Đọc truyện Đêm Trước Ly Hôn – Chương 18: Bước ngoặt lớn
Hai người vẫn ở sân phơi nói chuyện phiếm, Elaine nói mình mới mua một tứ
hợp viện, hơn 600 mét vuông, vừa mới trang hoàng xong, nếu Kiều Vi Nhã
đến Bắc Kinh, sẽ ngụ ở nơi đó, ù sao ngày thưởng ở đó cũng không ai ở ,
hiện tại bọn họ vẫn ở trong biệt thự Tây giao cùng lão gia tử.
Vừa nói như vậy làm Kiều Vi Nhã nhớ tới chuyện ngày mai mình muốn làm. .
Ngày mai cô vốn định đi Bắc Kinh . .
“Chị Elaine , giá nhà ở Bắc Kinh hiện tại là bao nhiêu?” Tuy rằng cô đã nhờ
Mã Vận Vận hỏi thăm em gái của Mạnh nhưng hiện tại có người thích hợp
hơn, hỏi thêm chút cũng tốt. .
Elaine cười nói: “Em muốn mua phòng?” .
“Chị Elaine , chuyện này em sẽ nói sau, em định rời khỏi thành phố B vĩnh
viễn, chất lượng giáo dục ở Bắc kinh là tốt nhất, cho nên em mới định
mang theo con gái đến phát triển ở Bắc Kinh.”
Elaine nhớ tới tư
liệu của Kiều Vi Nhã mà cô đã nhìn lúc trên máy bay, cô càng ngày càng
thích cô gái có tính tình thẳng thắn này, chẳng qua Kiều Vi Nhã so với
tư liệu viết có chút khác biệt, ngoài đời còn kiên cường hơn trong tu
liệu viết rất nhiều, cô cảm thấy đây là điều bình thường , dù sao cô ấy
là một người tập võ, bản thân nên kiên cường hơn so với các cô gái khác .
Duyên phận của người với người rất khó nói, có thể quen biết
mấy năm thậm chí mấy thập niên cũng không thể coi là bạn bè lại có người có thể “Nhất kiến như cố”.(Nhất kiến như cố: Vừa gặp như đã quen thân)
Hai người nói chuyện càng lâu, cô càng thích Kiều Vi Nhã, người con gái đa
tài đa nghệ này, rất giống em gái đã mất hơn mười năm trước của cô ,
nghĩ đến em gái của mình Elaine có chút ảm đạm, cô nghĩ ông trời nhất
định thấy cô tưởng niệm em gái cho nên an bài Kiều Vi Nhã đến bên người
mình, đây không phải là cho cô một cách khác để chuộc lại những lỗi lầm
khi xưa hay sao? .
“Vi vi, em muốn mua nhà ở như thế nào, em
không quen cuộc sống ở địa phương, bị người ta lừa thì làm sao bây giờ?
Nếu em tin chị thì cứ giao việc này cho chị làm được không?”
Kiều Vi Nhã có chút do dự, cô không hy vọng quá thân mật với Elaine, dù sao thân phận hai người cũng có khác biệt quá lớn. .
Elaine mỉm cười nói: “Vi vi, chị thật tình coi em thành chị em tốt , không cần từ chôi, coi như là chị đang chuộc lỗi. . . . . .” Còn chưa nói xong,
cô liền cúi đầu, đôi mắt hồng hồng thấm đầy nước mắt. .
Kiều Vi
Nhã cả kinh, lời nói này của cô ấy trong áy náy mang theo chút thương
cảm, hình như là sự cự tuyệt của cô làm xúc một chỗ nào đó trong lòng cô ấy, nhưng bọn họ mới chỉ quen biết hơn nữa thân phận khác biệt, Kiều Vi Nhã cũng không hỏi nhiều, cô chưa từng gặp qua loại cảm tình như thế
này, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên làm gì để an ủi cô ấy
mới tốt.
Elaine vô ý thức nhận khăn tay mà Kiều Vi Nhã đưa, lúc này mới tỉnh ngộ lại ngây người đến quên cả lau nước mắt.
Kiều Vi Nhã vội vàng giải thích, “Chị Elaine , khăn này rất sạch em có thói quen khi ra ngoài mang hai chiếc khăn tay.”
Elaine biết là cô đã hiểu lầm , cười nói: “Chị không có ý tứ này, bây giờ con
gái trong nước mang khăn tay khi ra ngoài thật là hiếm gặp.” Dùng xong,
cô giở tấm khăn ra, nhìn thấy trên khăn tay thêu một gốc hoa lan u nhã,
tò mò hỏi: “Đây là mua ở chỗ nào vậy, kĩ thuật thê thật tinh xảo.”
“Đây là em tự thêu , ngày thường ở cửa hàng không có việc gì, liền thêu một ít này nọ.” .
“Em còn có thể thêu hoa? Thật sự làm cho chị kinh ngạc, bọn họ đều nói chị
như các khuê tú thời cổ, chị xem em còn giống hơn, chị không có đủ kiên
nhẫn đề thêu hoa như này . Vi vi, tấm khăn tay này tặng cho chị đi.” .
Kiều Vi Nhã cười nói: “Chị Elaine , nếu chị thích, lúc nào rảnh em đưa chị thêm mấy chiếc nữa.” .
“Được, vậy chị nói cám ơn trước . Vi vi, chị thật sự coi em là em gái, chờ về
sau lúc chúng ta gặp lại, chị sẽ nói chuyện xưa của chị cho em nghe, sau khi em giải quyết thoả đáng chuyện tình ở bên này thì lập tức đến Bắc
Kinh, nhà ở, hộ khẩu, chị sẽ giúp em giải quyết, về sau, chúng ta coi
nhau như chị em , được không?” Elaine dùng đôi mắt thu thuỷ nhìn về phía cô, lúc này Elaine, giống tiểu nữ sinh đang làm nũng.
Kiều Vi Nhã buồn cười, “Chị Elaine , em mạo muội hỏi chị một câu, chị năm nay bao nhiêu tuổi ?” .
Elaine cười nói: “Chị mà làm nũng như thế này chồng chị khẳng định nhìn không
được mà đáp ứng tất cả mọi việc, ai, thật sự là già đi không còn sức
quyến rũ, tính ra, chị lớn hơn em những 12 tuổi .” .
Kiều Vi Nhã
lắp bắp kinh hãi, Elaine tuyệt đối không giống phụ nữ 40 tuổi , cô còn
nghĩ hai người tuổi cũng không chênh lệnh nhau quá nhiều.
Elaine
rất hưởng thụ ánh mắt kinh ngạc của Kiều Vi Nhã, cô vỗ vỗ mặt của mình,
cười nói: “Mỗi ngày chị đều liều mạng bảo dưỡng, may mà có một chút hiệu quả , chờ vài ngày nữa, chị phái người đưa một ít đồ trang điểm của
nước ngoài lại đây cho em.” .
Kiều Vi Nhã còn chưa nói chuyện, Elaine đã trơn mắt lên, “Không được cự tuyệt.” .
Kiều Vi Nhã đành phải gật đầu, Elaine sinh ra ở loại gia đình này, tất nhiên thuật buồn xuôi gió lớn lên, cho nên mặc dù bốn mươi tuổi , mặc dù cô ở trước mặt người ngoài thanh lịch cao quý cỡ nào, nội tâm của cô vẫn như cũ lộ ra sự hồn nhiên như tiều nữ sinh. .
Kiều Vi Nhã cảm thấy mình ở trước mặt cô, ngược lại so với cô còn có vẻ trưởng thành hơn vài phần. .
Đồng Đồng đợi ở trong phòng không kiên nhẫn được nữa, đi tới kéo tay của Kiều Vi Nhã , nói “Đi.” .
Elaine có chút ghen tị, “Con, con nên kéo tay của mẹ chứ.” .
“Mẹ nuôi.” Đồng Đồng chỉ nói hai chữ, không để ý sắc mặt của mẹ mình, lôi kéo Kiều Vi Nhã bước đi . .
Elaine đành phải đi theo phía sau bọn họ, lão gia tử nhìn thấy ba người trở lại, ho một tiếng, nói “Đều ngồi xuống.”
Sau đó hắn chuyển hướng ánh mắt sang Kiều Vi Nhã, “Tiểu kiều, Đồng Đồng nó. . . . . . Nó là một đứa nhỏ thưc đặc biệt, chuyện này ta hi vọng cháu
có thể giữ được bí mật, trừ bỏ những người có mặt hôm nay, ta không hi
vọng có thêm nhiều người biết.” .
Kiều Vi Nhã gật đầu, thản nhiên cười, “Lão gia tử, kẻ cả ngài không nhắc đến chuyện này, cháu cũng sẽ
không đem chuyện này nói ra .”
Lão gia tử hừ khẽ một tiếng, “Đúng vậy, cháu là một người có võ đức.” .
Elaine cười lên tiếng, lão gia tử liếc con gái một cái, lại nhìn về phía Kiều Vi Nhã, “Cả đời này của ta, chưa bao giờ lấy quyền mưu lợi việc tư, bao gồm cả con gái của ta, đều là dựa vào bản lãnh thật sự của chính mình
mà xông lên, nhưng mà hôm nay ta nguyện ý làm vì tình mà làm việc riêng
một lần, cháu đã cứu cháu ngoại của ta, có yêu cầu gì, chỉ cần không quá phận, ta sẽ giúp đỡ.” .
“Cám ơn ngài đã quan tâm, cháu cũng không muốn gì cả. . . . . .” .
Lão gia tử thực độc đoán đánh gãy lời của Kiều Vi Nhã, “Ta cũng hiểu một
chút tình huống của cháu, nghe nói cháu từng đến đại sứ nước Mĩ xin giúp đỡ, là muốn tìm người nào sao?”
Kiều Vi Nhã kinh ngạc nhìn lão
gia tử, thời điểm cô học đại học, cùng bạn học đi Bắc Kinh thăm Trường
Thành, đột nhiên nhớ tới nhắc nhở của ông nội và ông ngoại liền đi đại
sứ quán, kết quả cho đến hiện tại người ta vẫn chưa gửi thư hồi âm lại
cho cô, chuyện tình xa xưa như vậy, thế nhưng lão gia tử cũng biết, có
phải lợi hại quá không. .
Kiều Vi Nhã đành phải thành thành thật thật nói, “Bà ngoại và cậu của cháu trước khi giải phóng đến nước Mĩ,
vẫn không có hồi âm, tiếc nuối lớn nhất cuộc đời ông ngoại, chính là
không nhìn thấy con mình lúc khuất núi, ông ngoại cháu để lại chút đồ,
ông nội có nói, đó là đồ dùng của gia đình ông nội, cháu chỉ có thể phụ
trách bảo quản, tuyệt đối không thể dùng đến, cho nên, cháu thực hy vọng tìm được cậu, đem những vật này quy nguyên chủ.” .
Lão gia tử
nhìn thần sắc của Kiều Vi Nhã ,tâm trạng lại phức tạp mấy phần, hắn tự nhận có một đôi mắt ưng nhìn người rất sắc bến, chưa bao giờ nhìn sai
người nào, người con gái này, chân chính làm cho hắn nhìn với cặp mắt
khác xưa. .
“Được chuyện này ta có thể giúp cháu, mặt khác, ta đã cùng bên thị chính thăm hỏi qua , bọn họ nói hoa viên Đạm Đài gia vẫn
còn, dựa theo chính sách của nhà nước hẳn nen trả lại , gia tộc Đạm Đài
là thương nhân ái quốc, trước giải phóng ta từng xem một số chuyện xưa
của bọn hó viết trên báo, cháu là hậu nhân của gia tộc Đạm Đài, toà hoa
viên này liền trả lại cho cháu. . . . . Cháu xem có yêu khác hay không?” .
Toà hoa viên kia, chưa bao giờ Kiều Vi Nhã dám hi vọng xa vời, ông ngoại từng nói, người không còn muốn nhà ở còn ích lợi gì, một bên
là vì tìm không thấy cậu, một nguyên nhân khác, chính là thất vọng với
một số chuyện. .
Hiện tại, thật sự có thể lấy lại được nhà ở, nếu tìm được cậu, cô có thể buông xuống gánh nặng mà gia gia cùng ông ngoại đã giao cho mình.
“Cám ơn ngài, chuyện này đã vượt qua tưởng
tượng của cháu. . . . . .” Kiều Vi Nhã đứng lên, thực trịnh trọng hướng
lão gia tử vái chào một cái, “Cháu thay mặt ông ngoại, bà ngoại cám ơn
ngài.”
Nếu như bản thân cô muốn nhà ở, cho dù chạy khắp nơi, cũng không có khả lấy nhà ở về đựơc, do nhớ rõ ông nội thường xuyên dùng xe
ba bánh cọiông ngoại và cô đi vòng quanh căn nhà lớn kia, thần sắc ảm
đạm bi thương của ông ngoại cô đều nhìn thấy cả , tuy rằng nói không
cần, nhưng là nhà mình sảy ra chuyện, bị nhân chỉnh sửa “loạn thất bát
tao”, không đau lòng là giả . .
Nếu có thể lấy lại nhà ở trước
khi tìm được cậu, tiền trong tay cô có thể sửa sang lại nhà ở, sớm biết
như vậy, sẽ không hỏi chuyện mua nhà ở với Elaine, xem ra, về sau cô
phải tìm thêm nhiều phương pháp kiếm tiền . .
Thời gian đợi quá
lâu , Kiều Vi Nhã muốn cáo từ, Đồng Đồng vẫn lôi kéo cô, không chịu cho
cô đi, sau đó Elaine đáp ứng để ngày mai Kiều Vi Nhã lại đến thăm hắn,
Đồng Đồng mới buông tay. .
Ra cửa, Kiều Vi Nhã nhìn thấy ở cửa
đứng hai gã đàn ông mặc tây trang đi giày da liền hoảng sợ, lập tức phản ứng lại, bọn họ là loại người nào.
Elaine đưa cô đến cửa thang máy, lúc này mới vẫy tay nói tạm biệt với cô, Đồng Đồng phụng phịu một bộ dáng mất hứng.
Kiều Vi Nhã cười nói với hắn, ngày mai lại đến nhìn hắn, hắn mới lộ ra tươi cười, lúc này Kiều Vi Nhã mới phát hiện, thế nhưng đứa nhỏ này có một
chiếc răng khểnh rất đáng yêu.
Có người dẫn Kiều Vi Nhã xuống dưới, đến đại sảnh mới phát hiện, tiểu vương đã đã đi về. .
Kiều Vi Nhã vừa định gọi điện thoại lại có người đi tới, “Kiều tiểu thư, dư
thị trưởng muốn gặp ngài, đang đợi ở ngay trên xe ngoài kia.”
Kiều Vi Nhã nhìn quanh bốn phía, chưa kịp nói người nọ lại tiếp lời: “Kiều
tiểu thư, nhân viên của ngài đã lái xe về , sau khi gặp xong Dư thị
trưởng sẽ có xe đưa ngài trở về.” .
Kiều Vi Nhã thật không ngờ,
tiếp đến còn có chuyện tình phiền toái như vậy, lão gia tử nói qua, hết
thảy đều phải giữ bí mật, tự nhiên cái gì cô cũng không nói, vậy vị Dư
thị trưởng kia tìm cô làm gì nhỉ? .
Ra khách sạn, đứng ở trước mặt một chiếc Audi, một người từ trên xe đi xuống, lưu loát mở cửa xe, cung kính mời cô lên xe.
Kiều Vi Nhã ngồi ở trên xe, không nói một lời, bởi vì cứu đứa bé này, quấy
rầy những kế hoạch ban đầu của cô, chuyện này, có thể nói có lợi có
hại, tuy rằng lợi lớn hơn hại nhưng trong lòng cô vẫn là cảm thấy một
tia tiếc nuối, dù sao vẫn là mượn ngoại lực.
Nếu không có sự
tương trợ của Elaine , những khả năng cô có thể làm được chỉ có thể là bảo vệ tài sàn và thi hoạ, chỉ là nhà ở còn phải cân nhắc một phen.
Cô tự nhận dù là năng lực kinh tế hay năng lực xã hội đều không bằng Tiêu
San, cho nên, tính ở cô bụng hiện hình, nhẫn không dưới đi thời điểm,
làm cho cổ khánh nhắc tới ra ly hôn, cô sẽ đem trên tay căn cứ chính xác theo lấy ra nữa, như vậy, cổ khánh một cái có thể ngoan ngoãn ly hôn,
sau đó, cô mang theo đứa nhỏ rời đi B thị, đến Bắc Kinh đi phát triển,
coi cô bằng cấp cùng tư lịch, ở Bắc Kinh tìm việc, không nên khó khăn . .
Chị Elaine là một người có chuyện xưa, nhìn ra được, cô ấy thật tâm muốn giúp cô, cho nên, cô tiếp nhận ý tốt này.
Nhớ tợi trước khi trọng sinh từng chịu không ít khổ cực, có thể cho Cổ
Khánh Nhất một lần giáo huấn, tự nhiên cô cũng cảm thấy giải hận, không
ai hiểu biết, những năm này cô trải qua những ngày như thế nào.
Ông trời cho cô trọng sinh, cho cô chiếm hết tiên cơ, cô không thể bỏ qua
một cách vô ích, có lẽ lần này, thật sự có thể sống tự tại khoái hoạt
một chút.
“Kiều Vi Nhã, cô ở đâu? Mẹ tôi điện thoại cho cô nhiều như vậy, vì sao cô không nhận!” .