Đến Chết Không Thay Đổi

Chương 42


Đọc truyện Đến Chết Không Thay Đổi – Chương 42

Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ có nguyện vọng muốn đi đến hai nơi, một người là Tây Tạng, một người là Provence nước Pháp. Thân thể Phùng Kiến Vũ không cách nào chịu đựng được sự thay đổi khí hậu ở cao nguyên Tây Tạng, nhưng nếu như đi Paris lại đến Provence, phải ngồi máy bay mười mấy tiếng. Sau khi cân nhắc, Vương Thanh lựa chọn mang cậu đến Provence. Bởi vì mặc dù phải ngồi phi cơ một thời gian dài, nhưng có lẽ sẽ không có gì nguy hiểm, hơn nữa Vương Thanh cũng có thể toàn bộ hành trình chiếu cố Phùng Kiến Vũ, trên phi cơ thì các biện pháp cấp cứu cũng sẽ tương đối đầy đủ.

Vương Thanh cười một tiếng, nghĩ lúc còn trẻ không có nghĩ mang Phùng Kiến Vũ đi thực hiện những nguyện vọng này, đến thời điểm này mới biết thời gian là thứ quý báu nhất. Vương Thanh xúc động, có thể anh cũng vui mừng vì mình còn có cơ hội mang cậu đi thực hiện nguyện vọng nhiều năm trước của họ, ít nhất bây giờ còn không coi là quá muộn.

Sau khi quyết định sẽ đi nơi nào, Vương Thanh lập tức đặt vé, sau đó đem chuyện của công ty gấp rút xử lý trong một hai ngày. Điều này sẽ dẫn đến mỗi ngày Vương Thanh trở về nhà, đã là sau nửa đêm. Nhưng khi anh toàn thân mệt mỏi về đến nhà, thấy Phùng Kiến Vũ chưa từng dừng lại việc lưu lại cho anh một ngọn đèn, còn có gương mặt cậu an tĩnh ngủ, anh cảm thấy mình làm những thứ này vô cùng đáng giá. Vương Thanh nguyện ý vì bảo vệ hạnh phúc của Phùng Kiến Vũ, trả giá hết thảy

Khi Vương Thanh cầm vé máy bay xuất hiện trước mặt Phùng Kiến Vũ, cậu mặt đầy kinh ngạc nhìn anh. Cậu một mực tò mò lượng công việc gần đây của anh làm sao lớn như vậy, cậu thậm chí có chút bận tâm công ty Vương Thanh có phải xảy ra vấn đề gì hay không. Nhưng khi anh mang vành mắt thâm đen, mặt đầy mệt mỏi cầm vé máy bay đi Paris đứng ở trước mặt cậu, câu trả lời cho nghi vấn những ngày qua đều minh bạch

Phùng Kiến Vũ ôm thật chặc Vương Thanh, nước mắt lại không tự chủ được chảy ra. Phùng Kiến Vũ cảm thấy từ khi cậu và anh gặp lại lần nữa, ở chung một chỗ sau này, nước mắt của cậu đều chảy ra rất nhiều. Nhưng mà lần này là nước mắt hạnh phúc. Phùng Kiến Vũ không khỏi cảm thán mình kiếp trước nhất định là làm rất nhiều chuyện tốt, cho nên mới có được người yêu tốt như Vương Thanh

Vương Thanh không ngừng vuốt ve đầu Phùng Kiến Vũ, thanh âm trầm thấp, “Đại Vũ,trước khi gặp em, anh căn bản không biết đối xử tốt với một người là như thế nào, càng không muốn đối tốt với một người nào cả. Nhưng mà anh bây giờ thật sự, thật sự muốn đem những thứ tốt nhất trên thế giới này đều cho em. Anh cực kì muốn em trở thành người hạnh phúc nhất trên thế giới này.” Phùng Kiến Vũ cũng không nói chuyện, đem đầu chôn ở cổ anh, mặc cho nước mắt rơi xuống quần áo anh.


Hành trình cũng rất khẩn trương, Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ đem Tiểu Niệm Thanh đưa đến cha mẹ Vương Thanh chiếu cố. Sau đó, hai người liền cầm hành lý anh sớm thu thập xong chạy tới phi trường, lúc hai người đến phi trường, còn dư rất nhiều thời gian. Vương Thanh để cho Phùng Kiến Vũ ngồi xuống, sau đó từ trong hành lý lấy thuốc và nước ra, đem vặn nắp chai nước xong đặt vào tay cậu.

Sau khi uống thuốc xong, Phùng Kiến Vũ tựa vào vai Vương Thanh nghỉ ngơi, bỗng có cô gái ôm một đứa bé đi về phía hai người. Trong mắt cô gái kia đầy nước mắt, một bộ không dám tin nhìn hai người, “Ba ba, Đại Vũ” giọng cô gái nói có chút kích động, trong thanh âm thậm chí có chút run rẩy.

Phùng Kiến Vũ nâng lên đầu, nghi hoặc nhìn cô gái đang sắp khóc lên hỏi: “Em là?”

Cô gái kia hít mũi, cười nói: “Đại Vũ, em thích anh cùng ba ba hơn mười năm rồi. Lúc em bắt đầu thích hai người, em mới mười tám tuổi. Bây giờ con em cũng đã 4 tuổi rồi, anh cùng ba ba cũng rốt cuộc cũng ở bên nhau. Đúng rồi, lần ba ba cầu hôn anh em cũng có đi.” Vừa nói nước mắt cô cũng chảy ra

Phùng Kiến Vũ không khỏi xúc động, mẹ của đứa bé trước mặt này lại thích mình cùng Vương Thanh hơn mười năm. Phùng Kiến Vũ đứng lên, ôm lấy đứa bé trong ngực cô, chơi đùa với nó,  cười vui vẻ.


Vương Thanh cũng đứng lên, xoa xoa đầu cô gái, vẫn ôn nhu như trước , “Cũng đã làm mẹ người ta rồi, còn khóc nhè, đừng khóc.” Nói xong, ánh mắt lại trở lại trên người Phùng Kiến Vũ. Cảnh tượng này giống như buổi fan meeting 《 Nay hạ 》 ở Thành Đô năm đó.Vẫn là hai người, vẫn là một cô bé. Phùng Kiến Vũ cười với cô gái một tiếng, “Bảo bảo của em thật rất khả ái.”

Bảo bảo trong ngực Phùng Kiến nhìn chằm chằm Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ, sau đó quay đầu hướng về phía mẹ mình kêu, “Mẹ, mẹ, hình!”Hai người cũng không hiểu nhìn cô gái kia, đối với lời bảo bảo nói thật tò mò

Cô gái kia tự hào nhìn hai người, ” Trong ví tiền của em, ngoại trừ ảnh gia đình em, chính là hình của hai người, nhiều năm như vậy cũng không đổi qua, bởi vì ở trong mắt em hai người chính là người nhà của em.”Lời nói không hề trau chuốc, lại để cho đáy lòng Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ dường như có một dòng nước ấm áp chảy qua.

Loa bắt đầu thông báo thông tin lên máy bay, cô gái nhận lấy đứa trẻ trong ngực cậu: “Ba ba, Đại Vũ, em phải đi rồi, hai người nhất định phải thật hạnh phúc. Còn nữa, thích hai người,là chuyện tốt nhất mà em từng làm.”

Phùng Kiến Vũ nhìn bóng lưng của cô gái kia không khỏi xúc động, “Thanh nhi, thật tốt, có bọn họ thật tốt.” Vương Thanh không nói lời nào, đem Phùng Kiến Vũ ôm vào trong ngực, trong lòng đối với sự kiên trì yêu thương hai người của bọn họ làm cho cảm động.


Sau khi lên phi cơ, quả nhiên như Vương Thanh nghĩ vậy,thời gian bay quá dài, thân thể Phùng Kiến Vũ biểu hiện rõ ràng sự khó chịu. Môi trắng bệch cùng gò má không chút huyết sắc, để cho Vương Thanh lòng thương yêu không dứt. Phùng Kiến Vũ nhìn Vương Thanh nhíu chặt chân mày cùng ánh mắt lo lắng, liền thân mật hôn một cái lên môi của anh, “Thanh nhi, em không có sao.” Vương Thanh cũng không nói chuyện, chẳng qua là ôn nhu đem Phùng Kiến Vũ ôm ở trước ngực.

Đến Paris, Vương Thanh cũng không gấp mang Phùng Kiến Vũ đi Provence. Anh mang cậu đến khách sạn nổi tiếng——Grand Hotel du Cap-Ferrat, thu xếp ổn thỏa hết thảy, anh liền dẫn cậu đến Les Salons du Palais Royal Shiseido. Bởi vì, tầng thứ hai của nơi này có thật nhiều chủng loại nước hoa.

Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ đều thích dùng nước hoa, mà nước hoa nơi này cũng có thể đem tên mình khắc lên. Hai người chọn cho đối phương một chai nước hoa, hơn nữa còn khắc tên mình lên trên đó. Như vậy, sau này Vương Thanh dùng chính là nước hoa có khắc tên Phùng Kiến Vũ, mà Phùng Kiến Vũ dùng chính là nước hoa có khắc tên Vương Thanh rồi.

Phùng Kiến Vũ cầm chai nước hoa hỏi Vương Thanh, “Thanh nhi, anh còn nhớ lúc ấy em hình dung mùi của anh ra sao không?”

Vương Thanh cười nói: “Anh dĩ nhiên nhớ, em nói anh có mùi của đại dương.”


Phùng Kiến Vũ cười ngọt ngào, “Đúng vậy! Mùi đại dương, thoải mái, mát mẽ, bao dung nhân nhượng.” Vương Thanh nhìn vào ánh mắt Phùng Kiến Vũ, hai người bèn nhìn nhau cười. Nhưng cậu không có nói cho anh biết, cậu cảm thấy Vương Thanh có mùi của đại dương, là bởi vì cậu cảm thấy anh giống như đại dương vậy, bao dung cậu hết thảy, cho cậu hết thảy.

Mua xong nước hoa hai người lại đến bức từng tình yêu nổi tiếng ở Paris. Khi Phùng Kiến Vũ đứng ở nơi này, có một loại rung động vô hình . Cậu lấy tay khẽ vuốt những dòng chữ màu trắng trên tường, không khỏi xúc động nơi này thật sự là một nơi chứa đựng tình yêu thật tốt, dùng phương thức đặc biệt ghi chép tình yêu nóng bỏng của một người đối với một người

Lúc Phùng Kiến Vũ dồn tất cả sự chú ý của mình vào bức tường, Vương Thanh kéo cậu vào trong ngực, hôn lên môi của cậu.

Phùng Kiến Vũ đang muốn đẩy Vương Thanh ra, nói đây là đang ở trên đường cái, nhưng khi thấy bên cạnh cũng có mấy cặp tình nhân ôm hôn nhau, hơn nữa, người đi đường nhìn thấy cũng đối với bọn họ lộ ra nụ cười chúc phúc. Cậu không nhăn nhó nữa, vòng tay qua cổ anh, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh

Hồi lâu, hai người tách ra, Vương Thanh nâng đầu Phùng Kiến Vũ, trán hai người kề sát với nhau, ánh mắt anh  viết đầy hai chữ thâm tình. Vương Thanh mắt nhìn không chớp Phùng Kiến Vũ nói: “Yêu, còn cần gì lý do.” Phùng Kiến Vũ cười ngây ngô, sau đó lại đưa môi của mình tới.

Ở nơi này không có ai biết bọn họ, ở nơi này có thể tiếp nhận tình yêu của bọn họ, bọn họ rốt cuộc không còn cố kỵ, có thể toàn tâm toàn ý yêu đối phương, ôm đối phương, để cho đối phương trở thành thế giới của mình


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.