Đọc truyện Demon Father – Chương 19: Grimoire Trí Tuệ (7)
Scott giống như con gà con bị xách cánh, do gã đàn ông tóc nâu áp tải. Tốc độ ở trong ngục Limbus của họ di chuyển rất nhanh, tựa hồ thời gian xung quanh trở nên chậm lại. Nhưng mà Scott biết, sự thật cũng không phải là như vậy, mà là thời gian của chính họ trở nên nhanh. Người làm phép ưu tú có thể ở trong ngục Limbus thao túng thời gian của chính mình. Chẳng qua làm như vậy sẽ có tác dụng phụ, chính là sẽ gia tốc sự già yếu của bản thân, cho nên loài người chưa tới thời điểm khẩn cấp sẽ không sử dụng loại pháp thuật này. Ác ma thì không băn khoăn nhiều như vậy, dù sao bọn họ tuổi thọ vô cùng vô tận, huống chi đang ở trong lốt người, cái vỏ suy yếu rồi thì lại thay cái khác là được.
Ba ác ma áp chế cậu trở lại số 16 đường White. Trên vị trí địa chỉ cũ đang xây dựng nhà mới, nhưng mà trước mắt chưa bắt đầu chính thức thi công, chỉ có một đống nguyên vật liệu xây dựng chất đống ở trong vườn hoa nhỏ Wolfgang yêu thích. Chung quanh mờ mờ ảo ảo, hẳn là công nhân đội thi công. Chẳng qua Scott đang ở trong ngục Limbus, nhìn không rõ lắm, mà những công nhân kia tự nhiên cũng không nhìn thấy bọn họ.
“Đi vào!” Gã đàn ông tóc nâu xách Scott nhảy vào hố sâu lưu lại sau khi ngôi nhà biến mất.
Trong hố cư nhiên vẽ một pháp trận, ác ma không biết dùng thứ gì tẩm vào thổ nhưỡng, mới vẽ nên nó. Pháp trận này cùng “pháp trận truyền tống” Scott dùng lúc trước rất giống nhau, nhưng đường nét xung quanh lại có bất đồng vi diệu. Còn cả ma văn biểu thị tọa độ mục đích truyền tống kia nữa… Đích đến cư nhiên là địa điểm nằm ở thế giới hiện thực? Chúng muốn dùng pháp trận này đem tất cả mọi người truyền tống trở về thế giới hiện thực? Cần gì phiền toái như vậy, bọn chúng không phải là có thể tự do ra vào ngục Limbus sao?
“Các ngươi muốn làm gì!” Scott rống to, “Thả ta ra!”
Woolley đang cầm sách ma pháp đi vòng qua pháp trận, đứng ở đối diện Scott, “Mời ngươi giúp một việc nhỏ, người trẻ tuổi, dùng máu của ngươi khởi động pháp trận này.”
“Ta sẽ không giúp các ngươi làm bất cứ chuyện gì, ác ma!”
“Ầy, vậy cũng đừng trách bọn ta mạnh bạo đấy.”
Woolley nháy mắt với tên cảnh sát trẻ, tên cảnh sát trẻ từ trong túi móc ra một con dao nhỏ, dí sát cổ Scott.
―― Chẳng lẽ bọn chúng muốn giết mình? Scott bị dọa sợ đến hai mắt nhắm nghiền, cắn chặt hàm răng. Bọn chúng nhất định có kế hoạch tà ác, muốn bắt mình làm vật tế sống! Mình tuyệt không yếu thế, mình là con đỡ đầu của thợ săn ma, cho dù chết cũng phải chết như là một thợ săn ma!
Lưỡi dao lạnh lẽo nhẹ nhàng vạch một cái trên mặt cậu, Scott chỉ cảm thấy một cơn đau bén nhọn. Nhưng dao cắt vào cũng không sâu. Scott mở mắt, phát hiện tên cảnh sát trẻ chỉ là để cho cậu thấy chút máu, cũng không có đâm xuống sát thủ.
“Các người làm cái gì?” Scott trái lại không hiểu ra sao.
Tên cảnh sát trẻ cầm trong tay con dao nhỏ dính máu tươi, đi về phía pháp trận, giơ con dao ở khoảng không trên pháp trận. Máu tươi trên con dao tụ thành một giọt nhỏ, theo lưỡi dao sắc bén chảy xuống, rơi vào trung tâm pháp trận.
Một cỗ lực lượng cường đại vồ lấy trái tim Scott, dù cậu có kiên nhẫn hơn nữa, cũng không khỏi hét thảm một tiếng. Phảng phất như có một bàn tay vô hình khổng lồ vươn ra từ giữa pháp trận, xuyên qua lồng ngực của cậu, nắm lấy trái tim cậu, đem máu của cậu cuồn cuộn không ngừng rút ra bên ngoài. Hai đầu gối cậu như nhũn ra, căn bản không chống đỡ được thân thể, nếu không phải gã đàn ông tóc nâu kia ở sau lưng nhấc cậu, cậu đã sớm quỳ xuống rồi.
“Các người… rốt cuộc đang làm gì…”
Woolley khẽ mỉm cười, trong đôi mắt toát ra thần tình cuồng nhiệt, “Chủ nhân Abaddon của ta rốt cục có thể đột phá lồng giam, trở lại nhân thế! Cái này còn phải cảm ơn ngươi, người trẻ tuổi!”
“Cái… gì…?”
Pháp trận tỏa ra ánh sáng đỏ, giống hệt như khi Scott khởi động truyền tống trận lúc trước. Nhưng lần này, ánh sáng đỏ khủng bố khiếp người đến vậy, tựa như có một con mắt màu đỏ máu đang xuyên thấu qua nó theo dõi bên ngoài.
“Chủ nhân ta Abaddon bị phong ấn trong Grimoire, vì phòng ngừa ngài ấy hồi phục, đám người kia lại đem Grimoire một chia làm hai, chú văn phóng thích chủ nhân ta cũng bị giấu trong hai pháp trận.” Woolley oán hận nói, “Chỉ có người trời sinh pháp lực cao cường, hoặc người mang huyết thống đặc thù, mới có thể khởi động hai pháp trận, làm chủ nhân ta phá vây thoát ra. Hai mươi năm trước, ta đợi đến khi tìm được một quyển Grimoire trong đó, không ngờ thợ săn ma đáng ghét từ trong cản trở, lại để cho những anh em đi cướp lấy Grimoire toàn quân chết hết. Hừ, không sao, kế hoạch giúp chủ nhân ta hồi phục không vội trong phút chốc, Grimoire trước hết để lại ở chỗ của loài người, dù sao người làm phép trong truyền thuyết còn chưa xuất hiện. Mãi đến trước đây không lâu, bọn ta phát hiện được trấn Maple Valley xuất hiện dao động ma lực của chủ nhân ta…”
Scott rốt cuộc hiểu rõ. Là cậu đánh bậy đánh bạ gỡ bỏ một nửa phong ấn Abaddon, dẫn tới sự chú ý của đám ác ma này. Bọn chúng bây giờ muốn dùng máu của cậu cởi ra một nửa phong ấn còn lại, triệt để phóng thích Abaddon!
Ánh sáng đỏ trong pháp trận càng ngày càng thịnh. Abaddon từ trên người Scott ép lấy lực lượng, đang từng bước mở ra cánh cổng trở lại thế gian! Giả sử bây giờ trong ngục Limbus có người đứng ở chỗ cao quan sát, liền có thể nhìn thấy trên bầu trời trấn nhỏ tụ tập mây giông màu đen, hình dáng mây giông giống như một ác ma đầu sơn dương đang cười nhe răng.
Ba tên ác ma mắt thấy chủ nhân sắp sửa lại lấy được tự do, thần tình trên mặt càng tỏ ra thành kính cùng vui sướng.
Scott lúc này chợt mở miệng, “Ta đã bảo rồi mà…”
“Cái gì?” Woolley cau mày. Lực lượng của thằng nhóc này rõ ràng đã sắp bị rút sạch, lại vẫn còn khí lực nói chuyện?
Scott chậm rãi ngẩng đầu lên, vết thương trên mặt trào ra máu tươi, khiến cho nửa bên mặt của cậu cũng bị nhuộm thành màu đỏ, cư nhiên có mấy phần cảm giác kinh khủng của ác ma.
“Ta đã bảo rồi, ta ――”
Cậu tránh thoát sự kìm kẹp của gã đàn ông tóc nâu, ma lực cuộn trào từ hình xăm ở cánh tay trái dồn xuống mà ra, hóa thành hàng ngàn hàng vạn lưỡi đao gió vô hình. Gã đàn ông tóc nâu cùng tên cảnh sát trẻ bị lự lượng của lưỡi đao hất ra xa xa, vết thương trên người nhất thời nhiều đếm không hết, tựa như do mảnh dao cực mỏng cực sắc bén tạo thành.
Cuồng phong tụ tập ở xunh quanh Scott, phất lên mái tóc màu lửa đỏ của cậu, ngay cả mây giông màu đen trên bầu trời trấn nhỏ cũng bị cơn gió lốc ngất trời này khuấy loạn.
Scott giơ tay trái lên hướng phía Woolley ở đối diện pháp trận, cuồng phong tụ tập trong bàn tay cậu. Ma lực phun trào ra từ trong cơ thể cậu là mãnh liệt như vậy, mạnh đến nỗi thay đổi mật độ không khí, ngay cả ánh sáng cũng xảy ra lệch gãy!
“―― Mình tuyệt đối không thể nào xem sai tọa độ!”
Đao gió xuất thủ, tập kích về phía Woolley!
Woolley theo bản năng giơ cuốn Grimoire trong tay lên phòng ngự. Lưỡi đao cắt rách cuốn Grimoire, chỉ một thoáng, ngàn vạn mảnh giấy theo gió phiêu tán, rồi sau đó, lưỡi đao trúng ngay giữa ngực Woolley.
Thân thể của Woolley bay về phía sau, đập xuyên hàng rào sân sau nhà Shiller, lăn mười mấy vòng trên mặt đất mới dừng lại. Trong miệng hắn trào ra máu tươi, trên mặt lại mang ý cười cuồng nhiệt.
“Không hổ là… người làm phép thiên phú dị bẩm trong truyền thuyết…” Hắn cười lộ ra hàm răng bị máu nhuộm thành màu đỏ, “Nhưng mà…đã quá muộn… Chủ nhân ta đã… lấy lại được tự do…”
Mây giông màu đen trên bầu trời tuy bị cuồng phong nhiễu động, lại rất nhanh khôi phục nguyên trạng. Trong pháp trận bắn ra một luồng ánh sáng đỏ, thẳng tắp mà bắn lên bầu trời, chiếu trúng mây giông, rồi sau đó, trong tầng mây cuồn cuộn mở ra một con mắt đỏ máu to lớn vô cùng!
Scott ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào con mắt đỏ máu.
“Ngươi chính là…Abaddon?”
“Đúng vậy.” Thanh âm trầm thấp hữu lực từ trong tầng mây truyền tới, “Ngươi là một thợ săn bóng tối? Tốt, rất tốt, không thể tốt hơn! Xin hỏi cha đỡ đầu của ngươi là vị nào?”
Scott “Hả?” một tiếng, không nghĩ tới con mắt đỏ máu lại đi hỏi cái loại vấn đề này.
“Cha đỡ đầu của ta là Wolfgang Shiller.”
“Wolfgang Shiller? Đây là tên giả của ai? Để ta nghĩ xem nào… Ái chà chà, chẳng lẽ là “vị kia”? Ha ha ha, cư nhiên là hắn! Lại là tên tướng của bại quân đó! Ha ha ha ha, thú vị, thú vị a!”
“Ngươi nói nhăng nói cuội cái gì?!”
“Con của Chúa à, cẩn thận quý trọng thời gian hiện tại đi, rất nhanh, chúng ta sẽ gặp nhau trong địa ngục, ha ha ha ha ha ha ha…”
Trong tiếng cuồng tiếu của ác ma, mây giông màu đen từ từ tiêu tán, bầu trời khôi phục yên tĩnh.
Lưỡi đao vây xung quanh ở Scott cũng vụt một tiếng tan đi. Cậu rốt cục đã tiêu hao hết lực lượng, chống đỡ nữa cũng không nổi, thân thể giống như rối gỗ đứt dây, bị lực hút trái đất kêu gọi.
Nhưng vào lúc này, một đôi tay mạnh mà hữu lực từ phía sau lưng đỡ cậu. Cậu thuận thế tựa ra phía sau, rơi vào một cái ôm ấm áp. Cái ôm này khiến người ta an tâm đến vậy, phảng phất như cho dù bây giờ thiếp đi cũng sẽ không có bất cứ nỗi lo về sau gì cả.
“Scott! Con không sao chứ Scott! Tỉnh tỉnh! Nói chuyện với ta đi!”
Scott trước mắt một mảnh đen kịt, thanh âm kia tựa như là từ địa phương vô cùng xa xôi truyền tới. Cậu cảm giác mình từ vách đá rơi xuống, lại cảm thấy mình biến thành một chiếc lông vũ nhẹ bẫng, không có sức nặng. Trước khi ý thức lâm vào vũng bùn hắc ám, suy nghĩ cuối cùng của cậu là ――
――“Là cha đỡ đầu tới à.”