Bạn đang đọc Đèn Cũ Bến Mới – Chương 20
Phương Ý Xuyên đã từng đọc qua Hoàng tử bé khi còn học cấp 2, lúc đó cậu không hiểu gì, và cho rằng thật trẻ con làm sao.
Rằng, “Nếu như cậu nói cậu sẽ đến lúc 4 giờ chiều, thì từ 3 giờ tớ đã rất vui rồi, giờ hẹn càng đến gần thì tớ càng cảm thấy vui vẻ hơn nữa.”
Mãi cho đến tận thời khắc này Phương Ý Xuyên mới thấy đồng cảm với câu nói ấy.
Mới 6 giờ sáng mà cậu đã thức giấc, lăn qua lộn lại cũng không ngủ tiếp được, vì vậy cậu bèn dậy sớm luôn, tim đập rất nhanh, dòng máu lưu thông làm cho cơ thể cậu nóng bừng, mẹ lớn tiếng hỏi từ phía sau lưng: “Đi đâu đó!?”
“Con đến nhà bạn chơi ạ!”
“Mới có 7 giờ mà!”
Phương Ý Xuyên không để ý, nhảy xuống ba bậc cầu thang rồi lao thẳng ra ánh nắng.
Trước cổng trường Lục Trung có một tiệm bán Oden lâu đời mở cửa rất sớm, chỉ có mỗi mình Phương Ý Xuyên là tới giờ này, cậu cầm phần Oden còn nóng hổi bằng cả hai tay.
Cậu chạy rất nhanh nhưng không làm đổ một giọt súp nào ra bên ngoài, điều này khiến cho Phương Ý Xuyên rất đắc ý, cho rằng đây là một chuyện rất đáng để tự hào.
Lúc cánh cửa mở ra, Phương Ý Xuyên cảm giác như mình đã biến thành một bình nước, chỉ cần vòi nước, gió và không khí thôi là niềm phấn khích đã tràn ngập khắp cơ thể, bất giác nở nụ cười thật tươi.
Cửa vừa mở thì cậu liền dâng Oden lên.
Hai bóng người xuất hiện, Phương Ý Xuyên nhìn chàng trai trước đó đã từng gặp, rồi lại thấy anh đang đặt lên bàn tay của Tân Uyển, rất nhanh sau đó đã buông ra.
Tân Uyển vẫn còn mặc đồ ngủ cotton, trên đỉnh đầu có vài sợi tóc đang vểnh lên, sắc mặt hơi tái nhợt, nở nụ cười: “Sao cậu đến sớm vậy!”
“Tớ thức sớm quá, không có chuyện gì làm nên đến đây luôn.”
“Nhưng mà tớ vẫn chưa ăn sáng xong nữa…” Tân Uyển tránh qua một bên để Phương Ý Xuyên đi vào, hơi bối rối, “Ăn xong là không còn chỗ chứa Oden mất.”, Cậu thành khẩn nhìn Tống Hành, “Em ăn Oden luôn được không ạ?”
Tống Hành ừ một tiếng, Phương Ý Xuyên mừng rỡ nhìn vào trong lồng ngực anh, “Oa, đây là chó nhà cậu hả?”
“Các cậu chơi đi.” Tống Hành thả Cầu Cầu xuống đất.
Cháo vẫn còn nóng hổi, Tống Hành thì ăn sandwich, nghe tiếng chó sủa và tiếng cười ngoài phòng khách thấy hơi phiền nên anh bèn đến thư phòng.
Tân Uyển nghe tiếng đóng cửa, Phương Ý Xuyên hỏi cậu: “Chó con nhà cậu tên gì đó?”
“Cầu Cầu.” Tân Uyển lơ đãng đáp.
“Cầu Cầu, Cầu Cầu…” Phương Ý Xuyên gọi nó, Cầu Cầu nằm bên cạnh không thèm nhúc nhích, chỉ thi thoảng mới vẫy đuôi, “Sao nó không để ý tới tớ vậy kìa.”
“Chắc nó đang đói.” Tân Uyển cầm thức ăn cho chó đến, “Cậu thử đút cho nó ăn đi.”
Kỹ xảo của Phương Ý Xuyên không thuần thục cho lắm, lòng bàn tay bị cái lưỡi nóng ẩm của Cầu Cầu chạm vào khiến cho cậu vô thức rụt tay về, nhột nhột, cậu nở nụ cười rồi đưa tay ra tiếp: “Dễ thương quá.”, nói tiếp, “Cậu ăn Oden liền đi, để nguội không ngon đâu.
Ăn thanh cua trước đi, thanh cua ở đây siêu thơm siêu mềm luôn đó!”
Tân Uyển bỗng đứng dậy, “Cậu chơi với Cầu Cầu một lúc nhé.”
Thật ra Tống Hành không thích xử lý văn kiện cho lắm, mấy con chữ chi chít nhìn vô là thấy đau đầu, tháng sau còn phải bay qua nơi khác để họp nữa, những việc này đều là thủ tục cần thiết trước khi anh có thể tiếp quản công ty.
Bút máy chưa chưa được hai dòng chữ thì anh bỗng nghe thấy tiếng đẩy cửa, Tân Uyển vừa thò đầu vô rồi lại rụt ra: “Em quên gõ cửa.”
Tống Hành buồn cười.
Sau khi gõ cửa một cái, nghe “Vào đi” xong thì Tân Uyển mới bước vô, cầm xiên thanh cua mà như đang dâng hiến bảo vật, cẩn thận đưa lên môi Tống Hành, “Anh, em đặc biệt chừa cho anh đó! Anh nếm thử chút đi.”
Nước súp dính vào môi, Tống Hành không còn đường để từ chối nên chỉ có thể há miệng ra cắn một cái.
“Ngon không anh?” Tân Uyển trông đợi nhìn anh, ánh mắt sáng rỡ.
Tống Hành chưa kịp nói “Ngon” thì Tân Uyển lại đưa tới một xiên nữa: “Phương Ý Xuyên nói thanh cua cậu ấy mua ăn ngon lắm nên em muốn cho anh nếm thử.
Anh muốn ăn thêm không, còn một xiên nè.”
Tống Hành lại lần nữa nghe thấy cái tên ấy, lần này anh nghiêng đầu tránh được, giọng bình thản: “Tôi không thích ăn cái này.” Anh đóng nắp bút lại, “Sau này hạn chế ăn đồ ven đường, không tốt cho sức khỏe.”
“Vâng ạ.” Tân Uyển rút tay về, cắn miếng thanh cua, lúng búng nói: “Anh ơi, em mượn laptop của anh xem phim được không?”
Phản ứng đầu tiên của Tống Hành là từ chối.
Nhưng âm tiết vẫn chưa kịp chui ra khỏi miệng thì anh bỗng ý thức được mình đang làm gì.
Đây là chuyện mà chỉ có Tống Hành lúc 17 tuổi mới có thể làm ra, ghen tị, cáu kỉnh, giận dỗi cũng không thể hiện rõ, luôn giữ khí chất bất phàm.
Ví dụ như Tân Uyển cười vui vẻ với người khác, ví dụ như Tân Uyển quên anh không ăn hành, không ăn cay.
Thuở vừa mới yêu, lúc nào anh cũng phải đợi Tân Uyển đến dỗ mình, ở khía cạnh này trông anh còn ngây thơ hơn cả Tân Uyển.
Nhưng những quy tắc này không thích hợp với anh của tuổi 23, 24.
Tân Uyển cũng không cần phải dỗ anh nữa.
“CD ở trong hộc tủ thứ ba ngoài phòng khách, muốn xem gì thì cứ lựa.” Tống Hành nhìn cậu, nhẹ giọng, “Lúc tìm đừng có làm lộn xộn trong đó, đi chơi đi.”
Lúc bước ra khỏi phòng, Tân Uyển vẫn còn cảm thấy trong lòng có chút mất mát không rõ nguyên nhân.
Phương Ý Xuyên vẫn đang ôm Cầu Cầu chơi, cậu xoa cái đầu xù của nó, rồi nắm móng vuốt chơi đóng vai.
CD trong ngăn kéo có rất nhiều, phần lớn được đặt ở trong hộp nhựa, một số thì được bỏ trong bao thư để dưới cùng.
Tân Uyển chọn bừa mấy bộ “Vô Gian Đạo”, “Thiên Hạ Vô Tặc”, “Thần Bài” và “Brokeback Mountain”, còn có một đĩa được bỏ vào trong phong thư, trắng bóc, không có tựa đề, Tân Uyển không có hứng thú gì cho lắm nên bèn bỏ lại chỗ cũ.
Nhạc nền phim phát ra.
Tới giờ ăn trưa hai cậu mới xem xong “Vô Gian Đạo”.
Trước đó Tống Hành đã cầm áo khoác rời đi, nói công ty có việc, nhưng đã đồng ý với cậu rằng buổi chiều anh sẽ về làm đá bào mứt tây.
Lúc Tống Hành ngồi đối diện Phương Ý Xuyên luôn cảm thấy bất chợt căng thẳng, sống lưng cậu căng cứng, tới khi cửa đóng lại thì cậu mới thả lỏng được, nghiêng đầu hỏi: “Anh ấy là anh của cậu hả?”
“Anh họ của tớ.” Tân Uyển ăn no, xoa cái bụng cách một lớp vải, “Sao vậy?”
“Thật à?” Phương Ý Xuyên lẩm bẩm, “Nhìn không giống nhau cho lắm.”
Tân Uyển hơi tức giận: “Không giống ở đâu chứ?”, tìm kiếm bằng chứng để phản bác, Tân Uyển há miệng, cứng rắn nói: “Lông mày tụi tớ rất giống, mắt cũng hơi giống, màu tóc cũng giống nhau mà.”
Phương Ý Xuyên: “Cãi chày cãi cối quá, tóc ai mà không đen chớ.”
“Cậu đó.” Tân Uyển kiên quyết nói, nghiêng người lên phía trước một chút, Phương Ý Xuyên chợt thấy da đầu nhói lên, một sợi tóc run lẩy bẩy trong tay Tân Uyển, “Tóc cậu thiên nâu nè, còn tóc của tớ với anh họ đen hơn.”
Phương Ý Xuyên không dám nói nữa: “…!Rồi rồi rồi.”
Buổi chiều Cầu Cầu mệt mỏi, nó nằm giữa tấm nệm mềm ngáp một cái.
Tân Uyển và Phương Ý Xuyên đang dưới trên thảm, laptop đặt trên bàn trà nhỏ.
Rèm cửa đã được kéo lại hết, chỉ chừa lại ánh sáng mờ ảo từ trên màn hình máy tính — Dưới ánh bình bình, một dòng chữ tiếng anh màu trắng hiện lên: BROKEBACK MOUNTAIN.
Tư duy của Tân Uyển thiên về cảm tính, cậu rất quan tâm đến nghệ thuật, ví dụ như tranh chì, phim trắng đen cũ, phim nhựa, máy ảnh kỹ thuật số.
Nhưng tế bào nghệ thuật có nhiều đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể ngăn cơn buồn ngủ vào lúc 2 giờ chiều, Tân Uyển mơ màng buồn ngủ, chỉ thấy Ennis và Jack đang ngồi xe lên núi.
Phương Ý Xuyên tập trung hết sức, tới khúc gấu đen từ trong núi Brokeback chạy ra khiến cho cậu hít sâu một cái, tính trao đổi với Tân Uyển một chút thì mới phát hiện ra Tân Uyển đã tựa người lên ghế salon mà ngủ.
Thiếu ý tứ quá rồi.
Phương Ý Xuyên thì không thấy buồn ngủ, cậu chỉnh âm lượng nhỏ xuống rồi bế Cầu Cầu lại gần, vươn tay lấy quả dâu tây trên bàn, tiếp túc tập trung xem phim.
Được một nửa, Phương Ý Xuyên bỗng khựng người, trợn to mắt.
Trên màn hình máy tính bấy giờ, Jack ôm Ennis đang say mèm vào lều, đè anh xuống và hôn anh.
Phương Ý Xuyên sợ đến mức dừng tay, vô thức quay đầu nhìn Tân Uyển, Tân Uyển vẫn còn đang ngủ, âm thanh từ trong phim phát ra, Phương Ý Xuyên chợt nhét dâu vào trong miệng, trời đất xui khiến sao cho cậu lại tiếp tục nhìn chằm chằm lên màn hình.
Màn hình lúc sáng lúc tối, soi hai cái tai đỏ bừng của Phương Ý Xuyên, màu đỏ trên tai vẫn chưa kịp phai đi thì đôi mắt cậu đã đỏ ửng, nỗi buồn gần như nhấn chìm cậu, lúc này Phương Ý Xuyên mới ăn nửa quả dâu vẫn còn cầm trên tay nãy giờ, nhưng không nếm ra vị ngọt, thay vào đó là vị chát của nước mắt.
Cậu thầm thì: “Thảm quá đi mất…”
Thật mất mặt.
Trên màn ảnh, Jack đang bộc lộ với Ennis bên bờ hồ ở núi Brokeback, anh nói “Làm sao tôi mới có thể quên được cậu”, Phương Ý Xuyên khóc muốn cạn nước mắt, vừa xoay người lại tính ôm Tân Uyển khóc một trận thì mới nhớ ra cậu đã ngủ mất tiêu.
Tân Uyển ngủ rất say, đầu tựa lên tay vịn ghế salon, cần cổ thon dài, đường cong mượt mà, miệng khẽ hở ra — đôi môi châu đầy đặn, đỏ mọng, khiến cho Phương Ý Xuyên liên tưởng đến nước dâu.
Phương Ý Xuyên nhìn chằm chằm môi của Tân Uyển, nghi ngờ trái tim của mình là một con nai, nó đang muốn nhảy lên đến cổ họng.
Cậu từ từ đến gần, nín thở.
Chương mới nhất tại _ TRÙMtruуện .VN _
Âm thanh từ bộ phim át tiếng mở cửa, đèn bất chợt sáng lên, Phương Ý Xuyên sợ hết hồn, bật dậy ngồi về chỗ cũ, nhìn thấy anh họ của Tân Uyển.
Tống Hành vắt áo vest đen trên tay, áo sơ mi cài nút đến tận phía trên, xung quanh anh được bao phủ bởi cảm xúc hời hợt mãnh liệt, dáng vẻ lạnh nhạt và cấm dục, bước tới chỗ hai cậu.
Phương Ý Xuyên vừa làm chuyện chột dạ, cơ thể cứng đờ, cậu vừa tính mở miệng thì thấy Tống Hành khom lưng xuống, luồn tay qua dưới đầu gối Tân Uyển, bế cậu lên, Tân Uyển mơ màng tỉnh giấc, rù rì gọi “Anh”, vòng tay ôm anh rồi yên lòng ngủ tiếp.
“Về sớm nghỉ ngơi đi.” Tống Hành nói với Phương Ý Xuyên, “Không còn sớm nữa, chắc hẳn mẹ cậu đang trông cậu về rồi.”
Phương Ý Xuyên há miệng, nhưng chỉ nói “Vâng”.
Tống Hành ôm Tân Uyển đi khỏi tầm nhìn của cậu, bỗng nhiên cậu cảm thấy con nai trong trái tim mình như đã chết rồi, xác nai chìm xuống làm cho trái tim cậu trống rỗng theo.
————————
Tác giả:
Vai phụ sẽ không mập mờ với nhân vật chính, sẽ không có tình tiết cẩu huyết, Phương Ý Xuyên là một cậu bé tốt..