Bạn đang đọc Đến Chết Vẫn Còn Cười Full – Chương 2: Được Cứu
Buổi sáng của tháng 11 thật sự khiến con người ta cảm thấy ngao ngán , những làn gió lạnh lẽo thổi qua đủ để đóng băng mọi thứ // lão đây bị lặm văn chương// . Tiếng khóc oe oẻ của ai đó vang vọng cả xóm chợ . Không ! Phải đúng hơn là của một đứa trẻ . Những người bán hàng ra chợ sớm đều tò mò tới gần nhưng đập vào mắt họ chính là một đứa bé ốm teo có thể nhìn ra đứa bé lạnh đến mức khuôn mặt tái nhợt tay đông cứng , cái miệng nhỏ chúm chím mở to khóc lớn sau đó thì run run rồi im lặng ,,,,,,
Một người từ trong đám người tò mò đó tiến tới ẫm đứa bé lên để sưởi ấm rồi cất tiếng nói ” Thật tội nghiệp , haizzzzz đây là lần thứ n rồi đó , chợ này là chợ XXX chứ có phải là cô nhi viện đâu mà cứ gửi những đứa trẻ đáng thương đến đây chứ … ” Người nói lên câu này là cô Dương , cô ấy bán rau củ ở xóm chợ này , sống hơn 40 năm chuyện bỏ rơi trẻ em ở đây cô đã từng gặp không ít lần , cô chẳng thể làm được gì là ngoài đem những đứa bé này đến chủ xóm chợ để họ gửi cho cô nhi viện Hướng Dương , đây là cô nhi viện ở trong cái xóm bình dân này .
Cô Dương như làm đến quen rồi , đem đứa bé đang sắp chết vì lạnh này về nhà và gọi cho chủ chợ đưa cho bé mặc ấm một chút rồi cô đút từng muỗng sữa đậu nành mà cô nấu hồi tối . Ly sữa đậu nành không được nóng nhưng cũng đủ để lấp đầy cái bụng mình . Cô thấy đứa bé nằm trong lòng mình đang yên giấc ngủ ngon liền tội nghiệp mà bảo rằng :” Đứa trẻ tội nghiệp …” cô khựng lại khi thấy một tờ giấy bên trong cái áo của cậu , cô nghĩ đây chắc chắn là tờ giấy viết lời thỉnh cầu của cha mẹ tiểu hài tử này và tên của bé . Cô mở ra và không bất ngờ gì mấy vì cô biết trước được trong tờ giấy ghi gì .
Tờ giấy trắng được tô điểm thêm vài nét chữ , những nét chữ cứng rắn nhưng không quá thô kệch chỉ là những dòng chữ xin chăm sóc và cảm ơn , phía dưới cuối còn ghi tên đứa trẻ là :” Đoàn Nhược Thanh ” cô đọc lên tên đứa trẻ hàm ý là muốn cho đứa nhóc trong lòng cô nghe được tên của nó và cô cũng ru ngủ và lập lại tên cậu nhiều lần .
* Cốc cốc cốc …* Tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền vào , làm cô hơi loay hoay và không nhanh không chậm đi ra mở cửa . ” Àh .. Viện trưởng Ôn , chào bà mời bà vào xơi nước ạh ” cô Dương đang khách sáo mời viện trưởng Ôn là viện trưởng của cô nhi viện Hướng Dương tên là Ôn Mẫn
” Àh …không cần phiền phức đến thế , tôi chỉ đến để đưa đứa trẻ tội nghiệp kia về thôi cũng không làm phiền nhiều khụ khụ … “
Cô Dương nghe vậy cũng làm viện trưởng phải đứng đợi , liền đưa đứa trẻ ra cho viện trưởng rồi nói : ” àh .. viện trưởng Ôn đứa trẻ này tên là Đoàn Nhược Thanh , tôi thấy tên trong tờ giấy của cha mẹ đứa bé ” cô nói xong liền đưa tờ giấy cho viện trưởng xem rồi tiễn họ một quãng đường và tạm biệt , cô nhất thời nói một theo thường lệ :”Chúc con hạnh phúc !” Rồi quay về nhà mình
.
.
.
.
.
.
End 1
// Lão mới viết chương đầu về hoàn cảnh hen nên hơi nhạt [ vuốt râu] chương 2 mới có tình tiết hấp dẫn đừng nóng vội //