Đọc truyện Đen Ăn Đen – Chương 47: Cuộc chiến thứ bốn bảy
Gần đây Cố Chuẩn càng lúc càng xã giao
nhiều han. Bình thường ở Vincent anh cũng không hay tham gia những sự
kiện kiểu này, nhưng khi Thần Thị vừa khởi bước, mặc dù đã có Trình
Phương thay anh điều hành nhiều chuyện, nhưng những chuyện quan trọng
vẫn phải chinh anh tự mình tham gia.
Lần tụ hội này là hợp tác cùng với Tạ Linh, trên bàn rượu tình ý của cô với anh quá rõ ràng, anh lại một mực lạnh lùng, cô cũng vẫn cúi người đuổi
theo, Cố Chuẩn không cách nào chì đành lơ đi cho qua loa. Như đuổi bất
kỳ vị khách khó đối phó nào đó.
Cố
Chuẩn rất ghét quy củ trên bàn rượu, chán ghét là chán ghét, anh vẫn
phải nhận ruợu khi người khác mời và lịch sự đáp lễ, cũng may anh là
người tửu lượng tốt, ngoại trừ uống rượu không nói thêm gì nữa. Vì thế
mọi chuyện cũng từ từ lắng xuống, chuyện Cố Chuẩn làm nhiều nhất chính
là uống rượu.
Lái xe đua anh về nhà.
Tại bãi đỗ xe trước cửa khách sạn, Cố Chuẩn lên xe trước, anh uống rượu rất được, nhưng phản ứng khi say rượu lại rất mạnh. Vì thế lên xe bắt đầu
nhắm mắt nghi ngơi. Xe từ từ khởi động, xa hoa trụy lạc biến mất khỏi
tầm mắt, trong đầu Cố Chuẩn bắt đầu hiện lên hình ảnh một người, bóng
dáng dần dần tới gần, hiện rõ khuôn mặt, khuôn mặt đầy quật cường nhìn
anh, lạnh lùng nói “Chuyện của em không cần anh quan tâm”.
Ngực lại cảm thấy nhói, Cố Chuẩn đưa tay nới lỏng carvat, mở cửa sổ xe, gió
lạnh thấu xương len vào, anh vẫn cảm thấy buỗn bực khó chịu, vì thế cởi
luôn áo khoác, ném sang bên cạnh, nhắm mắt như đang ngủ say.
Lúc xe dừng, Cố Chuẩn đã tỉnh. Đầu đau như búa bổ, anh vẫn ngồi yên trên
xe, mắt nhìn thấy lái xe ở phía trước mở cửa đi ra, sau đó đến cửa sau
đưa tay mở cửa xe, một giọng nữ truyền vào “Cố tổng, đến rồi”.
Cố Chuẩn kinh ngạc trong giây lát, ngẩng đầu nhìn thấy nụ cười nhẹ nhàng
của Tạ Linh, đầu anh càng đau hơn. Ngữ khí cũng không mấy hòa thuận.“Tạ
đổng thật rảnh rỗi?”. Vô cùng tự nhiên nghiêng người mở cửa bên kia, cầm áo khoác xuống xe.
Tạ Linh ôm cánh tay đứng trước mặt anh.“Làm lái xe miễn phí cho anh, chắc không đến mức tuyệt tình như thế chứ”.
“Cô có thể đi xe của tôi về”.Cố Chuẩn thản nhiên nói, nhấc chân muốn ròi đi thật nhanh.
“Tôi khát, không thể mời tôi một ly nước hay sao?”.
“Ra khỏi cổng có siêu thị”.
“Cố Chuẩn”. Tạ Linh đột nhiên trầm giọng gọi anh.
Cố Chuẩn đầu không ngoảnh lại, vẫn đứng như cũ, đáp lại cô chỉ có sự đối nghịch.
Khuôn mặt Tạ Linh ở phía sau thoáng đau thương, rất nhanh cô đã khôi phục lại bình thường, đột nhiên tiến nhanh về phía trước, đưa tay giằng lấy áo
khoác của Cố Chuẩn nói.“Chìa khoá còn ở trong túi áo sao?”. Không đợi Cố Chuẩn trả lời, cô đã nhanh chóng tìm kiếm.
Không tìm được chìa khóa của anh, lại tìm thấy một chiếc điện thoại, cầm điện thoại lên, Tạ Linh liếc qua, nhìn thấy nội dung làm cô không tự giác
mím môi, ngón trỏ khẽ ấn, điện thoại được kết nối, ở thời điểm mấu chốt
cô đưa điện thoại đến tay Cố Chuẩn, đồng thời nói.“Điện thoại của anh”.
Tức giận của Cố Chuẩn bị cuộc điện thoại này cắt đứt, nhận lấy từ tay Tạ
Linh, trên màn hình hiện lên dòng chữ “Đang kết nối với Morning”. Sau
một k hắc này, lòng anh chợt nảy lên, đưa điện thoại đến bên tai, anh cố gắng kìm chế giọng của mình.
Mạc
Ninh rất muốn nói lớn một chút, thế nhưng thật sự giọng của cô lại rất
nhỏ.“Anh… anh về đến nhà rồi sao?”. Cô rõ ràng đang đứng trước cửa nhà
anh, cô biết rõ anh chưa về, cô biết rõ muốn gọi cho anh cả mười lần,
nhưng… mở miệng ra lại nghĩ một đằng nói một nẻo.
Cô cũng hiểu chính mình vì sao mình lại vì nghe giọng nữ truyền qua lại cảm thấy không thoải mái.
“Sắp rồi”.Cố Chuẩn nói, sau đó anh không nói gì nữa, anh đưa điện thoại lên, đứng bất động tại chỗ, như đợi cô nói tiếp.
Gió đêm mang theo chút mát mẻ, tâm tình Cố Chuẩn lại vì chờ mong mà cảm
thấy ấm áp, sau đó anh nghe thấy cô nói “Không có gì đặc biệt, em chỉ là muốn chúc anh ngủ ngon”.
Cảm giác thoải mái phút chốc xâm nhập đáy lòng anh.
Anh cũng nói “Ngủ ngon”.
“Tạm biệt”.
Cố Chuẩn không nói tạm biệt với cô, bởi vì anh trực tiếp cúp điện thoại.
Tạ Linh nhíu mày nhìn anh, hơi thở của cổ Chuẩn chưa bình phục, mùi rượu
thoang thoảng, đầu anh như muốn nổ tung. Mắt thấy Tạ Linh đến gần, anh
không chút khách khí nói.“Cho cô ba giây, nếu như cô không tự đi xe tôi
trở về, vậy chỉ còn một cách, cô tự mình gọi xe về”.
Tạ Linh nhất thời không hiểu ý của anh, chi nghe thấy anh đếm “Một, hai ba”.
“Chậm đã”. Tạ Linh đưa tay muốn ngăn lại, sợ bản thân mất đi cơ hội gì đó.
Cổ Chuẩn lạnh lùng nói “Cô đã không còn cơ hội”. Sau đó, anh xoay người, bước nhanh về phía xe của mình.
Đến khi anh mở cửa xe, Tạ Linh đột nhiên hiểu ý, chạy vội đến bên xe, cô có chút sợ hãi nói “Muộn như thế anh còn muốn đi đâu?”.
“Không liên quan đến cô”.Cố Chuẩn cố nhẫn nhịn lịch sự đẩy tay cô ra, nhưng cô lại càng bán chặt hơn, tay của anh gần như chạm vào ngực cô. Để tránh
tình huống xấu hổ, anh rút tay về.
Tạ Linh tức giận nói “Anh muốn lái xe? Anh điên rồi sao?”.
Cố Chuẩn quay đầu, muốn đổi qua bên kia.
Tình thế cấp bách Tạ Linh đột ngột tiến lên ôm lấy anh.
Cái ôm này đột nhiên khiến Cố Chuẩn lui lại mấy bước.
Cái ôm này rơi vào mắt Mạc Ninh đang từ chung cư nhà Cố Chuẩn đi ra, lại
thành một chút mờ ám. Như một dao sắc nhọn, đâm vào trái tim cô, mạnh mẽ khoét một lỗ hổng lớn.
Mạc Ninh kéo
hành lý, tay run rẩy trong gió lạnh, áo khoác của cô chưa cài nút, cũng
không kéo khóa, gió từ bốn phía thổi tới, khiến cả người cô lạnh run.
Cố Chuẩn đẩy Tạ Linh ra, đầu càng đau hơn. Nhìn thẳng vào Tạ Linh, anh vừa muốn mở miệng nói điều gì đó sắc bén, lại vì nụ cười quỷ dị của cô mà
ngừng lại. Theo tầm mắt của cô anh quay đầu, hiện rõ ràng trong mắt anh
là hình ảnh một cô gái đang kéo vali hành lý.
Tạ Linh vẫn đang đứng sau lưng anh cười, mắt thấy anh dần xoay người qua
chỗ khác, Tạ Linh từ phía sau phủ áo khoác lên người anh, sau đó vỗ vai
anh, từ trong túi áo khoác lấy ra chìa khóa xe, đưa qua đưa lại trước
mặt anh, có vẻ rất nghịch ngợm nói “Tôi đi”.
Cố Chuẩn đứng yên tại chỗ, nhìn không chuyển mắt người đang ở hành lang
kia, người kia cũng đang nhìn anh, hai người cách nhau một đoạn đường
tối, vì thế cả hai đều không nhìn thấy cảm xúc trong mắt nhau.
Vẫn là Cố Chuẩn bước vể phía cô trước, anh cúi đầu xuống, thở dài một hơi. Mạc Ninh cũng không phát hiện ra.
Ở nơi này, Mạc Ninh đem toàn bộ thế giới đen tối, ủy khuất và bất hạnh
nghĩ đến, cô mất công việc, cô còn gặp bạn trai đang có chuyện vui với
người con gái khác, cô đã mất đi rất nhiều thứ.
Công việc là sự kiêu ngạo của cô, cô đã lấy làm vỏ bọc cho mình. Hôm nay, vỏ bọc đó vỡ nát, vẻ nhu nhược bên trong cô cứ thế bộc lộ ra. Dù là một sự đả kích nhỏ bé cũng sẽ khiến cô tê liệt. Cơ thể cô đã không còn biết
cảm giác lạnh là gì, cả người run rẩy, nhìn Cố Chuân đi về phía mình, cô rất muốn khóc, rất muốn nhào anh, thế nhưng, giống như để muốn chứng
minh gì đó, cô miễn cưỡng bản thân phải đứng yên, cười lạnh lùng: “Em
tiện thể lấy vài thứ?”.
Cố Chuẩn cười lạnh “Không phải trở lại tìm anh?”.
Mạc Ninh khẽ nói: “Không phải”.
Thật lâu sau Cố Chuẩn thản nhiên đem tầm mắt dời đi hỏi “Chúng ta đây đang là bạn trai bạn gái sao?”.
Mạc Ninh ngẩng đầu nhìn anh, hoàn toàn không nghĩ được anh sẽ hỏi cô vấn đề này, nhất thời tim đập mạnh hơn, cũng không biết nên trả lời thế nào.
Tầm mắt Cố Chuẩn thu hồi lại, giọng anh phảng phất mang theo chút hương vị
của gió đêm “Mạc Ninh, em có bao giờ cảm thấy… trên đời này, với anh nếu không phải là em thì không thể chưa?”.
Mạc Ninh nghe được một tiếng “rầm” ở trong đầu chấn động, sau đó, nhanh
chóng nổ tung. Có từng mảnh đá lớn như đang lao xuống, Mạc Ninh khó tin
nhìn anh, cứ như thế nhìn anh, hốc mắt đã cám thấy chua xót, thế nhưng,
cô không nhìn thấy trên mặt anh có bất kỳ cảm xúc nào.
Nước mắt cứ thế rơi xuống, cô nhanh chóng cúi đầu, kéo hành lý lên, vừa như
muốn mượn chỗ để dựa vào, vừa như muốn rời đi, cô nói “Em chưa từng nghĩ như thế”. Sau đó cô giống như không thể chịu nỗi sự giằng co này,
nghiêng người, không chút do dự đi lướt qua bên nguời Cố Chuẩn.
Vạt áo của cô bị gió thổi khẽ lướt qua tay anh, anh có thể túm cô lại, sau
đó đem cô kéo tới, ôm vào trong lòng, hung hăng ôm lấy. Thế nhưng, tốc
độ cơ thể cô nhanh giống như tốc độ vạt áo kia, quá nhanh. Nhanh đến mức khó hiểu, vì thế, anh đã buông tay. Thật mệt mỏi.
Từ khi mới bắt đầu Cố Chuẩn chỉ biết, biết rõ cô hoàn toàn không tin tưởng vào anh, cô sẽ tổn thương anh.
Lúc mới quen nhau, anh từng nói với cô một câu rất quan trọng, anh nói anh
đối với cô không có một chút tình cảm nam nữ nào, lúc anh nói những lời
này anh mới phát hiện, như lúc này, cô chính là đã hoàn toàn tin tưởng
vào lời nói đó của anh, nhưng nhất định không tin vào những gì hai mắt
cô nhìn thấy.
Cô không tin anh đối
với cô không phải “không có chút tình cảm nam nữ nào”. Cô không tin lời
anh nói “không phải em thì không thể là ai khác”, cô không hỏi, cô chính là thể hiện mình là cô gái lạnh lùng, lạnh đến thấu xương, có thể bất
chấp hậu quả về sau ra sao… bỏ rơi anh.
Quả thật anh có thể không so đo những điều này, có thể coi như không có chuyện gì xảy ra.
Thế nhưng, lúc trước anh cũng đã làm vậy, anh đã điên cuồng gọi điện cho
cô, anh vì để cô thoát khỏi kiện tụng vụ dây đưa với Hà Nguyên, thậm chí anh đã tìm đến Trương Kiệt Chí, chấp nhận bị người đàn ông kia vũ nhục
mình.
Vậy mà, cô đã mặc kệ. Cô chỉ để ý lòng tự trọng đáng chết của cô, cô chỉ mãi ôm sự kiêu ngạo của mình,
khi thì dùng nó để tự tổn thương bản thân, lúc lại dùng để tổn thương
người khác.
Anh nghe thấy tiếng bánh
xe hành lý của cô cót két vang lên trên mặt đất, rất nhanh, rất có tiết
tấu, một bước một giây đều không dừng lại. Nghĩ đến cô hoàn toàn tuyệt
tình, không quan tâm, chính mình lại phải trả giá một cách hèn mọn, Cố
Chuẩn nhắm mắt lại, cảm thấy bản thân cả đời chưa từng trải qua sự uất
ức như thế.