Đêm Vô Minh

Chương 14


Đọc truyện Đêm Vô Minh – Chương 14

Sau đó, Linh Tố đem quyển sách đưa cho Hoa Thanh xem.

Hoa lão đạo chảy nước miếng cơ hồ dính đầy áo, liên
thanh hỏi: “Từ đâu em có vậy? Đây đều là pháp thuật rất thâm ảo nha!”

Linh Tố nói: “Một người đàn ông xa lạ tặng cho.”

Hoa Thanh than thở: “Vì sao anh không gặp được người
xa lạ nào tốt bụng như thế?”

Bạn gái hắn Tô Thức, Tô đại tiểu thư ở bên nghe xong,
cười lạnh: “Cho dù anh có tâm đến gần, người ta cũng không yêu thích đàn ông
đâu.”

Linh Tố cố nén cười.

Hoa Thanh sờ sờ đầu, nói: “Tiểu Thẩm, thứ này để lại
chỗ anh, anh xem xem bên trong có gì cấm kỵ không. Em không ngại chứ?”

“Đương nhiên không! Em không định độc hưởng, anh cầm
xem đi!”

Tô Thức vươn người qua hỏi: “Người xa lạ đó thế nào?”

Linh Tố cười nói: “Quá mờ thấy không rõ, chỉ biết là
giọng nói rất ôn nhu êm tai.”

Tô Thức có vẻ rất hứng thú, khiến Hoa Thanh ở bên cạnh
mạnh mẽ ho khan.

Bạn bè bên cạnh Linh Tố đều dần dần có đôi có cặp, chỉ
có cô còn độc thân. Cũng không phải không có ai theo đuổi, thời điểm đọc sách
ngẫu nhiên cũng có nam sinh chạy đến trước mặt tự báo họ danh, muốn mời cô đi
uống trà sữa. Tốt nghiệp liên hoan, cũng có nam đồng học nương theo chút say
rượu lôi kéo tay cô, muốn thổ lộ tâm sự.

Nhưng bọn họ không phải là người cô muốn tìm.

Một số người sau khi té ngã trong chuyện tình cảm, gu
thẩm mỹ đều sẽ thay đổi. Nhưng cô vẫn chỉ đối với người tao nhã có hảo cảm. Cô
khát vọng sự ôn nhu lãng mạn. Tình yêu không cần oanh oanh liệt liệt, nhưng
phải có sự cao thượng cách điệu.

Linh Tố luôn nói, có lẽ cả đời cũng không gả đi được.

Phùng Hiểu Nhiễm dần dần bắt đầu đồng ý với cô: “Con
gái có đôi khi vẫn là ngu ngốc một chút sẽ hạnh phúc hơn, giống như mình vậy.”

Công tác vẫn buồn tẻ như trước. Nữ thủ trưởng chanh
chua đi ăn máng khác, mọi người còn chưa kịp hoan hô, một người đàn ông trung
niên lại được điều đến.

Người đàn ông này tâm nhãn nhỏ hẹp, quả thực rất nhỏ
nhen. Thứ Hai họp, đồng sự chưa rõ tình huống nói ra một ý kiến phản đối nho
nhỏ, ngày kế đã bị điều đi hiện trường trông coi, giống như sung quân vậy. Hơn
nữa còn rất hay để ý, cà phê nhất định phải uống loại ngon nhất bỏ 2 thìa
đường, bánh bích quy giòn sáu cạnh, đặt trên chén trắng viền vàng bưng lên.

Nhưng lại đối với Linh Tố có vài phần kính trọng, thân
thiết gọi cô là Tiểu Thẩm, cũng không soi mói công tác của cô. Ngẫu nhiên có
phạm sai lầm, cũng chỉ là nhỏ hóa không. Có khi vắng người, thời điểm nói
chuyện sẽ đến gần, quần áo trên người không biết mấy ngày không đổi mà mang
theo mùi hôi rình.

Vì thế dần dần có lời đồn, nội dung không cần nói
thêm, loại sự tình này phát sinh cũng không có gì ngạc nhiên.

Người nào thích Linh Tố thì thông cảm với cô, không
thích thì ghen tị hại cô. Trong văn phòng là một xã hội thu nhỏ, cạnh tranh vô
cùng kịch liệt. Linh Tố thủy chung không nói một lời, giống như chuyện phát
sinh không hề liên quan đến cô.

Linh Tố đưa văn kiện thỉnh sếp ký tên, hắn nói: “Nơi
này tôi thấy không rõ, là có ý tứ gì?”

Linh Tố liền nghiêng người qua xem. Giấy trắng mực
đen, trật tự rõ ràng, cũng không có gì không ổn.

Đang buồn bực, một bàn tay nóng nực khoác lên vai.

Linh Tố chỉ cảm thấy lông tơ cả người đều dựng đứng,
cô lập tức giãy ra.

Vẻ mặt người đàn ông tươi cười vụn vặt, hoàn toàn
không coi hành động vừa rồi là gì.

Linh Tố về nhà, còn cảm thấy mùi mồ hôi trộn lẫn với
mùi nước hoa kia. Cô ở trong phòng tắm rửa kỹ mấy lần mới hết.

Làm sao bây giờ?

Cuộc sống gian nan, dù thế nào vẫn phải kiên trì cố
gắng đi làm.

Thủ trưởng quả thực lại gọi một mình cô vào văn phòng.
Linh Tố lưu tâm cách xa gã một chút.

Người đàn ông cố tình thân mật cười nói: “Tiểu Thẩm,
tôi đã đọc tư liệu của cô, người nhà không còn ai sống đúng không?”

Nếu không phải là bé gái mồ côi, sao có thể dễ dàng bị
người ta ăn thịt chứ? Linh Tố cười lạnh.


“Trong công tác cô biểu hiện tốt như vậy, sao vẫn
không thấy tăng tiến?”

Linh Tố chỉ nói: “Tôi mới công tác không lâu, cần thời
gian.”

Người đàn ông từng bước tới gần, Linh Tố lui về phía
sau. Gã nói: “Tiểu Thẩm, tôi rất xem trọng cô. Nhà ở Sơn hoa viên đang giảm
giá, cô có hứng thú không?”

A! Mồi câu thật lớn mà.

Nhưng Linh Tố bình tĩnh nói: “Sức của tôi quá nhỏ bé,
không đảm đương nổi.”

Người đàn ông cười vươn tay ra: “Đừng khinh thường bản
thân như vậy…”

Linh Tố thân mình nghiêng đi, linh hoạt tránh thoát,
thối lui đến bên kia.

Người đàn ông kinh ngạc một chút, ngược lại không còn
vòng vo, trực tiếp bức bách, nói: “Tiểu Thẩm, tôi muốn chăm sóc cô, không tốt
sao?”

Mặt Linh Tố lạnh như sương, cự tuyệt nói: “Không cần!
Tôi hoàn toàn có thể chăm lo cho bản thân!”

Người đàn ông không có kiên nhẫn, rõ ràng vươn tay
muốn bắt cô. Tay còn chưa đụng tới, đột nhiên cảm thấy một cơn đau đớn truyền
đến, nhất thời kêu lên thảm thiết.

Linh Tố mắt lạnh nhìn gã ôm tay lăn lộn trên mặt đất.
Người đàn ông đau đớn vài giây, cảm giác kia lại đột nhiên biến mất không còn
thấy bóng dáng. Gã kinh hoảng sợ hãi nhìn Linh Tố, giống như nhìn thấy quỷ, vội
lui về phía sau.

Vừa rồi còn muốn phi lễ cô, lúc này lại như trốn bệnh
hủi vậy.

Linh Tố cười lạnh, quay người mở cửa. Bùm một đống
người ngã ra đất, các đồng sự còn lại đang dựa vào vách tường nghe lỏm thấy bị
bại lộ, kích động tản ra.

Linh Tố bước về bàn làm việc, thu dọn một chút đồ quan
trọng, nghênh ngang rời đi.

Công việc này không làm nổi nữa rồi.

Là cô suy nghĩ sự việc quá đơn giản, hay là vẫn cho
rằng bản thân rất kiên cường có năng lực?

Đô thị mới lên đèn rực rỡ, cao lầu cùng đèn nê ông làm
đẹp hoàng hôn, toàn bộ thành thị nhuộm trong một tầng màu lam nhợt nhạt. Linh
Tố yêu nhất khoảng thời gian này, mệt nhọc một ngày có thể nghỉ ngơi, quỷ mị
ngủ say một ngày cũng bắt đầu thức tỉnh, đây mới là thời khắc ầm ĩ nhất của một
thành thị.

Rượu Uất Kim Hương trong ly thủy tinh, chất lỏng màu
vàng ngọt lành thơm ngào ngạt. Linh Tố có chút tham lam một ngụm uống hết, còn
muốn gọi thêm, một ly khác đã đặt ở trước mặt.

Người đàn ông nói: “Nếm thử đi.”

Linh Tố quay đầu, trong nháy mắt thực khiếp sợ.

Trong ánh sáng mông lung người đàn ông có vầng trán
cao rộng, mũi cao thẳng, là quen thuộc như thế, quen thuộc đến cơ hồ đáng sợ.

Cô suýt nữa kêu lên. Nhưng tỉnh táo nhìn lại, thì cũng
chẳng giống lắm.

Đây là gương mặt càng thêm thâm trầm anh tuấn, so với
người kia trẻ hơn một chút, tươi cười ôn nhu như nước, có cảm giác thân thiết
nói không nên lời.

Anh khiến người ta sinh ra hảo cảm.

Linh Tố nói: “Tiên sinh, anh nhiều lần khuyên tôi uống
rượu, là có ý gì?”

Người đàn ông trẻ tuổi chập tay vào nhau: “Tôi nghĩ
rằng cô đã trưởng thành.”

Linh Tố nở nụ cười, bưng lên ly rượu kia.

Cô nói: “Cám ơn đồ anh đã tặng tôi.”

“Dùng được không?”

“Tội có luyện một ít, cảm giác tiến bộ hơn rất nhiều.”

“Cô có thiên tư trí tuệ.”

“Vì sao lại tặng cho tôi?”

“Thứ này vốn nên là của cô.”

“Vì sao đối tốt với tôi như vậy?”

Người đàn ông nói: “Tôi nhìn thấy cô, cảm thấy thực
đáng để tôi cảm mến.”


Lời này ngữ khí có chút ái muội, nhưng Linh Tố trải
qua một ngày nay, vừa nghe anh nói như vậy, lại cảm thấy trong lòng ấm áp, có
chút cảm động.

Ở trong thế giới của cô, cũng có một người an ủi cô.

Linh Tố hỏi: “Anh biết được bao nhiêu việc của tôi?”

“Rất nhiều rất nhiều.” Người đàn ông ôn nhu nói: “Có
chuyện cô cũng biết, có chút chuyện cô lại không biết.”

“Có thể nói cho tôi biết không?”

Người đàn ông lắc đầu: “Không phải hiện tại.”

Linh Tố còn muốn nói chuyện, người đàn ông bỗng nhiên
nói: “Người cô chờ đã đến.”

Cô không có chờ ai mà. Linh Tố nghi hoặc quay đầu, một
người phụ nữ trung niên mặc áo trắng mỉm cười hướng cô đi tới.

Linh Tố mở to mắt nhìn, đứng lên.

Câu nói đầu tiên mà nữ sĩ Dương Bích Hồ nói với Linh
Tố là: “Con đã lớn đến vậy rồi.”

Linh Tố cho tới bây giờ không mong bà sẽ nói mình
giống mẹ hay thế nào. Kỳ thật cô không hề giống mẹ. Em gái mới là phiên bản của
người.

Dương nữ sĩ lôi kéo cô cùng nhau ngồi xuống, mỉm cười
nói: “Con là Linh Tố đúng không?”

Linh Tố không khỏi hạ thấp người: “Dì Dương.”

Dương nữ sĩ kìm lòng không được xoa xoa đầu cô: “Lúc
con còn rất nhỏ dì đã gặp con, khi đó chỉ biết con trưởng thành sẽ trở thành
một cô gái xinh đẹp. Hiện nay con vẫn còn đi học hay đã đi làm rồi?”

“Đã tốt nghiệp, đang đi làm.”

“Thời gian trôi qua thực mau.” Dương nữ sĩ cảm thán:
“Mẹ con…”

“Gia mẫu đã qua đời khá lâu rồi.”

Dương nữ sĩ thở dài một hơi: “Quả thật là như vậy.”

Linh Tố bổ sung nói: “Em gái Linh Tịnh cũng không may
bị bệnh chết, trong nhà chỉ còn một mình con.”

Dương nữ sĩ ngẩn ra: “Em gái của con cũng mất rồi
sao?” Bà nhất thời thương tâm mất mát, Linh Tố nắm tay bà, tỏ ý an ủi.

Thật lâu sau, Dương nữ sĩ mới nói: “Con tìm dì đã lâu,
dì hiểu con muốn biết cái gì.”

Bà châm chước một lát, nói: “Thẩm gia, không phải là
một gia tộc, mà là một môn phái.”

Linh Tố ngàn tư vạn tưởng, lại không dự đoán được sẽ
nghe thấy một câu như thế.

“Đầu tiên là do sư tổ Thẩm Hoàn của các con sáng lập,
chỉ lấy nữ đệ tử có tuệ căn, ban thưởng họ Thẩm. Mấy trăm năm, vẫn sinh sôi
không ngừng. Trong niên đại chiến loạn, bởi vì một lần nội chiến, bên trong đã
phân ra thành nhiều hệ. Cho tới bây giờ, trừ hệ của mẹ con ra, những người khác
đều đã thất truyền. Linh Tố, cho nên con là người cuối cùng của Thẩm gia, cũng
là truyền nhân chính thống nhất.”

Linh Tố cười: “Chỉ còn lại một mình con, còn có lựa
chọn khác sao?”

Dương nữ sĩ bất đắc dĩ: “Chúng ta làm công việc này,
từng một lần đi xuống dốc, thật vất vả mới khởi tử hồi sinh, cũng chỉ là kéo
dài hơi tàn. Còn không biết tương lai thế nào.”

Linh Tố nói: “Hiện tại mọi người không tin chuyện này,
nhiều lắm chỉ cho là tiêu khiển thôi.”

Dương nữ sĩ vẫn chưa hỏi Linh Tố có theo nghiệp này
hay không.

Linh Tố còn nói: “Mẹ là ẩn sĩ ở đô thị, ngay cả con
cũng không rõ chuyện về người.”

Dương nữ sĩ biết cô còn có nghi vấn: “Muốn hỏi cái gì
thì cứ nói.”

Linh Tố rốt cục hỏi: “Con muốn biết chuyện giữa cha mẹ
mình.”

Bên tai Dương Bích Hồ có tiếng vang nhỏ, chuyện nên
đến rốt cuộc vẫn đến. Bà hỏi: “Con biết được bao nhiêu?”

Linh Tố nói: “Con chỉ muốn biết ông ấy là ai thôi.”


“Còn muốn biết chuyện xưa của bọn họ?”

Linh Tố gật đầu.

Dương nữ sĩ nói: “Khi đó bọn họ đều còn trẻ. Nam
Phương gia muốn di dời phần mộ tổ tiên, mẹ con giúp bọn họ xem phong thuỷ, cứ
như vậy mà quen biết. Nam Phương gia ở Hongkong, tổ tiên là Chính Bạch Kỳ, mở
công ty hải vận (vận chuyển bằng đường thủy), ở
Đông Nam Á lại có trụ sở. Mà mẹ con chỉ là một cô gái nội địa không có danh
tiếng.”

Chỉ là chút lời mở đầu ấy, là có thể biết được kết cục
bi thảm của bọn họ.

Linh Tố nói: “Con biết ông ấy về sau bị người nhà lừa
trở về, không biết như thế nào, cũng chưa từng thấy quay lại tìm.”

Dương nữ sĩ nói: “Điều này thì dì biết. Kỳ thật sau khi
bọn họ bỏ trốn, cuộc sống vẫn bình tĩnh ổn định. Sau đó Nam Phương gia dùng kế
hãm hại mẹ con bị bỏ tù, cha con vì cứu mẹ con, đành phải về nhà. Sau khi mẹ
con ra khỏi tù, lại không đợi ông ấy trở về, liền mang theo đứa nhỏ mà biến
mất. Từ đó dì cũng mất liên lạc với cô ấy.”

Linh Tố kinh ngạc nói: “Hai người đều vì muốn tốt cho
đối phương.”

Ông ấy muốn cứu bà ra khỏi tù, bà không đành lòng lại
liên lụy ông ấy. Vì thế chỉ có thể tách ra. Này không liên quan đến tín nhiệm
hoặc là phản bội, đây chính là một đôi nam nữ trẻ tuổi thỏa hiệp với sự thật.

Hóa ra là chuyện xưa thương tâm đau khổ như vậy.

“Nhưng vì sao mẹ lại nói…”

“Có lẽ là thấy đoạn tình cảm này nên đi đến cuối đường
rồi.”

Ánh mắt Dương nữ sĩ có chút ngượng ngùng, Linh Tố
trong lòng rối loạn, không hề chú ý.

Rời khỏi Tam Phất Trần, một mình cô dọc theo đường cái
đèn đuốc sáng trưng đi dạo.

Cô đột nhiên nghĩ đến, có lẽ nhiều năm trước vào một
buổi tối, mẹ cảm thấy mất mát cũng từng như vậy bồi hồi ở trong bóng đêm. Khi
đó ban đêm còn không sáng lạn thế này, mà đỉnh đầu cũng không có trăng sao. Mẹ
kéo theo hai đứa nhỏ, rơi vào tuyệt vọng.

Đợi cho con gái cả thật vất vả có thể tự chủ, bà lại
bị bệnh không dậy nổi. Thật sự là bi kịch khi còn sống.

Một cơn thu gió thổi qua, Linh Tố ôm lấy chính mình.

Giờ phút này bản thân, công việc đã mất có thể tìm
lại, bất luận làm sao, đều có bạn bè quan tâm. Mình cũng không phải là cô đơn
một mình, thực không nên bi bi thiết thiết.

***

Phùng Hiểu Nhiễm biết Linh Tố từ chức, chỉ làm chữ
thập trước ngực, nói: “Cám ơn trời đất, rốt cục thoát khỏi công việc trâu bò
kia.”

Linh Tố chống nạnh: “Trân bò cũng là công việc, tiền
thuê nhà, tiền điện nước, tiền ăn, tiền khám bệnh, đều dựa vào nó!”

“Bạn muốn tìm việc còn không dễ dàng sao? Sớm nói công
ty kiến trúc của cha nuôi mình đã nhận bạn, bạn vừa đến là có thể tiếp nhận
hạng mục làm thiết kế.”

“Cũng không thể dựa vào bạn cả đời?”

“Bạn muốn chạy đi đâu? Giới thiệu cho bạn, còn đâu
công việc thì tự bạn phụ trách. Bạn rốt cuộc có đi hay không?”

Sao lại không đi? Nếu là con người, đều cần phải ăn
cơm.

Linh Tố đi đến chỗ công ty kiến trúc đó. Lão bản là
người đàn ông anh tuấn tiêu sái, phong độ thành thục, tự giới thiệu: “Tôi gọi
là Cố Nguyên Trác.”

Linh Tố bị cái chữ “Nguyên” kia đâm một cái, vừa cười
thần kinh của bản thân quá nhạy cảm.

Cố Nguyên Trác là lãnh đạo không thể soi mói. Linh Tố
xuất sắc trong công tác, rất được hắn thưởng thức, dần dần được đề bạt.

Có điều làm việc rất vất vả, mùa đông khắc nghiệt, đi
theo tiền bối chạy khắp nơi. Gương mặt vốn trắng nõn, giờ trở nên khô nẻ, trên
tay cũng bị nứt da. Ngày nắng gay gắt, mỗi ngày đều ở trong phòng điều hòa đo
vẽ, bị khí lạnh thổi dẫn tới cảm mạo.

Phùng Hiểu Nhiễm nói thẳng: “Không có công việc nào tệ
hơn lại phá hỏng mỹ nhân thế này.”

Phùng đại tiểu thư hiện tại đảm nhận một chức vị nhàn
tản trong một nhà xuất bản, mỗi ngày uống trà lên mạng, tiện quan sát người bên
ngoài.

Đều bởi vì cô có một người cha vạn năng, mà Linh Tố
thì không có.

Nhìn ngày tựa hồ sẽ trôi qua như vậy, trở thành một kỹ
sư cao cấp, kiếm được một số tiền, tranh thủ sớm ngày về hưu. Nhưng khó khăn đã
tới rồi.

Thiết kế của công ty bị trộm.

Khi Linh Tố nhận được tin tức, trong công ty mây mù
che phủ, mỗi người đều cảm thấy bất an.

Cố Nguyên Trác bình tĩnh gọi Linh Tố vào văn phòng,
hỏi: “Việc này cô thấy thế nào?”

Linh Tố tính qua: “Còn có ba ngày thêm một buổi tối,
muốn đuổi, cũng đã đuổi rồi.”


“Cô cảm thấy sẽ là ai?”

Đúng là vấn đề xảo quyệt.

Linh Tố kiên trì, hàm súc nói: “Công ty có người mới,
cũng không thực bền chắc.”

Cố Nguyên Trác gật gật đầu: “Tôi cũng hoài nghi điểm
ấy.”

“Lão bản, thiết kế còn phải mau đưa ra.”

Cố Nguyên Trác buồn rầu: “Nay tôi còn tin được ai
đây?”

Linh Tố cười: “Vẫn tin tôi chứ? Để tôi!”

Cố Nguyên Trác tựa hồ chỉ chờ những lời này của cô,
vui sướng hài lòng nói: “Tiểu Thẩm thật có dũng khí. Việc thành rồi, bất luận
trúng hay không trúng, đều thưởng thêm một tháng lương cho cô.”

Linh Tố dở khóc dở cười.

Thời gian này phải tăng ca, tính cả ba ngày ngủ không
đến mười mấy giờ, về nhà vừa soi gương, chẳng khác gì nữ quỷ.

Linh Tố ăn lung tung gì đó, ngã vào trên giường liền
ngủ say.

Ngủ đến quên trời quên đất, bị tiếng đập cửa kịch liệt
khiến bừng tỉnh. Cô còn chưa kịp hoàn toàn thanh tỉnh, cửa đã bị mở ra, Phùng
Hiểu Nhiễm cùng Đoạn Quyết vọt vào.

“Đây là làm sao vậy?” Linh Tố kinh ngạc nhìn bọn họ.

Phùng Hiểu Nhiễm hổn hển: “Bạn dọa chết người! Gọi
điện thoại thì không nhận, gõ cửa không trả lời. Không có ai biết bạn ở đâu!”

“Không phải mình ở nhà ngủ sao?”

“Bạn ngủ? Cả một ngày trời!”

Khó trách. Linh Tố cười làm lành: “Đừng khẩn trương.
Còn ai vào đây ăn thịt mình chứ?”

Phùng Hiểu Nhiễm phát tiết oán hận cắn quả táo một
miếng, đột nhiên nghĩ đến: “Cha nuôi nói, trúng thầu rồi!”

Linh Tố thật cao hứng: “Mình còn kiếm được một tháng
tiền thưởng a.”

“Cha nuôi còn nói, thiết kế của bạn rất được thưởng
thức, rất nhiều người hỏi thăm bạn.”

Linh Tố trêu ghẹo: “Vậy muốn lập gia đình cũng không
phải lo a.”

Phùng Hiểu Nhiễm đáng thương nhìn cô: “Nhìn bạn như
vậy, người không ra người, quỷ không ra quỷ. Năm đó là mỹ nhân mềm mại cỡ nào,
tiểu long nữ cũng không xuất trần bằng bạn mà.”

Linh Tố sáng lạn cười: “Tiểu long nữ so với mình kiên
cường hơn nhiều, cô ấy có thể không bị nhiễm khói lửa của nhân gian.”

Đoạn Quyết vừa nói chuyện điện thoại xong, quay vào
hỏi: “Linh Tố, em có rảnh không?”

Phùng Hiểu Nhiễm lườm hắn một cái: “Anh không thấy bạn
ấy mệt đến vậy sao?”

Linh Tố thấy Đoạn Quyết vẻ mặt nghiêm túc, hỏi: “Sự
tình thực nghiêm trọng sao?”

Đoạn Quyết gật đầu: “Vụ bắt cóc, cảnh sát hết đường
xoay xở, thanh toán tiền chuộc, nhưng đứa nhỏ vẫn không trở về. Người nhà đều
điên mất rồi.”

Linh Tố lập tức đứng lên mặc xong quần áo, lau mặt qua
loa, đầu cũng chưa chải, đã theo Đoạn Quyết ra cửa.

Lý Quốc Cường chờ ở cục cảnh sát, nhìn thấy Linh Tố,
thiếu chút nữa hô vạn tuế.

Linh Tố thở hổn hển, hỏi: “Còn không có tiến triển
sao?”

“Không có, hai đứa nhỏ kia tựa như bốc hơi khỏi nhân
gian vậy!”

“Là hai đứa trẻ sao!”

“Song sinh, mới bốn tuổi thôi.” Lý Quốc Cường hừ một
tiếng: “Cho nên nói, có đôi khi cha mẹ có nhiều tiền cũng không phải là chuyện
tốt.”

Linh Tố thúc giục: “Mau mang tôi đi gặp người nhà đi.”

Tiểu Lý ngạc nhiên: “Cô muốn gặp đương sự sao?”

“Cha mẹ cung cấp manh mối mới là hữu dụng nhất.”

Lý Quốc Cường mang cô đến phòng khách, vừa đi vừa nói:
“Việc này giấu giếm thật sự nghiêm ngặt, truyền thông còn không biết, cô không
được để lộ ra.”

Linh Tố cười: “Nhà ai mà thần bí đến vậy? Thị trưởng
hay là bí thư?”

Lý Quốc Cường mở cửa ra nói: “Là Bạch gia…”

Linh Tố đi vào, mà Bạch Khôn Nguyên đang xoay người
lại.

Bạch Khôn Nguyên cùng Đồng Bội Hoa nhất tề nhìn lại
đây.

Trong phòng tức khắc lâm vào xấu hổ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.