.


Rồi cậu lại nghĩ đến dáng vẻ lúc anh đọc văn kiện, tròng kính lọc đi những tình cảm dư thừa, vì vậy ánh mắt anh rất có lý trí, tựa như lưỡi dao sắc bén, nhưng lúc anh cười lên thì trông hơi “ngốc”, rất dịu dàng.
Tân Uyển hít mũi một cái, nâng tay phải lên che mắt lại.
Trong giây phút bất lực, đơn độc, đau đớn, dường như cậu vẫn luôn nhớ về Tống Hành.
Đổi kim xong, Trầm Du ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, vừa mới định cầm ly nước lên uống thì thấy Tân Uyển nghiêng đầu nhìn, hốc mắt ửng đỏ, cậu nói: “Bác sĩ Trầm, em muốn theo đuổi một người.”
Trầm Du nhíu mày, vẻ mặt ngạc nhiên không thể che giấu được, giọng điệu trêu chọc, uống một hớp nước, “Yêu rồi à, thế chẳng phải là yêu sớm sao, vừa ý cô nhóc nào rồi hả?”
“Tống Hành.”
Trầm Du sặc nước, cổ họng rát buốt, bởi vì quá sốc nên y không nhận ra Tân Uyển đã biết tên của Tống Hành.
Tân Uyển nhìn chằm chằm khúc xương đang nhô lên dưới cổ tay, rồi lại nhìn cây kim truyền dịch, “Bác sĩ Trầm, có phải con người đều rất tham lam không ạ? Ban đầu em chỉ nghĩ rằng chỉ cần được nhìn thấy anh ấy thôi cũng đã rất tốt rồi, nếu như có thể xoa đầu em thì hôm đó em rất vui vẻ, còn bây giờ thì càng quá trớn hơn, muốn ôm anh ấy, muốn kéo tay anh ấy, còn rất muốn có anh ấy nữa — mơ tưởng ngu ngốc lắm phải không ạ?”
Cậu mê mang nói: “Nhưng em cũng không biết phải làm thế nào, mới có mấy ngày không thấy anh ấy mà em cứ như là một cỗ máy bị trục trặc không còn hoạt động nữa, chỉ có anh ấy mới có thể sửa được em.”
Lời nói không có trọng lượng, nhưng Tân Uyển vẫn cảm thấy như vừa trút bỏ gánh nặng.
“Em…!nghiêm túc à?” Hầu kết Trầm Du chuyển động, thử thăm dò: “Cậu ta là…là anh họ em đấy, là đàn ông.”
“Nghiêm túc.” Tân Uyển nhìn y, ánh mắt sáng ngời kiên định, “Có thể sau này em sẽ chẳng còn được gặp người mà em thích đến vậy nữa, cho nên bất kể anh ấy có là ngôi sao hay là vầng trăng sáng trên bầu trời thì em cũng muốn thử một lần.”
“Em không sợ anh sẽ kể lại cho anh họ em ư?”
Trầm Du siết chặt cốc nước dùng một lần, phát ra tiếng “soạt” rất nhỏ.


Đồng phục bệnh nhân màu xanh, mặt mũi tái nhợt, màu tóc nhạt mang đến vẻ đẹp yếu ớt, đây là lần đầu tiên y cẩn thận quan sát Tân Uyển, một lát sau, Trầm Du cũng theo bản năng đặt Tân Uyển ở vị trí “kẻ yếu”.
Từng ở trong trung tâm điều trị đồng tính, người thân gần như đã mất hết, lại còn mất trí nhớ có chọn lọc, bao gồm cả gương mặt này, rất đẹp và ưa nhìn, những chuyện này khiến cho Trầm Du cảm thấy cậu rất dễ bị tổn thương.
Theo đuổi một người cũng không phải là chuyện lớn gì, nhưng Tân Uyển từng trải qua cái trung tâm đó, sau gần một năm bị ám thị bởi “chữa trị”, bản năng bị bồi dưỡng phải chán ghét với đồng tính, hơn nữa dưới tính huống ngộ nhận Tống Hành là anh họ mà cậu vẫn có thể nói muốn theo đuổi Tống Hành.
Thật dũng cảm.
Trừ “dũng cảm” ra, Trầm Du không còn tìm được từ nào khác để hình dung.
Trước khi cậu nói tiếp thì Trầm Du đã giành trước: “Yên tâm, theo như thỏa thuận bảo mật của phòng tư vấn tâm lý, anh sẽ không tùy tiện kể với ai, cũng sẽ không trêu em.”
“Em không sợ anh tố cáo đâu, nếu không thì đã không nói với anh rồi.” Tân Uyển hơi mệt, giữ vững tinh thần, “Nhưng mà, so với để người khác nói, thì em muốn tự nói với anh ấy hơn.” Cậu có chút thấp thỏm, “Bác sĩ Trầm, anh có coi thường em không?”
“Không hề.” Trầm Du xoa đầu cậu, “Mà bất ngờ thật đấy.

Anh họ của em khó lắm, hồi đại học quá trời gái đẹp theo đuổi cậu ta nhưng mà chẳng có ai thành công cả, em cố lên nha.”
“Rối tóc em.” Tân Uyển giả vờ tức giận gẩy một sợi tóc, rồi lại ngáp.
“Thôi em đi ngủ nhanh đi.” Trầm Du tắt đèn giúp cậu, chỉ để đèn ở đầu giường, “Anh ở đây canh chừng em, ngủ ngon, mơ đẹp nha.”
Tân Uyển thực sự rất mệt mỏi, đau một trận rồi lại âm ỉ một hồi, cứ lặp đi lặp lại dày vò như vậy ai mà chịu nổi, vì thế cậu ngủ rất nhanh.


Đến khi nghe cậu thở đều đặn thì Trầm Du mới bước ra khỏi cửa, sau đó cuộc gọi của Tống Hành lập tức kéo đến.
Trầm Du đi trên hành lang, báo cáo đơn giản Tân Uyển bình an vô sự, hỏi: “Em ấy thường xuyên đau dạ dày thế này không bình thường chút nào.

Hồi cấp 3 dạ dày em ấy cũng xấu vậy à?”
Tống Hành nói: “Lúc còn trung học cậu ấy chưa từng bị đau dạ dày, chỉ có tôi là bị thường xuyên thôi.”
“Vậy chắc hẳn là lúc ở trong trung tâm kia mới bị à? Cái loại trị liệu biến thái đó đương nhiên là rất tổn hại tới cơ thể rồi.” Trầm Du ra ban công nhỏ cuối tầng, nằm nhoài lên lan can, “Tôi sẽ trông coi em ấy giúp cậu vài ngày, do cậu không có ở đây nên em ấy dùng bữa bừa bãi quá nên mới động đến dạ dày thế này.”
“Cậu ấy có chuyện gì thì gọi cho tôi, tôi mở máy cả ngày.”
“Cậu quan tâm đến em ấy tới vậy thì sao không tự điện hỏi thăm đi, còn nhờ trung gian làm gì.” Trầm Du cười hai tiếng, gió thổi lạnh run lập cập, “Nhưng mà nói thật đấy, cậu đối xử với em ấy tốt thật.”
Tống Hành cười khẽ, “Dù sao cũng là anh họ mà.”
Trầm Du muốn nói rồi lại thôi, lời đã tới bên mép nhưng vẫn nuốt xuống.

Trò chuyện thêm vài câu rồi mới cúp máy.
Ở trong bệnh viện bốn, năm ngày, cả ngày toàn nghe mùi cồn, bên ngoài thì tiếng khóc văng vẳng, chẳng có gì là tuyệt vời để tận hưởng.

Tân Uyển không có chuyện gì làm, có lần Phương Ý Xuyên gọi điện cho cậu, mới nghe là điếc đầu: “Sao cậu không đi học hả?”
“Bị viêm dạ dày.” Tân Uyển cầm điện thoại cách xa ra, “Cậu nói lớn quá à.”
“Cậu lại ăn đá bào nữa hả?”
“Không có!” Tân Uyển phản bác, “Lần này đá bào vô tội.”

“Biết vậy hôm đó tớ đưa cậu đến phòng y tế luôn.” Phương Ý Xuyên nói như ông cụ non, đau lòng ôm đầu, “Sao mà cậu chẳng khiến người khác bớt lo chút nào hết vậy chứ?”
Tân Uyển vui vẻ: “Cậu làm gì mà cứ như bà nội của tớ vậy á?”
“Cậu…!Sớm khỏe đi nha.” Phương Ý Xuyên ngượng nghịu nói, “Chừng nào cậu đi học lại thì tớ cho mượn vở để chép bài.”
Ngày xuất viện đó, Trầm Du vẫn còn nhắc tới bó hành đáng thương bị rớt trên xe taxi, vì thế nên Tân Uyển dẫn y đi ăn mì trộn dầu hành, còn cậu thì chỉ có thể ăn bát mì rau xanh do vừa mới hết đau dạ dày.
“Anh họ của em bây giờ vẫn chưa về đâu, em cứ giao mình cho anh, anh nuôi em béo tròn trắng trẻo lên ngay.” Trầm Du cầm chai coca lạnh, hớp một ngụm thật to rồi thoải mái híp mắt một cái, “Nhưng mà chắc anh họ em sẽ sớm quay về thôi — đừng có nhìn, em không được uống coca lạnh đâu.”
Tân Uyển thu lại ánh mắt nhìn chằm chằm chai coca lạnh, hơi trợn mắt lên: “Khi nào ạ?”
Trầm Du vặn nắp chai lại thật chặt, “Em tự hỏi cậu ta đi chứ.”
Anh ấy sẽ về chứ? Tân Uyển không biết diễn tả cảm xúc của mình như thế nào, nhưng khi cậu đổ nước nóng vào trong ly, lúc nước nóng tràn ra bên ngoài — cậu cảm thấy mình tựa như cũng biến thành cái ly đó, nhưng nó có màu cam, hoặc là màu đỏ, màu hồng, tóm lại là màu sắc ngọt ngào, hoặc là chứa đầy kẹo nổ.
Buổi tối không đợi tới 10 giờ, mới hơn 7 giờ mà Tân Uyển đã không kiềm chế được nữa mà gọi cho Tống Hành, cẩn thận hỏi, “Anh, khi nào anh về ạ?”
“Chuyến bay chiều mai.” Tống Hành nói.
Ngày mai là thứ Bảy, Tân Uyển sững sờ một chút, mừng đến phát điên, thấy mình sắp thở không nổi thì mới dùng sức nắm tay thật chặt, tới khi tỉnh táo lại thì mới nói: “Mấy giờ ạ, em đi đón được không anh?”
“3 giờ, không cần đón.”
“Đi mà anh…” Tân Uyển năn nỉ nói, “Cho em đi đi mà, em ở nhà chẳng có gì làm hết, nha anh.”
Không thể tự chủ được trước giọng nói nũng nịu, vừa mềm vừa ngoan này, Tống Hành khựng người giây lát, thấp giọng nói: “Ở sân bay Tây Loan, tôi chụp vé máy bay lại rồi gửi cho cậu, không tìm được chỗ thì nói tôi.”
Tân Uyển phấn chấn: “Dạ!”
– ————————
Editor: Tui comeback òi nè, xin lỗi vì để mấy bồ đợi lâu nha xx..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.