Bạn đang đọc Đèn Cũ Bến Mới – Chương 23
Tối hôm đó, Tân Uyển nằm mơ, mơ thấy Tống Hành.
Rất khó để miêu tả đó là kiểu giấc mơ gì.
Kể từ sau khi uống thuốc đều đặn thì đã rất lâu rồi cậu chưa từng gặp ác mộng, đa số là một đêm ngon giấc, mặc dù vẫn có giấc mơ khác nhưng cũng chỉ là những mảnh vỡ rời rạc, còn giấc mơ lần này rất nguyên vẹn và quen thuộc.
Là nội dung trong CD.
Tống Hành.
Tống Hành.
Tân Uyển chưa từng gọi tên anh, nhưng trong mơ thì lại rất thường xuyên.
Trong mơ cậu đã gọi như vậy, khẽ khàng, dịu dàng, tình cảm, tay cậu ôm lấy cái hông đẫm mồ hôi của anh, hai người tựa như đang cùng nhau đồng sinh cộng tử trong dung nham cháy rực.
Cho đến khi thức giấc, Tân Uyển vẫn còn nhớ được cảm giác trong giấc mơ ấy.
Khóe mắt ướt, quần cũng vậy.
Sao lại là họ Tống nhỉ? Tân Uyển thắc mắc chuyện này, chắc có lẽ là họ của mẹ anh.
Tân Uyển dậy trễ nên không có thời gian giặt quần lót, chỉ có thể tắm qua loa, tóc vẫn còn hơi ướt, suýt tí nữa là đã đi học trễ.
Phương Ý Xuyên thấy dáng vẻ nhếch nhác của cậu, hỏi: “Tối hôm qua cậu làm gì vậy?”
Tân Uyển hơi chột dạ: “Tớ không làm gì hết á.”
“Vành mắt cậu đen thui rồi kìa.” Phương Ý Xuyên chậc một tiếng, “Không nên thức khuya chơi game đâu đấy.”
“…”
Chủ nhiệm lớp đi tới, cô mang thai đã được năm, sáu tháng nên bụng giống như một quả bóng thổi căng, lúc đi bộ phải chống tay sau lưng, nhưng khí thế thì không giảm, giọng rất vang: “Không được nói chuyện nữa, tập trung nghe giảng!”
Sau khi tan học, Tân Uyển tạm biệt với Phương Ý Xuyên xong thì một mình bước tới cửa hàng bên ven đường mua một cái thau nhựa nhỏ ba đồng rưỡi.
Ở đây rất ít hàng hóa, chỉ còn lại màu xanh lá cây và màu đỏ, Tân Uyển bất đắc dĩ lấy cái thau nhỏ màu xanh, dọc đường đi hấp dẫn không ít ánh mắt, mặt của Tân Uyển đỏ bừng, cứ như bí mật của mình đang bị bại lộ dưới con mắt đang nhìn chăm chăm của mọi người vậy.
Đang là mùa đông nên nước chảy ra rất lạnh, Tân Uyển ngâm quần lót trong nước, lạnh muốn chết, rửa được một hồi thì phải cắn răng chịu đựng, tay run lên cầm cập.
Đôi khi Tân Uyển cảm thấy rất kỳ lạ, cậu không có dấu hiệu bể giọng hay là tăng chiều cao trong thời kỳ dậy thì.
Đây là lần đầu tiên cậu gặp mộng tinh, những người khác cũng như vậy không? Sẽ mơ thấy đối tượng là anh họ chứ?
Vấn đề này đối với cậu mà nói thì không có lời giải.
Tống Hành không phát hiện ra CD bị chạm vào, có lẽ rất lâu rồi anh chưa nhìn tới.
Lúc Tân Uyển lấy trộm CD lần 2 thì cậu cũng đã biết sẽ có lần ba, lần bốn và vô số lần nữa.
Cứ như cậu đang dò tìm bí mật trong video này, dưới ánh mặt trời vàng, cây bạch dương, đèn đường, ly trà sữa, khiến cho cậu như thể đang lạc vào trong thời kỳ niên thiếu của Tống Hành vậy.
Đầu tháng 11, Tân Uyển lần nữa nằm mơ thấy Tống Hành, cảnh tượng hệt như trước.
Tân Uyển biết bản thân mình đang bắt chước, cậu như là một tên trộm, trộm lấy niềm vui của người khác, để rồi cuối cùng đóng một vai ở trong đó, loại cảm giác kém cỏi này khiến cho Tân Uyển cảm thấy vô cùng tức giận, nhưng cũng hưởng thụ một cách mâu thuẫn.
Nỗi uất ức dần dần tích tụ lại một chỗ, cậu không thể tìm lời khuyên từ Phương Ý Xuyên, chỉ có thể tìm đến Trầm Du.
Nén cơn xấu hổ xuống, mở lời: “Em có một người bạn, cậu ấy sắp 15 tuổi…”
Trầm Du ý tứ sâu xa, vẫn thân thiện đáp: “Ừm.”
“Gần đây cậu ấy có gặp chút chuyện.” Tân Uyển cắn môi, “Cậu ấy thường xuyên nằm mơ thấy một người.”
Trầm Du gật đầu, ánh mắt tập trung, không có vẻ gì là đùa giỡn: “Ừ, sau đó thì sao?”
“Cậu ấy biết mình không nên nằm mơ thấy anh ấy, nhưng lại không khống chế được, nên cậu ấy rất phiền lòng.”
“À…!Cậu bạn đó không biết phải làm sao nên em tới xin lời khuyên của anh hả?”
Tân Uyển gật đầu.
Trầm Du tỏ vẻ bất ngờ hiểu rõ, xoay bút theo thói quen, “Vậy chúng ta tìm hiểu vài vấn đề trước nhé.
Hình tượng của người nọ trong giấc mơ của cậu ấy có trái ngược với thực tế không?”
Tân Uyển nói: “Có.”
“Vậy bạn của em thường cảm thấy vui vẻ hay là khổ sở?”
Tân Uyển xoắn xuýt siết ngón tay cái, nói: “…Vui vẻ.”
“Vậy là ở trong tiềm thức, bạn của em đang hy vọng sẽ nằm mơ thấy người như vậy.” Trầm Du nói rất chậm, thời gian đủ để cho Tân Uyển tiêu hóa, “Nếu như sau này không mơ thấy người đó nữa thì cậu ấy sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hay là tiếc nuối?”
Những ngón tay đang xoắn vào nhau của Tân Uyển khựng lại.
“Không cần trả lời anh đâu, trong lòng tự biết là được rồi.” Trầm Du híp mắt cười, xoa đầu cậu, “Có lúc Không biết phải làm sao không thể hiện cho đó là sai lầm, là việc không nên xảy ra, nếu như không khống chế được thì trước tiên cứ mặc kệ nó, không cần phải căng thẳng hay lo lắng gì cả, rất nhiều chuyện sẽ được tự động giải quyết khi tới thời điểm, tin anh.”
Khi nào mới có thể tự động giải quyết?
Tân Uyển tạm thời không tìm ra câu trả lời, chỉ đành phải tránh mặt Tống Hành, nhưng cậu cảm giác như Tống Hành gắn nam châm vậy, nó đang hấp dẫn cậu tiếp cận anh.
May mà dạo gần đây Tống Hành cũng bận rộn nhiều việc, thời gian hai người gặp nhau rất lưa thưa, phần lớn toàn là bữa tối.
Trong thời gian này đã xảy ra một chuyện lớn — đối với Tân Uyển.
Lớp đổi giáo viên chủ nhiệm.
Giáo viên chủ nhiệm cũ đã gần tới ngày sinh, bụng càng ngày càng lớn, đi đứng rất nặng nhọc, ngay cả ngồi xuống ghế cũng phải cố hết sức, thậm chí là cuộn sách lại gõ bàn cũng khiến cô thấy mệt mỏi, vì thế không thích hợp để đứng lớp nữa, đành phải đổi giáo viên.
Tân Uyển trong giờ học nhìn bụng của cô thì cậu nhớ tới mẹ của mình — bóng dáng rất mơ hồ, cậu chẳng gặp mẹ được bao nhiêu, chỉ nhớ lúc còn học tiểu học mẹ của cậu thường hay về nhà, nhắc nhở cậu cậu thật giỏi, sau đó lén đưa rất nhiều tiền cho bà ngoại, rồi tối hôm sau là lên xe lửa đi ngay.
Và rồi chức vụ chủ nhiệm của lớp rơi vào trong tay của một giáo viên dạy môn phụ, lúc thầy giáo dạy mỹ thuật bước vào, cả lớp vỗ tay tưng bừng.
“Thầy chắc chắn mấy em chỉ cần một học kỳ thôi là quên mất tên giáo viên dạy mỹ thuật rồi.” Thầy giáo già cầm cây phấn trắng, nét chữ tung bay, “Sở – Hạc – Phi.
Trong phòng làm việc các giáo viên khác hay gọi thầy là lão Sở —”
Lời còn chưa dứt thì ở dưới đã có người kêu: “Lão Sở!”
“Nhưng các em nên gọi thầy là thầy Sở nhé.” Thầy giáo già híp mắt ném viên phấn xuống, “Không biết lớn nhỏ.”
Giáo viên dạy mỹ thuật làm chủ nhiệm chỉ có một lợi ích chính là tiết mỹ thuật sẽ không cần phải lo bị giáo viên môn khác chiếm.
Đây được coi là lần đầu tiên cả đám được học tiết mỹ thuật đàng hoàng, lúc lão Sở lại gần Tân Uyển thì cậu đang nằm trên bàn tùy tiện vẽ vài nét, bỗng Tân Uyển cảm giác trên đầu hơi nặng.
Ông xoa tóc Tân Uyển, cúi người xuống, “Vẽ đẹp đấy.”
Tân Uyển ngạc nhiên nhìn ông, lần đầu tiên không nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt như các giáo viên khác khiến cho Tân Uyển cảm thấy hơi bối rối.
“Bố cục bức tranh và cả bóng mờ đều vẽ rất đẹp.” Lão Sở kéo ghế ngồi bên cạnh cậu, “Từng học qua rồi à?”
Tân Uyển thành thật trả lời: “Hình như là vậy ạ.”
Lão Sở cười: “Nhóc con này thú vị phết.”
Còn lại nửa tiết, lão Sở tận tay chỉ dạy cậu, bôi sạch mấy chỗ bố cục sai rồi sửa lại.
Tay của ông thô ráp, rất nhiều vết chai nhưng lại cho Tân Uyển cảm giác như ông là một trưởng bối trong nhà lâu rồi chưa gặp.
Sau khi tan lớp, lão Sở còn đưa cho cậu một quyển Triết Học Nghệ Thuật thật dày, nói rằng chắc cậu sẽ thích.
“Khi nào tuyết rơi nhỉ?” Phương Ý Xuyên ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u, “Trận tuyết đầu trong năm chắc cũng sắp tới rồi.”
Quyển sách kia rất nặng, Tân Uyển lật vài trang, nhìn thấy “Hamlet” (*), cẩn thận đóng sách lại, nói: “Hy vọng sớm một chút.”
— Hy vọng tuyết sẽ rơi sớm.
— Hy vọng tuyết sẽ nhanh chóng đổ lên khắp người cậu, để cho cậu tỉnh táo.
Đi tới cổng trường, sau khi nói “Gặp lại” như mọi khi với Phương Ý Xuyên xong, Tân Uyển vừa tính đi tới trạm xe buýt thì chợt thoáng thấy một bóng hình quen thuộc.
Cậu run lên như thể gặp ma vậy, tay ôm quyển Triết Học Nghệ Thuật vừa dày vừa nặng chạy tới.
Là Tống Hành.
Anh đang đứng dưới tán cây, ánh nắng xuyên thấu qua kẽ lá tạo thành những đốm sáng to nhỏ rơi lên đầu thuốc đỏ, rồi rơi lên môi anh, anh vẫy tay với Tân Uyển, tâm trạng không tệ, nói: “Lại đây.”
“Dạ?” Tân Uyển vẫn còn đang ngơ ngác thì đã nhìn trái nhìn phải một vòng, “Anh ơi, xe của anh đâu rồi?”
“Xe bị tắt máy rồi.
Khu Sấu Nguyệt Lý kiểm tra mạch điện nên cúp điện rồi, tối nay chúng ta ra ngoài ăn thôi.”
Tân Uyển khô khan đáp: “À, vâng.”
Cậu ôm cuốn Triết Học Nghệ Thuật vào lòng.
Xung quanh có mùi thuốc lá nhưng không nồng lắm, đa số đã bị gió cuốn đi, loại mùi này khiến cho Tân Uyển cảm thấy rất an tâm, cậu vẫn luôn quan sát Tống Hành, rồi vội vàng nhắm mắt lại, cảm thấy hít thở không thông, cảm giác khó tả hệt như là một giấc mơ vậy.
Tân Uyển không biết phải đối diện với Tống Hành ở ngoài giấc mơ như thế nào.
“Anh ơi, hôm nay lớp tụi em mới đổi giáo viên chủ nhiệm đấy ạ.”
“Hửm?”
“Là giáo viên dạy mỹ thuật.” Tân Uyển tự cảm nhận được đề tài nằm trong phạm vi cậu kiểm soát được, có thể thoải mái mà nói, “Một thầy giáo già rất thú vị, thầy ấy nói em vẽ rất tốt, còn cho em một cuốn sách nữa đó.”
Đến đèn giao thông ở giao lộ, xe trên đường dừng lại, Tống Hành nói: “Cuốn sách này à?”
Anh rút cuốn sách từ trong ngực Tân Uyển ra, Tân Uyển bất chợt siết chặt tay nhìn anh lật sách, bức tranh Lamentation của Giotto hiện ra.
Tống Hành không hứng thú lắm, lật qua loa vài trang rồi nói, “Nặng quá”, anh không trả cho cậu mà tự mình cầm lấy, “Dẫn cậu đi cắt tóc trước đã.”
Tân Uyển còn chưa kịp phản ứng thì Tống Hành bỗng đưa tay vén tóc bên tai cậu ra sau, đầu ngón tay chạm vào chóp tai nóng bừng và lớp lông tơ mỏng.
“Tóc dài rồi.” Anh rụt tay lại, “Che tai mất rồi.”
Hành động này giống hệt như trong giấc mơ của Tân Uyển, vén những sợi tóc ướt đẫm của cậu ra sau tai, hôn lên tai cậu, tán chuyện, kể những bí mật chỉ có ánh trăng sáng và người yêu mới được nghe.
Rõ ràng chỉ là động tác rất tùy ý nhưng hiệu ứng con bướm xảy ra tạo nên một làn sóng dữ dội.
Trong mùi thuốc lá và ánh đèn đường loang lổ, Tân Uyển khẽ run một cái, lông mi động đậy, dòng máu lưu thông rất nhanh, nó nóng lên, muốn bùng nổ, muốn trào ra.
Cậu muốn gọi điện cho Trầm Du, nói với y rằng, không phải tất cả mọi chuyện có thể tự động giải quyết.
Ví dụ như cậu.
Cậu đã hết thuốc chữa.
– ——
Chú thích:
(*) Hamlet: Hamlet là một vở kịch của William Shakespeare.
Trong vở kịch này, Hamlet (nhân vật chính) có một nổi trăn trở là To be or not to be? (Tồn tại hay không tồn tại?)
Trích đoạn:
Sống hay không sống – đó là một vấn đề! Chịu đựng tất cả những viên đá, những mũi tên của số phận phũ phàng hay là cầm vũ khí vùng lên mà chống lại sóng gió của biển khổ? Chống lại để mà tiêu diệt chúng đi.
Đằng nào cao quý hơn
Chết là ngủ, không hơn! Và tự nhủ rằng ngủ tức là chấm dứt mọi đau khổ của cõi lòng và muôn vàn vết tử thương mà hình hài phải chịu đựng.
Kết liễu cuộc đời như thế chẳng đáng mong muốn sao? Chết là ngủ.
Ngủ có thể là mơ.
Đây mới là điều khó khăn.
Vì trong cái giấc ngủ của cõi chết khi ta đã thoát khỏi cái thể xác trần tục này những giấc mơ nào sẽ tới? Điều đó làm cho ta phải ngừng lại mà suy nghĩ.
→ Lý do mà Tân Uyển đóng sách lại liền khi mà thấy vở kịch này thì chắc là liên quan tới chi tiết cậu đang băn khoăn về vấn đề có tình cảm lạ với “anh họ” ấy, cậu nên chịu đựng, để mặc nó hay là phải đứng lên chống lại nó.
Kiểu kiểu vậy.
Đây chỉ là cảm nhận của mình thôi, không rõ là đúng hay không, nếu mọi người còn cảm nhận nào khác thì nói cho mình với nhé ^^~
Btw, xin lỗi vì mình đã lặn hơi lâu, vì vừa trải qua giai đoạn tuột mood với phải thích nghi với giờ giấc học tập nữa nên mình quên mất thông báo cho mọi người, xin lỗi rất nhiềuuuu..