Đọc truyện Đến Bao Giờ Có Nắng? – Chương 8: Ngược thời gian trở về nơi bắt đầu
Từ chap này câu chuyện sẽ nhuốm một chút màu sắc giả tưởng. Có lẽ một số bạn nghĩ nó hoang đường nên Gấu nói trước, Gấu chỉ muốn tạo một chút sáng tạo lạ trong câu chuyện của mình nên nếu thấy không thích các bạn có thể dừng lại không đọc tiếp nhé!
Hai mươi ba năm trước.
Một ngày nắng trong veo ở vùng ngoại ô thủ đô, tiếng chim hót líu lo bay qua bay lại trên mái hiên cùng hòa vào tiếng nói cười, nô đùa của trẻ con.
CÔ NHI VIỆN THIÊN BÌNH.
Xa xa thấp thoáng bóng dáng một người phụ nữ tầm bốn mươi tuổi cầm chén cơm đuổi theo đứa bé gái đang chạy lon ton phía trước. Cô bé che miệng cười hí hửng nấp vào một bụi cây gần đó đợi người phụ nữ kia chạy qua một đoạn khá xa cô bé mới len lén rời khỏi chỗ nấp chạy về hướng ngược lại. Ai ngờ vừa chạy được hai ba bước đã bị vấp cục đá té, đầu gối chống xuống đất, có lẽ đau quá nên cô bé khóc bù lu bù loa lên.
– Huhuhu……. huhuhu…..
Cô bé cứ khóc cách ba mươi giây lại đưa tay lau nước mắt. Bỗng có một bàn tay nhỏ xíu xòe ra trước mặt, cô bé ngước đôi mắt mọng nước lên nhìn. Trong ánh nắng ban mai khuôn mặt của một cậu nhóc hiện ra mờ mờ ảo ảo cùng với nụ cười khoe hàm răng trắng ngần của cậu. Cô bé chợt nín hẳn cứ chớp đôi mắt long lanh lấp lánh ánh nước nhìn.
– Đưa tay…. mình đỡ….
Cậu nhóc nói chậm rãi cô bé ngập ngừng chìa tay ra nhờ lực của cậu mà đứng lên. Khuôn mặt tèm lem nước mắt, tóc bết dính vào da mặt trông mặt cô bé bây giờ y như mèo con bị té xuống bờ sông ướt nhẹp vậy.
– Haha…
Ai ngờ đỡ cô bé lên được mấy giây cậu nhóc bật cười ha hả làm cô bé ngớ người.
– Cậu… mặt cậu… mèo con…
Những câu ngắt quãng cùng giọng cười rất tự nhiên của cậu làm cô bé trừng mắt liếc một cái, tự nhiên vừa thấy cậu giống hoàng tử trong câu chuyện gì đó sơ vừa kể giờ thì…
– Đáng ghét!
Vừa đau vừa giận cô bé hùng hổ bước đi nhưng đau quá có đi được đâu cứ nửa bước đi nửa bước lết, dáng to tròn cà nhắc cà nhắc làm ai thấy cũng yêu. Cô bé ú nu tròn vo lại trắng tươi, tóc thắt bím rất đáng yêu chỉ có cái mặt chù ụ một đống. Cậu nhóc kia ngưng cười chạy theo sau.
– Chân chảy máu kìa!
– Kệ mình!
– Sơ nói… thấy bạn bè gặp khó khăn phải giúp đỡ.
Cô bé không thèm trả lời người vừa cười vào mặt mình cứ từ tốn bước đi. Cậu nhóc gãi đầu chẳng hiểu mình đã làm gì khiến cho cô bé giận, cậu lại tiếp tục câu chuyện, tự mình độc thoại.
– Máu kìa.. đau không?
– Sơ hay nói người như vậy là lì. Người khác nói không nghe.
Cô bé không bước nữa mà quay đầu lại mặt giận dữ.
– Cậu là ai…. nói hoài…. mệt… cậu thấy tôi té còn cười… cậu.. xấu tính.
Như bực lắm cô bé nói lắp bắp lối diễn đạt lủng củng chắc chỉ mới biết nói cách đây không lâu nên câu chữ chưa tròn trịa. Nghe cô bé gắt cậu nhóc vẫn cười tươi luyên thuyên mặc kệ cơn giận kia.
– À… mình tên Nguyên! Xin lỗi… tại mặt cậu.. dính gì đó.. mắc cười.
Cô bé liền đưa tay lau mặt, không quan tâm cậu tiếp tục bước đi được vài bước thì dừng lại nhăn nhó vì đau rồi lại tiếp tục.
– Mình đỡ cậu nhé!
– Không!
Trước lời đề nghị ấy cô bé thẳng thừng từ chối.
– Tại sao? – cậu nhóc không hiểu.
– Cậu xấu tính!
– Mình không xấu tính đâu. Sơ khen mình ngoan.
Cậu nhóc vội phản bác trước lời nhận xét phũ phàng của cô bé, nhưng lời nói của cậu chẳng có sức tác động gì đến cô bé cả, bằng chứng là cô bé vẫn hiên ngang tự mình bước đi.
Cậu nhóc yên lặng theo sau không dám nói gì nữa. Đến bậc thềm trước cửa cao quá cô bé không nhấc chân lên được phần sợ đau phần sợ lại té. Cô bé ngập ngừng nhấc chân lên rồi lại bỏ xuống, cậu nhóc che miệng cười khẽ không dám để cô bé nghe. Dường như hoàn toàn bất lực cô bé bỗng gãi đầu quay lại nhìn cậu nhóc.
– Giúp… giúp mình… đi!
– Hả? – cậu nhóc hỏi lại như không nghe điều cô bé vừa nói.
Cô bé xụ mặt chỉ về phía bậc thềm, nhắc lại.
-Giúp mình! Mình sẽ tin cậu ngoan.
Một cô bé năm tuổi đã thông minh, mưu mẹo biết cách đưa ra điều kiện chứ không cần năn nỉ sự giúp đỡ.
Bây giờ cậu nhóc mới ồ lên một cái chứng tỏ rằng mình đã hiểu, tiến đến chỗ cô bé cậu chậm rãi mở lời.
– Vậy cậu…. tên gì?
– Hân Di! – cô bé miễn cưỡng trả lời.
Hài lòng khi đã biết tên cô bé, cậu nhóc cười tươi nói.
– Mình đỡ Di bước lên nhé!
Gật đầu một cái, cô bé nắm chặt cánh tay cậu cố gắng dùng sức bước lên bậc thềm, nhờ sự giúp đỡ của cậu nhóc cô bé đã đứng phía trên bậc thềm một cách nhanh, gọn và an toàn. Nhìn cậu nhóc bằng một ánh mắt đầy biết ơn cô bé lí nhí, xấu hổ nói.
– Cậu ngoan lắm… cảm ơn cậu.
Được khen cậu nhóc tươi tắn hẳn lên. Chợt có tiếng phàn nàn phát ra, hai đứa quay đầu nhìn lại thì thấy người phụ nữ ban nãy.
– Hân Di con hư quá dám chạy trốn mễ!
Con bé e dè vội nấp sau lưng cậu bạn mới quen.
– Di té… mễ bôi thuốc cho Di đi! – Cậu nhóc nhanh miệng.
Nghe vậy người phụ nữ được gọi là mễ xanh mặt vội chạy đến ôm cô bé vào lòng nhỏ nhẹ.
– Mễ sơ ý quá… Di đau không?
Cô bé gật gật. Nhìn xuống đầu gối bị trầy xướt rỉ máu li ti ở chân cô bé mà đau lòng. Ấy vậy mà cô bé không khóc nữa gương mặt chỉ nhăn nhó đến tận mấy hôm sau khi mễ hỏi lại cô bé bèn nói ” Nguyên nói con giống mèo… cậu ấy cười con.. con không được khóc… cậu ấy sẽ cười”.
Người phụ nữ bế cô bé lên đi vào trong trước khi đi cô bé nhìn về phía cậu nhóc nói lớn.
– Chúng ta làm bạn nhé!
Năm đó Hân Di năm tuổi, Đăng Nguyên sáu tuổi. Năm đó hai người trở thành bạn của nhau.
Một tuần sau.
Tất cả những đứa từ 5 tuổi trở lên đều được các sơ cho đi học mẫu giáo, trong cô nhi viện tổng cộng có hơn hai mươi đứa. Các sơ không thể đưa hết bọn nhỏ đến trường được vậy là các sơ quyết định mời cô giáo về dạy cho bọn nhỏ. Ở cô nhi viện có một phòng tự học rất rộng có thể chứa đến tận 50 đứa trẻ. Vậy là kể từ hôm nó bọn trẻ chính thức được học mẫu giáo tại cô nhi viện.
– Hôm nay cô sẽ dạy mấy đứa tô chữ nhé!
– Vâng ạ!
Bọn nó đồng thanh nghe đều ran rất êm tai. Cô giáo cười cầm quyển tô màu lên dõng dạt nói to.
– Các bé cầm quyển tô màu lên.
Đứa nào đứa nấy im lặng làm theo.
– Rồi, lật ra trang số ba. Có nhớ những số hôm qua cô dạy không?
– Nhớ ạ!
Cô giáo gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
– Vậy cô mời hai bạn lên cô kiểm tra xem còn nhớ không nhé!
Mấy đứa nó hồi hộp không biết cô giáo sẽ gọi đứa nào, có đứa chưa thuộc bài nên chỉ biết cuối đầu xuống trong đó có cả Hân Di, cô bé cuối gầm mặt lâu lâu lại lén nhìn cô giáo, Đăng Nguyên ngồi phía bàn đối diện quan sát cô bé nãy giờ nên cậu thấy hết.
– Cô mời Nguyên!
Đăng Nguyên tự tin bước lên bảng, cô giáo lại nhìn quanh một lượt và người cô nhắm trúng là….
– Hân Di em lên đây!
Nghe cô gọi tên Hân Di giật mình suýt lọt xuống ghế, cô bé e dè đi lên bảng, Đăng Nguyên cười thầm trong bụng vì biết tỏng cô bé không thuộc.
– Nào bây giờ hai đứa xòe bàn tay ra trước.
Hai đứa bọn nó làm theo, cô giáo vui vẻ nói tiếp.
– Nguyên sẽ nói số Di sẽ đếm trên ngón tay rồi đưa ra cho cô và các bạn xem có đúng không nhé! Lần thứ hai sẽ đổi lại.
Hân Di không hiểu cô nói gì chỉ có mỗi Đăng Nguyên nghe hiểu.
– Nào bắt đầu! Nguyên nói đi, số mấy!
– Số 2.
Cậu nhóc dứt lời Hân Di vẫn đứng im re vì có hiểu gì đâu, cô giáo bèn nhắc.
– Di đếm xem số hai thế nào? Hôm qua cô dạy Di đếm rồi mà!
Cô bé gật gật, xòe bàn tay ú nu ra đếm. Cô dạy 1 ngón là số một vậy số hai là mấy ngón… cô nhóc cố gắng suy nghĩ, nghĩ mãi không ra trong giây phút bí lù ấy cô bé liên tưởng đến một việc khá hay ho. Đó là việc của mấy ngày trước có một đoàn du khách đến trợ cấp cho cô nhi viện trước khi đi họ xin chụp một tấm hình với tất cả trẻ nhỏ ở đây. Hân Di nhớ là lúc chụp chú chụp hình có bảo bọn nó gì mà ” cười lên, hai hai, giơ hai ngón tay lên, các con giơ hai ngón tay lên để ở đây nè!”. Rồi chú đó lấy hai ngón tay để lên má nghiêng đầu.
Nhớ lại như vậy Hân Di bèn làm theo giơ hai ngón tay lên để lên má phải rồi nghiêng đầu một cái miệng nói.
– Hai!
Mấy đứa nhỏ ở dưới ồ lên vỗ tay bốp bốp, cô giáo hài lòng, Đăng Nguyên thì cứ nhìn cô bé mãi.
– Bây giờ đến Hân Di đọc số! Con đọc đi con thích số mấy!
Hân Di đưa một ngón tay lên chỉ vào đầu lắc lắc vẻ suy nghĩ rồi hô to.
– chín ạ!
– Sao con thích số chín!!
Cô bé cứ hồn nhiên nói.
– Xoài chín mới ăn được! Hì hì.
Cô giáo ngẩn người cô chỉ dạy con bé đếm số mà nó đã liên tưởng sâu xa đến thế rồi á?
– Rồi Nguyên số chín bao nhiêu nào?
Cậu nhóc giơ mười ngón tay lên, cả lớp định náo loạn thì cậu cười hí hửng bớt đi 1 ngón cái bên tay phải, xong thì thong thả nhịp chân.
– Đúng rồi! Giỏi! Hai đứa về chỗ chúng ta tập tô màu.
Hai đứa bọn nó mỗi người về một chỗ. Cô giáo bắt đầu luyên thuyên về cách tô chữ như thế nào cho đẹp, bọn nhỏ chăm chú lắm, đến cả sâu lười như Hân Di cũng chăm chú. Nhưng mà chăm chú là một chuyện tô được và đẹp lại là một chuyện. Sau khi hướng dẫn từng đứa tô chữ a đầu tiên xong cô giáo bảo bọn nó phải tô hết những chữ a còn lại rồi nộp bài cho cô chấm. Đăng Nguyên là người nộp bài đầu tiên và Hân Di là người nộp bài cuối cùng. Cô bé cứ hì hụt tô theo từng nét chấm chấm nhưng được vài nét lại bắt đầu cong cong như con giun. Cô bé bực lắm cứ xoa đi tô lại nên nộp sau cùng. Cuối giờ cô giáo đọc điểm.
– Nguyên 9 điểm… Mi 8 điểm… Nhân 8 điểm…. -bla bla cuối cùng là. – Di 6 điểm.
– Hân Di phải cố gắng tập tô nhé! Hôm sau tô đẹp cô chi Di điểm 10 luôn chịu không?
– Vâng! – Cô bé trả lời nhỏ xíu.
Kết thúc buổi học, Hân Di mặt buồn so lủi thủi đi ra một mình. Đăng Nguyên thấy vậy liền chạy theo.
– Di buồn hả?
Im lặng không nói năng gì, cậu lại tiếp.
– Có gì đâu tập tô điểm sẽ cao thôi!
– Di tập lắm mà… vẫn xấu!
Giọng cô bé chán nản hẳn.
– Vậy ăn cơm xong chúng ta cùng tập tô chữ nhé! Nguyên dạy Di!
Mắt cô bé sáng lên lấp lánh.
– Thật không?
Đăng Nguyên gật đầu.
– Thật.
– Thế chúng ta đi ăn nhanh nhanh đi!
Nói xong cô bé liền kéo tay cậu nhóc chạy về hướng phòng ăn.
Dưới góc cây xoài ở sau vườn, bóng dáng hai đứa nhỏ một trai một gái thấp thoáng.
– Chúng ta tô thôi!
Hân Di cầm bút chì lên hô to rồi lật sách ra, cô bé đếm 1 trang 2 trang 3 trang thì dừng lại.
– Đây rồi!
Đăng Nguyên ngó sang rồi cũng lật ngay trang đó, cậu đặt bút xuống tô những nét đứt liền lại chẳng lem một tẹo nào. Hân Di nhìn mà tấm tắc.
– Nguyên tô đẹp quá!
– Di tô đi.
Cô bé gật đầu quay lại tô của mình được vài nét liền lem từa lưa, Đăng Nguyên vội nói.
– Di tô từ từ thôi, vậy nè… từ từ từng nét….
Cậu nhóc làm mẫu cho Hân Di xem, cô bé tô theo chốc chốc lại quay sang nhìn. Suốt buổi chiều hai đứa nhỏ cứ hì hụt tô tô đến hết gần nửa quyển sách, khi tay mỏi nhừ không thể cầm bút được nữa mới dừng lại. Nhìn những chữ Hân Di tô Đăng Nguyên hài lòng cầm hai quyển sách đặt xuống gốc cây rồi kéo tay Hân Di đứng lên.
– Chúng ta đi ra kia chơi đi!
– Đi đâu?
– Hồ nước….
Đăng Nguyên kéo tay Hân Di chạy đến hồ nước cách đó không xa, mặt hồ yên tĩnh, nước trong veo, tiếng chim hót líu lo gió đưa xào xạc tạo nên khung cảnh đẹp đẽ, nên thơ. Hân Di thích thú chỉ xuống hỏi cậu nhóc.
– Mình xuống tắm hả Nguyên!
– Không, sơ không cho nghịch nước.
– Vậy đến đây làm gì?
– Thì đến ngắm cảnh!
Cậu nhóc nhún vai trả lời, điệu bộ y như người lớn. Đột nhiên Đăng Nguyên che miệng lại hét lớn.
– VUI QUÁAAAAAAA!
Hân Di thấy thích thích cũng làm theo, hai đứa trẻ nô đùa chơi rượt đuổi, tiếng cười giòn tan. Mệt quá cả hai ngồi xuống nghỉ ngơi, được một lúc Đăng Nguyên như nghĩ ra điều gì đó bỗng đứng dậy dặn Hân Di rồi chạy đi.
– Di chờ ở đây nhé… ngồi yên nhé!
Bóng cậu nhóc khuất hẳn, Hân Di nhích lên phía trước cuối đầu nhìn xuống mặt hồ, cô bé thấy gương mặt mình thấp thoáng dưới đấy, như không tin vào mắt mình cô bé chồm người lên thêm chút nữa để nhìn rõ hơn, thật ra đứa nào ở dưới sao nhìn giống cô bé như thế. Ai ngờ nhích thêm được chút nữa thì cô bé trượt chân men theo đất lăn xuống dưới hồ. Cô bé sợ hãi khóc um lên, tay cứ bơi bơi như muốn tìm điểm tựa mà không có, một nỗi lo lắng bao trùm khiến cô bé hoảng loạn, muốn kêu lên lại bị nước tràn vào miệng ho sặc sụa, cô bé cứ lặn ngụp rồi nổi lên, chẳng mấy chốc cả người cô bé bị nước nuốt chửng dần chìm xuống không thấy đầu nữa chỉ còn đôi tay bé xíu vẫy vẫy trong không trung. Ngay lúc đấy Đăng Nguyên quay lại..
– Di ơi chúng ta chơi…..
Chưa nói hết câu cậu nhóc đã không thấy cô bé đâu cả, ánh mắt cậu ngó nghiêng chợt thấy đôi tay đang vẫy vùng kia vội hét.
– HÂN DI!
Đầu óc Đăng Nguyên trống rỗng chẳng biết nên làm gì.
– DI ƠI… DI….
Tay cô bé chìm hẳn, cậu gọi mà không có tiếng trả lời, đôi chân cậu run run chạy vội về phía mấy sơ kêu cứu.
“Trên trời bỗng có một vầng sáng chói lóa nổi bật lên trên trời xanh ngắt, hình ảnh hai vị tiên mờ mờ ảo ảo ẩn giấu dưới những đám mây, người phàm trần khó lòng thấy được.
– Sư mụi cứ như thế con bé sẽ chết mất, hơi thở của nó đang yếu dần….
Một trong hai vị tiên ấy cất tiếng, giọng đầy lo lắng và bất lực.
– Em biết… nhưng chúng ta… không thể cứu nó…
Lại thêm một tiếng thở dài.
– Ta trông có bé ấy là người lương thiện.
– Ai biết được sau này sẽ thay đổi. Chúng ta đã giúp con bé một lần rồi lần này mụi không thể.
Vị lão tiên cố gắng dùng lời lẽ nhằm lay chuyển sự kiên quyết của vị tiên nữ, nhưng cô nhất định không chịu. 5 năm trước cô đã đưa cô bé đến cô nhi viện giúp cô bé sống sót bấy nhiêu có lẽ đã đủ nếu giúp đỡ thêm sẽ phải chịu hình phạt, cô không thể đánh cược sự tu luyện bao nhiêu lâu của mình vì một đứa bé trông lương thiện nhất thời không chắc sẽ không thay đổi trong tương lai. Cuộc sống của người phàm trần vốn dĩ rất phức tạp, ganh đua, ghen ghét, đố kị lẫn nhau, cuộc sống đưa đẩy ai chắc rằng cô bé sẽ thoát khỏi những thứ dung tục ấy.”
Bên dưới rất nhiều người tụ họp ở bờ hồ, sơ Tuệ Tĩnh khóc lóc lớn tiếng nói.
– Mau xuống cứu con bé…. mau đi trời ơi….
Một người đàn ông liền nhảy xuống tìm, sau một hồi lặn ngụp cuối cùng cũng đưa được cô bé lên bờ. Nhìn gương mặt tái ngắt, thân người ướt sũng của cô bé ai nấy đều lo sợ, sơ Tuệ Tĩnh nhào tới vỗ nhẹ vào mặt cô bé.
– Di… con tỉnh lại đi… Di ơi con mau tỉnh lại…
Không thấy dấu hiệu gì, sơ vội ấn tim hô hấp nhân tạo cho cô bé, tất cả chấp tay cầu nguyện trong nước mắt. Đăng Nguyên ngồi xuống bên cạnh khóc lớn, cậu nhóc tự trách…
– Di ơi… sao cậu nằm im vậy… Di dậy chơi với Nguyên…
Sau tiếng khóc của Đăng Nguyên là tiếng nói bất lực của sơ Tuệ Tĩnh.
– Hân Di còn đừng ngừng thở…. Hân Di à….
Sơ cứ lay người gọi cô bé, mọi người hoảng sợ khi nghe sơ nói vậy. Mễ bỗng cuối người xuống đưa tay ra trước mũi cô bé, trong một phút sững sờ mễ ngồi bệt xuống khóc lớn.
– Nó ngừng thở rồi…..
Như một tiếng sét đánh xuống đầu tất cả mọi người ở đây, ai nấy bàng hoàng rồi khóc lên mà gọi tên con bé.
Khung cảnh tang thương nơi mặt hồ đã kịp tĩnh lặng. Một góc trời của cô nhi viện đổ mưa rả rít… là người khóc hay trời khóc?