Đọc truyện Đêm Trường Tăm Tối FULL – Chương 55
Ngày thứ hai sau khi Nghiêm Lương nói chuyện với Lí Tĩnh, ban chuyên án đã liên lạc được với Chu Vĩ, nói là muốn gặp ông để tìm hiểu về tình hình vụ án Giang Dương bị gϊếŧ hại.
Chu Vĩ vui vẻ nhận lời, nhưng đưa ra một điều kiện đi kèm, toàn bộ kiểm sát viên trong viện Kiểm sát cao cấp của tỉnh phải có mặt, vì ông còn muốn tố giác một sự việc với ban chuyên án.
Triệu Thiết Dân kín đáo xin ý kiến Cao Đông, Cao Đông ngầm ý là có thể chấp nhận điều kiện đi kèm đó, để tất cả những đồng chí của viện Kiểm sát cao cấp của tỉnh đều tham dự.
Thế là, Triệu Thiết Dân bố trí một văn phòng ở phân đội điều tra hình sự, đưa Nghiêm Lương và một vài lãnh đạo của viện Kiểm sát cao cấp tỉnh, sở Công an tỉnh trong ban chuyên án đến gặp Chu Vĩ, Nghiêm Lương là người hỏi trước, những người khác sẽ bổ sung.
Đó là lần đầu tiên Nghiêm Lương gặp Chu Vĩ, đối phương khoảng hơn năm mươi tuổi, để đầu húi cua, hai bên tóc đều đã ngả màu, thân hình vạm vỡ, khuôn mặt đầy đặn, đường nét như dao tạc, lưng lúc nào cũng thẳng đừ.
Vào đến cửa, thấy nhiều người có dáng vẻ lãnh đạo như vậy, nhưng ông ta không hề tỏ ra hoảng hốt, thoải mái ngồi xuống, bình tĩnh đảo mắt nhìn khắp một lượt, cuối cùng nhìn vào Nghiêm Lương, ông ta quan sát mấy giây với vẻ rất trọng thị rồi mới quay đầu đi.
Sau khi giới thiệu sơ qua, liền đi vào vấn đề chính, Nghiêm Lương hỏi ông ta: “Anh và Giang Dương quen nhau bao lâu rồi?”
“Mười năm.”
“Quan hệ giữa các anh thế nào?”
“Rất thân, không thể thân hơn được!” Chu Vĩ trả lời chắc nịch, khí thế đó khiến tất cả mọi người có mặt ở đó đều cảm giác trong lòng ông ta nhất định chất chứa một sự bất mãn nào đó.
Nghiêm Lương quan sát ông ta một lúc, rồi chậm rãi nói: “Về vụ án Giang Dương bị gϊếŧ hại, anh biết được những gì?”
Chu Vĩ thở ra một hơi lạnh: “Tôi dám khẳng định, chắc chắn là Hồ Nhất Lãng sai người làm việc đó.”
“Ý anh là Hồ Nhất Lãng ở tập đoàn Ca Ân?”
“Đúng thế.”
“Tại sao, anh ta và Giang Dương có mâu thuẫn gì?”
Chu Vĩ nhìn khắp một lượt: “Tôi và Giang Dương vừa mới gặp nhau trước khi cậu ấy chết mấy ngày, cậu ấy nói với tôi, trong tay cậu ấy có mấy tấm ảnh, mấy tấm ảnh đó có thể đổi cho Hồ Nhất Lãng lấy một khoản tiền lớn, lúc đó Hồ Nhất Lãng đã sai người đưa cho cậu ấy hai trăm nghìn tệ, cậu ấy yêu cầu đối phương đưa thêm bốn trăm nghìn tệ, nhưng đối phương mãi không chịu.
Chắc chắn là nguyên nhân này đã khiến Hồ Nhất Lãng làm liều, cho người gϊếŧ cậu ấy.”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn nhau, mọi người đã biết đúng là bộ phận tài vụ của tập đoàn Ca Ân có chuyển cho Giang Dương hai trăm nghìn tệ trước khi anh ta chết, nhưng không hề biết tại sao lại chuyển tiền cho anh ta, theo như lời Chu Vĩ, họ càng tin chắc, mấy tấm ảnh trong tay Giang Dương, chắc là vết đen gì đó của Hồ Nhất Lãng.
Nghiêm Lương hỏi câu hỏi mà mọi người đều thắc mắc: “Là ảnh gì mà Giang Dương có thể dùng để đổi cho Hồ Nhất Lãng lấy một khoản tiền lớn như vạy?”
Chu Vĩ im lặng hồi lâu, rồi đột ngột đanh giọng nói: “Một tập ảnh mà Hầu Quý Bình chụp hơn mười năm về trước, về quá trình tập đoàn Ca Ân dụ dỗ ép buộc thiếu nữ vị thành niên phục vụ tìиɦ ɖu͙ƈ để hối lộ quan chức.”
Nghe đến “tập đoàn Ca Ân hối lộ tìиɦ ɖu͙ƈ quan chức”, mọi người đều tập trung cao độ, biết rằng đây là một vụ việc nghiêm trọng.
Nghiêm Lương lập tức hỏi: “Trước khi chết, Hầu Quý Bình liên tục tố giác việc một học sinh nữ của cậu ấy đã tự sát sau khi bị xâm hại tìиɦ ɖu͙ƈ, không lẽ…”
“Đúng thế, không chỉ một học sinh nữ bị hại, không phải cô bé đó bị Nhạc Quân cưỡng bức, mà là bị Nhạc Quân đưa đến khách sạn Ca Ân, để tập đoàn Ca Ân bao gồm cả Tôn Hồng Vận hối lộ tìиɦ ɖu͙ƈ quan chức.
Tôn Hồng Vận sai Hồ Nhất Lãng tìm những thằng lưu manh như Nhạc Quân chuyên tìm kiếm những cô bé không sống cùng cha mẹ, nhút nhát, sợ phiền ở nông thôn, phục vụ tìиɦ ɖu͙ƈ cho những gã quan chức có sở thích quái đản, hòng mưu lợi.”
Phòng họp im phăng phắc, mọi người đều suy xét về tính chân thực của thông tin này.
Tập đoàn Ca Ân là một trong những doanh nghiệp tư nhân mạnh nhất tỉnh, có sức ảnh hưởng rất lớn trong khu vực, ông chủ là Tôn Hồng Vận lại kiêm rất nhiều vị trí chính trị quan trọng như đại biểu hội đồng Nhân dân, lãnh đạo hiệp hội…, mối quan hệ giữa chính trị và kinh tế vô cùng mật thiết, nếu thông tin này là thật, tất sẽ dẫn tới một vụ đại án dính líu đến rất nhiều người.
Một vị kiểm sát viên của viện Kiểm sát cao cấp tỉnh lập tức hỏi: “Những bức ảnh đó ở đâu?”
“Ảnh ở chỗ Giang Dương, khi đó cậu ấy nói đã cất vào một chỗ kín, cho nên tôi không nhìn thấy.”
“Thế anh có chứng cứ gì để chứng minh lời anh nói là đúng sự thật?”
Ánh mắt Chu Vĩ không hề né tránh, nhưng ông ta chậm rãi lắc đầu: “Tôi không có chứng cứ.”
Những người tham dự bàn tán một hồi, kiểm sát viên chỉ thẳng ra không hề nể nang: “Thông tin của anh rất chấn động, mặc dù hôm nay giữa chúng ta là cuộc họp nội bộ, cuộc nói chuyện với anh sẽ không được thông báo ra ngoài, có điều anh không có căn cứ, bằng chứng gì mà nói như vậy là không nên, nếu bên ngoài biết được, anh sẽ phải chịu trách nhiệm pháp lí.”
Chu Vĩ cười nhạt: “Tôi và Giang Dương đã điều tra sự việc này mười năm rồi, thời gian đầu từ cách đây rất lâu từng có chứng cứ, kết quả cứ bị phá hoại hết lần này đến lần khác, tiêu hủy hết.
Bây giờ tôi nói như vậy, đúng là không có căn cứ bằng chứng, có điều, nói đến chịu trách nhiệm pháp lí, ha ha, chúng tôi đã thanh toán xong từ lâu rồi.
Đầu tiên tôi bị kỉ luật, rồi đi tiến tu, sau đó điều chuyển công tác, từ một cảnh sát hình sự trở thành công an ở đồn khu vực, hàng ngày xử lí những vụ cãi cọ, mâu thuẫn của các ông bà già, có lẽ trong mắt các vị lãnh đạo lớn, như vậy vẫn còn chưa đủ, nhưng Giang Dương ba năm ngồi tù oan, từ một kiểm sát viên trẻ tuổi đầy triển vọng, bị hãm hại phải vào tù, trở thành thợ sửa điện thoại di động, ha, như vậy cũng đủ trách nhiệm pháp lí rồi chứ!”
“Anh nói Giang Dương là một kiểm sát viên trẻ tuổi đầy triển vọng, anh ta ngồi tù oan mất ba năm?” Một kiểm sát viên khác hỏi.
“Đúng thế, tôi muốn tố giác vụ án oan khiến Giang Dương phải vào tù!” Cánh mũi Chu Vĩ phập phồng, hệt như một con trâu đực đang giận dữ.
Kiểm sát viên cau mày hỏi: “Tư liệu về người chết là Giang Dương, chúng tôi đều đã xem rất nhiều lần, bao gồm cả phán quyết của toà án và nội dung phiên toà.
Về mấy tội danh về việc vi phạm kỉ luật và phạm tội của anh ta, đều có vật chứng là ảnh, nhân chứng hối lộ, và lời khai cùng đơn nhận tội của chính anh ta, chứng cứ đầy đủ, sao lại là án oan được?”
Chu Vĩ hứ một tiếng: “Trương Siêu gϊếŧ hại Giang Dương, ngay từ đầu không phải là chứng cứ đầy đủ đấy thôi, sao các anh không xử anh ta tử hình rồi bắn luôn, mà bây giờ lại điều tra lại từ đầu?”
“Chuyện…!Tình hình khác nhau.” Kiểm sát viên kiên nhẫn trả lời.
Chu Vĩ cười ha hả, tiếp tục nói: “Trước khi vào tù, Giang Dương đang điều tra Lí Kiến Quốc, vị phó cục trưởng công an Bình Khang thời đó, lãnh đạo cục Công an thành phố Kim Hoa bây giờ, anh ta bị nghi ngờ đã mưu sát nghi phạm để diệt khẩu, tiêu hủy bằng chứng.”
Tất cả mọi người nghe thông tin đó đều trợn tròn mắt.
“Kết quả Giang Dương bị Hồ Nhất Lãng lấy người nhà ra để uy hiếp, bắt đi đàm phán, trên bàn đàm phán, Hồ Nhất Lãng bày ra một đống tiền mặt, lấy ra một bộ bài, bảo cậu ấy thắng tiền, Giang Dương không thèm đếm xỉa, Hồ Nhất Lãng lại tìm gái đến để mua chuộc cậu ấy, Giang Dương vẫn không động lòng, quay người bỏ đi.
Nhưng không ngờ, Hồ Nhất Lãng đã lấy máy ảnh chụp trộm lại cảnh Giang Dương cầm tiền, các cô gái bám vào người cậu ấy, tố giác với ủy ban Kiểm tra kỉ luật, nói là cậu ấy dựa vào vị thế là kiểm sát viên, nhiều lần yêu cầu doanh nghiệp hối lộ, doanh nghiệp không còn cách nào khác mới phải tố giác.
Không chỉ như vậy, đúng là rất trùng hợp, mấy hôm đó thẻ lương của Giang Dương đột nhiên có thêm hai trăm nghìn tệ, một đương sự trong một vụ án hình sự mà cậu ấy từng xử lí, thấy lương tâm cắn rứt, đến viện Kiểm sát tự thú, nói rằng, Giang Dương đã giúp cho anh ta được xử nhẹ, anh ta đã hối lộ Giang Dương, vì vậy, Giang Dương bị bắt, sau đó bị viện Kiểm sát thành phố Kim Hoa khởi tố, phiên xét xử sơ thẩm tuyên mười năm tù, Giang Dương không phục, yêu cầu phúc thẩm, phiên phúc thẩm tuyên án ba năm tù, cho đến tận khi cậu ấy ra tù.
Một vị kiểm sát viên chính trực như vậy cuối cùng đã bị dồn ép đến tận nước này, các anh là lãnh đạo ở viện Kiểm sát cao cấp của tỉnh thấy thế nào?” Ông nghiến răng, mắt vằn lên những tia máu đỏ.
Một vị lãnh đạo của viện Kiểm sát cao cấp tỉnh nói: “Nhưng chính Giang Dương đã viết đơn nhận tội, đồng thời trong phiên toà phúc thẩm, đã nhận tội trước toà, nếu đúng như lời anh nói, tất cả đều là bị người khác hãm hại, tại sao anh ta lại tự mình viết đơn nhận tội?”
Chu Vĩ thở hắt ra một hơi: “Cậu ấy nhận tội trước toà, là vì đã mắc bẫy của Trương Siêu! Hồ Nhất Lãng là tiểu nhân thực sự, còn Trương Siêu đúng thật là một tên đạo đức giả! Rốt cuộc có phải là Trương Siêu gϊếŧ Giang Dương hay không, tôi không biết, nhưng Trương Siêu nhất định đã tham dự vào!”